Cừ Thánh Minh nhăn mày, biến hóa vi diệu trên mặt y không giấu được Trương Dương, Cừ Thánh Minh nói: "Trương Dương, tôi đang muốn bàn chuyện này với cậu đây."
Trương Dương nói: "Ngài nói đi, tôi nghe."
"Chuyện rước đuốc không thích hợp tuyên truyền, cấp trên cho rằng chúng ta đã biến một hồi đại hội thể dục thể thao toàn dân thành một cuộc buôn bán, sợ ảnh hưởng không tốt."
Trương Dương nói: "Cấp trên nào vậy?"
Cừ Thánh Minh nói: "Phó chủ nhiệm Lưu của Ủy ban thể dục thể thao Quốc gia đang ở Bình Hải, là đặc biệt tới tham dự giải bóng bàn toàn quốc."
Trương Dương nói: "Lưu Thành Bình nói vậy ư?"
Cừ Thánh Minh thở dài nói: "Không quan tâm ai nói cả, Lý Đồng Dục tuy rằng đã chết, nhưng dư ba của ảnh hưởng do nhật báo Đông Nam tạo thành vẫn chưa hết, nếu cậu tiếp tục đem chuyện rước đuốc ra rêu rao, chỉ sợ là không thích hợp."
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi toàn là dựa vào chút sáng ý này mà kiếm tiền đó."
Cừ Thánh Minh nói: "Hiện tại đã biến thành cục diện này rồi, cậu có phải nên thay đổi hướng suy nghĩ một chút, nếu như tiếp tục bước vào con đường này, khẳng định không dễ làm đâu!"
Trương đại quan nhân chỉ thấy đáng tiếc, khó khăn lắm nghĩ ra được danh mục này, ai mà ngờ được Lý Đồng Dục lại giữa đường gây sự, hiện tại Lý Đồng Dục đã chết, nhưng ảnh hưởng ác liệt được tạo thành trước đó vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, nếu cứ hứng gió mà lên, khẳng định sẽ gặp phải áp lực không thể tưởng tượng được. Nhưng nếu như từ bỏ, Trương Dương lại có chút không cam lòng.
Cừ Thánh Minh nói: "Thái độ của cấp trên đối với chuyện này rất rõ ràng, rước đuốc là một loại thủ đoạn để ngưng tụ tinh thần dân tộc, truyền bá đạo đức thể dục thể thao, không nên gép vào quá nhiều sắc thái buôn bán."
Trương Dương nói: "Ý gì vậy? Chẳng lẽ vứt bỏ hết, chuyện rước đuốc không làm nữa ư?"
Cừ Thánh Minh nói: "Tôi không nói là không để cậu làm, nhưng cậu đừng chêm quá nhiều nhân tố buôn bán vào đây, động chút là tài trợ quyên tiền, động chút là bán đấu giá, tôi thừa nhận đầu óc của cậu rất nhanh nhậy, nhưng mục đích chủ yếu mà chúng ta làm vận hội tỉnh là gì? Chủ đề của vận hội tỉnh là gì? Là để đề cao tố chất thân thể của người dân Bình Hải, xúc tiến sự nghiệp thể dục thể thao Bình Hải phát triển hơn, chứ không phải là mượn gió đông của vận hội tỉnh để làm hoạt động buôn bán.
Trương Dương nghe vậy có chút nóng nảy: "Tôi làm như vậy cũng không phải là vì bản thân tôi, tôi chẳng bỏ một xu nào vào túi mình cả, không dựa vào phí tài trợ thì tôi lấy gì ra mà làm vận hội tỉnh, lãnh đạo các ông nói thì dễ lắm, nhưng biết tôi tốn không nhiêu sức không?"
Cừ Thánh Minh nói: "Tôi cũng không nói là cậu tham ô tiền, cống hiến mà cậu làm ra, mọi người đều công nhận."
Trương Dương nói: "Tôi khổ cực trù bị lâu như vậy, khó khăn lắm mới đào được một cái ao cá, chỉ đợi cá nó nhảy vào trong, nhưng các ông thì hay rồi, một câu không dễ làm liền phủ định toàn bộ công tác tiền kỳ của tôi."
Cừ Thánh Minh nhìn thấy bộ dạng giận rỗi của thằng ôn này liền bật cười: "Thằng nhóc này, tôi mới nói có vài câu mà cậu đã cuống lên rồi? Tôi cũng không nói là không cho cậu làm rước đuốc, cậu việc gì mà phải trừng mắt lên với tôi?"
Trương Dương nói: "Ông là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi đâu dám trừng mắt với ông?"
Cừ Thánh Minh nói: "Xấu tính thế, còn trẻ đừng có xung động như vậy, tôi là bảo cậu làm nhỏ nhẹ một chút, hiện tại việc rước đuốc đã trở thành cái đích của mọi người, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào việc này, cậu nếu cứ kiên trì làm tiếp, khẳng định sẽ xảy ra loạn, người của đảng cộng sản chúng ta không sợ chuyện, nhưng cũng không thể làm những chuyện mà biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn cứ lên núi được, cậu nói xem có đúng không?"
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, mấy ngàn vạn cứ vậy mà mất đi, ông có đau lòng không?"
Cừ Thánh Minh nói: "Xảy ra chuyện của nhật báo Đông Nam, đám xí nghiệp gia vốn cố sức để tài trợ đó khẳng định sẽ kinh hãi, tôi đoán rằng, cho dù là dựa theo kế hoạch vốn có của cậu mà tiến hành thì cũng không kiếm được bao nhiêu tiền đâu."
Những lời này của Cừ Thánh Minh không sai, đừng nói xí nghiệp khác, ngay cả tám trăm vạn mà Liêu Vĩ Trung của nhà máy thuốc lá Nam Tích đã đáp ứng đến bây giờ vẫn chưa vào tài khoản, bài xã luận của nhật báo Đông Nam đó đã dấy lên tình tự phản đối của công nhân nhà máy thuốc lá, các công nhân khiếu oan tập thể, khiến cho Liêu Vĩ Trung cũng sứt đầu mẻ trán.
Cừ Thánh Minh an ủi Trương Dương: "Lúc trước khi chuẩn bị làm vận hội tỉnh tôi đã nói rồi, cố gắng làm chuyện tốn ít tiền thôi, ngàn vạn lần đừng phô trương lãng phí!"
Trương Dương Trương Dương: "Những lời hay đều để các ông nói rồi, hiện tại tôi không còn gì để nói nữa cả."
Cừ Thánh Minh nói: " Ban lãnh đạo Ủy ban thể dục thể thao tỉnh chúng tôi đối với công tác chuẩn bị giai đoạn đầu của cậu đều rất khẳng định, Trương Dương, làm cho tốt đi, hiện tại sân khấu trên cơ bản đã được dựng lên rồi, chỉ cần biểu diễn cho tốt là công đức của cậu sẽ viên mãn."
Trương Dương lắc đầu nói: "Nói cái gì cũng đều là giả cả, nếu không có tiền thì chẳng làm được gì sất."
Cừ Thánh Minh cười nói: "Tôi hoàn toàn tín nhiệm cậu, cậu trẻ tuổi lại có quyết tâm, có năng lực, làm tốt vận hội tỉnh đối với cậu mà nói thì tuyệt không có vấn đề gì."
Lúc này thư ký tiểu Hà của y gõ cửa tiến vào, hắn có chút khẩn trương nói: "Chủ nhiệm Cừ, lãnh đạo cấp trên đến."
Cừ Thánh Minh trừng mắt lườm tiểu Hà một cái, thằng bé này vừa đảm nhiệm chức thư ký của mình, chưa gặp nhiều tràng diện, có chút việc nhỏ mà đã khiến hắn hoảng loạn thành như vậy, chẳng có chút tiền đồ gì cả: "Là ai?"
" Phó chủ nhiệm Lưu!" Hắn vừa dứt lời, tiếng cười sang sảng của phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia Lưu Thành Bình từ bên ngoài hành lang vang lên.
Trương Dương không thích Lưu Thành Bình, lần trước sau khi gặp nhau ở Nam Võ, hắn đối với vị lãnh đạo cao tầng này không có bao nhiêu ấn tượng tốt, nhưng Lưu Thành Bình đã tới cửa, Trương Dương cũng không thể lảng tránh, hắn tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng từ đáy lòng hắn không hề sợ hãi Lưu Thành Bình. Trương đại quan nhân thủy chung cho rằng Ủy ban thể dục thể thao chỉ là một chức quan nhàn tản, đừng nói là loại phó chủ nhiệm như Lưu Thành Bình, cho dù hắn là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia cũng chẳng có gì là to cả, còn chẳng có quyền lực thật sự bằng một thị trưởng cấp thành phố.
Cừ Thánh Minh có chút bất mãn nhìn nhìn tiểu Hà, không cần phải nói cũng biết nhất định là thằng ôn này tiết lộ hành tung của mình.
Tiểu hà cúi đầu xuongs, hắn là lần đầu tiên làm công tác thư ký vẫn thiếu kinh nghiệm.
Cừ Thánh Minh đứng dậy ra ngoài đón, Trương Dương bởi vì duyên cớ cấp bậc, cũng không thể không ra ngoài theo.
Lưu Thành Bình dẫn một đám quan viên của thể dục thể thao đi vào phòng thể dục, cười ha ha, nói: "Lão Cừ à, anh không làm tốt công tác rồi, sao trong thời gian làm việc lại ra ngoài thế này!"
Cừ Thánh Minh cười nói: "Sinh mệnh là vận động không ngừng, quan viên thể dục thể thao chúng ta đương nhiên phải luôn rèn luyện thể lực rồi!"
Lưu Thành Bình cười cười, ánh mắt chiếu sang người Trương Dương.
Trương Dương mỉm cười nói: "Chào chủ nhiệm Lưu!"
Ánh mắt của Lưu Thành Bình lại có vẻ mê man: "Cậu là..."
Trương Dương lập tức hiểu rõ, mình bị người ta cố ý coi thường, mắng thầm trong lòng, Lưu Thành Bình ông có gì đặc biệt hơn người chứ, mới có vài ngày không gặp mặt ông đã giả vờ không biết tôi rồi, nhưng trong lòng mắng thì mắng, cấp bậc của người ta cao hơn mình nhiều, không nhớ ra mình cũng là hết sức bình thường, nụ cười của Trương Dương vẫn như gió xuân ùa vào mặt: "Chủ nhiệm Lưu, tôi là Trương Dương của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích!"
Lưu Thành Bình giả vờ như chợt nhớ ra: "Tiểu Trương! Cậu xem trí nhớ của tôi kìa, nhưng sao đột nhiên cậu đen thế!" Câu này vừa được nói ra, Trương Dương lại cảm thấy y không phải là cố ý coi thường mình, thời gian mình đi Tây Tạng tuy rằng không dài, nhưng da thật sự là đen đến sáng bóng, rất nhiều người khi nhìn hắn đều ngây ra một thoáng.
Trương Dương nói: "Hiện tại lưu hành da rám nắng! Màu này trông nó mới khỏe!"
Lưu Thành Bình cười nói: "Nhưng mà hơn đen quá đấy!"
Cừ Thánh Minh mời Lưu Thành Bình vào văn phòng ngồi, Lưu Thành Bình lại nỏi hứng, nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy tôi nhìn thấy Cừ Lượng Lượng, gọi cô ta tới đi, tôi đánh mấy ván với cô ta."
Cừ Thánh Minh nói: "Được, tiểu Hà, đi gọi Lượng Lượng đi."
Ánh mắt của Lưu Thành Bình lại dừng trên mặt Trương Dương: "Tiểu Trương, vận hội tỉnh Bình Hải năm nay tổ chức ở Nam Tích, trọng trách trên vai cậu không nhẹ đâu!"
Cừ Thánh Minh nói: "Năng lực của Tiểu Trương rất mạnh, công tác chuẩn bị đã làm vô cùng xuất sắc, chủ nhiệm Lưu lần này hay là tới Nam Tích thị sát một chút?"
Lưu Thành Bình lắc đầu nói: "Thời gian không còn kịp rồi, để lần sau đi!"
Y hiển nhiên không muốn tới, mà Trương Dương cũng không muốn y tới, nếu Lưu Thành Bình tới, mình khẳng định sẽ phải đi theo hầu như tiểu nhị, hắn cứ nhìn thấy Lưu Thành Bình là liền khó chịu, không muốn cúi đầu lấy lòng y, Cừ Lượng Lượng từ bên ngoài đi vào, cô ta còn chưa kịp tắm rửa đã lại bị gọi tới chơi bóng cùng lãnh đạo, tuổi còn trẻ nên không thể không làm những chủ nghĩa hình thức này.
Trương Dương rất đồng tình nhìn Cừ Lượng Lượng một cái, nhân cơ hội đứng dậy cáo từ.