Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp gõ cửa cửa nửa ngày vẫn không thấy ai ra mở cửa.

Tần Hoan nghe thấy tiếng gõ cửa, cũng nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài, nó cảm thấy hơi sợ, nhưng mẹ vẫn chưa về, bên ngoài vang lên giọng nam trầm muộn: "Trong nhà có người không? Chúng tôi là cảnh sát!"

Tần Hoan khẩn trương nắm chặt tay lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nó chạy về phía điện thoại, muốn gọi cho Trương Dương. Vừa chạy tới trước điện thoại thì điện thoại đổ chuông, Tần Hoan cầm điện thoại lên: "Cha à..."

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc thút thít của Tần Manh Manh.

Tần Hoan nghe thấy tiếng khóc của mẹ, lập tức nghê ra: "Mẹ, mẹ sao vậy? Ai bắt nát mẹ thế, mẹ nói cho con biết đi..."

Ở đầu dây bên kia, Tần Manh Manh khó khăn lớm mới kìm được tiếng khóc, cô ta cố gắng khống chế tình tự của mình: "Tiểu Hoan, con ở yên trong nhà nhé, bất kể là ai gõ cửa cũng không được mở, trừ phi là cha con tới, người khác... không ai đáng tin cả."

"Mẹ, vì sao mẹ không về, con nhớ mẹ lắm...."

Nghe thấy giọng nói non nớt thê lương của con trai, tim Tần Manh Manh như bị dao cắt, cô ta nuốt lệ, nói: "Tiểu Hoan, mẹ... mẹ xin lỗi!"

"Mẹ, con chỉ muốn mẹ về thôi!"

Tần Manh Manh nghẹn ngào nói: "Mẹ sẽ về, mẹ sẽ về, mẹ nhất định sẽ về..." Tần Manh Manh không nhẫn tâm nói chuyện tiếp với con trai nữa, cô ta nhanh chóng gác điện thoại, ôm miệng bật khóc, vừa khóc vừa ấn số của Trương Dương.

Quy trình của Trương Dương không thuận lợi tới cực điểm, vừa vòng đường vòng tròn ba thì gặp tắc đường, Tần Manh Manh là dùng điện thoại công công để gọi cho hắn, cho nên Trương Dương không nghĩ là cô ta, Tần Manh Manh chỉ gọi một tiếng: "Anh..." rồi lại khóc không nói gì.

Trương Dương nghe ra là Tần Manh Manh, vốn đang định mắng cho cô ta một trận, nhưng nghe thấy tiếng khóc của cô ta liền cảm thấy không ổn, hắn liền nói khẽ: "Manh Manh, em bình tĩnh một chút, sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tần Manh Manh lau nước mắt, nói: "Anh, anh phải giúp em chiếu cố tiểu Hoan cho tốt."

Trương Dương ngây ra, những lời này rõ ràng là không ổn, tim hắn lập tức thắt lại, nói: "Manh Manh, em sao thế? Em đang ở đâu? Anh giờ tới đón em ngay đây."

Tần Manh Manh nói: "Anh, trên thế giới này em không tìm được người nào khác có thể tin tưởng, anh đáp ứng em đi, phải chiếu cố tốt tiểu Hoan, không thể để bất kỳ ai khi phụ nó!"

"Manh Manh!"

"Anh đáp ứng em đi!" Tần Manh Manh hét lên như bị mắc bệnh tâm thần.

Trương Dương bị dọa cho giật nảy mình, ngay cả Kiều Bằng Cử lái xe ở bên cạnh cũng nghe thấy, gã không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn sang Trương Dương một cái, sau đó lại tiếp tục nắm vô lăng nhìn vào dòng xe đang chen chúc ở trước mặt.

Tần Manh Manh khóc: "Anh.. đáp ứng em đi, tiểu Hoan ở trên thế giới này bơ vơ không nơi nương tựa, em sợ không có ai chiếu cố cho nó, em sợ sẽ có người khi phụ nó..."

Trương Dương nói: "Anh đáp ứng em, trên thế giới này không ai dám khi phụ nó cả, ai dám khi phụ nó, cho dù là thiên vương lão tử anh cũng sẽ đập chết hắn!" Hắn nói khẽ: "Manh Manh, em đang ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em đừng sợ, có anh đây..."

Tần Manh Manh nuốt lệ, nói: "Anh, cả đời này em không báo đáp được anh, kiếp xong em xin kết cỏ ngậm vành đền ơn anh..." Nói xong cô ta liền gác điện thoại.

Trương Dương cầm di động ngây đơ ra đó, hắn đã ý thức được khẳng định là có chuyện chẳng lành, quay sang nói với Kiều Bằng Cử: "Lái xe..."

Kiều Bằng Cử chỉ về dòng xe ở phía trước, bất lực nói: "Nửa bước cũng khó đi..."

Trương Dương đẩy cửa xe nhảy xuống, hắn thậm chí còn chẳng buồn tạm biệt Kiều Bằng Cử. Hắn vươn tay ra cản một chiếc xe Tian pedal cũ mèm đi qua người, kéo ví, đưa hai ngàn đồng cho đối phương: "Tiền cho anh, xe cho tôi!" Không đợi đối phương phản ứng, hắn cướp lấy ghế lái rồi phóng đi.

Lái xe rõ ràng vẫn chưa hồi thần lại,nhìn hai ngàn đồng trong tay, lại đuổi theo: "Con mẹ nó! Bên trong xe của tôi còn có một túi ngọc khí, ăn cướp giữa ban ngày à!"

Kiều Bằng Cử từ phía sau chạy lên vỗ đầu vai đối phương, nói: "Người anh em, bao nhiêu tiền, tôi mua..."

Năm chiếc xe jeep quân dụng lái vào trong khu nhà, Tần Chấn Viễn, Tần Chấn Đường cùng mẹ Thương Ngọc Khiết đang khóc lóc thê thảm bước xuống xe. Hai mươi quân nhân súng thật đạn thật từ trong xe jeep bước xa.

Lập tức có người thông báo tình huống cho trưởng phân cục Trình Chí Vĩ, Trình Chí Vĩ vội vàng bước ra, gã là Tần gia lão nhị Tần Chấn Viễn là người quen, cản đường của người Tần gia, nói: "Chấn Viễn, trên lầu đang khám nghiệm hiện trường, các vị tạm thời không thể lên được!"

Thường Ngọc Khiết rít lên: "Vì sao lại không thể? Người chết là con trai tôi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy nó, tôi muốn thấy nó..."

Trình Chí Vĩ thấy bộ dạng của Thương Ngọc Khiết kích động như vậy, có chút khó xử nói với Tần Chấn Viễn: "Chấn Viễn, hay là một mình anh lên lầu thôi, tình tự của mẹ anh kích động như vậy, sợ là không chịu nổi kích thích."

Tần Chấn Viễn tuy đau lòng nhưng vẫn không mất đi lý trí, gã gật đầu, nói: "Tôi lên với anh." Rồi gã quay sang em trai Tần Chấn Đường, nói: "Thằng ba, chú ở đây với mẹ, đừng có xung động."

Tần Chấn Đường gật đầu.

Tần Chấn Viễn theo Trình Chí Vĩ lên lầu, Trình Chí Vĩ bước tới trước bọc thi thể, kéo túi ra, lộ ra khuôn mặt trắng bệch của Tần Chấn Đông, Tần Chấn Viễn lúc nhìn thấy mặt anh trai, lập tức khóc lóc lao tới: "Đại ca... đại ca..."

Trình Chí Vĩ vội vàng cản gã lại: "Chấn Viễn, anh phải bình tĩnh, anh nhất định phải bình tĩnh."

Tần Chấn Viễn nuốt lệ, nói: "Chí Vĩ, là ai đã giết anh tôi? Là ai!"

Trình Chí Vĩ nói: "Trước mắt chỉ có thể đoán định là anh trai anh bị chết dưới súng của chính anh ta, kết quả kiểm nghiệm dấu vân tay trên súng đã có rồi..." Gã dừng lại một chút rồi mới hạ giọng, nói: "Dấu vân tay trên súng là của Tần Manh Manh!"

Tần Chấn Viễn cơ hồ là không tin được vào tai mình, gã trợn mắt lên: "Không thể nào, Manh Manh là em gái tôi. Không thể nào..."

Trình Chí Vĩ nói: "Hiện tại chỉ chứng minh trên súng có dấu vân tay của cô ta, chứ không chứng minh người chết là bị cô ta bắn."

Tần Chấn Viễn nói: "Các anh nhất định là lầm rồi!"

Trình Chí Vĩ nói: "Tần Manh Manh sống ở tầng hai đối diện, anh chắc biết chứ?"

Tần Chấn Viễn lắc đầu, gã không biết, bởi vì quan hệ giữa em gái và nhà mình rất tồi, gã không biết Tần Manh Manh sống ở đây.

Trình Chí Vĩ thở dài, nói: "Chấn Viễn, tôi biết các người đang rất đau khổ, nhưng bi kịch đã xảy ra rồi, vẫn phải cố giữ bình tĩnh, tôi hi vọng các người có thể tin tưởng cơ quan công an chúng tôi, phối hợp với công tác của chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ trong thời gian ngắn nhất phá được vụ án này."

Tần Chấn Viễn nuốt lệ bước xuống lầu.

Thương Ngọc Khiết thấy vẻ mặt đau đớn của con trai mình, một tia hi vọng cuối cùng ở trong lòng cũng hoàn toàn tắt hết, bà ta gào khóc: "Chấn Đông, con trai tôi, đứa con trai đáng thương của tôi."

Tần Chấn Đường và Tần Chấn Viễn cũng nuốt lệ ôm lấy mẹ, đám quân nhân đi theo họ tới ai ai cũng lộ ra vẻ bi thương.

Thương Ngọc Khiết nuốt lệ, nói: "Anh con sao mà chết? Anh con sao mà chết?"

Tần Chấn Viễn lắc đầu, nói: "Không biết, cảnh sát nói, trên súng của anh ấy có dấu vân tay của Manh Manh. Còn nói rằng hôm nay đại ca tới tìm Manh Manh, thì ra Manh Manh trước giờ đều sống ở đây. Đại ca thuê phòng ở đây. Mẹ, đại ca có phải là muốn khuyên Manh Manh về nhà không? Mẹ!" Tần Chấn Viễn phát hiện ánh mắt của mẹ mình đang nhìn về phía tầng hai ở đối diện.

Trên ban công một đứa bé đang ôm gấu bông nhìn xuống dưới với vẻ mặt kinh hãi, khi nó chạm phải ánh mắt của Thương Ngọc Khiết, sợi đến nỗi chân tay luống cuống, đánh rơi cả con gái bông trong tay, nó quay người chạy vào trong nhà.

Thương Ngọc Khiết gằn từng chữ: "Đó chính là con trai của Tần Manh Manh. Đi! Đi mang nó về cho ta!"

Hai anh em Tần Chấn Viễn đều ngây ra, bọn họ đều từng gặp Tần Hoan, Thương Ngọc Khiết rít lên: "Nhanh lên!"

Tần Hoan nghe thấy tiếng gõ cửa, nó sợ đến nỗi tìm chỗ trốn, cuối cùng nhìn thấy gầm giường, liền bò vào nấp, không ngừng khóc.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng to, tới sau cùng thì đang bị đập. Cửa cuối cùng không thể chịu nổi sự va đập liên tục, bị người ta từ bên ngoài mở ra, Tần Chấn Đường dẫn mọi người xông vào.

Bọn họ cơ hồ không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm thấy Tần Hoan ở dưới gầm giường. Tần Chấn Đường thò tay muốn kéo nó ra, nhưng lại bị Tần Hoan cắn vào tay. Tần Chấn Đường đau quá rên lên một tiếng, hai quân nhân ở bên cạnh hợp sức lật giường lên. Tần Chấn Đường bế Tần Hoan dậy, Tần Hoan liều mạng dãy dụa: "Cứu mạng, cứu mạng!" Đám quân nhân xông vào trong nhà cường hành kéo nó đi, tất nhiên khiến người ta chú ý. Ngay cả Trình Chí Vĩ cũng cảm thấy có chút tức giận vì hành vi của họ, bước tên khuyên bảo vài câu, Thương Ngọc Khiết đỏ mắt hét lên: "Nó là cháu của tôi, tôi dẫn hài tử của Tần gia chúng tôi đi thì có gì không đúng? Tôi xem ai dám xen vào nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK