Văn Quốc Quyền nói: "Diêu Hồng Hi phải gánh vác vấn đề lần này."
La Tuệ Ninh có chút kinh ngạc nhìn Văn Quốc Quyền, không rõ y vì sao lại nói như vậy.
Văn Quốc Quyền nói: "Rất nhiều vấn đề khách quan tồn tại khách quan, Diêu Hồng Hi sẽ không vô duyên vô cớ đề cử Lý Khải Phàm tiến vào hội từ thiện, Diêu Hồng Hi không phải kẻ ngốc, cô ta đương nhiên minh bạch hậu quả có thể mang đến do tham ô tiền quyên góp của hội từ thiện, có thể sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Trần Toàn, nhưng cô ta vẫn làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản." Văn Quốc Quyền tạm dừng một chút.
La Tuệ Ninh nói khẽ: "Chẳng lẽ những lời đồn bên ngoài đều là thật?"bà ta là đang nói chuyện Diêu Hồng Hi và Lý Khải Phàm đi lại thân mật, về quan hệ giữa hai người, bên ngoài sớm đã đồn thổi, chỉ có điều bản thân La Tuệ Ninh đối với tin đồn như vậy trước giờ đều cười trừ, nhưng từ trong những lời này của chồng, bà ta đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa ở bên trong.
Văn Quốc Quyền cười cười từ chối cho ý kiến: "Diêu Hồng Hi là nữ nhân không an phận!" Y không hề tiếp tục đề tài này, bởi vì y cảm thấy thân phận của mình không thích hợp để bình phẩm từ đầu đến chân về sinh hoạt cá nhân của người ta, tuy rằng y đã nắm giữ được chứng cớ vô cùng xác thực.
La Tuệ Ninh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của chồng, đột nhiên minh bạch y vì sao dưới tình trạng này vẫn có thể bảo trì được tâm thái không dao động, thì ra y đã sớm bày mưu nghĩ kế, chuyện của hội từ thiện y không hề để vào mắt, bởi vì y nắm chắc có thể bắt Diêu Hồng Hi đứng ra gánh vác trách nhiệm. Nếu đơn thuần xuất phát từ tình cảm thì La Tuệ Ninh thà để mình gánh vác hết tất cả trách nhiệm, nhưng bà ta phải bận tâm tới ảnh hưởng chính trị mà chuyện này có thể mang đến, nhân tố bất lợi có thể sinh ra.
Đi theo bên cạnh chồng nhiều năm, La Tuệ Ninh đã quen thuộc với chính trị hơn xa người bình thường, bà ta biết chính trị không thể giảng tình cảm, nhưng con người là động vật có tình cảm, rất nhiều lúc sẽ không tự chủ được mà bị tình cảm khốn nhiễu, nghĩ đến tình nghĩa thâm hậu nhiều năm như vậy của hai nhà Văn Trần, cuối cùng vẫn không qua được khảo nghiệm của một hồi mưa gió chính trị, La Tuệ Ninh không khỏi chán nản.
Văn Quốc Quyền nói khẽ: "Tuệ Ninh, giúp tôi anh hẹn gặp mặt Trương Dương."
Trương đại quan nhân nhận được điện thoại của La Tuệ Ninh thì ít nhiều có chút bất ngờ, hắn còn tưởng rằng La Tuệ Ninh những ngày nay vẫn luôn cố ý bảo trì trầm mặc, cắt đứt liên lạc với ngoại giới.
La Tuệ Ninh nói: "Không phải mẹ tìm con, là cha nuôi con muốn gặp con."
Trương đại quan nhân nói: "Ớ... mẹ nuôi, con rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?"
La Tuệ Ninh nói: "mẹ cũng không biết ông ấy tìm con làm gì, tóm lại là con cứ tới rồi sẽ biết."
Trương Dương nói: "Hạo Nam có nhà không?" Hắn cũng không muốn cùng gặp mặt Văn Hạo Nam, tuyệt đối không phải là bởi vì hắn sợ Văn Hạo Nam, mà là không muốn xung đột với hắn.
La Tuệ Ninh nói: "Hắn và Sophia tới Hoàn Loan nghỉ phép rồi, ngày kia mới về." bà ta đương nhiên minh bạch con trai nuôi đang nghĩ gì.
Trương đại quan nhân cười nói: "Song túc song tê, xem ra cách ngày bọn họ kết hôn chắc không còn xa nữa."
La Tuệ Ninh thở dài, không nói gì, nhưng đã biểu lộ vô cùng nhuần nhuyễn sự không xem trọng của bà ta đối với cuộc hôn nhân này.
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, con buổi tối sẽ tới ăn cơm."
La Tuệ Ninh nói: "Đúng rồi, tiểu Linh ở nhà, nó bảo con mời Trần Tuyết cùng tới."
Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra, Văn Linh không ngờ chủ động mời Trần Tuyết, cô ta gần đây giống như thay đổi thành một người khác vậy, không biết cô ta muốn gặp Trần Tuyết là có mục đích gì?
Trương Dương vốn cho rằng Trần Tuyết sẽ không có hứng thú với lời mời này, nhưng không ngờ cô ta vui vẻ tiếp nhận.
Lý Vĩ lái xe tới Hương Sơn biệt viện trước một giờ, đón Trương Dương và Trần Tuyết.
Khi tới Văn gia, Văn Quốc Quyền đã ở nhà chờ, nghe nói khác tới, Văn Quốc Quyền mỉm cười đứng dậy.
La Tuệ Ninh dẫn Trương Dương và Trần Tuyết đi vào phòng khách, bà ta cường điệu giới thiệu với Văn Quốc Quyền: "Đây là Trần Tuyết mà em đã nói với anh, Thiên Trì tiên sinh đặc biệt rất thích cô ta, đã tặng tất cả tàng thư cho cô ta."
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Tôi đã sớm nghe nói tới tên của cô rồi, nghe nói cô ở Thanh Hoa Viên theo Phùng Hoa Chương tiên sinh, Phùng tiên sinh quốc học thâm hậu, là nhân tài kiệt xuất trong nước đối với nghiên cứu lịch sử Tùy Đường của Trung Quốc, khi vào về giúp tôi gửi lời vấn an tới tiên sinh nhé."
Trần Tuyết cười khẽ: "Chào Phó thủ tướng Văn, tôi sẽ chuyển lời của ngài tới tiên sinh."
Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Văn Quốc Quyền cũng cảm thấy rõ ràng cô gái này không giống người thường, trên người cô ta không hề có sự e lệ và sợ hãi trên người của những cô gái tầm thường, cho dù là đối mặt với mình, cô gái này vẫn biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, phần tâm thái này chỉ sợ trong thiên hạ có có mấy nữ hài tử có thể làm được.
Trương đại quan nhân đi vào, gọi một tiếng cha nuôi.
Văn Quốc Quyền quay sang nhìn Trương Dương, y bật cười, không phải là vì Trương Dương gọi rất ngọt, mà là nhìn thấy bộ dạng của thằng ôn này nào có nửa phần khí chất của quan viên, Văn Quốc Quyền nói: "Gần đây trong nhà có nhiều chuyện như vậy mà không thấy cậu về nhà hỏi thăm một tiếng."
Tuy rằng là trách cứ, nhưng những lời này lại khiến Trương đại quan nhân cảm thấy trong lòng ấm áp, những lời này rõ ràng là không coi mình là người ngoài, chỉ có người một nhà mới có thể nói như vậy, Trương Dương cười nói: "Con không phải là về rồi ư, cha nuôi, cha sẽ không giận con chứ?"
Văn Quốc Quyền nói với La Tuệ Ninh: "Cơm chiều chuẩn bị xong chưa?"
La Tuệ Ninh nói: "Nửa tiếng nữa thì ăn."
Văn Quốc Quyền nói v Trương Dương: "Gần đây tôi mới vẽ một bức thư pháp, cậu giúp tôi thưởng một chút."
Trương đại quan nhân đương nhiên minh bạch đây chỉ là một cái cớ, xem ra cha nuôi lần này tìm mình thực sự có việc cần bàn, Trương đại quan nhân trong lòng không khỏi bắt đầu suy nghĩ, chuyện y muốn nói chắc không phải có liên quan tới Trần An Bang chứ? Trước mắt Trần An Bang bị hắn khống chế. Trần gia đến bây giờ vẫn chưa báo án, Diêu Hồng Hi cũng không ra mặt, bọn họ chắc hẳn đang cân nhắc đối sách. Trương đại quan nhân rất kiên nhẫn, có Trần An Bang trong tay, căn bản không cần lo phía Trần gia sẽ giở trò gì.
Trương Dương đi theo Văn Quốc Quyền tới thư phòng, Văn Quốc Quyền đưa cho hắn một bức tranh chữ. Trương đại quan nhân mở ra xem. Bên trên viết một hàng chữ: Hội đương lăng tuyệt đính! Bức tranh chữ này không hề có lạc khoản, nhưng Trương đại quan nhân vẫn liếc một cái là nhìn ra, bức tranh chữ này là bút tích của Kiều Chấn Lương, Trương đại quan nhân trên thư pháp có tạo nghệ rất sâu. Trên cơ bản tác phẩm mà hắn đã xem qua thì không bao giờ quên, Kiều Chấn Lương làm quan tuy rằng không thấp, nhưng trình độ thư pháp vẫn chỉ ở giai đoạn sơ cấp, bức tranh chữ này của y trong mắt người bình thường thì không tồi, nhưng ở trong mắt Trương đại quan nhân thì Bức tranh chữ này có rất nhiều lỗi.