Đám cảnh sát này không dám ngăn xe lại, nhưng FBI không giống chúng, Mike dẫn hai tên thủ hạ đi tới, gã cũng biết tính khí của lão phu nhân này, đối với những nhân vật nổi tiếng xã hội này chỉ có thể tiên lễ hậu binh, mặt mày gã tươi cười nói: ‘Margaret phu nhân, xin chào, tôi là...’
Margaret không đợi gã nói hết liền chỉ thẳng tay vào mũi gã mà quát: ‘Anh biết đây là nơi nào không? Các người dẫn nhiều người đến đây bao vây lãnh sự quán rõ ràng là muốn gây sóng gió cho quan hệ hai nước đúng không, ai bảo anh làm như thế? Tổng thống đích thân hạ lệnh sao? Có cần ta phải gọi điện kiểm chứng chuyện này không?’ khí thế của lão phu nhân tương đối bá đạo.
Mike cười hì hì nói: ‘Phu nhân không cần tức giận, chỉ là thực hiện công vụ thôi.’
‘Cút ra! Bây giờ ta muốn đi qua, xe của ta đi sau ta, ai dám cản đường. Ai muốn gây thù oán với ta. Ta sẽ cảnh báo trước với hắn, ai có gan kiện tụng với ta? Cho dù có gan thì ta cũng đảm bảo rằng bọn chúng sẽ thua rất thê thảm!’ Lão phu nhân nói xong liền ngẩng cao đầu bước vào bên trong, đi tới bên cạnh Mike, đưa tay ra đẩy Mike sang một bên: ‘Tránh ra! Trung Quốc có câu ‘Chó khôn không cản đường’’
Một đám FBI, một đám cảnh sát Mỹ đừng trợn mắt nhìn lão phu nhân ưỡn ngực bước vào lãnh sự quán, chiếc xe limousine phía sau cũng từ từ lái vào.
Vẻ mặt của Mike có chút gượng gạo, thủ hạ của gã bước lên nói: “Sếp, anh xem…”
“Xem cái gì mà xem? Cần phải rà soát nghiêm ngặt tất cả các xe đi ra!” Vừa nãy Mike mới nói là rà soát nghiêm ngặt tất cả các xe ra vào, giờ chữ “vào” của gã đã biến đâu mất rồi, xe của Margaret gã chưa kiểm tra. Không phải không muốn mà là không dám, vị lão phu nhân này gã thật không dám đắc tội, việc này phải báo lên trên.
Khi nhìn thấy Margaret, Trương Dương lập tức hiểu ra trong lòng, Sở Yên Nhiên đã đến rồi. Tuy Sở Yên Nhiên chưa lộ diện nhưng nếu như không phải là vì cô ấy thì Margaret tuyệt đối sẽ không đích thân ra mặt. Nhớ tới Sở Yên Nhiên, trong lòng Trương Dương đột nhiên có một cảm giác ấm áp, nhưng dường như đồng thời hắn cũng nhớ tới Cô Gia Đồng, trong lòng Trương Dương lại cảm thấy chua xót vô cùng, hắn nhận thức rất rõ ràng rằng sự ra đi của Gia Đồng đã trở thành một vết thương vĩnh viễn không thể chữa lành được trong lòng hắn, hắn không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể bình phục, mới có thể quên đi...
Margaret bước vào lãnh sự quán, câu đầu tiên nói chính là: “Trương Dương đâu rồi?” Không phải một mình bà ta tới, ngoài tài xế và vệ sĩ ra, đứa cháu gái bảo bối Sở Yên Nhiên của bà và công chúa băng Quan Chỉ Tinh.
Tổng lãnh sự quán Thư Anh Hằng và Margaret cũng rất quen thuộc với nhau, nghe nói Margaret đến, ông ta cũng ra tiếp đón, cung kính nói: “Phu nhân Margaret, sao bà lại đến đây?”
Điều mà Margaret quan tâm chỉ là Trương Dương: “Trương Dương có ở đây không?”
Thư Anh Hằng có chút do dự.
Margaret nói: “Ông không cần phải lo lắng, tôi đến đây là để giúp cậu ta, cậu ta là bạn của cháu gái tôi.” Lời này vừa nói ra, khuôn mặt trái xoan của Sở Yên Nhiên liền hơi nóng lên, thời gian này cô và Trương Dương dần dần càng lúc càng xa cách, thậm chí còn rất ít khi liên lạc, nhưng tình cảm trong lòng thì lại không tan biến đi một chút nào, bà ngoại chắc chắn cũng nhìn ra điểm này.
Thư Anh Hằng rất hiểu về con người của Margaret, biết được vị phu nhân này có quan hệ sâu sắc với Trung Quốc, là con dâu của Trung Quốc, bình thường vẫn hay giúp đỡ người Hoa, không thể làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Trung Quốc được, ông ta liền gật đầu với Điền Linh, ám thị đi tìm Trương Dương.
Không cần chờ Điền Linh đi tìm, Trương Dương đã đến, trước đây khi ở trong nước đã rất nhiều lần hắn từng nghĩ ra cảnh tượng mình và Sở Yên Nhiên gặp mặt nhau, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ bọn họ lại gặp nhau trong tình cảnh này.
Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương, một thời gian không gặp hắn đã gầy đi rất nhiều, điều này làm cho cô cảm thấy có chút xót xa, trong thâm tâm cô ấy vẫn luôn mong ngóng Trương Dương sẽ bay tới Mỹ tìm mình, nói vài câu dễ nghe có lẽ mình sẽ tha thứ cho tất cả lỗi lầm trước đây của hắn. Giờ Trương Dương thật sự đến rồi, nhưng hắn đến Mỹ lại không phải là vì mình, cũng giống như thế, sự gầy gò tiều tụy của hắn cũng không phải là vì mình. Sở Yên Nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, cô ấy không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì nữa? Có lẽ trước mắt điều có có thể làm chính là giúp hắn rời khỏi Mỹ, thoát khỏi cảnh khốn cùng này, còn những chuyện khác thì không cần phải nghĩ tới, cô cũng không biết nên xử lí thế nào với tình cảm của bọn họ sau này.
Trương Dương cười nói: “Ngoại đến rồi à.” Tuy hắn và Sở Yên Nhiên đã xóa bỏ hôn ước nhưng cách xưng hô của Trương Dương với Margaret đã thành thói quen, hắn vẫn gọi là “ngoại”.
Margaret thở dài nói: “Cậu đúng là đồ chỉ biết gây họa.” Lão phu nhân thở dài không phải vì Trương Dương mà là vì đứa cháu gái của mình. Bà ấy hiểu Sở Yên Nhiên, biết nha đầu này vẫn một lòng yêu Trương Dương, trước đây bà không hiểu rõ nguyên nhân thật sự mà bọn họ chia tay, nhưng sau khi Cố Gia Đồng xảy ra chuyện, Margaret mới hiểu được hóa ra giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên còn có một số cô gái khác, đây là điều mà lão phu nhân này không thể chấp nhận được, bà ấy thậm chí còn không muốn giúp Trương Dương, nhưng lại không thể từ chối sự khổ cầu của Sở Yên Nhiên, vì thế cuối cùng bà đã đến lãnh sự quán.
Trương Dương lại cười với Quan Chỉ Tinh, trước đây đã bắt cóc Quan Chỉ Tinh, lợi dụng cô ấy để trốn thoát sự truy đuổi của cảnh sát, hắn luôn muốn tìm một cơ hội để nói tiếng xin lỗi với cô ấy, từ việc Quan Chỉ Tinh và Sở Yên Nhiên cùng nhau đến đây ngày hôm nay có thể thấy cô ấy có lẽ là không trách cứ mình.
Ánh mắt của Trương Dương rơi vào khuôn mặt Sở Yên Nhiên, từ đôi mắt xinh đẹp của Sở Yên Nhiên có thể nhìn thấy sự tĩnh lặng trước đây chưa từng nhìn thấy, xem ra biến cố tình cảm giữa bọn họ và khoảng thời gian luyện tập của Sở Yên Nhiên tại Mỹ đã làm cho cả con người cô ấy thay đổi, cô ấy đã không còn là một con người hướng ngoại như trước nữa, không còn là một cô gái nhỏ đơn thuần không có chút giấu diễm với tình cảm, cô ấy đã trưởng thành rồi, đã hiểu cách che giấu cảm xúc bản thân, hiểu được phải ẩn dấu cảm xúc trong tim. Trương Dương mỉm cười nói: “Cảm ơn em đã đến đây.”
Sở Yên Nhiên thở nhẹ nói: “Anh đã gây ra không ít phiền phức rồi, chúng em đều đã xem tin tức.”
Quan Chỉ Tinh nói: “Trên báo đã nói về việc ở lãnh sự quán, Yên Nhiên đoán anh đang ẩn nấp ở đây, nên chúng tôi đến xem có thể giúp anh thoát khỏi đây không.”
Trương Dương nói: “Thật ngại quá, gây phiền phức cho mọi người rồi.”
Margaret nói: “Cậu luôn là một kẻ gây ra tai họa.” Lão phu nhân nói đầy sự oán trách với Trương Dương.
Tổng lãnh sự quán Thư Anh Hằng tỏ ra rất tán đồng với câu nói này của Margaret, ông ta đứng một bên nói: “Phu nhân, bây giờ một nhân viên công tác của chúng tôi đã bị cảnh sát bắt đi, chúng tôi đang giao thiệp với phía Mỹ, tình hình không lạc quan, việc này nếu như làm không tốt thì có thể sẽ ảnh hưởng tới vấn đề ngoại giao.”
Sở Yên Nhiên nói: “Cách làm của bọn họ là vi phạm với công ước quốc tế, sao có thể bao vây lãnh sự quán chứa.”
Thư Anh Hằng cười khổ nói: “Cô Sở, bọn họ không hề có đặt chân vào phạm vi lãnh sự quán, chỉ là nghiêm ngặt kiểm tra nhân viên ra vào, phàm là người có khả nghi thì bọn họ đều bắt cả, phía Mỹ mắt nhắm mắt mở với hành động này của bọn họ, FBI cũng nhúng tay vào, một họ chắc chắn cho rằng Trương Dương là gián điệp, phiền phức lớn nhất chính là việc này.”
Margaret nói: “Để cho cậu ta lên xe của tôi, tôi đưa cậu ta rời khỏi đây, phi cơ riêng của tôi đang đợi, chỉ cần cậu ta có thể lên được máy bay thì lập tức có thể về nước.”
Thư Anh Hằng nói: “Bọn họ tuy đã để cho xe của phu nhân vào nhưng phu nhân muốn ra ngoài chưa chắc đã dễ dàng như vậy, chỉ cần để cho bọn họ tóm được Trương Dương thì sự việc sẽ vô cùng phiền phức.”
Trương Dương giờ mới thấy mọi người đều vì mình mà bị lôi vào phiền phức, trong lòng hắn cảm thấy rất bất an, hắn có chút hối hận vì đã trốn vào lãnh sự quán, nếu như lúc đầu không phải hắn đến lãnh sự quán Trung Quốc mà chọn một con đường khác có lẽ sự việc đã không gây lên cơn sóng lớn đến thế.
Lúc này một nhân viên công tác bước vào nói với Thư Anh Hằng mấy câu, là sếp của FBI Mike đến lãnh sự quán, muốn nói chuyện trực tiếp với Thư Anh Hằng. Thư Anh Hằng gật đầu, để chọn mấy người Trương Dương tạm tránh đi.
Mike đi tới phòng làm việc của Thư Anh Hằng dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Thư Anh Hằng kháng nghị nói: “Ngài Mike, ngài có ý gì vậy? Bao vây lãnh sự quán Trung Quốc chúng tôi, các ngài đã vi phạm công ước quốc tế, ngài phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
Mike mặt mày tươi cười hớn hở nói: “Ngài lãnh sự, tôi thật sự không có ý gì mạo phạm đến quý vị, mục đích của chúng tôi bây giờ chỉ là vì một người, chúng tôi đã nắm trong tay đầy đủ chứng cứ xác thực.” Gã đưa ra một cuốn hộ chiếu, Thư Anh Hằng nhìn nhìn, đó chính là hộ chiếu của Trương Dương.