Tần Thanh sinh ra cảm thán từ đáy lòng, rất nhiều chuyện đều không ai có khả năng thay đổi, lúc vừa mới bắt đầu nàng cho rằng là Trương Dương nhiệt tình quá độ thu xếp thành cái cục diện này, giờ nhìn thấy Ngô Minh cùng đám thương nhân đến từ Lam Sơn kia, nàng liền rõ ràng, thứ thực sự làm cho diễn tiến của hôn lễ biến thành cái dạng này chính là địa vị của nàng, cướp đi sự nổi bật của Tần Bạch cùng Trầm Vi không phải người khác, mà chính là cô ta.
Thường Hải Tâm đi tới bên cạnh Tần Thanh, thúc giục nói: "Thị trưởng Tần, mời cô đi lên!"
Tần Thanh mới từ trong trầm tư tỉnh táo lại, thì ra khâu tiếp khách đã hoàn tất, nàng là chị gái của chú rể thì phải đi lên nhận kính lễ của hai người, sau đó phát hồng bao cho bọn họ.
Tần Thanh cười đi qua, nghe thấy người chủ trì dùng thanh âm khoa trương tuyên bố nói: "Bây giờ hoan nghênh chị gái của tân lang, Thị trưởng Tần lên nói chuyện!"
Tần Thanh không khỏi nhíu mày, người chủ trì này cũng thực sự là..., như sợ người khác không biết quan hàm của mình, nếu như ở lúc bình thường Tần Thanh sẽ không chịu được mà biểu hiện ra bất mãn, nhưng ngày hôm nay là ngày đại hỉ của em trai, cho dù trong lòng khó chịu cũng phải cố nén.
Nàng mỉm cười đi hướng tới sân khấu, nhận lấy micro trong tay người chủ trì nói: "Thành thật mà nói, nói chuyện trước nhiều người như thế này thì tôi không phải là lần đầu tiên, nhưng đại biểu gia đình ở tại trong hôn lễ của em trai tôi mà nói, tôi là lần đầu tiên, tôi cho rằng cũng là một lần duy nhất."
Tất cả mọi người đáp lại bằng tiếng cười thiện ý.
Tần Thanh nói: "Tối hôm qua tôi nghĩ tròn một đêm, tại trong ngày kết hôn của em trai tôi, tại trong ngày đại hỉ này thì tôi nên nói cái gì? Lúc đầu tôi nghĩ qua vô số cảm nghĩ, nhưng cuối cùng đều bị tôi phủ định, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu nói, mong muốn Tần Bạch cùng Trầm Vi tôn trọng lẫn nhau, sống tới đầu bạc răng long, ở đơn vị làm tốt công tác, ở nhà trải qua ngày an lành." Tần Thanh cũng không nói nhiều lời chúc lắm, bởi vì nàng cảm thấy trong trường hợp này cũng không cần nhiều lời thừa, Tàn Bạch đã là người lớn, đối với người em trai này, nàng vẫn là yên tâm. Tần Thanh đưa cho họ hồng bao hai nghìn đồng, dựa theo phương pháp lưu hành một thời nhận lễ dập đầu, có điều là Tần Thanh cũng không để cho bọn họ thực sự lạy tiếp nữa, đã là thời đại nào rồi, cúi người hành lễ là đủ rồi.
Lúc Tần Thanh đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm kích động nói: "Tiểu Vi! Em không thể gả cho hắn!"
Mọi người ở đây sửng sốt, ánh mắt mọi người đều chuyển tới, tập trung tại chỗ phát ra thanh âm, đứng đó là một người thanh niên sắc mặt tiều tụy, hắn mặc áo sơ mi màu xanh đậm, tóc có chút rối tung, giấu ở sau kính mắt là hai mắt tràn đầy tơ máu, không ít Trầm Vi bệnh viện mọi người nhận ra được người thanh niên này, hắn là bác sĩ Tùy Quốc Lương của bệnh viện tâm thần, đã từng chung sống cùng Trầm Vi một đoạn thời gian.
Trầm Vi thấy Tùy Quốc Lương xuất hiện, khuôn mặt nhất thời trở nên trắng bệch, cắn chặt môi, vẻ mặt trở nên có chút không biết phải làm sao.
Trương Dương là người phản ứng đầu tiên, mạnh mẽ xông tới, ôm lấy Tùy Quốc Lương, muốn đem thằng nhãi này lôi đi ra ngoài.
Tùy Quốc Lương hét lớn: "Tiểu Vi, anh biết em mang thai, anh biết, đứa bé đó là của anh!"
Hiện trường trở thành một mảnh xôn xao, khuôn mặt Tần Bạch trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, còn mặt Trầm Vi lại cắt không còn chút máu, thân hình cũng run rẩy lên.
Tùy Quốc Lương còn muốn nói điều gì, đã bị bọn Trương Dương cùng Đỗ Vũ Phong Khương Lượng xông tới lôi đi ra ngoài, mới vừa lôi ra khỏi cửa khách sạn, Trương Dương liền vung một quyền nện thẳng trên mặt của Tùy Quốc Lương, đánh bay kính mắt của thằng nhãi này, làm nó rơi trên mặt đất nhất thời mãnh vỡ vụn bay tán loạn, Tùy Quốc Lương bị một quyền này của Trương Dương đánh cho máu mũi chảy dài, liên tục giẫm giẫm lùi lại mấy bước, đặt mông liền ngồi ở trên mặt nền đá cẩm thạch, không đợi thằng nhãi này khôi phục lại thần trí, Trương Dương nhấc chân đá tới cằm của hắn.
Trương đại quan nhân thật sự là phát hỏa, mẹ kiếp, chưa từng thấy qua kẻ tồi tệ như thế này, người ta kết hôn hắn lại dám đến đập bãi như vậy, Khương Lượng nhìn thế thấy không ổn, liền giành trước một cước đem Tùy Quốc Lương đạp lăn trên mặt đất, một cước toán lực của Trương đại quan nhân đá ra nhất thời thất bại, nếu là thật sự để cho hắn đá trúng, phỏng chừng tất cả cằm của Tùy Quốc Lương phải tan nát.
Đỗ Vũ Phong nhào tới ôm lấy Trương Dương, Trương Dương cả giận nói: "Buông tôi ra, khốn kiếp, thằng súc sinh này dám tới đây, tôi hôm nay không giết hắn không được!"
Tùy Quốc Lương mặt đầy máu, kính mắt cũng tìm không thấy, tầm nhìn trở thành một mảnh mơ hồ, run rẩy giơ tay sờ kính mắt của mình.
Khi Trương Dương giáo huấn Tùy Quốc Lương, hiện trường hôn lễ cũng lộn xộn. Tần Bạch ngơ ngác nhìn Trầm Vi: "Hắn... Hắn nói bậy bạ cái gì đó?" Trầm Vi lắc lắc đầu, nước mắt lại chảy xuống.
Tần Thanh chứng kiến một màn trước mắt này, nhất thời cảm thấy sự tình không đúng, ngày hôm qua Trương Dương nói qua Trầm Vi mang thai, lúc ấy bởi vì Tần Thanh bận tâm ở trước mặt em trai cũng không tiện hỏi hắn, mà trong ngày đại lễ hôm nay, lại có thể đột nhiên hiện ra một thanh niên, Tần Thanh vẫn là rất suy nghĩ tới đại cục, bất quá cho dù cái nhìn đại cục của nàng có lớn tới đâu, cũng không thể trơ mắt nhìn thấy em trai mình thiệt thòi, nếu Trầm Vi thật sự mang thai, mà đứa bé trong bụng cô ta lại không có quan hệ gì với Tần Bạch, cuộc hôn nhân này không kết cũng được.
Tần Thanh nhẹ giọng nói: "Bây giờ cũng nhiều người thích quấy rối, xem ra Trầm Vi cũng không biết hắn, là..." Trầm Vi dùng sức lắc lắc đầu, nàng chuyển hướng Tần Bạch nói: "Thật xin lỗi..." Tần Bạch choáng váng: "Em nói cái gì? Em nói cái gì?"
"Thật xin lỗi... Em... Em không xứng với anh..."
Tần Bạch tỉnh mộng, Trầm Vi đã nói hết đến nước này thì cái gì hắn cũng đều hiểu rõ, hắn bỗng nhiên giơ tay lên hung hăng cho Trầm Vi một cái bạt tai, Trầm Vi ôm mặt khóc, đẩy người khác chạy ra ngoài.
Tần Thanh lo lắng Trầm Vi xảy ra chuyện, ra hiệu bảo Thường Hải Tâm đuổi theo đi ra, chợt nghe bên kia nổi lên "Bịch" một tiếng, Tần Truyện Lương cha nàng bởi vì không chịu nổi kích thích, dưới tình huống vừa thẹn lại nhục liền ngất đi, Tần Thanh thét to: "Cha!", hiện trường lâm vào trong một mảnh hỗn loạn.
***
Trương Dương cả đời này cũng chưa từng căm tức như vậy, tóm lấy tóc của Tùy Quốc Lương, hung hăng cho hắn hai cái bạt tai, tuy rằng Đỗ Vũ Phong cùng Khương Lượng cũng hận tiểu tử này, nhưng hai người thân là cảnh sát, dù sao không thể hiểu pháp luật mà vẫn phạm pháp, rất sợ Trương Dương xuất thủ quá nặng, hai người khuyên nhủ: "Đừng đánh nữa, có cái gì từ từ nói, hỏi rõ ràng hơn!"
Ngưu Văn Cường cùng đi ra ở phía sau cũng xông lên đạp Tùy Quốc Lương một cước: "Còn hỏi cái gì nữa? Thiến này!"
Lúc này Trầm Vi mặc áo cưới, búi tóc toán loạn chạy qua bên người bọn họ, mấy người đều sửng sốt, việc này trở nên có chút rõ ràng, cô dâu mới khẳng định có vấn đề.
Thường Hải Tâm đuổi theo chạy qua thì Trương Dương cả giận nói: "Cô đuổi theo cô ta làm gì? Tiện nhân, hẳn là đem cô ta giam vào lồng heo thả trôi sông!"
Thường Hải Tâm có chút oán trách nhìn hắn một cái, vẫn là đuổi theo, nàng chính là sợ nháo ra tai nạn chết người.
Trương Dương còn chuẩn bị tìm Tùy Quốc Lương tính sổ, Thường Lăng Phong lại vội vã chạy đi ra, đi tới bên người hắn thấp giọng nói: "Chuyện xấu rồi, chú Tần đã hôn mê, anh còn không mau đi xem đi!"
Trương Dương lúc này mới oán hận trừng mắt nhìn Tùy Quốc Lương, xoay người rời đi.
Tần Thanh đã trải qua vô số sóng to gió lớn, nhưng chuyện này phát sinh tại trong nhà của nàng, có thể nói làm cho Tần gia mất hết mặt mũi, ở trong khách quý tại đây, không chỉ có Thường Ủy Giang Thành, còn có rất nhiều tân khách đặc biệt từ Lam Sơn, vốn là một chuyện vui vô cùng náo nhiệt, lại biến thành trò khôi hài, rất nhiều tân khách đã thức thời đi ra.
Hai vị làm chứng cho hôn lễ là Đỗ Thiên Dã cùng Vương Bằng Phi, anh xem tôi, tôi nhìn anh, biểu tình của hai người đều là đồng tình mà bất đắc dĩ, Vương Bằng Phi cảm thán nói: "Người trẻ tuổi bây giờ thực sự là không biết tự trọng." Hắn tại trên cảm tình tự nhiên là hướng về Tần Bạch.
Đỗ Thiên Dã không phát biểu cái bình luận gì, tại trên người hắn cũng đã phát sinh qua chuyện tình cùng loại, khi đó cha hắn chính là phá vỡ Văn Linh cùng Thôi Chí Hoán ở cùng một chỗ mới bị tức chết, nhớ tới chuyện này, Đỗ Thiên Dã không khỏi nổi lên một trận đau lòng. Hắn hướng Vương Bằng Phi nói: "Quên đi, chúng ta đi thôi, nán lại ở chỗ này cũng chỉ thêm phiền, càng làm người Tần gia bối rối."
Vương Bằng Phi cũng có suy nghĩ giống ông ta, y gật đầu nói: "Tôi đi giải thích cùng mọi người một chút."