Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Sở Yên Nhiên mở to: “Anh là người ngoài hành tinh?”

Trương đại quan lắc lắc đầu: “Mỗi bộ phận trên cơ thể anh đều là của người trái đất, làm sao anh là người ngoài hành tinh được?”

Sở Yên Nhiên nói: “Vậy anh…”

“Anh là người cổ đại!” Thái độ của Trương đại quan rất nặng nề khi nói ra câu này, hắn ý thức được đã đến lúc phải nói sự thật với Sở Yên Nhiên, hắn đã không còn đường lùi nữa.

Sở Yên Nhiên yên lặng nhìn hắn, một lúc sau, cô cắn môi nói: “Được rồi, anh lại có thể bịa ra lý do này để lừa em, anh thật là chán đấy.”

Trương Dương nói: “Anh không lừa em, chỉ cần em nghĩ lại cẩn thận, em sẽ phát hiện ra, anh có quá nhiều điểm kỳ lạ, trên người anh có quá nhiều chỗ bất thường, hơn nữa, anh thiếu đi giá trị đạo đức của xã hội hiện đại, vì anh không hề thuộc về xã hội này, không thuộc về thời đại này.”

Sở Yên Nhiên nói: “Nhưng, anh rõ ràng có cha, có mẹ, có cả bạn bè, có cả tất cả, trên hồ sơ của anh đều ghi rõ ràng.”

Trương Dương nói: “Bốn năm trước, anh cũng không hiểu tại sao mình đột nhiên lại đến thời đại kỳ lạ này, vốn dĩ anh là bác sĩ ở thời Đại Tùy, Tùy Dương Đế đã bẫy anh, bảo người bắn tên làm anh chết ở ngoài ngọ môn, anh tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết, nhưng, khi anh mở hai mắt, thì phát hiện ra mình đã đến những năm chín mươi của thế kỷ hai mươi, mới phát hiện ra mình đã đến Xuân Dương.”

Nghe đến đây, Sở Yên Nhiên cười lạnh lùng: “Trương Dương à Trương Dương, anh thật là hết chuyện, anh không muốn cưới em thì thôi, hà tất phải bịa ra lý do như vậy chứ. Anh nghĩ gì, anh cứ nói ra đi, về sau em sẽ không lẽo đẽo theo anh nữa.”

Trương đại quan thật sự là muốn khóc mà không khóc được, hắn phát hiện thường khi hắn nói thật, thì không có ai tin, Sở Yên Nhiên cũng vậy.

Đã nói ra, thì Trương đại quan cũng không sợ nói hết tất cả mọi chuyện ra: “Em thật sự không cảm thấy anh có vấn đề sao? Anh rất lăng nhăng trong chuyện tình cảm, đó là vì trong đầu anh không bao giờ có khái niệm một vợ một chồng, ở thời Triều của anh, người hơi có thân phận một chút ai mà không có năm thê bảy thiếp? Nếu không có dăm bảy cô hồng nhan tri kỷ, thì ra ngoài đường còn chẳng dám chào người khác. Em nói anh không thấy đó là nhục nhà mà còn coi đó là vinh dự cũng được, em nói anh đạo đức bại hoại cũng được, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy mình sai, hơn nữa điều hoang đường hơn nữa là, với mỗi người, anh đều rất thật lòng, có phải điều đó là không thể tưởng tượng được không?”

Sở Yên Nhiên yên lặng không nói gì.

Trương Dương lớn tiếng nói: “Mặc dù anh đã cố gắng để hòa nhập vào thế giới này, nhưng anh không làm tốt được, thế giới tình cảm của anh là một mớ hỗn độn, trong thế giới này, anh là một quái thai, anh muốn chịu trách nhiệm chăm sóc em, nhưng anh lại sợ rằng mình không làm tốt được, đây chính là lý do từ trước đến nay anh thích em nhưng lại không dám đường đường chính chính cầu hôn em, anh muốn chịu trách nhiệm, nhưng anh lại không biết làm thế nào để chịu trách nhiệm. Anh chỉ muốn có một quả bom bắn anh về thời đại cũ, về lại quá khứ, dù là để Tùy Dương Đế bắn chết anh cũng được, còn hơn ở lại trên thế giới này để làm tổn thương em, làm tổn thương người khác.”

Sở Yên Nhiên yên lặng nhìn Trương Dương.

Trương đại quan vì xúc động, nên máu dồn lên mặt, mặt trở nên đỏ au.

Sở Yên Nhiên nói: “Anh đang nói với em rằng, anh là một người cổ đại, anh không bao giờ cảm thấy năm thê bảy thiếp là sai, anh rất tham lam, anh muốn có được em, còn muốn có được những người khác nữa, anh chỉ có một trái tim, anh lại muốn phân nó thành rất nhiều rất nhiều phần ư?”

Trương đại quan quyết định hôm nay chẳng cần thể diện nữa, hắn gật gật đầu.

Sở Yên Nhiên nói: “Chuyện giữa anh và Tần Thanh, em đã phát hiện ra từ lâu rồi, tình cảm giữa anh và Cố Giai Đồng, càng được nhiều người biết hơn, ngoài ra, anh còn rất nhiều rất nhiều người khác nữa, anh đến đâu là để lại tình cảm đến đó!”

Trương Dương thở dài nói: “Thật ra còn rất nhiều, anh biết rằng em coi thường anh, nếu là người khác, cũng sẽ coi thường anh thôi, ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy anh chẳng ra gì cả, ha ha.”

Sở Yên Nhiên khóc: “Giờ đây anh nói với em những lời này chẳng phải rất tàn nhẫn sao?’

Trương đại quan nói: “Thật sự rất tàn nhẫn, ngay cả anh cũng ghét chính bản thân anh, nhưng anh không nói ra, sớm muộn gì anh cũng làm cho chính anh nghẹn mà chết, Yên Nhiên, giờ đây em đã biết tất cả mọi việc, em muốn lựa chọn thế nào cũng được, đây là điều anh tự làm tự chịu.”

Sở Yên Nhiên lắc đầu, đột nhiên kéo cánh cửa chạy ra ngoài.

Một luồng gió lạnh thổi vào trong căn phòng, Trương đại quan chợt cảm thấy lạnh run người. Lúc này hắn mới tỉnh lại, vội vàng chạy đuổi theo Sở Yên Nhiên ra ngoài, Sở Yên Nhiên vừa khóc vừa chạy về phía bờ hồ, dường như biết rằng Trương Dương nhất định sẽ đuổi theo, cô quay đầu lại, chỉ Trương Dương và nói: “Anh không được lại đây!”

Trương đại quan đứng ở giữa bãi tuyết, đau lòng nhìn Sở Yên Nhiên khóc không ngớt, nếu sớm biết sự thật làm cho cô ấy đau lòng đến vậy, hắn dù gì cũng sẽ không nói ra, nhưng chân tướng thường là tàn nhẫn, chỉ có những lời nói dối mới khoác bên ngoài bộ cánh ngọt ngào. Những chỗ Trương đại quan chạy qua, không để lại một chút dấu vết gì trên tuyết, đây là công phu đạp tuyết không để lại dấu vết, trong thế giới này, người làm được điều này chẳng có mấy ai, nếu như là trước kia, Trương đại quan nhất định sẽ nói, ngoài hắn ra chẳng còn ai nữa, nhưng sự xuất hiện của Văn Linh đã làm hắn ý thức được trên thế giới này ngoài hắn ra vẫn còn cao thủ.

Sở Yên Nhiên đứng trên bờ hồ, khóc một cách thương tâm, Trương đại quan không dám lại gần, đứng ở cách xa cô nhìn về phía cô, hắn vốn lo lắng rằng Sở Yên Nhiên sẽ nhảy xuống, nhưng nhìn một lúc lâu không thấy Sở Yên Nhiên có hành động muốn nhảy, lúc này hắn mới yên tâm hơn.

Trương Dương sợ nhất là thấy con gái khóc, đặc biệt là những người con gái mà hắn yêu mến, thời tiết giá lạnh làm cho đầu óc của hắn trở nên tỉnh táo hơn, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao vừa rồi lại nói ra những lời đó. Nói ra xuất thân của mình với Sở Yên Nhiên rồi, nhưng cái lý do người cổ đại đâu có thể trở thành lý do bao biện cho sự lăng nhăng của mình chứ!

Trương đại quan vô cùng hối hận, sớm biết Sở Yên Nhiên phản ứng thế này, chẳng bằng cứ thế lừa cô, nhưng Trương Dương cũng biết rằng, chẳng có việc gì có thể lừa lọc được mãi mãi, thiên hạ này đâu có bức tường nào không có chỗ trống chứ.

Bản thân hắn thế nào, Sở Yên Nhiên đương nhiên biết, giờ đây tuổi của họ cũng không nhỏ nữa, nói đến chuyện lập gia đình không còn là việc gì lạ lùng, lần này đến Đông Giang, dù là Tống Hoài Minh khong nhắc đến, Liễu Bảo Doanh cũng chắc chắn sẽ nói đến chuyện này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Sở Yên Nhiên khóc một lúc lâu rồi đứng dậy, sau đó cô đột nhiên chạy về phía mặt hồ.

Trương Dương đứng khá xa, thấy hành động này của Sở Yên Nhiên, lúc này muốn ngăn cô ấy đã không còn kịp nữa.

Mặc dù trên mặt hồ có đóng băng, nhưng chỉ có một lớp mỏng, không thể chịu được trọng lượng của Sở Yên Nhiên, vì vậy Sở Yên Nhiên đã rơi xuống nước.

Trương đại quan bay mấy bước đã đến bờ hồ vừa rồi Sở Yên Nhiên đứng, sau đó nhảy xuống dưới hồ nước.

Đây không phải là lần đầu tiên Sở Yên Nhiên nhảy xuống nước, Trương đại quan cũng không phải là lần đầu tiên cứu người, dù là người nhảy hay là người cứu đều có kinh nghiệm cả, càng huống hồ, phản ứng của Trương đại quan rất nhanh chóng, sau khi nhảy xuống nước, hắn phát hiện rằng nước hồ không hề sâu, rất dễ dàng đã ôm được lấy Sở Yên Nhiên, Trương Dương ôm Sở Yên Nhiên trèo lên trên bờ hồ.

Sở Yên Nhiên không có vấn đề gì hết, nước quá nông, thậm chí cô còn không uống phải một ngụm nước nào, cô ôm lấy cổ Trương Dương, mặt vùi vào trong lòng hắn, thấp giọng khóc.

Trương Dương ôm lấy Sở Yên Nhiên về biệt thự gỗ, dùng chăn quấn quanh người Sở Yên Nhiên, rồi vội vàng vào nhà tắm bật bình nóng lạnh, Sở Yên Nhiên không ngừng hắt xì, giờ đây cô đã hơi cảm lạnh.

Thấy Trương Dương vội vàng chạy đi chạy lại vì mình, cuối cùng tình cảm của Sở Yên Nhiên đã ổn định lại, cô đột nhiên nói: “Anh có biết vừa rồi khi em nhảy xuống em đã nghĩ gì không?”

Trương Dương nói: “Em nghĩ gì?”

“Em muốn kéo anh cùng chết!”

Trương đại quan nói: “Thật ra có thể sống được cũng chẳng dễ dàng gì, làm sao mà phải đi tìm cái chết cơ chứ, anh biết anh có lỗi với em, sớm biết thế này, anh đã không nói ra sự thật.”

Hắn nhẹ nhàng nói: “Anh đã lấy xong nước rồi, em mau đi tắm đi, nếu như bị ốm thì phiền lắm.”

Sở Yên Nhiên im lặng đi về phía nhà tắm.

Trương đại quan đi theo cô đến tận cửa, Sở Yên Nhiên không chịu nổi liền hỏi hắn: “Anh đi theo em làm gì?”

Trương Dương nói: “Cái đó, em đừng khóa cửa nhé…”

“Anh sợ em tự sát à.”

Trương Dương không nói gì, nhưng trên mặt đầy vẻ ưu tư.

Sở Yên Nhiên nói: “Anh yên tâm đi, em không hề muốn chết, em chỉ là muốn trừng phạt anh mà thôi!”

Trương đại quan thầm nói: “Chưa bao giờ thấy ai trừng phạt người khác như em thế này, vì trừng phạt người khác mà mình cũng bị liên lụy vời, trời thì lạnh, mà lại nhảy xuống nước, đây chẳng phải tự tìm cái khổ sao?”

Sở Yên Nhiên vào nhà tắm, Trương đại quan ngồi ở ngoài cửa, rất buồn bã, và cũng rất lo lắng, hắn nghe thấy tiếng nước, liền nhẹ nhàng nói: “Nha đầu, em đừng làm chuyện ngốc nghếch, anh ở ngoài đấy, em làm gì anh cũng nghe thấy.”

Lúc này nội tâm Sở Yên Nhiên rất hỗn loạn, thật ra thế giới tình cảm phong lưu của Trương Dương cô đã biết từ lâu, từ trước đến nay, cô đều tự lừa dối bản thân mình, cô đã từng có thời gian nghĩ về việc chia tay với Trương Dương, nhưng tất cả đã thay đổi sau chuyện của Cố Giai Đồng, Trương Dương vì Cố Giai Đồng mà đến Mỹ, cô phát hiện rằng mình không thể nào rũ bỏ được hình bóng của hắn, yêu là một sự đau khổ, nhưng không yêu còn đau khổ hơn yêu, hôm nay, Trương Dương đã nói thật với cô mọi việc, ngoài chuyện hoang đường là hắn là người cổ đại, những chuyện khác Sở Yên Nhiên đều đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

Sở Yên Nhiên và Trương Dương sau khi tắm xong đều đã thay quần áo khô, hai người mặt đối mặt ngồi trong phòng khách, giữa hai người giữ một chút khoảng cách, lúc này Trương Dương giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó vậy, hắn cúi đầu, ngồi ở đó nghịch ngón tay mình một cách ngán ngẩm.

Sở Yên Nhiên đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh và lý trí, sự yếu đuối và lo lắng vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.

Trương Dương liền nói: “Em mắng anh một vài câu đi!”

Sở Yên Nhiên chẳng thèm để ý đến hắn.

Trương Dương đặt con dao gọt hoa quả lên bàn.

Sở Yên Nhiên nói: “Anh làm gì vậy?”

Trương đại quan nói: “Anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu như anh sống mà làm cho tất cả mọi người đều đau khổ, thì chẳng bằng…”

Sở Yên Nhiên nói: “Anh định lấy cái chết hóa giải tất cả chuyện này à?”

Trương Dương nói: “Sống quỳ còn hơn chết đứng…hay là, anh cắt của anh đi vậy! Giờ đây y học phát triển vậy, anh đi chuyển đổi giới tính cho rồi, không thể làm vợ chồng, thì về sau chúng ta làm chị em tốt, em cũng không cần đau khổ như vậy nữa! Về sau anh nhất định sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em, anh sẽ kết thúc tất cả.”

Sở Yên Nhiên cầm lấy con dao gọt hoa quả, ánh mắt lộ ra tia sáng.

Trương đại quan vốn chỉ định giả vờ, không ngờ rằng Sở Yên Nhiên lại muốn làm thật, nhìn con dao lạnh như băng, trong lòng hắn run lên: “Gì đấy, em định làm gì?”

Sở Yên Nhiên nói: “Chẳng phải là anh muốn biến thành phụ nữ sao? Được thôi, em đồng ý với anh!”

Trương đại quan nuốt nước bọt rồi nói: “Hay là, để cho anh tự làm vậy!”

Sở Yên Nhiên nói: “Để em giúp anh, dù sao chúng ta cũng đã từng quen nhau, tình cảm có cả, chuyện tàn nhẫn như thế này, làm sao em nhẫn tâm để anh tự làm rồi!”

Trương đại quan nói: “Vậy…Vậy… để anh đi chuẩn bị một chút…”

Sở Yên Nhiên cầm con dao gọt hoa quả, bước lên trước một bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK