Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Bách Ny nói: "Trình độ hô khẩu hiệu của cán bộ Đại lục là nhất lưu khu người Hoa."

Kiều Mộng Viện nghe thấy Lương Bách Ny thủy chung đối nghịch với Trương Dương, không khỏi có chút buồn cười.

Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không chấp nhặt với vị tiểu thư nhà giàu này, hắn mỉm cười nói: "Nếu cảng Phước Long không có bất kỳ giá trị đầu tư nào, tôi nghĩ Lương tiên sinh cũng sẽ không tự mình tới, Lương tiểu thư chắc là chưa hiểu tôi rồi, nếu cô không ngại thì hỏi chồng cô sẽ biết, tôi không chỉ biết hô khẩu hiệu, tôi còn là người chú trọng hành động nữa." Nghĩ lại năm đó Trương đại quan nhân quả thực đã cho An Đạt Văn ăn mấy phát tát."

Lương Kì Hữu có chút oán trách nhìn con gái một cái, y một lần nữa quay lại chính đề: "Trương tiên sinh, tập đoàn Nguyên Hòa đã chính thức rút vốn khỏi từ nơi này chưa?"

Trương Dương thản nhiên nói: "Còn có một số thủ tục tương quan chưa làm xong."

Lương Kì Hữu nói: "Nói cách khác, hợp tác giữa các anh trong tương lai vẫn tồn tại khả năng chuyển cơ."

Trương Dương lắc đầu: "Không có bất kỳ khả năng nào cả, sự thật đã chứng minh tập đoàn Nguyên Hòa không đủ năng lực gánh vác công trình xây dựng thêm cảng Phước Long, sóng thần lần này ở trên mặt nào đó đã kiểm nghiệm thành ý của rất nhiều nhà đầu tư." Trương đại quan nhân sở dĩ nói khẳng định như vậy, chủ yếu là bởi vì hắn và Trình Diễm Đông trong trận sóng thần tối hôm đó đã gặp phải một cuộc vây sát, Trương Dương cho rằng chuyện buổi tối ngày đó có quan hệ trực tiếp với tập đoàn Nguyên Hòa, xảy ra chuyện như vậy, hắn quyết không thể dung thứ cho tập đoàn Nguyên Hòa tiếp tục tồn tại ở Tân Hải.

Lương Kì Hữu mỉm cười nói: "Nói như vậy thì tôi rất có hi vọng."

Trương Dương cũng dùng nụ cười đồng dạng để đáp lại Lương Kì Hữu: "Thương cơ mà Lương tổng có thể nhìn thấy, người khác cũng có thể thấy được, thật không dám giấu, tập đoàn Tinh Nguyệt đã triển khai đánh giá thực địa rồi."

Lương Kì Hữu nói: "Vậy chứng minh ánh mắt của tôi là đúng."

Trương Dương nói: "Theo chúng tôi mà nói thì đương nhiên muốn chọn lựa ra một nhà có thực lực nhất trong đó."

Lương Kì Hữu nói: "Trương tiên sinh quả nhiên thẳng thắn!"

Lương Kì Hữu ở hiện trường cảng Phước Long khảo sát cả một buổi chiều, hắn uyển chuyển từ chối tiệc tối chiêu đãi mà Trương Dương an bài, sau khi khảo sát xong thì trực tiếp quay trở về Bắc Cảng.

Trên đường về, Lương Bách Ny dùng tiếng Quảng Đông nói với cha: "Cha, con thực sự không hiểu, một địa phương hẻo lánh như vậy, một cái cảng đơn sơ lạc hậu như vậy thì có giá trị đầu tư?"

Lương Kì Hữu nói: "Tập đoàn Nguyên Hòa, tập đoàn Tinh Nguyệt tất cả đều là thương nhân thuỷ vận to nhất châu Á, bọn họ đồng thời chú ý tới nơi này không phải không có nguyên nhân,sự phát triển của nội địa vượt xa sức tưởng tượng của con, tiến vào những năm 90, cha nhìn thấy nội địa biến chuyển từng ngày, theo Hongkong trở về, theo thực lực kinh tế của đại lục gia tăng, về sau trung tâm kinh tế Châu Á tất nhiên sẽ chuyển dời đến mảnh đất này, sinh ý muốn làm lâu dài, nhất định phải có ánh mắt vượt bậc,phải ra tay trước người khác, điểm này con còn kém hỏa hậu lắm."

Lương Bách Ny nói: "Con chắc thấy tiềm lực gì cả, con chỉ toàn thấy lạc hậu thôi."

Lương Kì Hữu nói: "Trên phương diện đầu tư thì con phải học tập A Văn nhiều."

Nghe thấy cha nhắc tới An Đạt Văn, Lương Bách Ny lộ ra vẻ mất hứng, cô ta nhíu mày: "Đừng nhắc tới hắn!"

Lương Kì Hữu cười nói: "Hai vợ chồng nào có thù cách đêm, tới khi nào làm vợ chồng tới già rồi, các con sẽ biến nhân duyên này là ngàn năm tu luyện mới có đấy."

Lương Bách Ny cắn cắn môi, nói: "Hắn căn bản không coi trọng con!"

Lương Kì Hữu nói: "Nếu một nam nhân cả ngày cứ ở bên cạnh canh chừng con, nam nhân như vậy cũng không có tiền đồ gì cả!" Y vỗ vỗ mu bàn tay con gái: "Ngoan, chờ A Văn tới đây rồi, các con tâm sự với nhau."

Lông mi dài của Lương Bách Ny hơi nhướn lên, sau đó thì nhanh chóng cụp xuống.

Tiễn bước cha con Lương Kì Hữu rồi, Trương Dương đề nghị Kiều Mộng Viện: "Cùng nhau ăn cơm nhé."

Kiều Mộng Viện nói: "Em giờ phải đi học Yoga."

Trương đại quan nhân cười nói: "Yoga có? Thứ đó anh cũng am hiểu lắm. Hiện tại huấn luyện bên ngoài toàn là bọn lừa bịp, hay là em mời anh ăn cơm đi rồi anh dạy em Yoga."

Kiều Mộng Viện nói: "Không có hứng thú."

Trương đại quan nhân nói: "Chủ nhiệm Kiều!" em dù sao cũng phải nể mặt bí thư Trương một chút chứ."

Kiều Mộng Viện nói: "Được rồi, anh dẫn em đi ăn đại đao lương bì đi."

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy liền ủ rũ: "Cái đó, chúng ta có thể mang về ăn không?"

Kiều Mộng Viện cuối cùng vẫn nghe theo Trương Dương, gọi mang theo một phần lương bì, Trương đại quan nhân thuận tiện mua chút râu trộn, cùng Kiều Mộng Viện tới chỗ ở của cô ta, hoa viên Đông Thăng đường Hải Đường Loan.

Tên của khu nhà tuy rằng không hay lắm, nhưng phòng Kiều Mộng Viện lại là phòng seaview thực sự, nằm ở tầng 11, 120 m2, có ba cái ban công.

Ngay cả Trương Dương cũng không biết Kiều Mộng Viện mua căn hộ này từ lúc nào, vào trong phòng thì không khỏi chậc chậc khen: "Mộng Viện, giấu kỹ quá đấy, có phòng đẹp như vậy là không nói với anh."

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Em cũng phải có chút không gian cá nhân chứ."

Trương Dương đi ra ban công, sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối, đứng trên ban công, cảnh sắc của vịnh Hải Đường lọt hết vào tầm mắt.

Trương Dương nói: "Căn nhà này không tốt, vị trí rất tốt, so với hoa viên hải dương còn đẹp hơn."

Kiều Mộng Viện nói: "Sau khi sóng thần phát sinh vài ngày, rất nhiều người bán nhà ở ven biển, em vừa hay bắt gặp, tới đây xem hoàn cảnh thì thấy rất thích, vì thế bỏ tiền ra mua, lúc ấy anh đang bận việc ở ở kinh thành, cho nên chưa kịp nói với anh." Cô ta nói xong thì xoay người đi vào bếp.

Bàn Kiều Mộng Viện đặt đồ ăn vừa mua lên bàn thì Trương đại quan nhân đi tới, từ phía sau dang tay ôm lấy cô ta.

Kiều Mộng Viện mặt đỏ lên: "Trương Dương, anh có cảm thấy chúng ta như vậy là không tốt hay không?"

Trương đại quan nhân nói: "Sao mà không tốt?"

" Anh và Yên Nhiên đã đăng kí kết hôn rồi, hiện tại hai người là vợ chồng hợp pháp trên, giữa chúng ta..." Kiều Mộng Viện cắn cắn môi.

Trương đại quan nhân nói: "Con người anh có phải là đê tiện lắm không?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Em chỉ là có chút không qua được cửa của mình, luôn cảm thấy chúng ta nếu tiếp tục như vậy thì rất có lỗi với Yên Nhiên."

Trương Dương nói: "Anh cũng cảm thấy không tốt, nhưng anh không khống chế được bản thân, bọn em ai cũng cũng muốn, không muốn bỏ ai cả."

Kiều Mộng Viện thở dài, xoay người nhìn hai mắt Trương Dương rồi hai mắt: "Trương Dương, trên tình cảm anh thủy chung là một tên khốn nạn, chẳng lẽ anh không rõ, một cái chìa khóa không thể mở được hai ổ khóa ư?"

Trương đại quan nhân nói: "Nhưng cái chìa khóa này của anh đã mở cái ổ nào rồi thì cái ổ đó vĩnh viễn là của anh." Hắn tiến sát về phía trước, Kiều Mộng Viện cảm thấy nhiệt lực và sự áp bức mà thằng cha này gây cho mình, mặt đỏ tới tận mang tai, nói: "Trương Dương, anh rất bá đạo, nhưng có một số việc anh phải đối mặt, chúng ta cũng không phải là trẻ con... A." Cô ta cảm thấy mình bị Trương Dương đột nhiên ôm lấy, tựa như rơi vào đám mây.

Kiều Mộng Viện không cách nào hình dung cảm giác Trương Dương mang tới cho mình, cô ta chỉ biết là, giờ khắc này cô ta rất hạnh phúc và thỏa mãn, thân thể mềm mại quấn chặt người Trương Dương, đắm chìm trong sự sung sướng cực độ mà Trương Dương mang tới, nội tâm của cô ta vẫn nhấp nhô kịch liệt như như thủy triều.

Trương đại quan nhân vỗ về chơi đùa mái tóc của cô ta, dùng phương thức này để giúp cô ta bình phục.

Kiều Mộng Viện kề sát trán Trương Dương, nói khẽ: "Em hận anh!"

Trương đại quan nhân nói: "Anh yêu em!"

Kiều Mộng Viện nói: “Là anh đã biến em thành thế này, không thoát khỏi anh nổi."

Trương Dương cười nói: "Vì sao phải thoát? Ở cùng anh rất tốt, có thịt ăn." Trương đại quan nhân ra sức ưỡn người.

Kiều Mộng Viện a một tiếng, lại bị hắn ép xuống dưới.

Kiều Mộng Viện nhìn lương bì đã co lại thành một đống, nhìn Trương Dương nói: "Đáng chét chế đi được, đồ này sao mà ăn được nữa."

Trương đại quan nhân cười nói: "Em vẫn chưa ăn no à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Đều là tại anh cả, cơm chiều cũng chưa ăn."

Trương đại quan nhân vẫn cười.

Kiều Mộng Viện hờn dỗi nhéo mũi hắn một cái: "Đúng là đồ không biết xấu hổ, em đi nấu cơm, chỉ có nước ăn mỳ gói thôi."

Trương đại quan nhân nói: "Không sao cả, ở bên em, có tình uống nước cũng no."

Tuy rằng nói có tình uống nước cũng no, nhưng con người ta dù sao cũng phải ăn cơm, huống chi bọn họ vừa rồi đã tiêu hao không ít năng lượng, Kiều Mộng Viện tự tay nấu mỳ trứng cho Trương Dương, hai người ngồi cùng một chỗ, mặt đối mặt mà ăn, nhìn nụ cười trên mặt đối phương, tràn đầy hạnh phúc.

Gió đầu thu đã mát, ánh trăng rất đẹp, chiếu rọi cảnh vật dưới màn đêm, có thể thấy được bờ cát ở xa xa được phủ kín bởi ánh trăng, có một loại mộng ảo như làm thời gian đọng lại, mặt biển bình tĩnh hiếm có, gió nhẹ thổi bay, lóe ra những mẩu bạc vụn trên mặt biển.

Kiều Mộng Viện nằm trong lòng Trương Dương, Trương Dương mang tới cho cô ta cảm giác ấm áp và kiên định mà không ai có thể thay thế được. Tin tức Trương Dương và Sở Yên Nhiên đăng ký kết hôn quả thực khiến cô ta cảm thấy bàng hoàng, cô ta không biết nên đối mặt như thế nào, cũng không biết tương lai giữa mình và Trương Dương sẽ tiếp tục như thế nào, nhưng khi cô ta nhìn thấy Trương Dương, liền minh bạch, mình cứ như vậy thì cả đời này nhất định không thể rời khỏi hắn, tình cảm của cô ta, sinh mệnh của cô ta sớm đã liên hệ chặt chẽ với Trương Dương, không thể vứt bỏ nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK