Chu Hưng Dân, Lương Thiên Chính đám người này đều thường thấy tình cảnh này, ứng phó những bọn tiểu bối mời rượu này còn không phải thành thạo sao? Gừng càng già càng cay, đa số rượu đi vào trong bụng Trương Dương cùng Cao Liêm Minh. Trương đại quan nhân có tửu lượng, có thể chịu đựng được, nhưng Cao Liêm Minh liền không được, kính một vòng rượu với Chu Hưng Dân, Lương Thiên Chính, Phương Tri Đạt ba cái chính trị lão luyện, người ta đều là lướt qua rồi dừng lại, cái thằng này lại uống cạn chén, uống tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt rồi.
Cao Trọng đau lòng cho con trai, chứng kiến bộ dáng của hắn, trong nội tâm thầm than, tiểu tử này đúng là vẫn còn quá non, nào có ai uống rượu như vậy. Ông nhắc nhở con trai nói: "Liêm Minh, không thể uống cũng đừng gượng chống rồi, dù thế nào đừng uống nhiều thất thố"
Chu Hưng Dân mỉm cười nói: "Người trẻ tuổi cao hứng uống chút cũng không có gì. Lão Cao, ông cũng không thể quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì cả đời?"
Cao Liêm Minh uống chút rượu lời nói dĩ nhiên nhiều hơn: "Đúng đấy, cha cháu chuyện gì đều trông coi cháu. Cháu lớn như này, không phải tiểu hài tử"
Lương Thiên Chính cười nói: "Trong mắt những cha mẹ như chúng ta, mọi người vô luận lúc nào đều là trẻ con" Câu nói này đã chiếm được sự nhất trí của tất cả mọi người.
Phương Tri Đạt nói: "Liêm Minh bây giờ đang làm cái gì ở Tân Hải?"
Cao Liêm Minh nói: "Đã làm mấy tháng ở đồn công an, chờ Trương bí thư đề bạt!"
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Trương Dương, Chu Hưng Dân cười nói: "Trương Dương à Trương Dương, ngươi rõ ràng lại để cho một vị luật sư du học nước Mỹ về đi làm cảnh sát trang trí ở đồn công an, có phải là hơi lãng phí không?"
Trương Dương cười nói: "Chu tỉnh trường, Liêm Minh bằng cấp cao, lý luận tri thức phong phú, nhưng mà cậu ấy khiếm khuyết thực tế xã hội, tôi cũng là trải qua nghĩ sâu tính kỹ mới đem hắn đặt ở đồn công an cơ sở tôi luyện. Cán bộ đảng ta phải học hai con đường, kết hợp lý luận cùng thực tế, không thể để cho cậu ấy nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không thể để cho cậu ấy chỉ hiểu được lý luận suông"
Cao Trọng cùng nói: "Trương Dương nói đúng, tiểu tử này khiếm khuyết kinh nghiệm công tác thực tế, cầm cái giấy phép luật sư nước Mỹ trở về, phủ lên trên tường để ngắm nhìn. Chính thức đã đến thời điểm dùng đến, căn bản không làm được"
Cao Liêm Minh nói: "Cha, cha cũng không có chế nhạo con mình chứ?" La Tuệ Ninh cười nói: "Liêm Minh còn trẻ như vậy, cũng đã lấy được Mĩ Quốc luật sư giấy phép, hay là rất lợi hại đấy, công tác kinh nghiệm ai cũng không phải vừa lên đến thì có. Có nhiều thời gian rèn luyện, tôi tin tưởng Liêm Minh nhất định có thể tại trong thời gian ngắn thành thục đứng lên"
Trương Dương nói: "Kỳ thật tôi cũng không có ý định để cho Liêm Minh ở trong sở công an lâu dài, sắp tới sẽ điều cậu ấy đi viện kiểm sát công tác dù sao chỗ đó mới có thể phát huy sở trưởng nghiệp vụ của cậu ấy...."
Cao Liêm Minh vui mừng nói: "Thật sự?"
Cao Trọng cùng nói: "Trương Dương, dù thế nào không nên đặc thù chiếu cố nó. Làm như thế nào lấy liền dù thế nào, muốn và những người khác giống nhau đối xử như nhau." Trương Dương cười nói: "Liêm Minh gần đây công tác hoàn toàn chính xác rất cố gắng, tôi cũng không có tiến hành đặc thù chiếu cố với cậu ấy"
Chu Hưng Dân nói: "Trương Dương, gần đây tôi nghe nói một sự kiện, nói cậu biến Tân Hải khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hiện tại có một ý kiến nói rằng cậu biến Tân Hải bảo lưu thuế nhập khẩu thành chuyện đã rồi”
Trương đại quan nhân hít một hơi nói: "Các vị đại nhân, hiện tại mọi người biết rõ khi một quan viên cơ sở rất khó khăn. Tôi ở đó làm con ve tinh kiệt, lo mất ăn mất ngủ xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, có thể vẫn đang có không ít người ở sau lưng ngáng chân. Khu bảo lưu thuế nhập khẩu bắt đầu đi vào khai thác, cần một lượng lớn vật lực tài lực nhân lực. Trong đó là tối trọng yếu nhất chính là một đội ngũ quản lý có hiệu suất cao, có năng lực có nhiệt tình. Khu bảo lưu thuế nhập khẩu đối với Tân Hải mà nói là lần đầu tiên, đối với toàn bộ Bình Hải mà nói cũng là lần đầu. Trông cậy vào những cán bộ kỳ cựu dựa vào kinh nghiệm làm việc là không thể nào, cho nên tôi mới chiêu hiền nạp sĩ nhiều mặt: Thường Hải Thiên, Kiều Mộng Viện những người này hoàn toàn chính xác có quan hệ với tôi cũng không tệ. Đối với người chọn lựa nhân tài không chọn lựa người chính mình quen thuộc, chẳng lẽ còn muốn bắt đầu tìm hiểu người xa lạ sao? Cổ nhân cử hiền tài đều không tránh khỏi thân thích. Chu tỉnh trường, phương diện này ngài là mẫu mực..!"
Chu Hưng Dân ha ha cười nói: "Tôi tại sao lại thành mẫu mực rồi hả? Tiểu tử cậu không nên kéo tôi xuống nước"
Trương Dương nói: "Lúc trước nếu không phải ngài lực bài chúng nghị đề cử tôi làm bí thư huyện ủy Tân Hải, nào có hôm nay Tân Hải từ huyện thành công đổi sang thành phố, làm sao có khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải loại chuyện tốt này, cho nên ở phương diện này tôi trước là học theo ngài”
La Tuệ Ninh cười nói: "Đứa con trai nuôi này của tôi miệng càng ngày càng lợi hại! Thế nhưng Chu tỉnh trường cũng không phải giả"
Chu Hưng Dân mỉm cười, La Tuệ Ninh trợ giúp rất đúng lúc, hôm nay ông nhắc tới chuyện này cũng không phải muốn trách cứ Trương Dương, mà là nhất định phải nói một tiếng. Chu Hưng Dân cười nói: "Cũng bởi vì tôi đề cử cậu về sau cậu chọc cái gì tôi đều được ôm lấy thay cậu hả?" Chu Hưng Dân hỏi lại một câu, có thể Trương đại quan nhân sửng sốt trở thành khẳng định câu tới nghe, hắn vui tươi hớn hở cầm chén rượu lên nói với Chu Hưng Dân: "Chu tỉnh trường, cám ơn những lời này của ngài, ngài coi trọng như vậy tôi, về sau tôi khẳng định không để cho ngài làm hỏng việc, tôi chỉ làm cho ngài tăng thể diện”.
Chu Hưng Dân cười uống một chén này, Trương Dương lại cho hắn đầy vào nói: "Chu tỉnh trường, kỳ thật Kiều Mộng Viện cùng Thường Hải Thiên những người này đều thành công trong giới kinh doanh. Tôi đã từng nói chuyện cùng một vị tinh anh trong giới kinh doanh, người ấy nói làm quan cùng kinh thương không có gì khác nhau. Kinh thương là vì chính mình kinh doanh, làm quan là vì dân chúng kinh doanh. Nói toạc ra chính là cầm tiền của quốc gia, cầm tiền của dân chúng buôn bán. Một quan viên có thành công hay không, hợp cách hay không, muốn xem hắn có thể vì quốc gia làm lợi nhuận, muốn xem hắn có thể vì dân chúng mưu cầu hạnh phúc hay không, ngoài miệng nói cho dù tốt, giác ngộ chính trị cao, lý luận rất hay, đời sống dân chúng không đạt được lợi ích thực tế, xây dựng thành thị không phát triển, cái đó chính là chơi mì Tàu, lừa gạt người đấy, cũng không phải một quan viên hợp cách"
Lời nói này của Trương Dương là do Tiêu Quốc Thành nói trước đây, thế nhưng Trương đại quan nhân trải qua gia công của chính mình. Chu Hưng Dân cùng Lương Thiên Chính mấy người liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn đều toát ra ánh mắt kinh ngạc. Những lời này của Trương Dương mặc dù nói mộc mạc, tuy nhiên lại nói ra một đạo lý chính thức. Chân lý chưa hẳn hoa lệ, càng là mộc mạc càng là dễ dàng xâm nhập lòng người.
Chu Hưng Dân chủ động giơ lên chén rượu nói: "Trương Dương, vì những lời này của cậu, tôi và cậu uống một chén!" Hai người sau khi uống xong, Chu Hưng Dân cảm khái nói: "Làm quan đích thật là một loại kinh doanh, nhưng là muốn xem cậu kinh doanh là cái gì, là vì dân chúng kinh doanh hay là vì chính mình kinh doanh. Cho dù nói tốt, dân chúng không có được lợi ích thực tế, chính là lời nói suông, chính là lời nói dối, cho nên, chúng ta những quan viên nhất định phải cụ thể, muốn làm chuyện tốt, không nên chỉ nói tốt”.
Lương Thiên Chính gật đầu nói: "Tôi nhớ kỹ câu nói này rồi, lần sau thị ủy họp thường ủy tôi đã nói cho bọn họ nghe!"
Rượu qua ba tuần, món ăn qua ngũ vị, Chu Hưng Dân có cáo từ ý tứ. Bọn họ đã đến loại cấp bậc này, không thể nào như Trương Dương ngồi ăn uống thả cửa. Mỗi sự kiện đều nên nắm chắc đúng mực, mặc dù là ăn cơm uống rượu cũng muốn chính xác khống chế, La Tuệ Ninh nói câu khách khí, đương nhiên cũng không phải thật tâm giữ lại. Người ta đích thân đến đây là cho bà mặt mũi, kính ý đã biểu đạt xong, không cần phải kéo dài thời gian.
Chu Hưng Dân cùng Cao Trọng cùng rời đi, Lương Thiên Chính cũng không theo chân bọn họ cùng đi. Ông ta thông qua loại phương thức này muốn nói với La Tuệ Ninh là mình cùng Chu Hưng Dân vô tình gặp gặp nhau, mà không phải cùng đi đến. Trong chính trị dù là một việc nhỏ không có ý nghĩa đều sẽ bị người tiến hành phân tích kỹ lưỡng. Lương Thiên Chính cùng Văn Quốc Quyền quan hệ tương đối mật thiết. Có thể nói ông ta có thể có vị trí hôm nay do có quan hệ trực tiếp với Văn Quốc Quyền. Ông ta không muốn làm cho La Tuệ Ninh hiểu lầm mình gặp vấn đề chọn đội ở Bình Hải.
Sau khi tiễn Chu Hưng Dân, Trương Dương trên đường trở về gặp Kỳ Sơn. Kỳ Sơn đi theo phía sau một gã phục vụ viên, trên khay để hai bình Mao Đài ba mươi năm.
Trương Dương cười nói: "Kỳ Sơn, anh vừa đi đâu vậy? cậu của anh đã đến, anh cũng không xuất hiện?"
Kỳ Sơn cười nói: "Nghe nói Chu tỉnh trường bọn họ chạy tới rồi, tôi một người dân áo vải sợ hãi mất lễ tiết trước mặt lãnh đạo, cho nên dứt khoát trốn đi"
Trương Dương nói: "Chu tỉnh trường rời đi" Kỳ Sơn nói: "Cho nên tôi qua đến mời rượu cậu, bằng không thì ông ấy chỉ muốn mắng tôi trong mắt không có bề trên" Phương Tri Đạt thấy Kỳ Sơn tới đây, cười giới thiệu hắn cho La Tuệ Ninh biết. La Tuệ Ninh đã gặp Kỳ Sơn, chẳng qua là không biết hắn và thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt còn có tầng quan hệ này, La Tuệ Ninh cười nói: "Sau khi tới Đông Giang, đều là Kỳ Sơn bận trước bận sau, Tuệ Nguyên làm ăn coi như không tệ" Bà chuyển hướng Lương Thiên Chính nói: "Thiên Chính, chứng kiến những người tuổi trẻ này, chúng ta không già cũng không được rồi. Ông xem bọn hắn làm việc thật là ngay ngắn trật tự, năng lực tổ chức đều rất mạnh"
Lương Thiên Chính gật đầu nói: "Thật sự là không tệ, thế nhưng tôi không có cảm giác bản thân mình đã già, chẳng qua là cảm giác được nghiệp lớn kiến thiết tổ quốc có người kế nghiệp"
Kỳ Sơn tới đây mời rượu, La Tuệ Ninh đối với Kỳ Sơn ấn tượng vô cùng không tệ, cảm giác Kỳ Sơn làm người làm việc vô cùng lão thành, so về Trương Dương lại là một loại phong cách khác, Trương Dương không bị cản trở nhiệt tình, Kỳ Sơn nhưng là thâm trầm nội liễm, mỗi lần thấy những người tuổi trẻ này, La Tuệ Ninh đều không tự chủ được nghĩ đến con của mình, Hạo Nam cùng những người trẻ tuổi này tựa hồ có chút không hợp nhau. Muốn ở con đường làm quan phát triển đi lên, nhất định phải làm tốt phương phương diện quan hệ. Điểm này ở con trai bà tựa hồ có chút khiếm khuyết, kinh nghiệm của hắn có thừa, nhiệt tình chưa đủ. Đối với người xung quanh tựa hồ cũng tồn tại một loại cảnh giác, cùng người ở chung giữ khoảng cách nhứt định. Ở trong xã hội hiện nay, tính cách này tựa hồ cũng không được hoan nghênh.