Phó Trường Chinh đi tới pha trà cho vì hắn, lại thay nước ấm cho Thôi Uyển Trí, sau đó đóng cửa phòng đi ra.
Thôi Uyển Trí chủ động nói rõ ý đồ đến: "Tôi lần này là đại biểu Kim tiểu thư mà đến."
Trương Dương nói: "Cô ta có khỏe không?"
Thôi Uyển Trí nói: "Cô ta gần đây đều ở Đông Kinh, Kim tiên sinh ra đi quá đột nhiên, cho nên Lam Tinh còn có rất nhiều chuyện chờ được giải quyết. Vốn cô ta nghe nói chuyện bên này phát sinh sóng thần thì chuẩn bị tự mình tới, nhưng thực sự là không kiếm đâu ra được thời gian, cho nên chỉ có thể để tôi đại biểu cô ta tới đây."
Trương Dương gật đầu nói: "Cô vừa rồi nói muốn tới Tân Hải đầu tư ư?"
Thôi Uyển Trí gật đầu nói: "Chuyện đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải thật ra lần trước khi Kim tiểu thư tới khảo sát đã được xác định cơ bản rồi, chỉ là vì biến cố xảy ra đột nhiên cho nên mới trì hoãn tới bây giờ, Lam Tinh vẫn mưu cầu thành lập một tòa trung tâm kho bãi quy mô lớn tại châu Á, Tân Hải về hoàn cảnh địa lý có ưu thế rất lớn, phù hợp với điều kiện của Lam Tinh, cô ta cười nói: "Trương tiên sinh không cần cân nhắc quá nhiều, Lam Tinh cuối cùng quyết định đầu tư ở Tân Hải không phải là vì tình cảm cá nhân mà là kết quả cân nhắc tổng hợp."
Trương Dương nghe cô ta nói như vậy thì cũng không khỏi bật cười, xem ra Thôi Uyển Trí vô cùng hiểu rõ tình cảm của mình và Kim Mẫn Nhi.
Trương Dương nói: "Thật không dám giấu, gần đây tình trạng chiêu thương của Tân Hải cũng không tốt lắm, bởi vì trận sóng thần này, rất nhiều nhà đầu tư đã đạt thành ý hướng lại thấy khó mà lui."
Thôi Uyển Trí nói: "Trong mắt chúng tôi, càng vào những lúc như thế này càng có thể thể hiện được thành ý của chúng tôi, đồng thời tôi cũng tin quý phương cũng sẽ biểu hiện ra thành ý tương ứng, sẽ cung cấp cho tập đoàn Lam Tinh chính sách tốt nhất, điều kiện hậu đãi nhất."
Trương Dương bật cười, lúc này hắn mới Lam Tinh lần này tới đầu tư không chỉ là vì tình cảm giữa hắn và Kim Mẫn Nhi, mấu chốt còn nắm ở lợi ích buôn bán, bất kể tình cảm của Kim Mẫn Nhi đối với mình sâu đập như thế nào cũng không thể thuyết phục được toàn bộ ban giám đốc Lam Tinh đầu tư một cách mù quáng, cô ta chỉ có thể đề nghị, có thể được ban giám đốc công nhận và thông qua là vì tất cả thành viên hội động quản trị đều nhìn thấy tiền cảnh đầu tư lần này. Trương Dương nói: "Thôi tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ cung cấp cho quý phương điều kiện ưu đãi nhất."
Thôi Uyển Trí mỉm cười nói: "Trương tiên sinh là người sảng khoái, lần này ngạch đầu tư bước đầu của chúng tôi là một tỷ đôla, về sau cũng không loại trừ khả năng sẽ đầu tư thêm, ngoài ra, Kim tiểu thư bảo tôi đại biểu cô ta quyên góp một ngàn vạn đôla cho Tân Hải, để giúp thị dân gặp tai hoạ trong sóng thần lần này, coi như là một phần tâm ý của toàn thể viên công Lam Tinh." Thôi Uyển Trí đưa ra chi phiếu.
Trương đại quan nhân cầm chi phiếu, trong lòng không khỏi có chút kích động, đây là cùng chung hoạn nạn có chân tình, Mẫn nhi đối với hắn quả nhiên là tình thâm nghĩa trọng, nếu nói đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải có xen lẫn nhân tố buôn bán thì một ngàn vạn đôla quyên góp này là tình ý thật, thân là một người Hàn Quốc, việc gì phải quan tâm tới tình hình thiên tai của một thành phố cấp huyện Trung Quốc như vậy, còn không phải bởi vì tên tình lang hắn ư?
Trương Dương nói: "Cô ta có khỏe không?"
Thôi Uyển Trí nói: "Vẫn khỏe, cô ta xong sự vụ của Lam Tinh ở hải ngoại sẽ tới Tân Hải."
Chuyện xac địác chi tiết hợp tác thì tất nhiên giao cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nghe nói Kim Mẫn Nhi chẳng những quyết định đầu tư một tỷ đôla vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải còn còn quyên giúp một ngàn vạn đôla để cứu tế, không khỏi kinh thán: "Kim Mẫn Nhi ra tay rộng rãi quá, hai người hình như rất không bình thường.
Trương đại quan nhân không khỏi cười bảo: "Có gì mà không bình thường, không phải vậy đâu."
Kiều Mộng Viện nói: "Gì cơ? Em sao không nghe rõ?" Cô ta thông minh cỡ nào chứ, sao lại không nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Trương Dương.
Mấy ngày qua, tâm tình của Trương đại quan nhân chưa bao giờ tốt như vậy, hắn thở phào, vẫy vẫy tay với Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện nhìn thấy vẻ mặt thần bí của hắn thì đi đến bên cạnh hắn nói: "Chuyện gì mà thần bí thế?"
Trương Dương ôm eo cô ta rồi kéo một cái, Kiều Mộng Viện mất thăng bằng ngã vào trong lòng hắn, cắn rồi nhẹ giọng gắt: "Đáng ghét, nơi này là văn phòng của anh."
Trương đại quan nhân nói: "Chẳng lẽ em không rõ đạo lý nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn ư?"
Kiều Mộng Viện chỉ cảm thấy bên dưới lạnh toát, thì ra thằng cha này đang vén váy cô ta lên, cô ta hô khẽ: "Anh.."Tay của Trương Dương đã thò vào giữa hai chân cô ta, Kiều Mộng Viện xưa nay rất rụt rè, loại chuyện hoang đường này cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, thân thể mềm mại theo bản năng giãy dụa: "Đừng làm bậy." Thân trên lại đang nằm trên bàn, Kiều Mộng Viện vẫn thiếu kinh nghiệm phòng bị, tư thế như vậy không những không có tác dụng phòng ngự, ngược lại còn sáng tạo điều kiện tiện lợi cho Trương đại quan nhân xâm nhập thêm.
Trương đại quan nhân nhẹ nhàng kéo quần lót của Kiều Mộng Viện xuống, người rướn lên, dí sát vào cặp mông trắng của Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện rên lên một tiếng, thân thể mềm mại bởi vì sự xâm nhập của thằng cha này mà trở nên mềm yếu vô lực, cô ta bỗng nhiên nhớ tới một câu, nếu không thể phản kháng thì tốt nhất hãy nhắm mắt hưởng thụ, mấy ngày qua Trương Dương quá căng thẳng, nghiêm túc tới mức cơ hồ biến thành người khác. Chuyện Gần đây hiển nhiên đã mang tới áp lực quá lớn cho hắn, lúc này sự hoang đường của Trương Dương lại khiến Kiều Mộng Viện cảm thấy an ủi và vui sướng, biết hắn cuối cùng cũng chậm rãi thoát khỏi tình tự sa sút lúc trước, nếu như vậy có thể giúp hắn bỏ bớt áp lực, cứ mặc hắn hoang đường một lần thì có sao.
Trong nhất thời trong văn phòng xuân sắc khôn cùng, Trương đại quan nhân dùng hết tất cả chiêu thức, biến Kiều Mộng Viện thành mềm như bún, tuy rằng cố nén nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được thấp giọng rên rỉ.
Như vậy càng dễ khiến cho người ta từ trong đáy lòng sinh ra một loại kích thích. Trương đại quan nhân chinh chiến trên người Kiều Mộng Viện cho tới lúc người ấy thấp giọng xin tha thì mới trút ra tất cả áp lực nhiều ngày qua vào trong người cô ta.
Kiều Mộng Viện đỏ mặt sửa sang lại quần áo, cả nửa ngày sau mặt vẫn đỏ bừng, dưới loại tình huống này cô ta cũng không dám ra ngoài, bảo trì một khoảng cách với Trương Dương, ngồi đối diện hắn Khẽ cắn môi nói: "Anh đúng là tên bí thư lưu manh." Nói tới đây chính cô ta cũng không nhịn được liền bật cười.
Trương đại quan nhân quét dọn sạch sẽ chiến trường, thản nhiên như không ho khan một tiếng rồi cầm chén trà lên bổ sung lượng nước. Cảm thán nói: "Đúng là sảng khoái."
Kiều Mộng Viện nghĩ thầm anh thì sảng khoái rồi, biến người ta thành một mảng lầy lội, nhớ tới tình cảnh triền miên vừa rồi lại không khỏi mặt đỏ tim đập. Cô ta thở nhẹ ra, bình tĩnh một chút rồi nói khẽ: "Vừa rồi muốn nói với anh một chuyện, nhưng bị anh làm cho quên mất rồi."