Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương đại quan nhân vui cười nhìn Thôi Quốc Trụ, bình tĩnh nói một câu: "Lão Thôi à, ông có phải là sinh bệnh rồi không? Phát sốt phải không?"

Thôi Quốc Trụ giận dữ hét lớn: "Cậu ngồi xuống cho tôi"

Không nói thì thôi, nói ra rồi thì thấy quan uy của ông ta đúng là đã nổi lên một ít tác dụng, Trương đại quan nhân chậm rãi ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm số 120 không chút hoang mang, hắn là gọi thật, chứ không phải giả dạng cái gì cả, điện thoại vừa được chuyển, hắn liền lớn tiếng nói: "120 sao? Đây là ủy ban thể dục, ở chổ chúng tôi có một đồng chí tự nhiên phát bệnh tâm thần, xin đến nhanh một chút"

"Phụt!" Phó chủ nhiệm Lý Hồng Dương là người đầu tiên không nhịn được bật cười thành tiếng, gã ta lăn lộn trong quan trường cũng không ít thời gian rồi, chỉ là tranh giành quyền lực đến trình độ này thì lại là lần đầu tiên gã được nhìn thấy.

Sắc mặt của Thôi Quốc Trụ tái lại, hắng giọng nhìn Lý Hồng Dương.

Tang Kim Đường, Lưu Cương cũng đã cười, Đoạn Kiến Trung và Tiêu Điều Mẫn tuy rằng không cười, chỉ là từ biểu tình của bọn họ cũng có thể nhìn ra là bọn họ nhịn rất khổ cực, Trương Dương thật sự là một nhân tài, dựa theo suy nghĩ của bọn họ, trên chính trị cho dù có đấu tranh, cũng là lục đục sau lưng thôi, người lừa ta gạt, chỉ là phương thức biểu đạt của Trương Dương lại trực tiếp vô cùng, hắn căn bản là không chơi bất kỳ mưu kế nào hết cả, gây khó dễ ngay tại chổ, có thể là do hắn thiếu sót thủ đoạn chính trị, hoặc là hắn căn bản không coi Thôi Quốc Trụ ra gì cả, chuyện này thì chỉ có một mình hắn biết mà thôi.

Thôi Quốc Trụ tức đến nổi cả người rung lên, ông ta chỉ vào Trương Dương hơn nửa ngày mà không nói được một chữ nào cả, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ mơ hồ, cả người mềm nhũn, ngã cái rầm xuống đất.

Lưu Cương ở gần nhất, thấy Thôi Quốc Trụ đột nhiên ngã xuống, vội vàng chạy đến đỡ lấy ông ta, sắc mặt của Thôi Quốc Trụ tái lại, khớp hàm đóng chặt, dĩ nhiên là bị tức đến nổi hôn mê bất tỉnh, Lưu Cương lớn tiếng nói: "Mau gọi xe cấp cứu đi"

Trương đại quan nhân thân là đầu sỏ gây ra chuyện này cũng lên tiếng: "Để tôi" Thằng nhãi này thật ra đã dự kiến trước rồi, thấy Thôi Quốc Trụ tức đến nổi bị thành như vậy, mọi người lại bắt đầu đồng tình cho ông ta, làm bí thư tổ đảng dễ dàng như vậy sao? Nhưng mà đa số mọi người cũng nghĩ rằng, thái độ của Thôi Quốc Trụ cũng quá kém rồi, Trương Dương căn bản là muốn khơi mào lửa giận của ông, chính là muốn làm cho ông mất đi sự bình tĩnh, mà tự nhiên Thôi Quốc Trụ lại dính vào cái bẫy sơ đẳng này.

Nhưng mà Trương Dương cũng thật sự không ngờ rằng sức chịu đựng của Thôi Quốc Trụ lại kém như thế, chỉ là tùy tiện tức giận một hai câu, mà đã bị tức đến nổi ngất xỉu, Trương đại quan nhân bước qua, giả bộ đưa tay sờ sờ cái trán của Thôi Quốc Trụ, hắn không phải là muốn nhằm vào Thôi Quốc Trụ, mà là do Thôi Quốc Trụ không may, được thành phố đưa lên cái vị trí đáng lý không nên ngồi, cản đường của Trương đại quan nhân, cái này thì biết trách ai đây?

Trương đại quan nhân thở dài, nói ra một câu khiến cho tất cả mọi người trừng mắt há to mồm ra: "Lão Thôi thật sự là một đồng chí tốt, rõ ràng là thân thể có bệnh, mà còn kiên trì làm việc, thật sự đúng là một cán bộ rất tốt, sau này chúng ta cần phải học tập tấm gương của ông ấy nhiều lên"

Tất cả đảng viên ở đây nghe xong câu này đều cho rằng Trương Dương không chỉ máu lạnh mà còn rất là vô sỉ, Thôi Quốc Trụ bị hắn chọc tức đến nổi như vậy, mà hắn lại còn nói bóng nói gió như thế, một chút tâm đồng tình cũng không có.

Trương đại quan nhân cũng không phải là không có tâm đồng tình, thật ra thì hắn cảm thấy Thôi Quốc Trụ cũng có chút đáng thương, nhưng mà người đáng thương tất có chổ đáng trách, người này vừa nãy luôn mồm nói muốn lãnh đạo mình, mẹ kiếp, ông xứng sao? Tôi là chủ nhiệm ủy ban thể dục, sắp lên làm cán bộ cấp chính xử rồi, cho ông quản công tác đảng, ông cứ thành thật quản lý công tác đảng đi, bây giờ thì tốt rồi, muốn lãnh đạo tôi à, tâm hiếu thắng quá mạnh mẽ, gây ra lỗi lầm luôn.

Bên ngoài vang lên tiếng còi xe cấp cứu, mọi người cùng nhau đỡ Thôi Quốc Trụ ra xe, Trương đại quan nhân lúc này cũng ra sức rất nhiều, tự mình khiêng Thôi Quốc Trụ ra ngoài, tuổi trẻ sức nhiều, hơn nữa Thôi Quốc Trụ cũng là bị hắn chọc tức đến nổi biến thành cái dạng này, dù sao thì hắn cũng phải làm một số công phu ngoài mặt, mà còn có một chuyện quan trọng hơn là, Trương đại quan nhân đã phát hiện ra bệnh của Thôi Quốc Trụ không lớn, khi hắn cõng Thôi Quốc Trụ ra ngoài xe, thì lão già này đã tỉnh lại rồi, nhưng mà vẫn đang tiếp tục giả bộ.

Thôi Quốc Trụ bị tức đến hôn mê đúng là không giả, nhưng mà ông ta hôn mê không được bao lâu thì liền tỉnh lại, Thôi Quốc Trụ liền ý thức được mình đã trúng kế của Trương Dương rồi, thân là bí thư tổ đảng vừa tiền nhiệm đã bị người ta chọc tức đến hôn mê, người khác chưa chắc đã giải quyết cho ông ta, ngược lại còn có thể nói lòng dạ của ông có vấn đề, làm lãnh đạo chỉ cần bị người ta nghi ngờ là lòng dạ hẹp hòi, thì không phải là một chuyện tốt đẹp gì cả, chuyện đã xảy ra rồi, muốn xoay chuyển cục diện ngày hôm nay đúng là rất khó, Thôi Quốc Trụ thẳng thắn tương kế tục kế luôn, dù sao thì cũng bị Trương Dương chọc tức đến hôn mê, mọi người cũng nhìn ra được, vậy thì lần này tôi giả bộ đến cùng luôn, tôi muốn làm cho chuyện này lớn ra, tôi muốn làm cho tất cả lãnh đạo của thành phố nhìn thấy, thằng nhóc cậu đã chọc tức tôi đến mức nào, là cậu đã hãm hại một cán bộ đảng viên tốt như tôi, tôi muốn làm cho lãnh đạo thành phố truy cứu trách nhiệm của cậu.

Kế hoạch của Thôi Quốc Trụ xem ra thì rất là hoàn mỹ, ông ta giả vờ cũng rất đạt, chỉ là người tính không bằng trời tính, ông ta tính thế nào cũng không tính ra được Trương Dương lại là một thần y, càng không tính được rằng thằng nhãi này chính là một võ lâm cao thủ, cái trò vặt vãnh của ông căn bản là không thể gạt được con mắt của Trương đại quan nhân đâu.

Trương Dương cõng Thôi Quốc Trụ lên xe cấp cứu, trong lòng thầm mắng: Lão già giả vờ bệnh, ông không phải là muốn giả vờ sao? Được, ngày hôm nay tôi sẽ cho ông một cơ hội giả bệnh. Trương Dương cũng không phải là một người có tấm lòng tốt đẹp gì, mục đích cõng Thôi Quốc Trụ trên lực thật ra chính là vì muốn tiếp xúc gần gũi, mục đích của tiếp xúc gần gũi chính là để tiện việc ra tay, hắn cẩn thận đặt Thôi Quốc Trụ lên trên cáng cứu thương, lúc buông Thôi Quốc Trụ ra, tay trái đã điểm nhẹ lên xương sống của Thôi Quốc Trụ một cái nhẹ nhàng.

Thôi Quốc Trụ cảm thấy sóng lưng tê rần, cố nén khó chịu không hé răng ra, phải nói là ý chí của bí thư tổ đảng rất là kiên cường, ông nghe thấy Trương Dương đứng một bên nói: "Nhất định phải cứu chữa sinh mệnh của đồng chí Thôi Quốc Trụ mà không tiếc mọi giá, ông ấy là người làm việc ưu tú nhất trong ủy ban thể dục chúng tôi, là tấm gương sáng của chúng tôi, trong người mang bệnh, mà vẫn kiên cường đi đầu trong công việc, chính là vì sự nghiệp thể dục thể thao của tổ quốc chúng ta mà bệnh"

Thôi Quốc Trụ nghe vào trong lổ tai, hận đến nổi cả hàm răng ngứa lên, tôi không bệnh, tôi chính là bị cậu làm cho tức giận, bị cậu chọc tức đến sinh bệnh ra đó. Cậu cứ đắc ý đi, tôi xem cậu đắc ý đến khi nào. Thôi Quốc Trụ muốn tiếp tục diễn trò, muốn đem chuyện này làm cho to ra, ông cho rằng thành phố sẽ không mặc kệ chuyện này, còn Trương Dương cũng sẽ vì chuyện này mà gặp xui xẻo.

Thôi Quốc Trụ bị Trương Dương chọc giận ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, chuyện này được truyền đến tai lãnh đạo thành phố rất nhanh, khi Từ Quang Nhiên biết được chuyện này đúng lúc ở cùng một chổ với Hạ Bá Đạt, ông ta không khỏi cười rộ lên: "Lão Hạ, ông xem, Trương Dương mới đến được vài ngày đã xảy ra chuyện rồi, thật sự đúng là một ngọn đèn không cần bôi dầu, chọc cho Thôi Quốc Trụ tức đến nổi phải đến bệnh viện"

Hạ Bá Đạt bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ảnh hưởng của chuyện này thật sự là không tốt, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện nhìn"

Từ Quang Nhiên nói: "Người thanh niên Trương Dương này, tại sao lại có thể như vậy chứ, phải biết tôn kính đồng chí lớn tuổi chứ"

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Từ, chuyện này thật ra chúng ta cũng có trách nhiệm, cấp trên vẫn không có làm rõ công tác cụ thể của ủy ban thể dục là do ai phụ trách, xảy ra tranh cãi cũng là điều khó tránh khỏi"

Từ Quang Nhiên có chút không vui, nhíu nhíu mày nói: "Lão Hạ, công tác đảng và chính trị đều quan trọng, nhưng đến thời điểm mấu chốt cần phải nghe theo đảng nói"

Hạ Bá Đạt rất là khó chịu đối với những lời này, Từ Quang Nhiên căn bản là muốn mượn những lời này để gõ đầu mình, nói cho mọi người biết ông ta chính là kẻ đứng đầu tại thành phố Nam Tích này, một thị trưởng như mình căn bản là không có quyền lên tiếng. Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Từ, tôi thấy một cơ quan như ủy ban thể dục, không thích hợp làm cái chính đảng tách biệt này, dễ xảy ra mâu thuẫn hiểu lầm"

Từ Quang Nhiên nói: "Ông đi an ủi đồng chí Thôi Quốc Trụ một chút, điều tra rõ chuyện này, nhất định phải điều tra rõ chuyện này, cần phải truy cứu trách nhiệm của người tương quan, nếu như thật sự đúng như lời nói bên gnoa2i, đồng chí Trương Dương không tôn trọng đối với đảng, thì tôi sẽ xử lý nghiêm túc"

Hạ Bá Đạt nói: "Tôi sẽ đi hỏi một chút" Nói xong ông liền bổ sung thêm một câu: " Trương Dương vừa đến, hắn không rõ ràng tình huống của ủy ban thể dục, đối với cán bộ trẻ tuổi như vậy, cần phải khoan dung một chút"

Từ Quang Nhiên nói: "Khoan dung là cần thiết, nhưng mà nhất định phải làm cho hắn nhận thức được sai lầm của mình, để sau đó không còn phạm vào sai lầm tương tự"

Khi Hạ Bá Đạt đi đến bệnh viện nhân dân số hai của thành phố Nam Tích thì có gọi bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi, con người của Hạ Bá Đạt thiếu đi tinh thần đảm đương, chuyện này cũng thích lôi kéo người khác vào chia sẻ một chút, mục đích mà ông ta muốn kéo Hà Anh Bồi vào chính là tham khảo một chút về chuyện của ủy ban thể dục.

Hạ Bá Đạt nói: "Bộ trưởng Hạ, công tác của ủy ban thể dục làm không tốt"

Hà Anh Bồi cười cười, thật ra ông cũng không tán thành chuyện đề bạt Thôi Quốc Trụ vào vị trí bí thư tổ đảng, nhưng mà Từ Quang Nhiên đã ám chỉ với ông, cách làm như vậy rất đáng để thương thảo, dễ tạo thành mâu thuẫn giữa đồng sự với nhau, sự thật đã chứng minh rồi, Thôi Quốc Trụ còn chưa làm bí thư tổ đảng được một ngày mà đã bị tức giận đến nổi phải vào bệnh viện, Hà Anh Bồi nói: "Dư luận đối với Trương Dương rất không tốt, đều nói là Thôi Quốc Trụ bị hắn chọc tức"

Hạ Bá Đạt cười nói: "Nếu quả thật là như vậy, thì sức chịu đựng của Thôi Quốc Trụ cũng quá kém rồi, thân là một cán bộ được tiếp thu sự bồi dưỡng của đảng và quốc gia, ý chí sao có thể lại thấp kém như thế"

Hà Anh Bồi nói: "Tiểu Trương hẳn là cần phải tôn kính đồng chí lớn tuổi rồi, hắn đúng là chủ nhiệm của ủy ban thể dục, như cũng không nên chọc giận một đồng chí lớn tuổi như vậy"

Hạ Bá Đạt nói: "Nếu như Thôi Quốc Trụ bị chọc giận rồi xảy ra chuyện không may, thì mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức"

Hà Anh Bồi nói: "Chính đảng tách biệt, nói thì dễ, làm mới thấy khó khăn, quyền lực bị ảnh hưởng, tất nhiên sẽ phát sinh mâu thuẫn, tôi thấy chuyện của ủy ban thể dục cần phải suy nghĩ cẩn thận, cần phải làm rõ người lãnh đạo của ủy ban thể dục"

Hạ Bá Đạt nói: "Đây là chuyện của bộ tổ chức bên ông, cái chổ ủy ban thể dục này nếu mà làm không tốt, thì đại hội thể dục thể thao sang năm rất có thể bị đạp đổ, trọng trách trên vai của ông cũng không nhẹ"

Hà Anh Bồi nói: "Lão Hạ à, ông không thể đem mọi chuyện đổ lên trên đầu của tôi được, Trương Dương là cán bộ do ông điều từ Giang thành đến mà, hắn xảy ra vấn đề, ông cũng cần phải chịu trách nhiệm"

Hai người đều cười cười nói nói, và cũng đều cảm thấy có chút phiền muộn, vốn mọi chuyện rất là đơn gai3n, vì sao nhất định phải khiến cho nó trở nên phức tạp vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK