Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Thiên Dã nghe đến đây không nhịn được mà bật cười: "Hình Triêu Huy đã nói với tôi rồi. Bảo rằng cậu đang giúp y làm một việc, tôi cũng đã phê chuẩn cho cậu nghỉ bệnh một tháng." Đỗ Thiên Dã biết rõ thân phận của Hình Triêu Huy, biết giữa Trương Dương và Quốc An có chút quan hệ, gã xuất thân từ Trung kỷ ủy, so với người khác thì càng hiểu nguyên tắc bảo mật hơn, không truy hỏi Trương Dương đã xảy ra chuyện gì.

Trương Dương nói: "Bí thư Đỗ, chuyện khảo sát châu Âu, tôi rất đáng tiếc!"

Đỗ Thiên Dã hờ hững nói: "Ồ! Ai mà chẳng có lúc sinh bệnh, vả lại còn có phó thị trưởng Nghiêm mà, có điều lần nghỉ bệnh này của cậu e rằng sẽ bỏ lỡ đại hội nhân dân đó."

Trương Dương than thầm trong lòng một tiếng, ý của Đỗ Thiên Dã là trái đất thì vẫn quay tròn, mình nghỉ bệnh đối với sự phát triển của chính cục Giang Thành thì không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, đều này khiến Trương Dương sản sinh ra một ý nghĩ cường liệt, chức quan của mình còn quá nhỏ.

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu an tâm nghỉ bệnh đi, công tác của cậu tôi sẽ tìm người làm hộ!"

Trương đại quan nhân lưu luyến không thôi đặt điện thoại xuống, cái này không phải là quyến luyến với Đỗ Thiên Dã, mà là bận lòng vì quyền lực Giang Thành, ở Bắc Kinh phải giả bệnh một tháng, ta X, cứ nghĩ tới là thấy tức.

Trương Dương vốn muốn gọi điện thoại cho mấy vị hồng nhan, những nghĩ một chút thì vẫn tạm thời bỏ ý định này. Hiện tại mình gặp phiền phức thế này, tốt nhất đừng để bọn họ phải lo lắng.

Năm rưỡi chiều, Triệu Quân lái xe tới đón hắn, Trương Dương lên xe, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Quân, nói: "Sếp, anh không ở Hương Cảng làm lãnh đạo à, sao lại chạy tới đây làm lái xe thế?"

Triệu Quân nói: "Tổng bộ thông tri tới họp, mấy ngày nay đều ở Bắc Kinh!"

Trương Dương có chút bực bội gõ gõ vào ghế, sau đó lại nghịch cái kỷ niệm chương đang lắc lư trước mặt, nói: "Tôi phát hiện bị các anh biên giới hóa rồi!"

Triệu Quân quay sang nhìn hắn.

Trương Dương thở dài, nói: "Cần dùng thì đẩy người ta lên trước, không dụng nữa thì đá ra sau, bất kỳ thời đại nào, bất kỳ quốc gia nào, bất kỳ đơn vị nào đều con mẹ nó vậy cả, lòng người dễ thay đổi!"

Trương Dương tới Tử Kim các, phát hiện người mời khách là Chương Bích Quân, trừ hắn và Chương Bích Quân ra, không có ai tham gia nữa, khiến Trương Dương rất bất ngờ là ngay cả Hình Triêu Huy cũng không tới.

Trương Dương cười nói: "Cục trưởng Chương, tôi còn cho rằng là đơn vị ăn liên hoan, không ngờ lại chỉ có hai chúng ta, không phải là những người khác đều đến muộn chứ?"

Chương Bích Quân lắc đầu, nói: "Chỉ có hai chúng ta thôi, ngồi đi!"

Trương Dương ngồi xuống, đối với Chương Bích Quân hắn thủy chung nhìn không thấu, Chương Bích Quân tuy cấp bậc ở cục bốn thì dưới Hình Triêu Huy, nhưng Hình Triêu Huy đối với cô ta cũng phải lễ nhượng ba phần. Trương Dương mơ hồ cảm thấy căn cơ của Chương Bích Quân rất sâu, chuyện của Văn Linh lần trước chính là cô ta ra tay điều tra, bối cảnh của Văn Linh mọi người đều biết, người bình thường không dám làm chuyện này.

Trương Dương rót rượu cho Chương Bích Quân, Chương Bích Quân nói: "Ở châu Âu chắc là được uống không ít rượu ngon rồi nhỉ?"

Trương Dương cầm chén lên chạm cốc với Chương Bích Quân, mỉm cười nói: "Nói là tới châu Âu, kỳ thực tôi chỉ chạy quanh London, vốn tôi định nhân cơ hội này, tới các nước châu Âu du lịch một phen, đáng tiếc ông trời không cho tôi cơ hội này."

Chương Bích Quân cười nói: "Là cậu tự tìm tới phiền phức, có điều lần này cậu lạng quạng thế nào lại làm được chuyện tốt, chúng tôi đều rất hài lòng."

Trương Dương nói: "Vẫn là cục trưởng Chương khéo nói, lão Hình không biết nói lời hay như vậy."

"Anh ta nói gì?"

"Ông ta nói muốn mượn cối giết lừa, còn bắt tôi phải vào bệnh viện ở!"

Chương Bích Quân không nhịn được liền bật cười: "Đây không phải là quyết định của anh ta, là chúng tôi sau khi thương lượng mới quyết định, có một điểm tôi có thể nói cho cậu, chúng tôi đều rất hân thưởng cậu, tuyệt đối sẽ không mượn cối giết lừa gì như cậu nói đâu."

Trương Dương cầm đũa lên gặp một miếng vịt quay bỏ vào miệng, nói: "Vẫn là thức ăn Trung Quốc chúng ta ngon hơn. Ở Anh quốc, ăn cái gì cũng thấy chán!"

Chương Bích Quân biết hắn bề ngoài thì tùy tiện, nhưng kỳ thật lại rất thông minh, liền nói nhỏ: "Chuyện của Văn Linh trước đây tổ chức bắt cậu phải mang tiếng oan, chuyện này là chúng tôi không phải với cậu, nhưng cậu cũng phải hiểu cho chỗ khó của chúng tôi."

Trương Dương nói: "Chuyện lần trước không phải thì cũng không phải rồi, chuyện ở An quốc lần này không làm thì cũng làm rồi, làm việc thì tôi không ngại, nhưng tôi có một điểm không hiểu? Sao giúp các cô làm việc lại có cảm giác không ra con người như vậy nhỉ? Cả ngày lén lén lút lút, cứ như là làm trộm vậy!"

Chương Bích Quân nói: "Chẳng lẽ cậu muốn bước xuống sân bay London thì nói oang oang với tất cả mọi người rằng mình là đặc công Trung Quốc à?"

Trương Dương thở dài, nói: "Tôi mệt rồi, cảm thấy giúp các cô làm việc chẳng được cái gì cả, thật đấy, không phải là tôi sợ, con người tôi làm việc luôn không sợ khổ không sợ chết, nhưng có một điểm tôi sợ, tôi sợ nhất là bất minh bất bạch như vậy, lần này sau khi về, các ngươi lại tống tôi vào bệnh viện Trung Hải, tôi thấy cứ tiếp tục thế này, rồi sẽ có một ngày bị các ngươi tống tới núi Bát Bảo, à mà chắc sẽ không như vậy đâu, tôi vẫn chưa đủ tư cách!"

Chương Bích Quân nghe ra oán khí của hắn cực lớn, chủ động chạm cốc với hắn, nói: "Trương Dương, năng lực của cậu tất cả đều thấy, sau này chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu."

"Tôi chẳng cần bồi thường gì cả, chỉ cầu các người thương xót tôi, coi tôi chỉ là một cái rắm, tôi ở lại bộ môn của các cô cũng chẳng có ý tứ gì. Chỉ biết gây phiền phức cho các cô tôi, tôi ở Giang Thành còn có một đống việc, tôi muốn được yên ổn làm cán bộ nhỏ của tôi, thật thà làm chút chuyện tốt cho nhân dân, yêu cầu của tôi không cao phải không nào?"

Chương Bích Quân nói: "Tôi không giấu cậu, lần lần bắt cậu tạm thời ở lại Bắc Kinh không chỉ là cấp trên cần làm rõ chuyện này, còn bởi vì phó thủ tướng Văn gọi đến."

Trương Dương gật đầu nói: "Ông ta biết tôi làm cho Quốc An ư?"

Chương Bích Quân bảo: "Chúng tôi không nói, tài liệu của cậu cục trưởng Hình bảo mật rất nghiêm, không hề để lộ cho phó thủ tướng Văn."

Trương Dương thầm nghĩ cô thôi đi, lừa trẻ con lên ba à? Ông ta kiểu gì cũng nhìn ra rồi, cái gọi là bảo mật của Hình Triêu Huy có tính co giãn quá lớn, không đem tài liệu của mình ra treo trên thành lâu của Thiên An môn thì đã phải cám ơn trời đất rồi.

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, có suy nghĩ rời khỏi cương vị công tác, thật sự gia nhập tổ chức không?"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi nói đã đủ rõ rồi, tôi không có hứng thú gì đối với bộ môn của các cô cả, con người tôi thích được yên ổn, người không phạm ta thì ta không phạm người, tôi không muốn cả ngày phải sống trong sợ hãi."

Chương Bích Quân thở dài, nói: "Cậu đã quyết định như vậy thì tôi cũng không làm khó cậu, nói thật với cậu, nội bộ của chúng tôi vừa điều chỉnh nhân sự lại, tôi sẽ đảm nhiệm chức cục trưởng cục mười, cho nên tôi muốn cậu tới giúp tôi."

Trương Dương cười nói: "Vậy thì thật sự phải chúc mừng cô rồi! Sau này quan chiếu tôi nhiều hơn nhé, trước tiên giúp tôi lên làm chính ban đi!"

Chương Bích Quân cười nói: "Bằng vào năng lực của cậu, căn bản không cần tôi giúp!"

Trương Dương nhớ tới chuyện của của Lệ Phù, từ sau khi cô ta về tổng bộ Quốc An, tới giờ vẫn không có bất kỳ tin tức gì, hắn nói nhỏ: "Cục trưởng Chương, có thể hỏi thăm một chuyện không, các cô định đối đãi với Dạ Oanh thế nào?"

Chương Bích Quân nói: "Cậu yên tâm đi, cô ta không sao cả, tôi sẽ giữ cô ta lại cục mười, còn công tác sau này đợi sau khi nghỉ về rồi nói." Cô ta dừng lại một chút, mỉm cười: "Cậu đã muốn rời khỏi bộ môn của chúng tôi, vậy thì đừng quan tâm tới chuyện của tổ chức nữa."

Trương Dương gật đầu: "Còn nữa, cháu của cô đã làm ở chỗ tôi mấy tháng rồi, chẳng lẽ cô thật sự để cô ta nhận lương hưu ở chỗ tôi ư?"

"Tháng sau tôi sẽ gọi nó về, Trương Dương, cậu suy nghĩ lại đi, kỳ thực quan trường không thích hợp với cậu đâu!"

Trương Dương không nói gì, uống cạn rượu trong chén, tỏ ý ý tôi đã quyết, không cần phải nói nhiều.

Trương Dương đã cự tuyệt lời mời của Chương Bích Quân, giữa hai người cũng không còn gì để nói, bữa tối kết thúc rất nhanh, lúc Trương Dương rời khỏi Tử Kim các, ở đại sảnh gặp một người quen, Kiều Bằng Phi, cháu của Kiều lão.

Từ lần trước bởi vì quấy rối Sở Yên Nhiên, bị Trương Dương đánh cho một trận, Kiều Bằng Phi đây là lần đầu tiên tới Tử Kim các ăn cơm, gã cũng không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, vừa tới đã gặp phải Trương Dương, thật sự là oan gia đối đầu.

Trương Dương và Kiều Bằng Phi đã phát sinh hai lần xung đột, có điều mỗi lần ra tay Trương đại quan nhân đều có đầy đủ lý do, hắn và Kiều Bằng Phi nhìn nhau một lúc, đột nhiên nghe thấy một giọng nói vui tươi: "Trương Dương! Thật sự là anh đấy à?" Thời Duy từ bên cạnh mỉm cười bước tới.

Chương Bích Quân đứng ở đằng xa cười cười với Trương Dương rồi bước đi trước.

Thời Duy thấy Trương Dương lại nhìn anh họ, cười nói: "Các anh chắc quen nhau rồi, có cần em giới thiệu không?"

Kiều Bằng Phi tức giận nói: "Không cần!" Sau đó thì quay người đi lên lầu.

Trương Dương nhìn bóng lưng của gã, khinh thường nói: "Người của Kiều gia các cô không có phong độ vậy à?"

Thời Duy có chút bất mãn lườm Trương Dương, nói: "Anh có ý gì? Kiều gia chúng tôi trêu gì anh à? Sao lại nói như vậy?"

Trương Dương biết Thời Duy tính tình thẳng thắn, đương nhiên không thèm so đo với cô ta, cười nói: "Được, tôi còn có việc, đi trước đây!"

Thời Duy đuổi theo Trương Dương: "Chị họ tôi cũng ở trên lầu, anh không lên gặp mặt à?"

Trương Dương nghe thấy Kiều Mộng Viện cũng ở bên trên, quả thật là cũng hơi động lòng, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh của mình hiện tại cực kỳ bất diệu, thôi thì bớt dính vào phiền phức thôi.

...

Cho tới tận khi Trương Dương đi xa, Thời Duy mới đi tới phòng đặt của mình, hôm nay là mấy chị em anh em bọn họ tụ hội, Kiều Bằng Phi rõ ràng gặp phải Trương Dương nên tình tự có chút bất diệu. Ngồi uống một mình, Thời Duy ngồi xuống cạnh Kiều Mộng Viện, nói: "Chị họ, chị đoán xem em vừa gặp ai đi?"

Kiều Bằng Phi có chút bất mãn nhìn cô ta: "Em và hắn quen thân lắm à? Con gái con đứa mà bộ dạng cả ngày điên điên khùng khùng! Cận thận không bị người khác lừa đó!"

Thời Duy vừa nghe vậy liền nổi giận: "Em qua lại với ai là sự tự do của em, anh là anh họ em chứ không phải là cha em, bằng vào gì mà quản em lai vãng với ai?"

Kiều Bằng Phi không biết vì sao lại có một cỗ tà hỏa trào dâng: "Em là em họ anh, anh đương nhiên phải quản em rồi, thằng ôn đó không phải là hạng tốt lành gì, ỷ có phó thủ tướng là cha nuôi, đi đâu cũng diễu võ dương oai!"

Thời Duy trước giờ đều có tính khí không bỏ qua cho ai, anh họ càng nói vậy thì cô ta càng nói đỡ cho Trương Dương: "Diễu võ dương ai còn hơn là ỷ thế khinh người, không biết ai tròng ghẹo con gái nhà người ta, kết quả bị người ta giáo huấn cho một trận nhỉ!"

"Em nói ai?"

Đại ca của Kiều Mộng Viện là Kiều Bằng Cử mỉm cười giảng hòa: "Hai đứa còn là trẻ con à, cãi vã cái gì đó?"

Kiều Bằng Phi khá tôn kính vị đại đường ca này, gã đứng dậy, nói: "Bỏ đi, em uống nhiều rồi, về trước đây!"

Sau khi Kiều Bằng Phi đi, Kiều Mộng Viện không khỏi trách Thời Duy: "Thời Duy, em cũng thật là, biết rõ nó thích sĩ diện rồi còn đem khuyết điểm của nó ra bô bô trước mặt mọi người."

Thời Duy cũng có chút xấu hổ, nhưng miệng thì vẫn không chịu thua: "Ai bảo anh ấy nói em trước?" Sau trận cãi vã của cô ta và Kiều Bằng Phi, mấy anh chị em của Kiều gia đều mất hứng, ai ai cũng đứng dậy cáo từ.

Kiều Mộng Viện cũng kéo Thời Duy rời đi, ra khỏi Tử Kim các, Kiều Mộng Viện có chút hiếu kỳ hỏi: "Trương Dương không phải là tới châu Âu khảo sát ư? Sao nhanh vậy đã về rồi?"

Thời Duy nói: "Em cũng không biết, có nói được mấy câu với hắn đâu! Chị họ, chị hiếu kỳ như vậy, hay là tự đi hỏi hắn đi, chị có phải là không co số điện thoại của hắn đâu."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Chỉ thuận miệng hỏi thôi!"

Thời Duy nói: "Mà tốt nhất đừng có hỏi, anh rể của em chính là một bình dấm chua, vạn nhất bình dấm chua này đổ, vậy thì phiền lắm đó."

"Nha đầu chết tiệt, chỉ biết nói bậy thôi!"

...

Trương đại quan nhân hôm sau vẫn tới bệnh viện Trung Hải, hắn được an bài ở bệnh khu số bốn, nhìn hai tiểu hộ sĩ xinh đệp đi đi lại lại trong phòng hắn, Trương Dương không khỏi bật cười, một tiểu hộ sĩ mắt to trong hai người nói với Trương Dương: "Anh cười gì vậy?"

Trương Dương nói: "Con người tôi không thể không gặp mỹ nữ, cứ nhìn thấy mỹ nữ là muốn cười, để lòng được vui!"

Một hộ sĩ tuổi lớn hơn một chút, nói: "Anh cứ vui đi, anh biết mình mắc bệnh gì không?"

"Bệnh gì?" Trương đại quan nhân thật sự không biết mình mắc bệnh gì. Hắn nhìn tiểu hộ sĩ đó treo bảng lên đầu giường, bên trên viết viêm đường tiết niệu.

Trương Dương thật sự là to cả đầu, Hình Triêu Huy này chắc không phải là cố ý chơi mình chứ, viêm đường tiết niệu, đường tiểu của lão tử không biết thuận sướng như thế nào, ai bị viêm chứ ta đây thì không.

Bác sĩ giường nằm đã được dặn dò trước, biết rằng Trương Dương là giả bệnh cho nên lười chẳng buồn tới vấn chẩn.

Tiểu hộ sĩ mắt to đó cũng rất thật thà, giúp Trương Dương đo huyết áp và nhiệt độ, sau đó còn hỏi bệnh sử của hắn, nói với hắn phải chú ý một số điều: "Anh phải chú ý vệ sinh cá nhân, chăm tắm rửa, chăm thay quần áo, còn nữa, trong đoạn thời gian này đừng sinh hoạt tình dục."

Trương đại quan nhân rụt rè nói: "Xin hỏi chuyện đó có liên quan gì tới bệnh viêm đường tiết niệu không?"

"Tôi bảo này, sao anh hỏi nhiều thế?"

"Tôi không hiểu thì hỏi! Cô có phải là hộ sĩ không đó?"

Tiểu hộ sĩ đóng bệnh lịch lại, nói: "Nói chung anh cứ nhớ những chuyện mà tôi đã dặn dò, theo đó mà làm đừng có làm chuyện hại người hại mình!"

Trương Dương nghe mà có chút phá cáu: "Tôi nói này, tôi là bị bệnh viêm đường tiết niệu, chứ có phải là bị bệnh giang mai đâu, cô sao lại nói tôi cứ như là một phần tử lưu manh đi khắp nơi truyền bệnh thế hả?"

Tiểu hộ sĩ nói: "Tôi cũng không hề bảo anh bị bệnh giang mai!"

"Vậy sao cô nói hại mình hại người?"

Tiểu hộ sĩ giải thích không rõ, mặt đỏ bừng lên, nói: "Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng không rõ, tôi là nghe hộ lý nói thôi, lát nữa anh hỏi bác sĩ giường bệnh đi, chuyện về trị liệu người ta sẽ giải thích cho anh." Cô ta mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.

Trương đại quan nhân mừng thầm, không có việc gì làm đi trêu một tiểu hộ sĩ cũng là việc vui, nhưng hắn lập tức phát hiện ánh mắt của một người bệnh ở cạnh giường nhìn hắn có chút không đúng, Trương Dương vừa quay sang nhìn gã, người đó vội vàng quay mặt đi.

Trương Dương thần nghĩ Hình Triêu Huy này cũng thật là, vì sao không an bài cho mình một phòng riêng, có điều nghĩ lại, mình cũng không định ở lại bệnh viện, treo tên mà thôi, cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy.

Đã là giả bệnh thì đương nhiên cũng không có trị liệu gì, thuốc cũng kê một chút, đa số là thuốc bổ, Trương Dương mới tới bệnh viện Trung Hải, đối với tất cả vẫn còn khá hiếu kỳ, hắn đổi quần áo bệnh nhận, đi dạo khắp nơi trong viện, nơi thằng ôn này lần đầu tiên trùng sinh chính là bệnh viên nhân dân huyện Xuân Dương. Hắn đối với bệnh viện có một loại cảm tình đặc biệt.

...

Thế giới này nói nhỏ thì không nhỏ mà nói lớn thì cũng không lớn, lúc Trương đại quan nhân đang đi dạo khắp nơi, ở trong đại sảnh của bệnh phòng gặp được một người quen, chủ tịch Kiều Mộng Viện của công ti Hối Thông. Kiều Mộng Viện là tới phòng bệnh cao cấp thăm một vị thế bá, trong tay cầm một bó hoa, nhìn thất bộ dạng của Trương Dương thì không khỏi giật nảy mình.

Nếu như là bình thường, Trương Dương còn giải thích mình vì sao lại ở bệnh viện Trung Hải, nhưng hiện tại hắn đang mặc quần áo bệnh nhân, người ta nhìn là biết hắn nằm viện.

Kiều Mộng Viện quan tâm hỏi: "Trương Dương, anh bị bệnh gì vậy? Nằm viện à?"

Trương Dương cười cười, cố gắng không nói ra tên bệnh, viêm đường tiết niệu! Cái này không thể nói được, anh đây không thể để mất mặt. Trương đại quan nhân nói: "Không có gì, là kiểm tra sắc khỏe định kỳ thôi, hiện tại đến kiểm tra sức khỏe cũng được phát cho quần áo bệnh nhân, ha ha, không sao, tôi thật sự không sao!"

Kiều Mộng Viện bán tính bán nghi nhìn Trương Dương, người ta đã không muốn nói, mình cũng không tiện hỏi nhiều, sau khi Kiều Mộng Viện thăm người xong, lại nhớ tới Trương Dương, bỏ qua việc Hứa Gia Dũng và Trương Dương có hiềm khích không nói tới, trong mắt cô ta Trương Dương vẫn được tính là một người bạn tốt, đã biết người có bệnh, theo tình theo lý thì nên đến thăm một chút. Kiều Mộng Viện gọi điện thoại cho Thời Duy, nhưng lúc này Thời Duy lại theo mấy người anh họ đi câu cá ở Mật Vân rồi. Cô ta nghe nói Trương Dương nằm viện thì cũng kinh ngạc, bảo Kiều Mộng Viện tới thăm trước, mình buổi chiều về Bắc Kinh rồi tới sau.

Ở bệnh viện tìm một bệnh nhân nằm viện có tên có họ không phải khó, Kiều Mộng Viện rất nhanh liền tìm tới bệnh phòng của Trương Dương.

Trương Dương còn chưa đi dạo về.

Kiều Mộng Viện nhìn thấy phòng bệnh mà hắn ở, lại nhìn tấm bàng treo ở đầu giường, bạn chung phòng của Trương Dương rất thần bí hỏi Kiều Mộng Viện: "Cô gái, cô tới thăm anh ta à?"

Kiều Mộng Viện gật đầu, nói: "Tôi là bạn của anh ấy!"

Người bệnh đó bĩu môi, cuối cùng vẫn không nhịn được liền nói: "Cô gái, cô biết hắn bị bệnh gì không?"

Kiều Mộng Viện nhìn tấm biển treo trên đầu giường, người bệnh đó có chút thần bí, nói: "Đừng tin cái đó, tôi vừa nghe bác sĩ người ta nói rồi, hắn bị bệnh giang mai đó!"

Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng, sớm biết Trương Dương mắc loại bệnh này, có nói gì cô ta cũng không đến thăm hắn đâu, lúc cô ta đang nghĩ có nên kịp thời rời khỏi đây hay không thì Trương đại quan nhân tay chắp sau lưng tiến vào, nhìn thấy Kiều Mộng Viện liền mỉm cười nói: "Khách khí quá, còn đặc biệt tới thăm tôi à!"

Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng đặt giỏ hoa quả xuống, nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé!"

"Tôi tiễn cô!"

"Không cần!" Kiều Mộng Viện tránh Trương Dương như tránh tà, Cô ta không phải là sợ bị Trương Dương truyền nhiễm, Kiều Mộng Viện tuy không phải là học y, nhưng thường thức vệ sinh cơ bản thì cũng có, loại bệnh này không có tính truyền nhiễm mạnh, nhưng cô ta rất để ý tới thanh danh của mình, vạn nhất để người ngoài nhìn thấy, liên hệ hai người họ lại với nhau thì phiền phức lắm.

Trương Dương không biết Kiều Mộng Viện vì sao lại vội vàng bỏ đi như vậy, rất không biết điều cười ha ha tiễn ra ngoài.

Kiều Mộng Viện vội vàng bước vào trong thang máy, Trương Dương cũng vào theo, hắn cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy Kiều Mộng Viện tới thăm hắn, hiện tại lại đang là giờ cơm trưa, theo tình theo lý thi cũng nên mời người ta ăn cơm.

Kiều Mộng Viện nhìn thấy Trương Dương vào thang máy theo, có chút bất lực nói: "Anh đừng tiễn, về đi! Anh nằm viện mà!"

Trương Dương cười nói: "Tôi không có bệnh gì cả, đã trưa rồi, tôi mời cô ăn cơm!"

"Không cần, tôi còn có việc!"

"Việc gì thì cũng phải ăn cơm đã chứ!"

Lúc ra khỏi thang máy, Kiều Mộng Viện bị ngời ta chen suýt nữa thì ngã, may mà Trương Dương đỡ cô ta, cô ta vội vàng giãy khỏi tay Trương Dương, từ lúc biết Trương Dương bị bệnh đó, ấn tượng của Kiều Mộng Viện đối với Trương Dương quay ngoắt 180 độ, nghĩ tới bên cạnh thằng ôn này có nhiều bạn gái như vậy, không biết lần này sẽ làm khổ bao nhiêu người đây.

...

Dưới sự kiên trì của Trương Dương, Kiều Mộng Viện chỉ đành trơ mắt đáp ứng ở lại ăn cơm, hai người cũng không đi xa, ăn ngay trong nhà ăn của bệnh viện Trung Hải. Thức ăn nơi này không tồi, Trương Dương gọi hai đĩa nướng hai đĩa xào.

Kiều Mộng Viện rất căng thẳng, rất ít động đũa.

Trương Dương có chút bực bội nhìn Kiều Mộng Viện, nói: "Sao cô lại không ăn? Tôi có phải là bị bệnh truyền nhiễm đâu!"

Kiều Mộng Viện mặt nóng bừng, không biết nên nói gì mới tốt, cô ta tuy đã nhìn quen sóng to gió lớn, nhưng lần này thì khác, cô ta còn chưa xuất giá mà.

Trương Dương gắp một cái đùi gà đặt vào bát Kiều Mộng Viện, thằng nhóc này không chỉ là khách khí, mà là cố ý với Kiều Mộng Viện, hắn thỉnh thoảng lại muốn quấy rối cô ta, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ là vì nguyên nhân gì.

Kiều Mộng Viện nhìn cái đùi gà mà không dám ăn, Trương Dương bị bệnh giang mai, ặc! Nghĩ tới là buồn nôn rồi, thằng ôn này đúng là không đứng đắn gì cả.

Trương Dương lại còn nhỏ giọng nói: "Kiều tiểu thư, tôi cầu cô một chuyện được không!"

Kiều Mộng Viện gật đầu: "Nói đi!" Cô ta thừa cơ bỏ đũa xuống, hôm nay cho dù là bị đói chết cũng không thể ăn cái đùi gà mà Trương Dương gắp cho.

Trương Dương nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Chuyện tôi bị bệnh, cô có thể bảo mật giúp tôi, đừng nói cho ai biết không?"

Kiều Mộng Viện có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, cô ta bắt đầu sản sinh dao động đối với nhân phẩm của Trương Dương, cô ta thở dài, nói: "Trương Dương, anh có từng nghĩ tới cái gì gọi là trách nhiệm không? Anh làm vậy có công bằng với người khác không?"

Trương đại quan nhân nghe mà như đi trong sương mù, nói: "Nói rõ một chút đi, tôi sao có chút hồ đồ vậy nhỉ?"

Kiều Mộng Viện nói: "Nể tình chúng ta là bạn bè, tôi khuyên anh một câu, làm người thì phải đứng đắn một chút, anh làm vậy là rất không công bằng với người khác!" Nói xong liền đứng dậy bước ra ngoài.

Trương Dương hồ đồ rồi, lẩm bẩm: "Mình không đứng đắn chỗ nào nhỉ?"

Trương Dương quay về phòng bệnh, đi tới cửa thì nghe thấy bạn cùng phòng đang đòi đổi chỗ, người đó lớn tiếng hò hét: "Các cô phải đổi giường cho tôi, hắn bị giang mai, là bệnh truyền nhiễm, tôi tới đây là để cắt bao quy đầu, vạn nhất bị hắn truyền nhiễm thì không phải là được không bằng mất à."

Tiểu hộ sĩ mắt to liền giải thích với gã: "Ai nói anh ta bị giang mai? Người ta là bị viêm đường tiết niệu!"

"Thôi đi, tôi nghe hết rồi, viêm đường tiết niệu chính là bệnh giang mai, các người phải đổi giường cho tôi, nếu không tôi sẽ xuất viện! Tôi nếu bị hắn truyền nhiễm thì sao?"

Tiểu hộ sĩ cũng có chút tức giận, nói: "Anh nói linh tinh gì đó? Cẩn thận người ta tố anh tội phỉ báng đó!"

"Nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cô thấy hắn bề ngoài tuy sạch sẽ, nhưng bên trong lại rất dơ bẩn, vừa rồi có một cô gái rất xinh tới thăm hắn, nghe thấy hắn bị loại bệnh này, sợ đến nỗi quay người bỏ chạy, tiểu tử này rất vô sỉ, không ngờ còn đuổi theo cô ta, còn hiềm hại người ta chưa đủ chắc, đúng là vô sỉ!"

Trương Dương nghe rất rõ ràng, lúc này mới hiểu Kiều Mộng Viện tại sao lại sợ mình như vậy, hắn đúng là dở khóc dở cười, đẩy cửa bước vào, chỉ vào mũi tên cùng phòng, mắng: "Con mẹ mày bị giang mai ý, cả nhà chúng mày đều mắc bệnh giang mai!" Hắn làm ra vẻ muốn đánh tên đó, tên bạn cùng phòng sợ đến nỗi không thèm đi giày đã chạy sang một bên: "Anh đừng tới đây, tôi sợ bị truyền nhiễm!"

Trương Dương mắng: "Với cá loại đức hạnh của mày, tao muốn truyền nhiễm cũng không chọn mày. Cút đi cho tao, đừng ở đây làm tao chướng mắt!"

Tiểu hộ sĩ mắt to sợ họ đánh nhau, vội vàng gọi bác sĩ tới, bác sĩ giường bệnh sau khi hỏi rõ là chuyện gì, dứt khoát điều chỉnh giường cho họ, dâu sao hiện tại bệnh viện cũng ít người nằm viện, không thiếu giường.

Trương Dương lúc này mới được thanh tịnh, một mình ngồi trên giường, mở giỏ hoa quả mà Kiều Mộng Viện tặng ra, gọt một quả táo ăn.

Tiểu hộ sĩ mắt to ở bên cạnh thu dọn giường.

Trương Dương nói: "Danh dự của tôi bị các cô bôi nhọ hết rồi, viêm đường tiết niệu là bệnh giang mai à?"

Tiểu hộ sĩ nói: "Ai nói anh bị giang mai? Tôi từ đầu đến cuối đều nói anh bị viêm đường tiết niệu, nhân viên y vụ của chúng tôi đều có y đức, đừng nói anh là bị viêm đường tiểu, cho dù anh thật sự bị bệnh giang mai, chúng tôi cũng sẽ không nói linh tinh khắp nơi, nhất định sẽ tôn trọng quyền riêng tư của anh!"

Trương đại quan nhân xấu hổ nói: "Tôi không bị bệnh giang mai!"

Tiểu hộ sĩ đỏ mặt, có chút buồn cười nói: "Anh không cần phải nói với tôi, đi giải thích với bạn gái của anh ý!"

Trương Dương thở dài, trong lòng đem hết đám Quốc An ra chửi một lượt, bảo mình nằm viện,cho bệnh gì khác không được à? Sao cứ phải bảo mình bị viêm đường tiết niệu, lần này xem ra hắn đã mất hết cả mặt mũi rồi. Có điều may mà Kiều Mộng Viện không phải là người thích gây thị phi, Trương Dương tự an ủi mình, chỉ mong cô ta đừng nói linh tinh khắp nơi.

...

Kiều Mộng Viện rời khỏi bệnh viện không bao lâu liền nhận điện thoại của Thời Duy, Thời Duy từ Mật Vân về, cô ta tìm Kiều Mộng Viện rồi cùng tới thăm Trương Dương, Kiều Mộng Viện không muốn đi nữa, có chút khó xử nói: "Thời Duy, em đừng đi!"

"Vì sao không đi? Nói sao cũng là bạn mà, em đi thăm hắn là điều nên làm."

Kiều Mộng Viện cắn môi, nói: "Thời Duy, em cách xa hắn một chút!"

Thời Duy càng nghe càng thấy hồ đồ: "Chị họ, chị nói rõ một chút đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải là thằng ôn đó lại trêu gì chị không?"

Kiều Mộng Viện bị hỏi cho không còn cách nào khác, chỉ có thể lí nhí nói: "Em đừng nói linh tinh, hắn nằm ở bệnh viên Trung Hải, bị... bị loại bệnh đó!"

Thời Duy làm sao mà nghĩ được xa như vậy: "Gì cơ? Hắn bị bệnh gì?"

"Chính là loại... nói chung là không tốt!"

Thời Duy bừng tỉnh, giọng nói đột nhiên cao vút lên: "Chị nói hắn bị giang mai à! Chị là nói Trương Dương bị giang mai ư!"

Người trong xe đều nhìn Thời Duy, Thời Duy lúc này mới ý thức được hậu quả của việc không giữ mồm giữ miệng, đỏ mặt nói: "Em nói chơi thôi!"

Kiềm Bằng Cử đang lái xe nhíu mày nói: "Con người hiện tại đúng là không biết tự trọng!"

Thời Duy sau kh trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, vẫn tới thăm Trương Dương, giữa Trương Dương và cô ta là quan hệ bạn bè, cho dù người ta bị mắc loại bệnh này thì cũng không tới lượt cô ta chỉ trích, còn một điểm nữa, cô ta rất hiếu kỳ, thằng ôn này sao lại mắc loại bệnh này nhỉ? Thời Duy tính tình thẳng thắn, nhưng không có nghĩa là đầu óc cô ta phản ứng chậm, mà đầu óc cô ta thực ra rất linh hoạt, hơn nữa rất giỏi liên tưởng, cô ta lập tức nghĩ bệnh này của Trương Dương có tám chín phần mười là bị nhiễm ở châu Âu rồi, quốc gia xã hội chủ nghĩa của húng ta không có liên quan gì tới loại bệnh bẩn thỉu đó cả, loại chuyện này chỉ thường thấy ở quốc gia tư bản chủ nghĩa thôi.

Thời Duy vội vàng tới bệnh viện Trung Hải, lúc này Trương Dương đang ngồi ở giường bệnh nói chuyện với tiểu hộ sĩ, thằng ôn này rất rảnh rỗi, thế là liền dành thời gian có hạn dành vào việc điều tra sự nghiệp của tiểu hộ sĩ, hắn rất biết nói chuyện, khiến cho tiểu hộ sĩ ngửa tới ngửa lui.

Thời Duy cầm giỏ hoa quả tiến vào, tiểu hộ sĩ giật mình vội vàng ngừng tiếng cười, nhìn Thời Duy một cái rồi vội vã rời khỏi phòng bệnh.

Thời Duy đặt giỏ hoa quả xuống: "Xem ra tâm tình của anh không tồi, nằm viện cũng không chịu yên!"

Trương Dương thấy Thời Duy tới, trong lòng cũng hiểu được kha khá, xem ra nhất định là Kiều Mộng Viện nói với cô ta rồi. Không biết Kiều Mộng Viện có nói mình mắc bệnh giang mai với cô ta không nữa.

Quả nhiên, Thời Duy trước tiên đi tới đầu giường nhìn tấm bảng treo trên đó.

Trương Dương vội vàng giải thích: "Viêm đường tiết niệu!"

Thời Duy kinh thường nhiều hắn: "Tôi biết chữ!"

Trương Dương chỉ vào ghế: "Ngồi đi!"

Thời Duy nhún nhún vai: "Bẩn lắm!"

Trương đại quan nhân mặt đỏ bừng, không cần hỏi, Thời Duy đã đối đãi với mình như kẻ bị bệnh giang mai rồi, hắn ho khan một tiếng, nói: "Tôi nói này cô bé, không phải chỉ là viêm đường tiết niệu thôi ư, có cần kỳ thị tôi vậy không?"

Thời Duy nói: "Trương Dương à Trương Dương, tôi bảo này, con người anh sao thiếu đứng đắn như vậy, ra nước ngoài mới có mấy ngày, đã nhiễm bệnh về rồi, anh không thấy mất mặt à? Bộ mặt của quốc gia cũng bị anh làm mất hết rồi?"

Trương Dương vừa tức giận vừa buồn cười: "Thời Duy, cô có ý gì vậy? Tôi sao mà mất mặt? Bệnh viêm đường tiết niệu của tôi thì có liên quan gì tới tôn nghiêm của quốc gia chứ? cô đừng có ăn nói linh tinh có được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK