Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện trường là một mảng yên tĩnh, tất cả thường ủy đều bị những lời này của Cung Kì Vĩ chấn trụ, những lời này của Cung Kì Vĩ có thể nói là tuyên truyền giác ngộ, hắn đã nói ra tiếng lòng của người, nhưng tính chỉ của Cung Kì Vĩ lại khá rõ ràng, hắn rõ ràng đang nói chính trị của Bắc Cảng trong mấy năm trước đây là không thành công, chẳng khác nào đang ngang nhiên phủ định thành tích chấp chính của Hạng Thành.

Hạng Thành sắc mặt xanh mét nhìn Cung Kì Vĩ, lửa giận trong ánh mắt đã không thể che giấu.

Cung Kì Vĩ không chút sợ hãi nhìn thẳng vào y, trước khi hắn đến Bắc Cảng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi, nguyên tắc làm quan của hắn chưa bao giờ là để lấy lòng người khác, làm quan một nhiệm tạo phúc một phương, làm quan thì phải không có lỗi với lương tâm, không phải để lấy lòng lãnh đạo và thượng cấp, Cung Kì Vĩ trong đầu nghĩ tới một câu, đó chính là thà gãy chứ không cong, hắn nếu đã tới thì Bắc Cảng sẽ thay đổi, Bắc Cảng phải thay đổi!

Mỗi người đều cảm thấy không khí giương cung bạt kiếm ở hiện trường, Cung Hoàn Sơn lần đầu tiên cảm thấy mình trên khí thế và đảm phách thì không thể bằng được Cung Kì Vĩ, chuyện đồng dạng vĩnh viễn không thể phát sinh trên người hắn. trong khái niệm của Cung Hoàn Sơn, ngang nhiên đối lập với lãnh đạo thượng cấp là chuyện tưởng tượng, cũng là hành vi cực kỳ ngu xuẩn, nhưng Cung Kì Vĩ lại có gan khiêu chiến, đây là cường thế, đây là để khí, Cung Hoàn Sơn nghĩ đến hai chữ để khí này thì tất cả trước mắt cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, dù sao sau lưng Cung Kì Vĩ cũng có bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh ủng hộ, bằng không, hắn cũng không có đảm sắc như vậy.

Hiện trường có người vỗ tay, chỉ có một người, Triệu Quốc Cường, được dự thính hội nghị hôm nay, hắn không phải là thường ủy, hắn vốn nên chỉ là một người lắng nghe, vốn không nên phát biểu ý kiến của hắn, nhưng Triệu Quốc Cường vỗ tay, điều có nghĩa là hắn rõ ràng ủng hộ Cung Kì Vĩ, ủng hộ kiên định, cũng biểu lộ biểu lộ thái độ của hắn, hắn cũng không sợ Hạng Thành.

Hai người giằng co, một người vỗ tay, các thường ủy khác của hiện trường cũng không dám có bất kỳ động tác gì.

Hạng Thành chậm rãi gật đầu: "Đồng chí Kì Vĩ nói rất đúng, Bắc Cảng quả thực nên thay đổi!" Những lời này của y mang theo nộ khí, nhưng lại xen lẫy cảm giác bất lực.

Hoa cứ vậy rơi, rất nhiều thường ủy trong lòng đồng thời nghĩ tới những lời này, hiện giờ Hạng Thành đã trở thành hoa cúc ngày hôm qua, sự cường thế của Cung Kì Vĩ có nghĩa là sự suy yếu của y, tương lai không lâu nữa, Bắc Cảng sẽ hoàn thành chuyển giao quyền lực.

Cung Hoàn Sơn phát hiện một hiện thực thật đáng buồn, sự tồn tại của mình ở Bắc Cảng cũng đang không ngừng suy yếu, nếu nói trước đây hắn vẫn là nhân vật số hai của Bắc Cảng, nhưng hiện tại sức ảnh hưởng của hắn đã yếu hơn Cung Kì Vĩ, ít nhất trong trong cảm nhận của các thường ủy là như vậy, trên cuộc họp thường ủy hôm nay, hắn cơ hồ không sao lên tiếng được, mấy câu hắn nói thì cũng là không đau không ngứa, không tạo nên được gợn sóng nào, so sánh với Cung Kì Vĩ thì lập tức phân rõ cao thấp.

Ánh mắt của Hạng Thành chuyển sang Triệu Quốc Cường, thằng cha này không ngờ dám vỗ tay, ngang nhiên ủng hộ Cung Kì Vĩ Cung Kì Vĩ chính là ngang nhiên đối kháng với mình.

Triệu Quốc Cường nhìn thấy ánh mắt của y thì cũng đã minh bạch bí thư Hạng muốn phát hỏa với mình rồi, Triệu Quốc Cường không sợ, dù sao Hạng Thành tối hôm qua cũng đã trút giận vào hắn rồi, có thêm tý nữa cũng chả sao.

Hạng Thành nói: "Đồng chí Quốc Cường, tôi không hy vọng trị an của Bắc Cảng lại sẽ xảy ra vấn đề lớn, sau khi anh đến nhận chức đến nhận chức, trị an của Bắc Cảng chẳng những không có cải thiện, ngược lại trở nên càng thêm hỗn loạn, tôi biết anh cần thời gian nhất định để chứng minh bản thân, nhưng tôi lại không có tính nhẫn nãi, tôi hy vọng anh có thể mau chóng chứng minh bản thân, đừng chỉ nói suông với tôi. Lời quan miện đường hoàng ai cũng nói được cả, nhưng tôi thích những cán bộ làm được việc thực tế hơn." Hạng Thành phê bình Triệu Quốc Cường, đồng thời cũng ám chỉ Cung Kì Vĩ.

Vẻ mặt của Triệu Quốc Cường vô cùng khiêm tốn, hắn gật đầu nói: “Tôi biết rồi, bí thư Hạng!"

Hạng Thành ừ một tiếng, đứng lên đi ra ngoài phòng họp, y không ngờ quên nói tan họp, cho tới lúc bóng dáng của Hạng Thành biến mất ngoài phòng họp thì các vị thường ủy mới thấp giọng thì thầm với nhau.

Cung Hoàn Sơn há miệng muốn lên tiếng, nhưng không ngờ Cung Kì Vĩ đã cướp trước: "Không còn việc gì nữa rồi, mọi người tan họp đi!"

Miệng Cung Hoàn Sơn cứng đờ ra đó, hơi không thoát được khiến hắn thiếu chút nữa thì nghẹn. Hắn là người đi muộn nhất, chậm rãi cất dọn giấy tờ của mình, trong đầu không biết vì sao đã trở nên trống rỗng, nhìn phòng họp cũng trống rỗng, Cung Hoàn Sơn bắt đầu minh bạch. Nơi này bất kể là trước đây, bây giờ hay là tương lai thì đều không thuộc về mình.

Trở lại văn phòng của mình. Hạng Thành vẫn chưa hết tức giận. Hắn ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, ra sức day trán, đoạn đường cuối cùng trong nhiệm kỳ của mình thật sự rất thuận lợi thuận lợi.

Nếu nói Trần Cương bị liên lụy thì còn nằm trong ý liệu của hắn, Trần Khải bỏ trốn cũng là tình lý, nhưng Tảm Thế Kiệt bỏ chạy thì lại có chút không thể giải thích, hắn vì sao phải trốn? Vì sao lại chạy vào lúc mấu chốt như thế này? Tay phải Hạng Thành nằm chặt lại, nhẹ nhàng gõ lên trán mình, tựa hồ muốn suy nghĩ của mình trở nên tỉnh táo hơn.

Khi ý thức được nguy hiểm lựa chọn bỏ trốn chính là bản tính của mỗi một loại động vật, huống chi là con người. Tảm Thế Kiệt nhất định dự cảm được nguy hiểm nào đó, đây vốn là một đạo lý cực kỳ đơn giản, ánh mắt Hạng Thành hướng vào khung ảnh, ở đó là một bức ảnh gia đình, người một nhà ở bên nhau, rất ngọt ngào, rất hạnh phúc, nhìn thấy nụ cười của vợ con, vẻ mặt nghiêm túc của Hạng Thành dần dần giãn ra, y cầm điện thoại, nhưng lập tức lại buông xuống, nghiêm túc xung động muốn gọi điện thoại cho người nhà.

Tảm Thế Kiệt bỏ trốn trong mắt rất nhiều người là chuyện bất khả tư nghị, nhưng trong mắt Triệu Quốc Cường thì lại rất bình thường, từ trong miệng Hồng Trường Hà biết được, Tảm Thế Kiệt quan hệ mật thiết với cái chết của Hồng Trường Thanh, Tảm Thế Kiệt từng uy hiếp Hồng Trường Thanh, muốn cô ta tố cáo Trần Cương, quan hệ phức tạp trong đây khiến Triệu Quốc Cường có chút đau đầu, căn cứ vào chuyện hắn hiện tại tìm hiểu được, giữa Tảm Thế Kiệt và Trần Cương cũng không có mâu thuẫn đặc biệt rõ ràng gì, chẳng lẽ giữa hai người là ghen tuông nhau vì Hồng Trường Thanh?

Kết quả nghiệm thi sau khi ngộ hại cũng được truyền về, hắn là bị người ta một đao cắt yết hầu, chết rất thảm, đã chạy trốn tới tới biên cảnh Trung Ấn, nhưng cuối cùng khi vượt biên thì bị mất mạng.

Triệu Quốc Cường lại tìm tới Trương Dương, khi tới văn phòng của Trương Dương thì mới biết hắn khai có cuộc họp thường ủy, Bắc Cảng xảy ra chuyện, tất nhiên cũng lan đến Tân Hải, Trương đại quan nhân thuận theo trào lưu mở một cuộc họp kỷ luật nghiêm túc cán bộ, khai triển hội nghị kiểm điểm và tự phê bình chuyên sâu.

Triệu Quốc Cường ở trong văn phòng Trương Dương đợi ước chừng một giờ thì mới nhìn thấy thằng cha này khoan thai đi tới.

Trương đại quan nhân vừa vào cửa đã bật cười sang sảng: "Ngại quá, ngại quá, Triệu cục, để ngài đợi lâu rồi."

Triệu Quốc Cường nhìn thất vẻ mặt sáng lạn của thằng cha này, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bất bình hành, đúng là mấy nhà vui mấy nhà buồn. Mình gần đây bị chuyện liên tiếp xảy ra làm cho sứt đầu mẻ trán, không ngờ thằng cha này vẫn tiêu diêu tự tại.

Trương đại quan nhân quả thực rất tự tại, ít nhất vấn đề Trần Cương đã được hắn tạm thời giải quyết, vừa rồi Tang Bối Bối gọi điện thoại cho hắn, đã rút ra hai ngàn bảy trăm vạn từ mấy tài khoản của Trần Cương, Trương đại quan nhân cũng hoảng sợ, con mẹ nó, một bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố sao có nhiều tiền như vậy? Hai ngàn bảy trăm vạn, với tiền lương của hắn thi có làm mấy đời cũng không kiếm đủ. Quả nhiên là không tra ra thì không biết, vừa tra đã bị dọa cho nhảy dựng lên, loại người như Trần Cương đúng là chết mười lần cũng không đủ.

Triệu Quốc Cường nói: "Bí thư Trương bận rộn quá nhỉ?"

Trương đại quan nhân cười cười ngồi xuống sô pha bên cạnh Triệu Quốc Cường: "Bận! Bận chết đi được, hôm nay cấp trên hạ đạt thông tri, muốn chúng tôi làm nghiêm kỷ luật cán bộ, khai triển kiểm điểm và tự phê bình chuyên sâu, tôi phải nhắn nhủ chỉ thị của lãnh đạo. Triệu cục, anh nên bận hắn tôi mới đúng chứ, sao lại rảnh tới chỗ tôi chơi thế?"

Triệu Quốc Cường nói: "Tìm anh khẳng định có là có việc rồi, ngày đó tôi mời anh ăn cơm, cũng không phải là ăn không phải trả tiền đâu."

Trương Dương nói: "Được, anh nói đi!"

Triệu Quốc Cường nói: "Anh rốt cuộc biết bao nhiêu bí mật của Trần Cương?"

Trương Dương nói: "Tôi biết tất cả những gì mà các anh biết, cái nên nói tôi đều nói với anh rồi, anh sẽ không hoài nghi tôi cấu kết với hắn chứ?"

Triệu Quốc Cường nói: "Có hoài nghi."

Trương Dương nói: "Tôi cho dù muốn cấu kết với hắn cũng không kịp, theo lý thuyết thì hắn nên hận tôi mới đúng, lúc trước chuyện thứ nhất tôi đến Tân Hải chính là đáem trai hắn xuống khỏi vị trí cục trưởng công an Tân Hải."

Triệu Quốc Cường nói: "Không phải nói trên chính trị không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng ư? Tôi lại nghe nói Trần Cương thường xuyên nói chuyện với anh."

Trương Dương cười nói: "Triệu cục, anh nói như vậy là chơi tôi rồi, ai cũng biết hai anh em Trần Cương xảy ra chuyện, cả một đám tránh còn không kịp, tranh nhau chối bỏ quan hệ, anh lại muốn liên hệ tôi lại với hắn, anh nói xem anh có phải là đang hại tôi không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK