Trương Dương cũng dở khóc dở cười nhìn Sở Yên Nhiên. Hắn cũng nhận ra được một điều rằng, hóa ra nàng ta không hòa hợp với cha lắm, sợ rằng cái lão họ Tôn kia sẽ báo lại cha của nàng sự tình vừa rồi ở nhà hàng hải sản, bởi vậy mà nàng ta mới tìm cách để mau mau chuồn đi.
Trương Dương cũng buồn chán nằm dài trên ghế: “Ta cũng không biết tại sao ngươi phải sợ cha ngươi đến vậy?”
Đôi mắt đẹp của Sở Yên Nhiên cũng trở lên mông lung mờ ảo, ánh mắt mang chút man mác buồn nhẹ giọng nói: “Ta không có sợ, mà là hận!”
Trương Dương cũng chẳng có hứng thú với chuyện gia đình người khác, chuyển đề tài nói: “Ngươi định chạy suốt đêm thật đấy à?”
Sở Yên Nhiên gật đầu nói: “Ở lại chỗ đó chỉ làm ta càng thấy bực mình hơn mà thôi!”
Trương Dương ngáp dài một cái đáp: “Ta đi ngủ trước, ngươi thích đi đâu thì đi. Nhưng mà ta báo trước, nếu ngươi muốn cướp thì tiền ta không có đâu, chỉ có chút nhan sắc này, nếu ngươi muốn thì ta cũng đành hầu hạ!”
Bí thư thành phố Tống Hoài Minh cả đêm chằn chọc khó ngủ. Cúp điện thoại của Tôn Quốc Bình xong, hắn do dự một hồi lâu mới lại cầm ống nghe lên quay một dãy số. Nhưng rồi hắn lại buông ống nghe xuống, rút ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi dài, rồi thả người tựa vào thành ghế, sắc mặt đượm vẻ cô đơn trống trải. Sau một lúc, dường như là đã lấy đủ dũng khí, hắn lại một lần nữa định nhấc ống nghe lên thì đúng này điện thoại lại kêu lên.
Tống Hoài Minh nhấc ống nghe lên, không đợi hắn nói thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng rống đầy giận dữ của Sở Trấn Nam: “Tống Hoài Minh! Ta đã cảnh cáo ngươi không được tới gần Sở Yên Nhiên nữa. Ngươi làm tổn cháu gái ta còn chưa đủ hay sao? Vất vả lắm ta mới khuyên nó về đây thăm ta được một chút, ngươi lại muốn bức nó rời đi là sao?”
“Cha...”
“Ta không phải cha ngươi. Ta là ông ngoại của Yên Nhiên. Ta là cha của Tĩnh Chi, không phải là cha của ngươi. Ngươi và Sở gia ta đều không có quan hệ gì hết!”
“Cha! Cái chết của Tĩnh Chi là ngoài ý muốn...”
“Tống Hoài Minh! Ngươi nhớ kỹ cho ta. Cho dù ngươi là quan to đến đâu, cho dù ngươi giàu có đến nhường nào đi chăng nữa, mặc kệ hình tượng của ngươi trước dân chúng ra sao, nhưng cả đời này ngươi vĩnh viễn không thể phủ nhận ngươi là hung thủ đã hại chết con gái ta!” Sở Trấn Nam nói xong cũng giận dữ cắt điện thoại cái rụp!
Tống Hoài Minh cũng bị dọa tới ngây người, tay cứ giữ ống nghe điện thoại tới năm phút sau mới chậm rãi để xuống. Hắn lại đang chuẩn bị hút thuốc tiếp thì cửa phòng bỗng nhiên nhẹ nhàng mở ra. Vợ hắn, Liễu Ngọc Oánh cũng là hiệu trưởng trường trung học bậc nhất tại Tĩnh An, nàng bưng tới một chén canh hạt sen cho hắn dùng. Nàng chậm rãi đặt chén canh hạt sen trên bàn, rồi vòng ra phía sau lưng Tống Hoài Minh, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn. Nàng nhỏ giọng nói: “Là cha gọi điện tới à?”
Tống Hoài Minh cũng cười khổ, vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay nàng, thấp giọng nói: “Sao nàng biết?”
“Nếu không phải là cha thì sao có thể khiến ngươi sầu não đến như vậy được?”
Tống Hoài Minh thở dài nói: “Mười năm rồi! Mười năm nay ta sống cũng không thấy thoải mái một chút nào. Tràng cảnh ngày hôm đó vẫn cứ hiện về trong tâm trí ta. Nếu như Tĩnh Chi không có tham gia đội cứu hộ cơn địa chấn ngày hôm đó... Nếu như ta có thể để ý tới nàng nhiều hơn một chút... Nếu như...” Tống Hoài Minh chậm rãi nhắm chặt hai mắt mình lại, cảm giác trong mắt đã có chút lệ nóng.
Liễu Ngọc Oánh ở phía sau ôn nhu ôm lấy thân thể hắn, dùng má mình áp sát vào mặt hắn: “Hoài Minh. Đó là sự việc ngoài ý muốn, ngươi cũng đừng lên tự trách mình nữa!”
Tống Hoài Minh nắm chặt đôi bàn tay của vợ mình, giọng điệu nặng nề nói: “Ta thực sự không thấy yên tâm nhất chính là Yên Nhiên...”
Liễu Ngọc Oánh nhỏ giọng nói: “Ta tin tưởng một ngày nào đó, nàng ta sẽ giải khai nỗi khổ tâm trong lòng ngươi...”
Ô tô đột nhiên lạc hướng làm Trương Dương đang mơ đẹp cũng phải giật mình tỉnh giấc. Vừa rồi suýt chút nữa ô tô của họ đâm vào chiếc xe tải chạy ngược chiều, vào đúng thời khắc mấu chốt Sở Yên Nhiên liền quặt tay lái lách xe sang một bên, thoát được trong đường tơ kẽ tóc. Sự tình đáng sợ như vậy cũng làm phần áo sau lưng nàng ta ướt sũng mồ hôi lạnh.
Sở Yên Nhiên đánh xe tấp vào lề đường, đột nhiên lại gục mặt trên vô lăng khóc nức nở.
Ánh mắt Trương Dương cũng tràn ngập đồng tình nhìn nàng ta. Do dự một lúc lâu sau mới vươn tay vỗ nhẹ lên vai nàng ta mấy cái nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cứ khóc thật to đi! Ta không ngại cho ngươi mượn bờ vai đâu!”
Sở Yên Nhiên cũng tựa luôn vào vai hắn khóc rống lên. Tựa hồ như khóc thôi cũng chưa đủ phát tiết hết toàn bộ bi thương cùng sầu muộn trong lòng, đôi tay nhỏ bé của nàng cũng cứ thế đấm thùm thụp lên ngực Trương Dương. Tiểu Trương chủ nhiệm vẻ mặt đau khổ yên lặng để nàng ta đánh, lần này coi bộ phải làm bao cát miễn phí cho người đẹp rồi!
Nước mắt của người đẹp cũng làm phần áo một bên vai của Trương Dương ướt sũng, lúc này Trương Dương mới nhẹ giọng nói: “Nước mắt thì còn được, chứ nước mũi như vậy, ngươi cũng bôi tất lên áo ta là sao?”
Sở Yên Nhiên nhịn không được nở nụ cười duyên, hung hăng nện vào ngực hắn một quyền nữa, chu cái miệng xin xắn lên hờn dỗi nói: “Có mà nước mũi của ngươi thì có!”
Trương Dương ngó xung quanh một chút rồi nhỏ giọng khuyên: “Ta thấy chúng ta cũng không nên cản trở giao thông nữa. Tâm tình ngươi lại không được tốt cho lắm, nhỡ đâu ngươi lại làm ra chuyện gì dại dột như lúc nãy nữa thì sao?” Hắn chỉ chỉ bãi sống phía xa xa nói tiếp: “Không bằng lái xe tới chỗ đó, rồi hai ta qua đêm luôn ở trong xe. Thế nào?”
Sở Yên Nhiên vừa khụt khịt vừa gật đầu đồng ý rồi lái xe tới chỗ đất trống trải ven sông. Trần xe cũng được kéo xuống, hai người nằm trong xe nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, gió đêm mang theo tiếng dòng nước chảy vui tai, ánh trăng đêm soi rọi hai người bọn họ bên dưới. Sở Yên Nhiên cảm giác như mình được hòa tan vào thiên nhiên, điều đó cũng khiến tâm tình nàng thoải mái hơn rất nhiều.
Trương Dương trầm ngâm ngắm nhìn sao trên bầu trời đêm. Tuy rằng thường ngày thằng nhãi này là một người vô tâm, nhưng hắn cũng biết lúc này không nên nhắc tới vết thương lòng của Sở Yên Nhiên nữa, mà chỉ yên lặng không nói gì.
Sở Yên Nhiên nhỏ giọng nói trước: “Mẹ ta qua đời lúc ta còn rất nhỏ. Nếu như không phải tại cha ta đề cập tới, mẹ ta cũng không có tham gia vào cái đội y bác sĩ cứu hộ kia, cũng sẽ không có xảy ra cái sự tình đó...”
Trương Dương không nói gì, xoay người lẳng lặng ngắm nhìn Sở Yên Nhiên.
“Lúc dư chấn bắt đầu tái diễn. Vốn dĩ đội y bác sĩ cứu hộ cũng đã bắt đầu rời đi, thế nhưng cha ta lại kêu mẹ ta ở lại chiếu cố những người bị thương. Bởi vậy...” Hai hàng lệ trong vắt cũng chậm rãi chảy dài trên khuôn mặt cười. Trương Dương vươn bàn tay to bè của mình nhẹ nhàng lau đi vệ nước mắt, đột nhiên Sở Yên Nhiên nắm lấy cánh tay hắn, gối đầu lên: “Hắn làm như vậy cũng bởi vì cái chức chủ tịch huyện của hắn. Là hắn muốn làm gương cho kẻ khác nhìn, là hắn muốn tạo một hình tượng cán bộ nhà nước chí công vô tư. Chẳng nhẽ địa vị lại không thể có thân tình, chẳng nhẽ vì địa vị mà phải hi sinh chính những người thân của mình sao? Một người ngay đến cả nữ nhân của mình còn không bảo vệ được, thì còn tư cách gì mà đi làm quan...?”
Ánh mắt Trương Dương chứa chan thâm tình nhìn Sở Yên Nhiên. Tuy rằng Trương đại quan nhân biết địa vị là quan trọng, nhưng cái hành động chí công vô tư không màng tới người thân như vậy, hắn tự thấy mình không thể làm được.
Sở Yên Nhiên ngồi dậy, lấy khăn tay ra lau đi những giọt nước mắt còn vương lại, nở nụ cười nói: “Nói ra thực dễ chịu hơn hẳn. Thực lòng mà nói, ta cũng không hận hắn nhiều đến như vậy, chỉ là ta không muốn gặp mặt hắn thôi. Như vậy với cả ta lẫn hắn đều là tốt hơn cả!”
Trương Dương cũng ngồi dậy, dùng vai huých nhẹ Sở Yên Nhiên một cái: “Có một số việc đã xảy ra rồi, thì cũng nên nghiêm túc mà đối mặt, đừng nên để thống khổ cả đời làm gì!”
Sở Yên Nhiên lộ ra một nụ cười nhạt, thản nhiên nói: “Ta không thích bị ràng buộc. Kỳ thực, hắn cũng đã thu xếp để ta sang Anh du học, nhưng ta không có đi. Quả thực ta cũng không muốn dính dáng tới hắn chút nào nữa!”
Trương Dương thở dài vỗ vỗ ghế da nói: “Ngươi tâm tình không tốt, không thích bị ràng buộc liền rong chơi suốt ngày, đó cũng là do ngươi có chỗ dựa vững chắc, có cơ sở để làm vậy. Còn mấy người dân nghèo chúng ta thì sao? Cho dù tâm tình có không vui đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải cắm cúi đi làm mà kiếm sống, bằng không thì chỉ có nước chết đói mà thôi. Ngươi thử nói xem, cùng là người với nhau, sao lại có thể bất công như vậy được nhỉ?”
Sở Yên Nhiên nói: “Bà ngoại ta là người Mỹ gốc Trung Quốc, nhưng lúc đất nước độc lập liền ly dị ông ngoại ta, sau đó bà lại sang Mỹ sinh sống. Hiện tại sản nghiệp của bà ở Mỹ cũng không hề nhỏ chút nào, mà tất cả bà ngoại ta đều cho ta hết.” Nàng quay sang liếc mắt nhìn Trương Dương nói: “Bởi vậy ngươi cũng đừng có đem cái đám người tham ô hối lộ của dân kia ra so sánh với ta!”
Trương Dương ha hả cười lớn.
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi dưới nói: “Bây giờ đến phiên ngươi nói một chút bản thân mình đi chứ...?”
Hai người trong xe vẫn cứ cười nói vui vẻ suốt đêm. Mãi một lúc lâu, tới tận nửa đêm, chẳng biết từ lúc nào cả hai đều lặng im ngủ thiếp đi.
Mặt trời lên cao quá đỉnh đầu, Trương Dương cũng nhớ lại tình cảnh hai người ngủ chung cả đêm qua bên bờ sông, thế nhưng lại chẳng có một chút hành động vượt rào nào cả. Trương đại quan nhân thở dài cảm thán, thế nào mà mình lại trở thành một người chính nhân quân tử như vậy nhỉ? Phải chăng là một gã Liễu Hạ Huệ thời hiện đại?
Tiếng đập cửa dồn dập cắt đứt sự hối hận của Trương Dương, là Ngô Hoành Tiến tới tìm. Hắn tới là để báo chuyện nghiệm thu công trình xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ. Trương Dương gật gật đầu, cũng nghĩ tới nên đến công trường xem xét một chút liền xuống lầu, lấy xe jeep chạy thẳng tới công trường.
Cổng trường tiểu học cũng được tu sửa lại cẩn thận, trên biển lớn đề bốn chữ vàng lóng lánh: Tiểu Học Hồng Kỳ. Bốn chữ này cũng là do tự tay An lão tiên sinh lúc xây dựng trường tự tay viết.
Bởi vì trường còn chưa có được chính thức sử dụng lại, nên cũng chỉ có một gã bảo vệ ở cổng trường mà thôi. Vì để tiện cho máy móc thi công ra vào, nên hai cánh cổng trường cũng chưa được lắp trả lại, nhưng Trương Dương cũng không cho xe chạy thẳng vào công trường, mà dừng xe ở ngoài cổng, tự mình đi bộ vào trong công trường. Xã nhà lần này không tiếc công sức, không kể hết bao nhiêu vốn liếng cũng bỏ ra để xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ khang trang hơn, rộng rãi hơn. Nói trắng ra đây cũng chẳng phải vì con em xã nhà mà là muốn lấy lòng cái vị An lão tiên sinh kia. Bởi nhẽ chỉ cần làm hắn vui vẻ, nhỡ đâu hắn không trách cứ vì việc trường bị cháy, lại rộng lượng từ bi hỉ xả đầu tư nhiều hơn vào huyện Xuân Dương thì sao?
Trương Dương kiểm tra lại một chút cũng thấy hài lòng với phần vôi ve bên ngoài của công trình. Mà kể ra hắn với trường tiểu học Hồng Kỳ này cũng có hữu duyên. Ngày đầu tiên tới xã Hắc Sơn Tử là gặp ngay sự vụ trường bị cháy, chuyện này cũng làm đám cán bộ cấp cao của xã nhà phải điêu đứng một hồi. Hồ Ái Dân là người đầu tiên phải ra đi, Lý Kiến Dân cũng bởi vì liên lụy tới chuyện này mà phải nghỉ hưu sớm. Chưa hết, nó còn dẫn tới sự tranh đấu tàn khốc chức xã trưởng giữa Quách Đạt Lượng với Vũ Thu Linh nữa chứ. Còn riêng với cá nhân Trương đại quan nhân mà nói, thì quả thực vụ việc trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy này như một dấu mốc quan trọng, nếu như hắn làm tốt công tác xây dựng lại trường thì đó như là một chiến tích lẫy lừng đánh dấu một bước tiến nhảy vọt đầu tiên trên con đường làm quan của hắn.
Lúc Trương Dương còn đang mải miên man suy nghĩ thì một lão đầu mặc áo khoác nâu, tay chắp sau đít chậm rãi đi ra từ trong khu phòng học. Trương Dương nhận ngay ra được lão đầu này là người lần trước hắn gặp trên đỉnh Thanh Vân Phong, An lão tiên sinh. Nghĩ không ra lão già này hành tung lại thần bí đến như vậy. Không khua chiêng gióng trống, cũng chẳng thèm báo trước cho người ta một tiếng, lại lặng lẽ chuồn tới xã Hắc Sơn Tử từ bao giờ. Phải chăng là muốn tới sớm để làm gián điệp sao?
Lại nhớ tới lần đó, ngay trước mặt vị An lão tiên sinh kia lại đi châm chọc cha hắn, da đầu Trương Dương cũng không khỏi tê dại đi. Ngẫm lại thì lần này đụng mặt hắn thì nhất thiết phải giả như không biết hắn là ai, nhưng cũng không thể lờ hắn đi được. Bởi nhẽ bây giờ, mình thân là phó trưởng ban đầu tư và phát triển, việc quan hệ qua lại với vị thần tài này là việc sớm hay muộn mà thôi. Vợ xấu đến đâu cũng có lúc phải diện khiến cha mẹ, chẳng qua bây giờ việc đầu tiên là phải giao hảo tốt với vị thần tài này đã. Mà Hải Lan cũng đã phân tích qua một lần, tuy rằng có mắng cha hắn thật đó, nhưng mình cũng đã giúp hắn tìm lại được mộ cha hắn, công bằng mà nói thì công lao lại lớn hơn tội rất nhiều.
Trương Dương lộ ra điệu cười sáng lạn như ánh mặt trời tiến ra chào đón An Chí Viễn: “An lão tiên sinh! Sao ngài tới xã Hắc Sơn Tử này cũng không báo cho ta một tiếng vậy?”
An Chí Viễn cũng nhận ra Trương Dương, vui tươi hớn hở nói: “Là Trương chủ nhiệm đó à! Quả đất này cũng khá nhỏ đó chứ? Mới đây mà chúng ta lại gặp nhau rồi!” Hắn nhiệt tình vươn tay ra bắt tay với Trương Dương. Trương Dương thấy bộ dạng thân thiết này của hắn, tâm tình căng thẳng từ nãy tới giờ cũng được hạ bớt chút ít. Từ cách xưng hô của hắn, Trương Dương cũng biết lão già này chắc chắn đã biết rõ thân phận của mình rồi.
Trương Dương cũng cười nói: “Hình như An lão rất thích cải trang vi hành thì phải? Biết người tới thăm, xã nhà chúng tôi cũng phải tập đi tập lại nghi lễ đón chào, nhưng hết lần này tới lần khác ngài lại không để chúng tôi có cơ hội được thể hiện!”
An Chí Viễn vui vẻ cười to: “Ta ghét nhất bị người khác ra vẻ đánh bóng mẽ ngoài. Ta làm như vậy mới có thể thấy được tài năng thực sự của người khác. Bằng không sao lần trước ta có thể biết được tiểu Trương chủ nhiệm là một người bộc trực ngay thẳng.”
Nhắc tới sự tình lần trước, Trương Dương cũng thấy có chút xấu hổ, ho khan một tiếng nói: “Người bình thường như ta thường hay tám phét linh tinh thôi, An lão tiên sinh không nên so đo với đám người bình thường như chúng tôi làm gì!”
An Chí Viễn cười thần thần bí bí nói: “Vậy ngươi cũng phải đáp ứng ta giữ bí mật, ta không muốn nhiều người biết ta tới!”
Trương Dương gật đầu, chỉ tay về dãy hành lang của khu phòng học nói: “Ngài thấy công tác xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ thế nào?”
An Chí Viễn thở dài nói: “Trước đây ta tự mình quyên tặng trường tiểu học này, thực ra không chỉ vì muốn kiến tạo một nơi cho đám hài tử tại xã này được học tập. Mà hơn hết, ý của ta là muốn dùng hành động trực tiếp này khiến cho xã nhà coi trọng nền giáo dục hơn, nhưng mà hiện tại thì sao? Xem ra bọn họ hiển nhiên không biết ý định thật sự của ta là gì rồi!”
Trong lòng Trương Dương cũng cười thầm. Có lẽ An Chí Viễn không biết bởi vì trường tiểu học Hồng Kỳ của lão bị cháy mà kéo chết theo một đám lãnh đạo cấp cao tại xã Hắc Sơn Tử, từ đó cũng tạo nên mấy tràng bi hài kịch vừa qua. Tuy rằng An lão tiên sinh không có nhúng tay vào chính trị, nhưng chỉ cần một cú điện thoại của hắn cũng chẳng khác gì cơn bão cấp mười làm cả xã Hắc Sơn Tử phải điêu đứng không ngừng.
Hai người chậm rãi đi dọc theo vườn trường. An Chí Viễn mở lời trước: “Nghe nói, không lâu trước đây chỗ này bị cháy phải không?”
Trương Dương cũng không giấu diếm An lão một chút nào, tất cả sự việc liên quan gần đây cũng nhất nhất kể lại cho hắn nghe. Nếu như chuyện tình trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy không truyền đến tai hắn, thì chưa chắc nỗi niềm nhớ quê hương của hắn sẽ không trỗi dậy mãnh liệt như vậy. An Chí Viễn vẫn luôn cho rằng vụ việc trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy cũng không liên quan gì nhiều tới chính trị cùng kinh tế của xã Hắc Sơn Tử, bởi vậy hắn mới lặng lẽ tới quan sát tình hình thi công xây dựng lại trường. Vài ngày trước, hắn gặp Trương Dương cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi. Tuy rằng tiểu tử Trương Dương này dám mắng nhiếc khinh bạc cha hắn ngay trước mặt hắn, thậm chí hắn còn dám nói móc vị thương nhân Hồng Kông đức cao vọng trọng này. Nhưng An Chí Viễn lại cho rằng Trương Dương là một người thẳng thắn, bộc trực, mà tại huyện Xuân Dương hay cả cái thành phố Giang Thành này cũng khó có thể thấy được một gã cán bộ trẻ có tư chất như vậy.
Trong ấn tượng của An Chí Viễn lần về quê trước thì cái đám quan lại, cán bộ của huyện Xuân Dương cũng như xã Hắc Sơn Tử đều là khúm núm, e sợ, hoặc là nịnh nọt lấy lòng. Điều đó chẳng khác nào xã nhà đối xử với hắn như một vị khách, một người xa lạ, chứ không phải một người con bao năm xa cách trở về thăm lại quê hương. Hắn không tài nào cảm nhận được cái hương vị của cố hương, không tài nào tìm được một chút nào tình cảm thân thiết của người dân quê nhà, mà hắn chỉ toàn nhận được những lời nói xáo rỗng đầy xa lạ. Mà lần này trở về, nguyện vọng lớn nhất của hắn là tìm lại được phần mộ của cha mình. Thực sự không ngờ tới, mấy hôm trước tới Thanh Vân Phong lại gặp ngay Trương Dương, nhờ tiểu tử này giúp đỡ mà nguyện vọng lớn nhất của hắn lại được thực hiện một cách dễ dàng như vậy.
Trương Dương mỉm cười nói: “Lần này xã nhà cũng cực kỳ coi trọng lần xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ. Nguyên vật liệu cũng đều là dùng loại tốt nhất. Ta may mắn được xã nhà tin tưởng giao cho cái chức tổng chỉ huy công trường, tuy khinh nghiệm còn thiếu thốn, nhưng dám chắc chất lượng công trình tuyệt đối không có vấn đề gì.”
An Chí Xa tỏ ra không mấy hứng thú với việc xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ, điều này cũng làm Trương Dương thấy đôi chút thất vọng. Xem ra huyện lị lần này chỉ là tóm lông gà, quá để ý tới cảm thụ của An lão tiên sinh, kỳ thực người ta lại không có để bụng tới chuyện trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy. Mấy ngày nay Trương Dương mới hiểu được thế nào là bên trên nói chuyện phiếm, bên dưới chạy gãy chân.
An Chí Viễn nói: “Chỉ xây dựng lại mấy gian phòng học mà có thể thay đổi triệt để tình trạng giáo dục lạc hậu của xã Hắc Sơn Tử sao? Đâu có đơn giản như vậy. Điều quan trọng là phải đề cao nhận thức cán bộ xã nhà, lúc đó thì tình trạng mới có chút khởi sắc được.” Hắn vừa nói vừa chỉ chỉ vào đầu mình.
Trương Dương nở nụ cười: “An lão tiên sinh không biết đó thôi, chứ bây giờ thì điều kiện kinh tế mới là vấn đề chủ chốt. Kinh tế xã Hắc Sơn Tử còn lạc hậu, cơ sở vật chất thì thiếu thốn, còn dân chúng thì chỉ mong muốn làm sao để mau chóng giàu nhanh. Chỉ lúc ăn đủ no, mặc đủ ấm, tiền rủng rỉnh rồi thì người ta mới quan tâm tới vấn đề học hành.”
An Chí Viễn lập tức nghe ra được ý tứ của Trương Dương. Thằng nhãi này là đang nói bóng gió muốn hắn đầu tư vão xã nhà, nhưng hắn chỉ nhẹ giọng nói: “Nghe nói tiểu Trương chủ nhiệm còn là phó ban kế hoạch đầu tư và phát triển của huyện, ngươi nói mấy lời này phải chăng là muốn nhắm tới hầu bao của ta phải không?” Xem ra An Chí Viễn cũng đã tìm hiểu khá sâu về Trương Dương, đến cả cái danh hão chỉ được nhận mồm này của Trương Dương, hắn cũng đều điều tra ra ngọn ngành.
Lời nói đầy vẻ châm trọc cùng trêu đùa này của An Chí Viễn làm Trương Dương nhịn không được phải bật cười. Hắn phát hiện, An lão tuy rằng tuổi tác cũng đã ngoài bảy mươi, thế nhưng ánh mắt hắn vẫn còn sắc sảo, tinh thần vẫn minh mẫn lắm. Trương Dương cũng biết, lão cáo già này lăn lộn trên chốn quan trường không biết bao nhiêu năm, nói mấy lời vòng vo sáo rỗng cũng là vô ích, thà rằng cứ thẳng thắn, trực tiếp đặt vấn đề là hơn: “Đúng như ngài vừa nói. Kỳ thực huyện ủy rất muốn người đầu tư vào đây, giúp chấn hưng nền kinh tế quê nhà, mong rằng sớm đưa xã nhà thoát khỏi tình trạng lạc hậu đói kém như hiện nay!”
An Chí Viễn cũng chỉ nhàn nhạt gật gật đầu rồi lại bước tiếp: “Những năm 88 ta có trở lại quê nhà. Vũ phó thị trưởng Giang Thành cũng bồi tiếp ta vài ngày. Tại Giang Thành, hay tại huyện Xuân Dương ta đều được đón chào cực kỳ long trọng. Thế nhưng ta nhanh chóng lại nhận ra khoảng cách giữa ta với người dân quê nhà, cứ như những người xa lạ vậy. Ngươi nói xem, một người rời xa quê hương hơn bốn mươi năm, lúc trở về lại được nhiều người còn nhớ tới như vậy thì thật vinh hạnh biết bao. Tuy rằng ngoài mặt của họ vui mừng là vậy, nhưng ta lại cảm thấy họ đối xử với ta như một người xa lạ, chỉ coi ta như là một vị khách tới huyện Xuân Dương mà thôi. Bọn họ không hề xem ta là một người con của xã Hắc Sơn Tử, của huyện Xuân Dương, mà họ lại luôn xem ta là một gã thương nhân Hồng Kông giàu có, không hơn không kém!”
An Chí Viễn dừng lại, vỗ vỗ lên thân cây cổ thụ bên đường nhẹ giọng nói tiếp: “Thực ra ta cũng không phải là không muốn đầu tư vào quê nhà. Nhưng là một thương nhân, ta buộc phải đứng theo góc độ của một người thương nhân mà xem xét. Nếu không nhìn thấy lợi ích trước mắt, thì ít ra cũng phải thấy được lợi ích lâu dài thì mới bỏ vốn đầu tư được. Ngươi nói xem, có phải lão già cổ hủ này vẫn chỉ là một gã thương buôn vô tình?”
Trương Dương lắc đầu, bởi nhẽ hắn biết, thương nhân là phải mưu cầu lợi ích, không có lợi nhuận thì cớ gì người ta sẽ bỏ vốn đầu tư. An lão làm vậy cũng chẳng có gì là đáng trách cả.
An Chí Viễn nói: “Cha ta là An Đại Hồ Tử, trước kia vốn là một gã sơn tặc, tại xã Hắc Sơn Tử này không ai là không biết tiếng. Các ngươi lần trước có nói, đến bây giờ bà mẹ nào của xã nhà cũng đều dùng danh tự của An Đại Hồ Tử để dọa cho con nín khóc. Đó là sự thực sao?”
Trương Dương xấu hổ gượng cười.
An Chí Viễn có chút buồn bực nói: “Những năm 88 ta trở lại quê nhà, có người còn kể cho ta một đoạn lịch sử xã nhà. Nói rằng cha ta An Đại Hồ Tử là một vị đại anh hùng có công kháng nhật, thế nhưng trong ấn tượng của ta, thì người chưa bao giờ có công trạng lớn lao như vậy cả.”
Trương Dương ha hả nở nụ cười lớn làm An Chí Viễn cũng nở nụ cười theo: “Cha ta đích thực có giết vài tên quỷ Nhật Bản, nhưng bản chất người vẫn là một gã sơn tặc, hắn tuy rằng có làm được vài chuyện tốt, nhưng mấy chuyện xấu thì lại làm nhiều hơn rất nhiều. Bây giờ xã nhà lại biến người thành một gã đại anh hùng có công kháng nhật, chẳng qua cũng là do đám cán bộ muốn lấy lòng ta mà thôi. Nói trắng ra thì bọn họ cũng không có coi ta như người nhà, cũng chẳng phải là hoan nghênh một người con sau bao năm xa cách về lại quê hương, mà bọn họ chỉ hoan nghênh tiền của ta mà thôi. Nếu như ta không phải là một gã thương nhân Hồng Kông giàu có, mà chỉ là một lão già sắp chết nghèo hèn, thì sợ rằng ngay đến cả người dân xã Hắc Sơn Tử này cũng đều không thèm để ý đến.”
Trương Dương nghe ra vị An lão tiên sinh này càng lúc càng có vẻ cực đoan hơn, cảm nhận được rằng không nên tiếp lời cùng hắn, chỉ mỉm cười nói: “Người ta chỉ nói áo gấm về quê làm rạng rỡ tổ tông. Nếu như An lão tiên sinh là một lão già nghèo hèn, thì người cũng chẳng có ý định muốn trở về làm gì.”
An Chí Viễn cũng thấy hài lòng với tiểu tử trẻ tuổi Trương Dương thẳng thắn này. Thực ra hắn làm sao biết, Trương đại quan nhân từ đầu đã nhìn ra, An Chí Viễn không phải là một người thích nghe mấy lời nịnh hót sáo rông, bởi vậy Trương Dương mới tìm cách nói khéo, cố ý kích thích tâm tình của hắn.
Trương Dương nói: “Có câu này không biết ta có nên nói ra không?”
An Chí Viễn cũng dùng ánh mắt khích lệ chăm chú nhìn hắn.
Trương Dương lại nói tiếp: “Ta thấy từ xưa tới nay, bất kể già trẻ gái trai,tất cả mọi người ai ai cũng đều ham muốn sự thỏa mãn, cũng như muốn giành được sự tôn trọng của người khác. Ta xem ngài cũng không phải là ngoại lệ. Ngài nói rằng muốn về thăm lại quê hương cũ, thực ra ngài về quê lần này cũng không ngoài mục đích muốn cho toàn thể huyện Xuân Dương, cũng như cái thành phố Giang Thành này biết, Xã Hắc Sơn Tử nhỏ bé đã sinh ra một người con tên An Chí Viễn, một vị đại nhân vật mà ai nghe thấy tên cũng đều phải run sợ.”
An Chí Viễn ha hả cười lớn: “Lão già bảy mươi tuổi ta đây cũng đâu còn nhỏ nhắn gì mà đi ham mấy cái hư vinh đó!”
Trương Dương cũng nhận ra là An Chí Viễn chỉ đang giả bộ không quan tâm, cái khuôn mặt cười tươi rói của hắn lại bán đứng hắn. Trương Dương nói tiếp: “Ta thấy rất nhiều lão già khụ đế, sắp xuống lỗ tới nơi rồi mà vẫn còn đi lấy mấy tiểu cô nương trẻ măng. Mấy lão già bất lực đó lấy vợ trẻ về chẳng phải chỉ vì hư danh thôi sao?” Trương Dương nói mấy lời này cũng là nói bóng nói gió về An Chí Viễn. Bởi nhẽ gần đây Trương Dương cũng đọc trên báo thấy vài mẩu tin không hay về vị thương nhân giàu có người Hồng Kông này. Trương đại quan nhân cũng không phải tự dưng muốn chọc giận vị đại lão gia này, chẳng là qua mấy lần gặp gỡ nói chuyện, Trương Dương lại nhận thấy An Chí Viễn là một người đặc biệt rất thích người khác kích động hắn. Hình như những tình cảnh khó khăn cùng nguy hiểm, hay áp lực của ngoại giới càng lớn, lại càng khiến hắn thể hiện được bản lĩnh của mình hơn.
An Chí Viễn cười nói: “Nghe ngươi nói vậy, thực cũng có chút đạo lý!”
Trương Dương lại cười nói: “Lấy ví dụ là ngài. Ngài tại Hồng Kông đang làm ăn phát đạt là vậy. Danh tiếng lớn, tiền tài nhiều, buôn bán cái gì cũng có thể kiếm được đống tiền. Mà cái huyện Xuân Dương nhỏ bé này so với Hồng Kông thì thế nào? Nền kinh thế thì lạc hậu, cơ sở vật chất thì thiếu thốn, muốn đầu tư cái gì cũng khó có thể sinh lời được. Vậy tại sao một thương nhân giàu có như ngài lại không ngại vất vả chạy tới đây làm gì? Phải chăng chỉ là để ngắm cảnh cho vui?”
“Là nhớ nhà!” An Chí Viễn cảm thán nói.
“Ta xem ra, ngài chỉ là nói ngoài miệng như vậy thôi!”
An Chí Viễn cũng phải mở to mắt nhìn Trương Dương, những lời này thực là khó mà nghe lọt tai hắn được: “Ta từ lâu đã nhìn thấu tiền tài danh lợi. Người khác có nói gì cũng chẳng quan trọng nữa!”
Trương Dương cười nói: “Tại đất Hồng Kông xa lạ, người ta coi trọng ngài là vì ngài có tiền, có quyền. Nhưng ở quê nhà thì lại khác. Mọi người đều biết ngài là con của sơn tặc, nhưng họ vẫn tôn trọng, vẫn kính nể ngài, bởi lẽ ngài là một người có tài, dựng nên cả một cơ nghiệp khang trang nghư vậy chỉ bằng hai bàn tay trắng. Hiện tại ở huyện Xuân Dương này rất nhiều người đều nói: sinh con phải như An Chí Viễn, làm tặc phải bằng Đại Hồ Tử!”
An Chí Viễn cũng biết thằng nhãi này là đang nói bậy, nhịn không được phải nở nụ cười. Quả thực tiểu tử Trương Dương này nói không sai. Lần này hắn về thăm lại nhà, mục đích chính cũng là áo gấm về quê làm rạng rỡ tổ tông, bù đắp lại được phần nào tiếng xấu mà cha hắn đã để lại. Thử hỏi trên đời này có ai mà không thích danh lợi được chứ.
An Chí Viễn cười tủm tỉm: “Cuối cùng ta cũng hiểu, tại sao quê nhà lại để ngươi, một kẻ nhanh mồm nhanh miệng khéo ăn khéo nói làm phó chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư và phát triển!”
Trương Dương nói: “Kỳ thực huyện ủy cũng không phải là muốn chiệm tiện nghi của ngài. Mới đây huyện ủy cũng đưa ra một loạt chính sách ưu đãi từ trước tới nay chưa hề có để kêu gọi đầu tư, không cần phải nói thì ngài cũng thừa biết, những điều đó chủ yếu là muốn nhắm vào ngài chứ chẳng phải ai khác.”
An Chí Viễn cũng ra vẻ tỉnh bơ nhìn Trương Dương, hắn biết thằng nhóc này đang dùng phép khích tướng cố ý khiêu khích hắn đây.
Trương Dương lại nói tiếp: “Cũng là do hình tượng một thương nhân Hồng Kông suất xắc điển hình như ngài, nên huyện ủy mới không thể không đặt trọng điểm công tác lên ngài như vậy.”
An Chí Viễn làm ra vẻ không vui hỏi lại: “Cái gì mà hình tượng thương nhân suất xắc điển nhìn?”
Trương Dương đắn đo suy nghĩ một hồi, rồi lại làm ra một vẻ thần thần bí bí, lại có chút tiếu ý kinh miệt. Thằng nhãi này cẩn thận nhìn ngó xung quanh một chút rồi hạ giọng nói một câu khiến một người bình tĩnh như An Chí Viễn cũng phải tức giận tột độ: “Hiện giờ có rất nhiều người đồn đại linh tinh, nói rằng An lão không phải là không muốn đầu tư vào quê nhà, mà trên thực tế là thực lực của ngài... Cái gì gì mà... Hơi yếu kém!”
“Ta có hay không thực lực, người khác nói cũng đều vô dụng...” An Chí Viễn tức giận thở phì phì nói được nửa câu mới nhận ra là mình bị mắc bẫy của tiểu tử này. Hắn liền làm ra bộ dạng tươi cười nói: “Ngươi có nói gì đi chăng nữa cũng vô dụng thôi!”
Trương Dương cũng thầm than, lão cáo già An Chí Viễn này đúng là một gã thương buôn hẹp hòi. Muốn dùng một chút nước bọt mà khiến hắn có thể đầu tư vào quê nhà, coi bộ còn khó hơn lên trời hái sao.
Lúc hai người vẫn đang nói chuyện thì cháu gái của An Chí Viễn cũng đi ra từ WC của trường tiểu học. Nha đầu kia vẫn ăn mặc kín đáo giống hệt như lần đầu mới gặp trên đỉnh Thanh Vân Phong. Nàng ta vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vẫn là chiếc kính râm to đùng, cùng cái khẩu trang che kín cả khuôn mặt. Nàng mặc áo khoác ngắn màu đen, quần bò xanh, thắt lưng màu đen, giày cũng mau đen nốt, thoạt nhìn cứ như một gã đạo tặc bịt mặt. Càng nhìn nàng ta lại càng giống như một gã con trai điển hình, chẳng thấy nửa điểm nào của danh môn khuê nữ tiểu thư nhà giàu cả.
An Chí Viễn cười cười giới thiệu cho Trương Dương: “Cháu gái ta tên là An Ngữ Thần!”
“Lần trước ta nghe ngài gọi nàng ta là Yêu Nhi...!”
“Đó là biệt danh!”
Ánh mắt lạnh lùng của An Ngữ Thần xuyên qua kính râm nhìn chằm chằm Trương Dương. Nàng thực sự không có lấy nửa điểm hảo cảm với thằng nhãi Trương Dương này. Lần trước trên Thanh Vân Phong, nghe hắn mắng nhiếc cụ cố nàng, rồi đến cả ông nội cũng bị hắn không ngừng nói móc, nàng không chỉ chán ghét thằng nhãi này mà còn ghi hận hắn trong lòng nữa.
Trương đại quan nhân không hề nhận ra ánh mắt đầy sát khí của nàng ta, vẫn cứ lễ phép ân cần thăm hỏi: “Xin chào An tiểu thư!”
An Ngữ Thần căn bản không thèm để ý tới hắn, lẳng lặng tới bên cạnh ông nội nói: “Ông nội! Ở đây thực sự là dơ dáy quá đi!” Vừa rồi nàng ta có thăm quan WC của trường đôi chút, thực sự là nàng không tài nào chấp nhận được tình trạng vệ sinh môi trường ở đây.
Trương Dương cũng thấy khó chịu khi nghe thấy hai chữ dơ dáy của cô nàng kia. Trong lòng thầm mắng nhiếc cô nàng tiểu thư đỏng đảnh này chỉ biết ăn nói bừa bãi, WC đó còn chưa được chính thức sử dụng, dơ dáy cũng là do ngươi làm ra, sao lại đổ cho bọn ta? Tuy rằng trong lòng đang thầm chửi rủa nhưng trên mặt thằng nhãi này vẫn duy trì biểu hiện đầy nho nhã lễ độ, dù sao người ta cũng là khách quý.
An Chí Viễn vỗ vỗ lưng nàng cười nói: “Điều kiện quê nhà cũng còn có chút lạc hậu, ngươi chịu khó một chút đi!”
“Đó cũng không thể nói là nhà xí được! Toilet mà ngay cả bồn cầu xả nước cũng không có!”
Trương Dương nhếch môi cười nhạt nói: “Đây cũng là còn tốt chán rồi đó. Dân thường còn không có dùng giấy vệ sinh mà dùng, chỉ có giấy báo để chùi thôi!” Thằng nhãi này cố ý dùng những từ ngữ đầy gợi hình để miêu tả.
An Chí Viễn cười nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm nói không sai, lúc ta còn bé thì nào có WC khín đáo như vậy. Lúc nào mót quá thì bờ ruộng, bụi cây, kể cả bờ mương cũng ngồi xổm xả tất. Đừng nói là giấy vệ sinh hay giấy báo, lúc đó chỉ có lấy lá cây mà chùi thôi. Bệnh trĩ của ta bây giờ cũng là do hồi đó gây ra.”
An Ngữ Thần nghe hai người này nói chuyện mà mắc ói.
Trương Dương cùng An Chí Viễn lại như không coi cái câu chuyện này có nửa điểm tục tĩu nào, cả hai để vui vẻ cùng cười to. Câu chuyện này thực cũng là khơi lại ít nhiều những kỷ niệm thời còn nhỏ của An Chí Viễn.
Trương Dương giờ này mới phát hiện, vị thương nhân Hồng Kông đức cao vọng trọng này cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo gì lắm, lời nói lúc nào cũng có chút khôi hài dí dỏm. Nhìn bộ dạng quần áo dân dã đơn giản kia của hắn, cùng với cái bộ dạng lúc nào cũng tươi cười hòa ái dễ gần, nhìn tới nhìn lui thế nào cũng chỉ giống như một ông lão phổ thông chất phát hiền hậu, nào có giống một gã siêu cấp phú hào. Nếu như không phải đã biết trước thân phận của hắn, có đánh chết Trương Dương cũng không cho rằng hắn là một thương nhân giàu có, một đại nhân vật có thể làm lật nhào cả cái thành phố Giang Thành này.
An Chí Viễn ý muốn để Trương Dương dẫn hắn tới thôn Thanh Hà dạo chơi, cũng là muốn ngắm nhìn lại nơi chốn hắn sinh ra và lớn lên. Nhưng có ba người mà đi hai xe, cùng chạy về cái thôn con con đó thì e cũng hơi bất tiện, bởi vậy ý hắn là ba người đi chung một xe của tiểu Trương chủ nhiệm thôi, vừa thuận tiện lại dễ dàng che đậy hành tung của hắn.
An Chí Viễn lần này là lén lút từ Giang Thành về huyện Xuân Dương khảo sát, hắn cũng không muốn làm kinh động đến đám cán bộ cấp cao của huyện làm gì, bởi vậy hắn cũng dặn đi dặn lại Trương Dương phải giữ kín chuyện này nhất thiết không được nói cho người nào khác. Thực ra Trương Dương cũng không có dự định để nhiều người biết là An lão tiên sinh tới đây, cứ vô thanh vô thức làm công tác tư tưởng cho hắn, bởi nhẽ chỉ cần làm hắn thấy vui vẻ, nhỡ đâu hắn lại đầu tư một chút vào quê nhà, thì chẳng phải là hoàn thành rực rỡ cái chức phó chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư và phát triển này sao? Hắn đầu tư càng nhiều thì công trạng của Trương đại quan nhân lại càng lớn.
An Chí Viễn vì được về lại nơi chôn rau cắt rốn nên vui vẻ hào hứng nói chuyện với Trương Dương, còn An Ngữ Thần thì lại ngược lại ông nội mình, nàng lúc nào cũng để ý từng tí một tới Trương Dương. Tuy rằng còn cách một lớp kính râm, nhưng Trương Dương cũng nhận ra ánh mắt đầy thù hận của nàng ta vẫn gắt gao nhìn mình. Hắn vẫn tự nhủ, chẳng biết mình đã đắc tội gì với nàng ta nhỉ? Nếu như người ta đã không thích, thì mình cứ kính nhi viễn chi là tốt hơn cả. Bởi vậy cả đoạn đường ra đến cổng trường, Trương Dương cũng chẳng thèm nói chuyện với nàng ta một câu nào cả.