Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: “Lão Lưu, tôi mời các anh đến không phải là để các anh đả kích người ta đâu, anh nói chút gì đó dễ nghe hơn đi, nói về ưu điểm của xưởng bia ấy.”

Lưu Kim Thành cười nói; “Bí thư Trương, điều dễ nghe là, bia ở đây thật sự ngon, thật ra giờ đây các doanh nghiệp hiện đại đều đi theo mô hình tập đoàn hóa, ngành rượu chúng ta cũng không ngoại lệ, thông qua việc khảo sát ngày hôm nay, tôi đã nảy sinh một suy nghĩ, nếu có thể, hai doanh nghiệp anh em chúng ta có thể hợp tác với nhau, loại hợp tác này là rất công bằng, và cả đôi bên cùng có lợi, sản phẩm của chúng tôi chỉ có rượu, nếu như chúng ta hợp tác, có thể làm phong phú loại hình sản phẩm của chúng tôi, về mặt tiêu thụ trên thị trường, trải qua một số năm tích lũy, chúng tôi cũng có chút ưu thế về mặt này, chỉ là không biết xưởng trưởng Vương có hứng thú với việc hợp tác cùng chúng tôi hay không?”

Vương Quảng Đường vừa nghe vậy đã xúc động đến độ tiếng nói trở nên run rẩy: “Có hứng thú, đương nhiên là rất hứng thú rồi…”

Mục đích Trương Dương mời Lưu Kim Thành đến là để giúp chữa bệnh cho xưởng bia, không ngờ lại làm thành một vụ hợp tác, giống như những gì họ thấy vậy, xưởng bia Tân Hải chỗ nào cũng có khuyết điểm, chỉ dựa vào thực lực của bản thân doanh nghiệp, thì rất khó có thể chuyển ngoặt cục diện khó khăn, mà phải cần sự giúp đỡ bên ngoài. Điều trùng hợp là xưởng rượu Giang Thành sau khi trải qua mấy năm phát triển theo chiều hướng tốt, hiện tại quy mô và thực lực của xưởng rượu đã đứng đầu Bình Hải, chiến lược tiếp theo của họ chính là làm phong phú sản phẩm của mình, đi theo con đường tập đoàn hóa, Lưu Kim Thành sau lần đầu khảo sát xưởng bia Tân Hải đã nảy sinh ý định hợp tác, hai bên đều nhất trí tác thành.

Trương đại quan chỉ phụ trách việc nối dây, còn về việc hợp tác cụ thể sau này của hai doanh nghiệp, hắn không muốn hỏi quá nhiều. Dù là sức lực hắn có dồi dào đến mấy, cũng không thể nào quan tâm đến tất cả mọi việc.

Buổi trưa ngày hôm đó, Trương Dương không ở lại xưởng bia ăn cơm, hắn còn phải đến Bắc Cảng, thị trưởng Cung Hoàn Sơn còn bảo hắn hai giờ rưỡi chiều gặp mặt ở phòng làm việc, mặc dù Trương đại quan kỳ kèo mặc cả về mặt giờ giấc trong điện thoại, nhưng hắn không hề có ý làm khó dễ với Cung Hoàn Sơn, tên này vẫn chưa đến mức hiếu chiến như vậy.

Hai giờ rưỡi chiều, Trương Dương đúng giờ bước vào trong phòng làm việc của thị trưởng Cung Hoàn Sơn, mặt mày hắn tươi rói, vừa bước vào đã gọi cung kính: “Thị trưởng Cung, tôi không đến muộn chứ!”

Cung Hoàn Sơn thật ra đã chuẩn bị cho việc tên này sẽ đến muộn rồi, cuộc điện thoại buổi sáng vẫn làm cho Cung Hoàn Sơn không nguôi tức giận, tiểu tử này thật là hống hách, đường đường một thị trưởng như tôi gọi điện cho cậu, mà tiểu tử nhà cậu còn không biết điều, nhanh chóng cắp mông mà chạy đến, còn đẩy qua đẩy lại với tôi, uy nghiêm của tôi để ở đâu cơ chứ? Cung Hoàn Sơn thậm chí đã chuẩn bị xong, chỉ cần Trương Dương dám đến muộn, hôm nay y sẽ không nể mặt ai cả, mắng cho hắn một trận tơi bời.

Thấy Trương Dương xuất hiện trước mặt mình đúng giờ, sự tức giận của Cung Hoàn Sơn ngay lập tức biến mất, trong lòng y thầm nói, tiểu tử nhà cậu cũng vẫn biết điều đó, món nợ buổi sáng, ông đây nhớ rồi.

Cung Hoàn Sơn vẫn tu dưỡng rất tốt, trên mặt không hề có ý tức giận, mà mỉm cười nói: “Tiểu Trương, rất đúng giờ mà! Cậu làm xong việc trong huyện rồi sao?”

Trương Dương nói: “Những chuyện làm không bao giờ hết, làm sao làm hết được chứ? Có điều thị trưởng Cung đã gọi, thì chuyện to bằng mấy cũng phải để sang một bên.” Câu này đầy ý nịnh nọt.

Cung Hoàn Sơn cười nói: “Đương nhiên là công việc quan trọng rồi. Cậu nói vậy, nếu như xảy ra việc gì trong công việc, tôi còn phải gánh trách nhiệm chính kìa.”

Trương Dương cười hà hà một tiếng: “Làm sao thế được, ông là người ra lệnh, người lãnh trách nhiệm phải là tôi mới đúng!”

Cung Hoàn Sơn càng nghe càng cảm thấy khó chịu, bèn chỉ chiếc ghế sô pha rồi nói: “Ngồi đi!”

Trương Dương ngồi lên ghế sô pha, ánh mắt của Cung Hoàn Sơn vẫn nhìn chằm chằm vào tập văn kiện. Y không nói ngay, điều này làm không khí trở nên hơi ngột ngạt, thật ra Cung Hoàn Sơn cố ý làm vậy, tiểu tử nhà cậu chẳng phải ngông nghênh sao? Tôi lờ cậu một chút, để giúp cậu bình tĩnh lại.

Trương đại quan hiểu rất rõ, Cung Hoàn Sơn rõ ràng là đã giận hắn, nhưng Trương Dương chẳng quan tâm, hắn chẳng thèm để tâm đến vị thị trưởng này. Chẳng phải chỉ là một ông thị trưởng thôi sao? Ở Bắc Cảng cao nhất cũng chỉ đứng thứ ba, nếu như Tân Hải trở thành thành phố cấp huyện, thì tôi sẽ là tí thư thị ủy. Nói ra thì còn oai phong hơn cả ông. Cung Hoàn Sơn không nói chuyện, đầu óc Trương đại quan cũng không nhàn hạ, ngồi ở đó nghĩ này nghĩ nọ.

Cung Hoàn Sơn yên lặng một lúc lâu, rồi mới đặt tập văn kiện xuống, ký tên trên đó, rồi cười nói: “Xin lỗi, tôi vừa về, nên văn kiện chờ tôi phê chuẩn nhiều quá. Tiểu Trương, có chuyện gì, cậu nói đi, tôi đang nghe đây.”

Trương đại quan thầm nói, rõ ràng là ông gọi tôi đến đây, giờ lại bảo tôi nói sao? Tôi nói cái gì chứ? Mẹ kiếp ông thật là biết cách giả vờ! Trương Dương cười nói: “Thị trưởng Cung đã bận như vậy, thì hôm nay tôi sẽ không làm phiền nữa!” Tên này nói xong rồi đứng dậy định đi.

Cung Hoàn Sơn không ngờ hắn lại giở trò này, ngay lập tức bị động hóa chủ động. Nếu như y không nói, thì sẽ mất cơ hội, Cung Hoàn Sơn cười nói: “Cậu đừng đi vội, cậu không có chuyện gì để nói, thì tôi còn chuyện muốn hỏi cậu kìa, cậu đợi tôi một chút, tôi ký xong đám văn kiện này rồi sẽ nói chuyện với cậu.”

Gừng càng già càng cay, một câu nói của Cung Hoàn Sơn đã giành lấy quyền chủ động, muốn đi sao? Không dễ như vậy đâu, cậu không những không thể đi, mà còn phải ngồi đó đợi tôi nữa. Dù cậu có là một con khí láu cá, thì ở trước mặt tôi cũng phải yên ổn.

Trương đại quan chỉ có thể ngồi lại vào vị trí.

Cung Hoàn Sơn lần này chẳng thèm nhìn hắn, chúi đầu vào đống văn kiện.

Trương Dương ngồi trên ghế sô pha, hắn biết rằng Cung Hoàn Sơn cố ý làm vậy với mình, tên này tập luyện trên quan trường lâu vậy, hắn chưa từng trải chuyện gì chứ, với những người dùng thủ đoạn như Cung Hoàn Sơn, hắn thật lòng xem thường, nhưng người ta đã nói rõ rồi, hắn không thể nào đi được, nhưng Trương Dương cũng có cách ứng phó của hắn.

Cung Hoàn Sơn hôm nay quyết tâm muốn làm Trương Dương dập tắt nhuệ khí, dù sao thì cũng là giờ làm việc, đám văn kiện này, sớm muộn gì y cũng phải xử lý, thì nhân cơ hội này làm hết cho xong, còn về Trương Dương, cứ để hắn ngồi đó đợi, bao giờ mình làm xong, rồi sẽ nói chuyện với hắn.

Cung Hoàn Sơn dường như đã quên mất sự tồn tại của Trương Dương, nhưng một lúc sau, y ngay lập tức cảm thấy có gì kỳ lạ, trong phòng vang lên tiếng ngáy nhỏ nhỏ, sau đó tiếng ngáy ngày càng lớn hơn, giống như kéo bễ vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, tiếng ngáy này xuất phát từ Trương Dương, tên này không ngờ dám dựa vào ghế sô pha ngủ gật. Cung Hoàn Sơn gần như có thể đoán rằng, tên này chắc chắn giả vờ, điều này giống như hai cao thủ đấu với nhau vậy, anh một chiêu tôi một chiêu, nhưng còn Trương Dương, hắn không còn chiêu gì nữa, vì hắn đã giở trò vô lại với Cung Hoàn Sơn, ít nhất Cung Hoàn Sơn nghĩ như vậy.

Trong tình hình này, Cung Hoàn Sơn vốn muốn tiếp tục xem tập văn kiện, nhưng tiếng ngáy của tên này quá lớn, ảnh hưởng một cách nghiêm trọng đến công việc bình thường của thị trưởng Cung, Cung Hoàn Sơn ho một tiếng, nhắc nhở Trương Dương.

Trương Dương không hề có phản ứng gì, vẫn ngáy khò khò.

Cung Hoàn Sơn chẳng làm được gì, chỉ đành dừng công việc của mình lại: “Tiểu Trương!”

Trương Dương đang ngủ kìa, không muốn để ý đến y.

Cung Hoàn Sơn vô cùng tức giận, rõ ràng là biết đối phương đang giở trò, nhưng không có cách nào giải quyết cả, y chỉ có thể đứng dậy, rồi đến trước mặt Trương Dương: “Trương Dương!”

Xem ra tiếng vẫn chưa đủ lớn, Trương Dương vẫn không để ý đến y.

Cung Hoàn Sơn thầm nói mẹ kiếp cứ giả vờ đi, y giơ tay ra, đẩy đẩy vào vai Trương Dương, lần này Trương Dương không thể tiếp tục giả vờ được nữa, hắn cố ý chầm chậm mở hai mắt ra, thấy Cung Hoàn Sơn trước mắt, tỏ ra ngạc nhiên: “Thị trưởng Cung…A! Tôi ngủ quên mất rồi ư? Thật là ngại quá, thật là ngại quá!”

Cung Hoàn Sơn tức lắm, nhưng trên mặt vẫn giả bộ quan tâm: “Tiểu Trương à, xem ra cậu làm việc vất vả quá, mặc dù còn trẻ nhưng cũng vẫn phải để ý đến sức khỏe chứ!”

Trương Dương nói: “Cảm ơn thị trưởng Cung quan tâm, ông ngồi đi, ông ngồi đi!”

Tên này còn giả bộ nắm lấy tay của Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn vốn không muốn ngồi cùng hắn, y là thị trưởng, đương nhiên không muốn mình bằng vai phải lứa với một gã bí thư huyện ủy, nhưng Trương Dương làm như vậy, y chỉ đành ngồi xuống.

Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Cung Hoàn Sơn, mỉm cười nói: “Thị trưởng Cung, tôi có một cái tật, cứ đến tầm này buổi chiều là lại buồn ngủ, ông không chấp với người như tôi, đừng chấp nhé.”

Cung Hoàn Sơn điềm đạm nói: “Hổ cũng còn có lúc ngủ gật, huống hồ là người, Tiểu Trương, mặc dù tôi vừa về, nhưng đã nghe thấy không ít tin tức về cậu, từ sau khi cậu đến Tân Hải làm việc, sự nỗ lực của cậu đều được mọi người công nhận.”

“Đó là những điều tôi nên làm, tôi là bí thư huyện ủy Tân Hải, đương nhiên phải cố gắng hết sức đem lại hạnh phúc cho người dân huyện Tân Hải rồi.”

Cung Hoàn Sơn gật đầu nói: “Tiểu Trương à, một cán bộ trẻ tuổi mà có giác ngộ được như cậu thật là hiếm có đấy.” Thật ra những câu khách sáo này ai cũng biết nói, trong lòng Cung Hoàn Sơn chẳng thấy Trương Dương có điểm gì đáng nổi bật, y nhìn vào hai mắt Trương Dương rồi nói: “Hôm nay tôi tìm cậu đến đây, vì có một việc rất quan trọng muốn hỏi cậu.”

Trương Dương nói: “Mời thị trưởng Cung nói!”

Cung Hoàn Sơn nói: “Tôi nghe nói việc xin nâng cấp lên thành phố của huyện Tân Hải đã được đưa đơn lên quốc vụ viện, không biết có chuyện này không?”

Trương Dương nói: “Có!”

Cung Hoàn Sơn không ngờ Trương Dương lại thừa nhận dứt khoát như vậy, trong lòng nói tiểu tử này thật ngông cuồng, y chau chau mày: “Việc này cậu vẫn chưa thông qua thành phố phải không?”

“Thông qua rồi!”

Ánh mắt của Cung Hoàn Sơn lộ ra vẻ tức giận, đây chẳng phải là nói dối không chớp mắt sao? Tiếng của y trở nên nghiêm khắc: “Sao tôi lại không biết gì?”

Trương Dương cười nói: “Mấy năm trước thành phố chẳng phải đã đồng ý chuyện này rồi sao? Lúc đầu nếu như không có thành phố ủng hộ, thì đồng chí Thế Kiệt trước tôi làm sao có thể xin quốc vụ viện chuyện nâng cấp lên thành phố được, tôi đã tìm hiểu rồi, lúc đó các thường ủy trong thành phố đều bỏ phiếu đồng ý cả.”

Cung Hoàn Sơn nói: “Lúc đó là lúc đó, nhưng lần đó không thành công.”

Trương Dương nói: “Vì không thành công, nên tôi mới xin phép lại mà!”

Cung Hoàn Sơn nói: “Xin phép lại cần phải được sự đồng ý của thành phố, không phải là cậu muốn xin phép là xin phép được.”

Trương Dương nói: “Vậy sao? Tôi thật sự không biết điều này, tôi luôn tưởng rằng, thành phố đã đồng ý một lần, thì có nghĩa là đã tán thành rồi, không còn thay đổi chủ ý được nữa, thị trưởng Cung, là do tôi đã sơ suất rồi!”

Cung Hoàn Sơn nói: “Việc nâng cấp lên thành phố cần phải được thành phố suy nghĩ thận trọng, năm nay liệu có nên xin phép hay không, cần phải cân nhắc kỹ rồi mới quyết định được.”

Trương Dương nói: “Nhưng tôi đã đệ đơn xin phép lên quốc vụ viện rồi, tôi thật sự không biết rằng tình hình phức tạp đến vậy, thị trưởng Cung, ông nói vậy, tôi mới biết mình đã phạm sai lần, nhưng tôi đã làm mất rồi, giờ ông nói xem tôi nên làm gì bây giờ?”

Cung Hoàn Sơn nhìn thái độ không sợ sệt của tên này, trong lòng rất ức chế, tiểu tử này không biết mới là lạ, hắn rõ ràng là cố ý làm vậy, hắn muộn lợi dụng chuyện này để xem xem cực điểm nhẫn nại của thành phố đến đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK