Cung Kì Vĩ nói: "Được, vậy tặng cơ hội này cho cậu."
Hai người uống hết chén rượu, Cung Kì Vĩ chậm rãi hạ chén rượu xuống nói: "Trương Dương à, cậu vừa rồi trong điện thoại nói có chuyện gấp, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Trương Dương nhìn nhìn về phía phòng bếp, sau đó nói: "Chuyện Công tác, nói thật, vẫn là chuyện về khu đất của sân thể dục thôi."
Cung Kì Vĩ nói: "Về chuyện khu đất đó tôi đã nói rất rõ ràng với cậu rồi, thị lý đã quyết định, khu đất đó đã chuẩn bị nhượng lại cho tập đoàn Tinh Nguyệt."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, tôi còn nhớ rõ lúc trước ngài từng như với tôi một câu, chỉ cần là có lợi cho sự phát triển của Nam Tích thì ngài đều sẽ ủy hộ tôi."
Cung Kì Vĩ đương nhiên nhớ rõ, y đã nói những lời này chưa được mấy ngày, y bắt đầu ý thức được Trương Dương hôm nay khẳng định là có chuẩn bị mà đến, thằng ôn này không biết lại đang tính toán chuyện gì, Cung Kì Vĩ nói: "Thái độ của tôi vẫn sẽ không thay đổi."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, tôi lại một lần nữa nói rõ thái độ của tôi, tôi không đồng ý chuyển nhượng khu đất của sân thể dục cho tập đoàn Tinh Nguyệt."
Cung Kì Vĩ gật gật đầu, y biết thái độ của Trương Dương
Trương Dương thấp giọng nói: "Tôi muốn tới tỉnh lý."'
Cung Kì Vĩ trong lòng chấn động, thật ra y cũng đã nghĩ, quyết định mà thị lý đã đưa ra muốn thay đổi chỉ có thể thông qua tỉnh lý, nhưng ai sẽ đưa chuyện này lên đó, ai sẽ trở thành cái đích cho các thường ủy thành phố Nam Tích chỉ trích, Cung Kì Vĩ thấp giọng nói: "Cậu phải nghĩ cho kỹ, chuyện này đã được thông qua trên cuộc họp thường ủy rồi."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, tôi muốn hỏi ông một câu, ông thấy chuyện này có công bằng không?"
Cung Kì Vĩ mấp máy môi một lúc, một lát sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.
Trương Dương nói: "Tôi là một cán bộ trẻ tuổi, cảnh giới tư tưởng của tôi không thể so sánh với các lãnh đạo, tố dưỡng chính trị của tôi cũng không thể nào bằng được các vị tiền bối, tôi không biết mưu tính sâu xa gì cả, tôi chỉ tin vào những gì mà tôi nhìn thấy, tôi biết giá trị của khu đất sân thể dục này không chỉ có năm trăm ngàn, cũng biết cái gọi là phương thức trả tiền của Tinh Nguyệt căn bản chỉ là một tờ giấy lộn, bọn họ đang chơi trò tay không bắt giặc để muốn không phải bỏ ra một xu mà lấy được đất đai của quốc gia, vì cảng Nước Sâu có thể hy sinh như vậy ư? Tôi thấy không ổn, cải cách mở cửa không phải là trao đổi lợi ích, mà là xây dựng trên cơ sở cùng chung lợi ích, cùng nhau phát triển, hành vi của Tinh Nguyệt là giảm bớt mạo hiểm của mình, sau đó gia tăng loại mạo hiểm này lên người chúng ta, đây tuyệt đối là không công bình, chúng ta không nên đáp ứng. Tôi biết chuyện này các thường ủy đều thông qua, tôi chỉ là một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, vốn không tới phiên tôi có ý kiến, nhưng tôi không nói thì không ai có thể nói ra cả, tôi không nói thì chuyện này sẽ trở thành kết cục đã định, tôi không thể trơ mắt nhìn lợi ích quốc gia chịu tổn hại như vậy, tôi không thể trơ mắt nhìn người khác chén ép chính phủ chúng ta mà thờ ơ không màng, anh nói tôi không biết lượng sức cũng được, tôi không biết sâu cạn cũng được, tôi phải đứng ra, tôi phải tận hết sức để ngăn cản chuyện này."
Cung Kì Vĩ không nói gì, cầm chén rượu ở trước mặt lên, ngửa cổ uống cạn, sau đó y nhìn Trương Dương gằn từng chữ: "Tôi cùng đi với cậu."
Tuy rằng Trương Dương không hề đưa ra yêu cầu gì, nhưng Cung Kì Vĩ đã hiểu rõ tâm tư của hắn, tên đã bắn thì không thể rút lại, Cung Kì Vĩ biết, mình một khi đứng ra có nghĩ là sẽ trở muốn thành kẻ thù chung của các lãnh đạo Nam Tích, ở trong mắt người khác y chắc chắn sẽ trở thành một kẻ ngoại tộc, nhưng Cung Kì Vĩ cũng minh bạch quyết định lần này đồng dạng cũng ẩn chứa một tia cơ hội, một tia cơ hội phản kích tuyệt vời, nếu có thể ngăn cơn sóng dữ, thay đổi quyết định này của các thường ủy, y rất có thể sẽ được lãnh đạo tỉnh chú ý, sĩ đồ đang lầm vào thoái trào của y sẽ lại có thay đổi. Quan trọng hơn là, y là đang duy hộ lợi ích của quốc gia, chuyện này y không làm, kiểu gì cũng có người đi làm, y là lãnh đạo của Trương Dương, Trương Dương đã đứng ra, y không có lý nào lại núp ở phía sau.
Trương Dương: "Sáng mai, tôi ta đi Đông Giang!"
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi cũng sẽ đi với cậu, tôi nói rồi, chỉ cần là phù hợp với lợi ích của quốc gia, tôi luôn sẽ ủng hộ cậu!"
….
Trương Dương và Cung Kì Vĩ đều đi Đông Giang, nhưng hai người lại không đi cùng đường, trên thực tế áp lực mà Cung Kì Vĩ phải chịu còn lớn hơn Trương Dương nhiều, y ở ngoài ánh sáng, Trương Dương ở trong bóng tối, Trương Dương không muốn bại lộ trước mặt người ta, mà Cung Kì Vĩ lại trực diện đối mặt với lãnh đạo tỉnh, y phải gánh vác đại bộ phận hỏa lực mà chuyện này có thể mang đến, mạo hiểm càng lớn lợi ích càng lớn, Cung Kì Vĩ cũng hiểu rõ, có lẽ chuyện này sẽ mang tới lợi ích chính trị cho y, sẽ có thể giúp y nhận ích lợi cả đời, nhưng chuyện này nếu làm hỏng, có lẽ y sẽ bị đánh cho tối tăm mặt mày, vĩnh viễn không có ngày trở mình.
An bài nhật trình của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đã chật kín, mặc dù là Cung Kì Vĩ tới rất sớm, nhưng y hôm ấy vẫn không có cơ hội gặp mặt Kiều Chấn Lương, Nam Tích chỉ là một bộ phận của Bình Hải, bí thư tỉnh ủy không chỉ phải chú ý tới địa phương này, cho nên Cung Kì Vĩ phải dựa theo sắp xếp mà chờ đợi, y phải tới mười giờ sáng hôm sau mới có thể gặp bí thư Kiều. Lần này Cung Kì Vĩ khinh xa giản hành, ngay cả lái xe với thư ký cũng không biết chuyện y tới Đông Giang, y không muốn tin tức bị tiết lộ ra ngoài trước.
Ngược lại với Cung Kì Vĩ, Trương Dương may mắn hơn nhiều, hắn không cần tới tỉnh ủy tìm bí thư Kiều, Trương đại quan nhân giỏi nhất là đi đường vòng cứu nước, trong chuyện này, Kiều Bằng Cử và hắn có lợi ích chung, Kiều Bằng Cử tuy rằng không tiện ra mặt, nhưng giúp hắn sáng tạo chút điều kiện thuận lợi vẫn rất rõ ràng, vào buổi tối, Trương Dương xách chút đặc sản Nam Tích tới nhà bí thư Kiều.
Những thứ này là Kiều Bằng Cử bảo hắn cầm đến, khi xe pickup của Trương Dương vừa mới xuất hiện ở cửa nhà Kiều Chấn Lương, Thì Duy đã vội vàng ra đón.
Trương Dương cười nói: "Nhớ tôi à mà sao kích động ra đón như vậy!"
Thì Duy trợn mắt lườm hắn nói: "Với cái bộ dạng như con gấu của anh mà tôi nhớ anh à? Anh tôi nói rằng mang quà cho tôi, tôi là ra lấy quà, anh lại không phải là quà!"
Trương Dương đương nhiên sẽ không thèm so đo với cô ta, chỉ coi như không nghe thấy cô ta mắng mình, đặt mấy túi đồ xuống bàn, có chút kinh ngạc nói: "Chị họ cô đâu rồi?"
Thì Duy nói: "Cùng mợ tôi đi niệm Phật rồi, chắc sắp về rồi đấy."
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều đâu?"
Thì Duy nói: "Vừa về nhà, đang đọc báo."
Trương Dương cảm thán nói cảm thán nói: "Đúng là lão các mạng, không lúc nào không quên quan tâm quốc gia đại sự."
Thì Duy cười nói: "Anh bớt tâng bốc đi, mau mau mang đồ vào."
Trương Dương cầm đồ bước vào, trong đó có đồ là Kiều Bằng Cử mua, cũng có đồ là hắn mua, tặng đồ chỉ là cái cớ, gặp bí thư Kiều mới là mục đích chân chính.
Kiều Chấn Lương vừa tan làm đang ở trong phòng khách đọc báo, nghe nói Trương Dương tới, y bỏ báo đi ra, nhìn thấy Trương Dương chuyển túi to túi nhỏ vào trong nhà, không khỏi nhíu mày nói: "Cậu làm gì vậy? Sao làm ra động tĩnh lớn thế, sợ người khác không biết rằng cậu tặng lễ cho tôi à?"
Trương Dương cười nói: "Bí thư Kiều, những thứ ở đây không phải chỉ có của tôi mua đâu, Bằng Cử biết tôi đến Đông Giang cho nên bảo tôi mang hộ chút đồ về cho các vị, tôi thuận đường giúp đỡ thôi."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Nó từ khi nào biết quan tâm tới mọi người trong nhà như vậy? Đổi tính rồi à?" Nói xong Kiều Chấn Lương xoay người bước vào.
Trương Dương đặt đồ ở trong vườn rồi nói với Thì Duy: "Cô dọn dẹp đi nhé, tôi đi nịnh bợ bí thư Kiều cái đã."
Thì Duy hếch hếch mũi, vẻ mặt khinh thường.
Trương Dương mỉm cười đi tới phòng khách, nhìn thấy Kiều Chấn Lương lại đang chuyên chú đọc báo, hắn bước tới cạnh y, nhìn qua một cái, Kiều Chấn Lương đang xem tin tức cải cách xí nghiệp Giang Thành, cảm giác được Trương Dương đi tới phía sau mình, y bỏ báo xuống, nói: "Cậu chạy tới đây chắc không phải chỉ để mang hộ đồ thôi chứ?"
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều anh minh! Tôi tặng đồ chỉ là tiện đường, mục đích chủ yếu là tới phản ánh chút tình huống với ngài."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Tôi biết cậu luôn là không có việc thì không tới tam bảo điện mà."
Trương Dương nói: "Đành chịu thôi, ai bảo tôi thấy ngài rất thân thiết, cho nên trong lòng có ủy khuất gì, người đầu tiên mà tôi nghĩ đến luôn luôn là ngài!"
Kiều Chấn Lương nói: "ngồi đi, đừng có nói năng kiểu nịnh bợ với tôi nữa, có gì cứ nói thẳng ra đi."
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Kiều Chấn Lương, kể lại sơ lược chuyện gần đây phát sinh một lượt.
Kiều Chấn Lương nghe xong không khỏi nhíu mày: "Cậu là nói Nam Tích muốn tặng không khu đất đó cho tập đoàn Tinh Nguyệt ư?"
Trương Dương nói: "Còn không phải ư, thế này có khác gì thời vãn Thanh cắt đất đâu, quả thực là nhục nước mất chủ quyền mà!" Trương đại quan nhân lòng đầy căm phẫn, không khỏi thêm mắm thêm muối vài phần.