Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Nhu Đình tiễn hắn ra cửa, cười nói: "Có tin tức tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh."

Trên đời luôn có rất nhiều chuyện trùng hợp, khi Triệu Nhu Đình tiễn Trương Dương ra cửa thì vừa hay bị Tạ Khôn Cử nhìn thấy.

Tạ Khôn Cử nhìn Trương Dương, trong ánh mắt bất giác lộ ra vài phần kinh ngạc, hắn thật sự không nghĩ ra được Trương Dương vì sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn thấy vợ đang mỉm cười tiễn hắn, căn bản không giống như là đối với một kẻ địch từng mang tới cho bọn họ một tổn thất thảm trọng trong sự kiện Thành Thể.

Trương Dương đương nhiên cũng nhìn thấy Tạ Khôn Cử, hắn không hề chào hỏi Tạ Khôn Cử, giống như không biết hắn, cứ vậy đi ngang qua Tạ Khôn Cử.

Ánh mắt Tạ Khôn Cử truy đuổi theo bóng dáng của Trương Dương, cho tới lúc hắn biến mất trong thang máy mới đi vào vĩnh cửu, tới văn phòng của vợ.

Triệu Nhu Đình đã ngồi xuống vị trí cũ của mình, tiếp tục xem xét báo cáo của công ty, trong mắt đa số người bọn họ là một đôi vợ chồng ân ái, nhưng tình cảm giữa bọn họ không phải như biểu hiện bên ngoài, nhạt nhẽo như nước, trước đây Triệu Nhu Đình vẫn dùng bốn chữ này để hình dung trạng thái trước mắt của bọn họ, nhưng từ sau khi biết Tạ Khôn Cử đang lặng lẽ hạ độc mạn tính cho mình thì Triệu Nhu Đình mới biết quan hệ giữa bọn họ đã sớm là sóng ngầm dũng động, nếu không phải có Trương Dương giúp cô ta nhìn thấu gian của Tạ Khôn Cử thì chỉ sợ hiện tại cô ta đã chết ở trong tay chồng rồi.

Tạ Khôn Cử không lập tức mở miệng nói chuyện mà là châm một điếu thuốc lá.

Triệu Nhu Đình nhíu mày, che mũi ho khan hai tiếng, đứng lên mửa cửa sổ, rõ ràng có chút không vui: "Anh không thể hút ít đi một chúà?"

Tạ Khôn Cử dập điếu thuốc mới rít được một điếu vào gạt tàn: "Hắn tới đây làm gì?"

Triệu Nhu Đình biết rõ còn cố hỏi: "Anh nói ai?"

"Trương Dương, em đừng có mà giả vờ." Tạ Khôn Cử đã lộ vẻ tức giận, thái độ của vợ khiến hắn không khỏi có chút bực mình.

Triệu Nhu Đình nói: "Em mời hắn tới."

"Em tìm hắn làm gì?"

Triệu Nhu Đình nói: "Khôn Cử, anh hôm nay làm sao vậy? Giọng điệu sao khó chịu thế? Em muốn quyên một khoản tiền cho Bắc Cảng, cho nên em mời hắn tới đây để tìm hiểu một số tình huống, anh hài lòng chưa?"

"Quyên tiền ư? Em không hề nói với anh."

"Chẳng lẽ em làm chuyện gì cũng phải báo cáo với anh à?" Triệu Nhu Đình rõ ràng cũng nổi nóng rồi.

Tạ Khôn Cử nhìn thấy vợ phát hỏa, hắn ngược lại bật cười, đi tới phía trước đặt hai tay lên vai vợ: "Nhu Đình, em đừng giận, anh không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy hắn tới tìm em là vô cùng kỳ quái, anh là quan tâm em thôi."

Sự dối trá của Tạ Khôn Cử khiến Triệu Nhu Đình cơ hồ muốn nôn ọe, có điều bây giờ còn vẫn chưa tới lúc cô ta để bại lộ, Triệu Nhu Đình nói khẽ: "Khôn Cử, em làm việc chẳng lẽ anh không tin được ư!"

Tạ Khôn Cử nói: "Nào có, nếu ngay cả em anh cũng không tin thì trên thế giới này anh còn có thể tin ai được nữa?"

Phó thị trưởng thường vụ Kinh thành Triệu Thiên Nhạc cứ tới buổi trưa chủ nhận là sẽ ở nhà xuống bếp nấu cơm, nguyên nhân rất đơn giản, con gái bảo bối của y Triệu Nhu Đình sẽ về nhà ăn cơm, từ khi con gái còn nhỏ đã thích ăn cơm y nấu, Triệu Thiên Nhạc là người cực kỳ yêu con gái, cho dù hắn y hiện tại đã có địa vị cao, nhưng ở nhà vẫn là một người cha hòa ái.

Yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì yêu thương con gái, Triệu Thiên Nhạc đối với con rể Tạ Khôn Cử cũng rất yêu thương, chỉ có điều hai loại yêu thương này bất đồng, đối với người trước là phát ra từ nội tâm, yêu thương người sau là để hắn đối tốt với con gái mình, cuộc hôn nhân này là qua người ta giới thiệu, Triệu Thiên Nhạc rất thông thoáng, y trước giờ cũng không có suy nghĩ muốn dùng con gái để đổi lấy lợi thế chính trị, con gái cũng rất khiến y quan tâm, sau khi được giới thiệu thì quen biết với Tạ Khôn Cử, qua một năm yêu đương thì liền kết hôn.

Bối cảnh của nhà hai người đều gần như nhau, trên buôn bán cũng có được thành tích không tồi, trong mắt người ngoài thì cuộc hôn nhân này là mỹ mãn và hạnh phúc, nhưng Triệu Thiên Nhạc vẫn cảm thấy không được hoàn mỹ, con gái con rể kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa sinh được một mụn con nào, điều này khiến cho y cảm thấy tiếc nuối, Triệu Thiên Nhạc cũng lặng lẽ hỏi qua con gái, đều bị cô ta lấy lý do sự nghiệp làm trọng để phớt lờ cho qua.

Theo thời gian trôi qua, Triệu Thiên Nhạc cũng bắt đầu ý thức được chuyện này không đơn giản.

Con gái con rể đến khiến nhà vui vẻ hơn nhiều, Tạ Khôn Cử về khoản lấy lòng bố vợ cũng không tồi, vừa tới Triệu gia đã chủ động xuống bếp, cùng nhạc phụ nhạc mẫu thân thiết nói chuyện phiếm, đề tài tán gẫu phần lớn là để lấy lòng, hắn rất giỏi sát ngôn quan sắc, nói chuyện rất khéo, thường xuyên chọc cho hai vợ chồng Triệu Thiên Nhạc cười to, có điều tiếng cười của nhạc mẫu là phát ra từ nội tâm, Triệu Thiên Nhạc tuy rằng cũng cười, nhưng phía sau tiếng cười hắn cất giấu không ít thành phần cho có lệ, y ở trong quan trường phấn đấu nhiều năm, có hạng người nào mà chưa từng gặp? Người Càng khéo léo thì thường thường càng không được y thích, y cho rằng con rể có chút dối trá, cười chỉ là vì nể mặt mũi con gái.

Tạ Khôn Cử sau khi ăn xong cơm chưa thì đi, gần đây sinh ý của hắn rất bận.

Triệu Nhu Đình không đi cùng hắn, cô ta bình thường sẽ ở nhà một buổi chiều, nói chuyện phiếm với cha mẹ. Khi có chính sự muốn nói thì Triệu Nhu Đình thường thường sẽ đề xuất tới thư phòng của cha.

Triệu Thiên Nhạc và con gái cùng nhau tới thư phòng ngồi xuống, y mỉm cười nói: "Tiểu đình, có chuyện gì mà mặt mày nghiêm túc thế?"

Triệu Nhu Đình nói: "Cha, con muốn cầu cha một việc."

Triệu Thiên Nhạc bật cười: "Giữa hai Cha con có cần phải dùng chữ cầu không? Nói đi, chỉ cần cha có thể làm được thì nhất định sẽ giúp con."

Triệu Nhu Đình thấp giọng kể lại chuyện Trương Dương ủy thác cho cô ta.

Triệu Thiên Nhạc nghe xong thì không khỏi nhíu mày, y nói khẽ: "Cha nhớ rõ con và Trương Dương hình như không có giao tình gì mà?" Trên thực tế y biết con gái không những không có giao tình với Trương Dương mà ngược lại còn có chút mâu thuẫn, khu đất Thành Thể bởi vì Trương Dương và Cố Minh Kiện liên thủ phá quấy, khiến cho con gái và con rể tổn thất không nhỏ, không biết con gái sao đột nhiên lên lên tiếng vì hắn?

Triệu Nhu Đình nói: "Cha không phải thường nói oan gia nên giải không nên kết ư? Mọi người cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy cũng ngẩng đầu thấy, hiểu lầm nói rõ ra rồi thì thôi đi, hiện tại đều là bằng hữu, người ta nhờ con chút việc nhỏ như vậy, con không thể cự tuyệt được, hơn nữa chuyện ở cái đất kinh thành này thì ai có thể không nể mặt cha?"

Triệu Thiên Nhạc cười khổ nói: "Con gái à, những lời này đừng để cho người khác nghe thấy, chúng ta không nói tới cao tầng Trung ương, chỉ cần thị ủy kinh thành, xếp trên cha con cũng có khối người, cha cũng không có mặt mũi lớn như vậy."

Triệu Nhu Đình nói: "Cũng không phải bảo cha làm chuyện trái kỷ cương phép nước gì mà, không phải là một tòa trạch viện thôi ư? Con cũng thấy lạ, nơi hoang sơn dã lĩnh sao đột nhiên lại có quy hoạch, chung quanh Hương Sơn biệt viện căn bản không có kiến trúc nào khác, chuyện lần này căn bản là nhắm vào Trương Dương."

Triệu Thiên Nhạc nói: "Con gái à, Trương Dương vì sao lại tìm con?"

Triệu Nhu Đình nói: "Còn không phải bởi vì cha là cha con ư, cha không phải là phó thị trưởng thường vụ kinh thành ư? Loại chuyện này vốn thuộc phạm vi quản hạt của cha mà."

Triệu Thiên Nhạc nói: "Chuyện này rất nhỏ, vón cha chỉ cần nói một câu là xong."

Triệu Nhu Đình cười nói: "Vậy cha làm đi, coi như nể mặt con gái."

Triệu Thiên Nhạc nói: "Hương Sơn biệt viện là chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, trước khi ông ta qua đời đã lập di chúc tặng tòa trạch viện này cho Trương Dương, Trương Dương ở kinh thành ở kinh thành cũng không phải là không có nhân mạch, theo như cha biết thì hắn quen được Thiên Trì tiên sinh là thông qua Văn phu nhân? Văn phu nhân là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, hiện tại có người muốn dỡ chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, cô ta vì sao không lên tiếng?"

Triệu Nhu Đình ngây ra đó.

Triệu Thiên Nhạc thở dài: "Con cho rằng cha con có mặt mũi hơn Văn phu nhân ư?" Đáp án hiển nhiên là phủ định.,

Triệu Nhu Đình lúc này mới ý thức được chuyện này rất phức tạp, không phải cha không muốn giúp, mà là không thể tùy tiện giúp được, trong khoảng thời gian này đối với cha mà nói thì cũng là thời điểm cực kỳ mấu chốt, y không thể vội vàng xếp hàng, phải thâm tư thục lự, nhìn rõ hướng phát triển trong tương lai đã rồi mới có thể làm ra quyết định, bằng không rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới quan vận trong tương lai, phải biết rằng cha rất được ủng hộ lên đảm nhiệm chức thành thị trưởng thành thị trưởng.

Triệu Nhu Đình cắn cắn môi nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, con đã đáp ứng người ta rồi."

Triệu Thiên Nhạc nói: "Lòng có thừa nhưng sức thì không đủ, chỉ cần con đã tận tâm thì tất nhiên không thẹn với lòng, chuyện này con tốt nhất hãy tĩnh quan kì biến tĩnh quan kì biến chuyện không đơn giản như vậy đâu, mà Văn gia cũng không dễ khi dễ như vậy."

Triệu Nhu Đình gật đầu.

Triệu Thiên Nhạc quan tâm nói: "Sức khỏe của con gần đây thế nào?"

Triệu Nhu Đình nói: "Tốt hơn nhiều rồi."

Triệu Thiên Nhạc nhắc lại chuyện xưa: "Con và Khôn Cử rốt cuộc chuẩn bị lúc nào thì sinh con?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK