Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Phong nói: “Anh ơi, em thật sự không làm chuyện đó! Đám gỗ đó không liên quan gì đến em, là người khác dùng tên của em để phát hàng, họ đã đánh cắp chứng minh thư của em!”

Kỳ Sơn nói: “Sự việc đã qua rồi, em không cần phải sợ! Tiểu Phong, em nghe anh nói, em nhất định phải rời đi, không được rơi vào trong tay công an!” Kỳ Sơn hiểu rất rõ về tính cách của em trai mình, mặc dù việc có giấu thuốc phiện trong gỗ không liên quan gì đến gã, nhưng gã cũng chẳng phải là người sạch sẽ gì, nhỡ đâu Kỳ Phong rơi vào tay của cảnh sát, thì dù có thể chứng minh không liên quan đến việc này, cũng khó nói rằng những việc khác không bị phát hiện ra.

Kỳ Sơn sau khi suy nghĩ về nhiều mặt, chỉ có thể lựa chọn để cho em mình rời đi.

Kỳ Phong nói: “Anh, em không đi đâu, em đi rồi, có lẽ chẳng bao giờ về được nữa.”

Kỳ Sơn nói: “Tiểu Phong, em nghe anh nói, chỉ cần em tránh được đợt giông tố lần này, đợi phiền phức qua rồi, anh nhất định sẽ sắp xếp để em quay về.”

“Thật sao?”

Kỳ Sơn nói: “Anh đã lừa em bao giờ chưa? Anh sẽ bảo Lão Bàng đi theo em, để tiện liên lạc.”

“Anh, anh bảo em đi đâu bây giờ?”

“Hai người đến tìm Kim tiên sinh, ông ấy sẽ sắp xếp!”

“Anh, anh cũng phải cẩn thận đấy!”

Kỳ Sơn cười nói: “Em không cần phải lo cho anh, anh định rút tay về rồi!”

Trương Dương đã đến Bắc Nguyên trước một ngày, suy nghĩ đến việc lần này phải đưa Magaret về, Trương đại quan đã tìm Viên Ba mượn chiếc xe Hummer của gã.

Từ sau khi Sở Trấn Nam qua đời, Magaret đã ở lại hồ Mộng Tiên, mỗi ngày bà dành đa số thời gian để ở trước cây ngân hạnh có chôn hài cốt của Sở Trấn Nam, Lâm Tú đã tìm hai bảo mẫu ở nơi đó đến phụ trách việc ăn uống ngủ nghỉ của bà.

Mặc dù cách lần gặp mặt trước không lâu, nhưng Magaret đã già đi rất nhiều, Trương Dương nhìn vị lão thái thái đáng kính này bước về phía mình, trong lòng cảm thấy buồn bã, người có kiên cường đến mấy cũng không thể đấu tranh được với số mệnh. Sở Trấn Nam và Magaret là hai người yêu nhau đã trải qua nhiều trắc trở, trải qua khói lửa chiến tranh, trải qua mười năm bạo loạn, họ vẫn kiên trì ở lại bên cạnh nhau, nhưng cuối cùng vẫn không trải qua được cái chết, giờ đây đã mỗi người một nơi.

Magaret mỉm cười nhìn Trương Dương: “Trương Dương, cậu đến sớm vậy à!”

Trương Dương cười nói: “Cháu nhớ bà rồi, nên lần này cháu chỉ mong đến sớm để thăm bà.”

Magaret cười nói: “Chỉ biết nói dối thôi, người cậu nhớ không phải là tôi mà là Yên Nhiên!”

Trương Dương bước đến nắm tay bà lão rồi nói: “Bà ngoại, bà gầy đi rồi!”

Magaret nói: “Có nghìn vàng cũng khó mua cái gầy của tuổi già, giờ đây cơ thể tôi không biết đã khỏe hơn bao nhiêu rồi.”

Bà nắm lấy tay Trương Dương, bước về phía cây ngân hạnh, nhìn cây ngân hạnh, nở ra một nụ cười, lần đầu tiên Trương Dương phát hiện ra nụ cười của một người già cũng có sức hấp dẫn đến vậy, cũng đẹp đẽ đến vậy.

Magaret nhẹ nhàng nói: “Ông ơi, Trương Dương đến thăm ông này!”

Trương Dương quỳ gối trước cây ngân hạnh, cung kính dập đầu ba cái. Trương Dương rất kính trọng Sở Trấn Nam, không thể giữ được tính mạng của ông là điều tiếc nuối trong lòng hắn.

Magaret nhẹ nhàng ho một tiếng, Trương Dương hơi căng thẳng: “Bà ngoại, bà không sao chứ?”

Magaret lắc lắc đầu, Trương Dương đứng dậy chẩn mạch cho bà ấy, từ mạch tượng của Magaret, cơ thể của bà cụ có lẽ không vấn đề gì, Trương Dương lúc này mới yên tâm

Magaret nói: “Chẳng ai có thể thoát được bốn chữ sinh lão bệnh tử, dù là cậu có khỏe thế nào đi chăng nữa, cuộc đời này của tôi đã chẳng còn gì tiếc nuối nữa rồi.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Chẳng phải bà muốn nhìn thấy cháu và Yên Nhiên kết hôn sinh con đẻ cái sao?”

Magaret gật đầu nói: “Trong lòng tôi luôn canh cánh chuyện này, lần này Yên Nhiên về, hai đứa phải định ngày đi, nếu như kéo quá lâu, tôi lo là thật sự không đợi được nữa.”

Trương Dương cười nói: “Bà yên tâm đi ạ, với cơ thể này của bà, nhất định sẽ đợi được đến lúc ôm chắt.”

Lúc này lại có người khách đến, vì ngày mai Yên Nhiên đã đến Bắc Nguyên, vì vậy vợ chồng Lâm Tú và Tạ Quốc Trung cũng đến từ thành phố Hình Sơn. Con trai của họ là Tạ Hiểu Quân cũng đến cùng, Trương Dương đã mấy năm rồi không gặp Tạ Hiểu Quân, lúc đầu khi hắn còn ở Hình sơn đã gặp mặt cậu ta, Tạ Hiểu Quân năm nay đã 19 tuổi, vì thích bóng đá, mà lại có thiên phú về mặt này, nên sau khi tốt nghiệp cấp ba đã không tiếp tục lên đại học nữa, giờ đây đã đá đến mức tiền vệ ở trong đội bóng của Bắc Nguyên, giờ đây Tạ Hiểu Quân không còn là đứa trẻ bẽn lẽn như xưa nữa, cao 1m85, vừa đen vừa to con, trông còn to hơn cả Trương Dương, Trương đại quan không nhận được ra cậu ta ngay.

Tạ Hiểu Quân nhìn thấy Trương Dương, liền mở miệng gọi: “Sư phụ!”

Trương Dương cười ha ha nói: “Tôi không phải là sư phụ của cậu, ăn gì mà lớn thế này? Sao lại cao thế?” Trương đại quan giơ tay ra sờ sờ vào đầu của Tạ Hiểu Quân.

Tạ Quốc Trung nói: “Chỉ được cái cao kều thôi, chẳng được gì đâu.”

Lâm Tú lườm sang chồng, cảm thấy gã không nên nói về con trai như vậy trước mặt người ngoài, Tạ Quốc Trung thật lòng muốn con mình học thành tài, gã cho rằng đá bóng không phải là chính lộ, đặc biệt là đá trong nước, càng chẳng có chút tiền đồ gì.

Magaret nói với Tạ Quốc Trung: “Con ấy à, hơi tí là lại mắng con trai, Hiểu Quân chỉ là một thằng bé thôi mà, nếu như suy nghĩ nhiều như con, thì về sau sẽ bị nó dỗ dành đến chết thôi.”

Tạ Hiểu Quân cười hà hà, Tạ Quốc Trung dẫn người nhà đến bái trước cây ngân hạnh, sau đó cùng Magaret đến biệt thự.

Bảo mẫu đã chuẩn bị xong cơm canh rồi, ở đây đã lâu lắm không náo nhiệt như vậy, Magaret vui vẻ uống một chút rượu vang, nói về chuyện thú vị giữa bà và Sở Trấn Nam, làm cho mọi người rất vui vẻ.

Nhưng sức của bà lão không thể bằng được trước kia nữa, tám giờ tối đã về phòng đi ngủ.

Tạ Hiểu Quân vốn muốn cùng Trương Dương học chút võ thuật, nhưng Tạ Quốc Trung bảo cậu ta mau đi ngủ, mặc dù Tạ Hiểu Quân to con như vậy, nhưng tính tình vẫn như một đứa trẻ, khá sợ cha mình, nên vội vàng về phòng ngủ.

Hai vợ chồng Tạ Quốc Trung cùng Trương Dương ngồi trước lò lửa ở phòng khách nói chuyện.

Chủ đề của họ đương nhiên là về Sở Yên Nhiên, Lâm Tú nói: “Sáng mai Yên Nhiên sẽ đến sân bay Tịnh An rồi.”

Trương Dương gật đầu nói: “Lúc này cô ấy đang ở trên máy bay.”

Lâm Tú nói: “Trương Dương, lần này Yên Nhiên về rồi, đừng để cô ấy đi nữa, tuổi của hai người cũng đã không nhỏ rồi, phải nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự đi thôi.”

Trương Dương cười hì hì.

Tạ Quốc Trung nói: “Phụ nữ các em thích nói đến chuyện lấy chồng đẻ con, Trương Dương và Yên Nhiên đều có sự nghiệp của mình, người trẻ tuổi đương nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng rồi, việc kết hôn họ đương nhiên sẽ tự biết nghĩ đến.”

Lâm Tú nói: “Cái gì mà phụ nữ thích nói đến những chuyện này chứ? Ai mà chẳng đến lúc không tránh được việc này, con người rồi cũng phải có một mái ấm, hơn nữa bà ngày càng lớn tuổi rồi, cơ thể cũng không được như trước kia nữa, hai người không biết tâm nguyện lớn nhất của bà bây giờ là gì sao?”

Trương Dương không nói gì, hắn biết rằng Lâm Tú muốn nói gì.

Lâm Tú nhìn sang Trương Dương, vẫn nói ra câu này: “Bà mong nhất chính là nhìn thấy cậu và Yên Nhiên kết hôn khi bà còn sống, trên thế giới này, người bà yêu nhất chính là Yên Nhiên, người bà lo lắng nhất cũng là Yên Nhiên, mặc dù giờ đây Yên Nhiên đã hòa hợp với cha, nhưng Tống Hoài Minh có gia đình của riêng mình, và cũng đã có con của Liễu Ngọc Doanh, không thể nào toàn tâm toàn ý yêu thương Yên Nhiên.”

Tạ Quốc Trung nói: “Xem em nói năng kiểu gì kìa, con nào mà chẳng là máu thịt của mình, anh thấy tỉnh trưởng Tống đối xử với Yên Nhiên và em trai của nó cũng như nhau cả thôi.”

Lâm Tú nói: “Hôm nay sao anh cứ phải nói lại em thế, em nói gì là anh phản bác lại điều đó, anh đi ra chỗ khác đi, em và Trương Dương nói chuyện tử tế.”

Mặc dù Tạ Quốc Trung là cục trưởng cục công an thành phố Hình Sơn, nhưng trong nhà lại là một người sợ vợ, bình thường Lâm Tú ở ngoài rất nể mặt gã, nhưng hôm nay Tạ Quốc Trung lại cứ hát ngược điệu với cô ta, làm cho cô ta cuối cùng không thể nào nén giận được nữa.

Tạ Quốc Trung cười nói: “Được, anh không nói gì nữa, không nói gì nữa là được rồi chứ gì!”

Trương Dương nói: “Dì Lâm à, việc này cháu sẽ suy nghĩ, sức khỏe của bà ngoại thật sự không bằng trước kia nữa, cháu cũng chuẩn bị nhanh chóng tổ chức đám cưới với Yên Nhiên, nhưng dù sao thì việc kết hôn cũng không phải một mình cháu quyết định được, phải đợi Yên Nhiên về đã rồi hẵng hay.”

Lâm Tú nói: “Cậu suy nghĩ được vậy là tốt rồi!”

Từ lời này có thể thấy rằng Lâm Tú vẫn không yên tâm lắm với Trương Dương, gia đình Tạ Quốc Trung có quan hệ thân thiết với Sở gia, có thể nói rằng, hai vợ chồng Tạ Quốc Trung và Lâm Tú coi hai vợ chồng Sở Trấn Nam như cha mẹ ruột của mình vậy, vì vậy đương nhiên rất yêu thích Sở Yên Nhiên.

Lâm Tú nói xong câu này, liền đứng dậy đi lên trên lầu.

Phòng khách chỉ còn lại Tạ Quốc Trung và Trương Dương, mặc dù họ quen nhau đã lâu, nhưng việc giao lưu giữa hai người không nhiều, Tạ Quốc Trung cười nói: “Cháu đừng trách dì Lâm của cháu lắm lời, cô ấy coi Yên Nhiên như con gái ruột của mình.”

Trương Dương cười nói: “Cháu biết mà, Yên Nhiên có mọi người quan tâm đến cô ấy như vậy, cháu rất vui mừng.

Tạ Quốc Trung nói chuyện mấy câu với Trương Dương rồi cũng đi mất, gã vừa đi không lâu, Tạ Hiểu Quân đã từ phòng mình chạy xuống, đến bên cạnh Trương Dương, cười nói: “Sư phụ, con mời sư phụ đi ăn cá nướng!”

Trương Dương cười nói: “Trên hòn đảo này chỗ nào có cá nướng cơ chứ!”

Tạ Hiểu Quân kéo tay của Trương Dương: “Đi, sư phụ đi rồi sẽ biết!”

Tạ Hiểu Quân dẫn Trương Dương đến bên bờ bồ, hóa ra buổi chiều cậu ta đã giành thời gian để câu cá, và giá nướng cũng đã chuẩn bị ở bên bờ hồ rồi, Trương Dương nghe hai vợ chồng Tạ Quốc Trung nói một thôi một hồi, cũng cảm thấy rất chán nản, may mà lúc này có thể ra ngoài hít thở một chút.

Tạ Hiểu Quân nhanh chóng nhóm tham, rồi lấy bia từ một bên ra như làm ảo thuật vậy. Cậu ta lắc lắc chai bia trước mặt Trương Dương: “Có rượu có thịt, chỉ thiếu chút âm nhạc nữa thôi.”

Trương Dương cười nói: “Âm nhạc thì thôi đi, nhỡ đâu cha cậu thức giấc, có lẽ vác gậy tìm đến mất.”

Tạ Hiểu Quân lè lè lưỡi, đặt cá đã ướp xong lên trên vỉ nướng. Rồi đưa một chai rượu cho Trương Dương, Trương Dương lắc lắc đầu nói: “Trời lạnh, kiếm chút rượu trắng đi!”

Tạ Hiểu Quân cười nói: “Đã chuẩn bị xong rồi!” Cậu ta lấy ra một chai Ngũ Lương Dịch từ trong bãi cỏ: “Vừa rồi lấy từ trong tủ rượu trong bếp ra đó, dù sao thì cũng chẳng có ai uống!”

Trương Dương nhận lấy chai rượu, vặn bình rượu uống một hớp, để cho nhiệt độ của rượu làm cho phần bụng hắn ấm lên. Nhắc gắp một viên lạc bỏ vào miệng, cảm thấy rất thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK