Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối nay đúng là Kiều Mộng Viện chủ động hẹn, đôi mi dài của Kiều Mộng Viện rủ xuống, nhìn vào rượu trắng trong chén: "Tôi nghe nói anh lại gây chuyện!"

Trương Dương cười nói: "Cô rất ít khi chú ý tới chuyện trên công tác của tôi!"

Kiều Mộng Viện nói: "Quách Chí Giang hôm nay đến nhà tôi, cha tôi hỏi cậu ấy một việc."

Trương Dương nói: "Cái thằng ôn này, lán bán đứng tôi à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi ở đại viện tỉnh ủy, rất nhiều chuyện đều không thể giấu được, chủ nhiệm Liêu của khu khai phá Đông Giang cũng ở đây, phu nhân của ông ta và mẹ của tôi đều tin phật, thường ngày quan hệ với mẹ tôi rất tốt, tối nay bà ta khóc lóc chạy tới nhà của tôi..."

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều nói thế nào?" Hắn đã biết chuyện này không giấu được.

Kiều Mộng Viện ngẩng lên: "Cha tôi rất tức giận, tôi nhìn ra được điều đó, Trương Dương, anh lần này gặp phải phiền phức lớn rồi đó, tôi nghĩ anh nên chuẩn bị tâm lý."

Trương Dương nói: "Cám ơn vì đã nhắc nhở tôi!" Những lời này của Kiều Mộng Viện đã cho thấy, Kiều Chấn Lương đối với chuyện này rất giận, tối nay Lưu Diễm Hồng gọi hắn tới Ủy ban kỷ luật để tìm hiểu tình huống cũng không phải là bắn tiếng đe dọa, chuyện lần này mình đánh Liêu Bác Sinh một cái tát chỉ sợ thật sự gây ra phiền toái lớn rồi.

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi thủy chung cho thấy, anh không thích hợp làm chính trị!"

Trương Dương mỉm cười: "Cái gì đến thì ắt sẽ đến, tôi đã bước lên con đường này, hiện tại vẫn muốn đi tiếp, cảm thấy nó rất thú vị."

Kiều Mộng Viện nói: "Không có ai coi chính trị thành một trò chơi cả, Trương Dương, anh cũng không thể xung động như vậy được, trong chính trị không được chen vào nhân tố tình cảm cá nhân." Cô ta tuy không tòng chính, nhưng sự hun đúc của gia đình khiến lý giải của cô ta về chính trị trời sinh đã hơn người ta một bậc.

Trương Dương nói: "Cô quan tâm tới tôi à?"

Câu này khiến Kiều Mộng Viện phương tâm đại loạn, cô ta cắn môi, đôi mắt đẹp vẫn kiên trì nhìn thẳng vào Trương Dương, cuối cùng gật đầu nói: "Tôi trước giờ vẫn luôn coi anh là bạn!"

"Tôi thủy chung thấy giữa chúng ta so với bạn bè thì thân thiết hơn!" Trương đại quan nhân được một tấc lại muốn tiến một thước, nói.

Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Khoảng cách quá gần sẽ khiến người ta mất đi cảm giác an toàn, tôi vẫn coi anh là bạn bè bình thường!"

Trương Dương nói: "Bất kể cô nói như thế nào tôi vẫn biết không phải vậy! Giữa chúng ta sớm đã không phải bình thường, hà tất phải tự lừa dối nhau!"

Mặt Kiều Mộng Viện bỗng nhiên cảm thấy nóng lên, hai tay cô ta cầm chặt lấy chén rượu, ực một cái uống hết rồi nhắm chặt hai mắt lại.

Trương Dương nói: "Khi tôi từ Ủy ban kỷ luật đi ra, thủy chung nghĩ, tôi muốn tìm người nào đó nói vài câu, nhưng tìm ai đây? Đang nghĩ thì cô gọi điện thoại tới, có câu là gì ý nhỉ?...." Thằng ôn này giả vờ đăm chiêu suy nghĩ.

Kiều Mộng Viện đương nhiên biết hắn muốn nói gì, nói khẽ: "Nói đi, có gì tâm sự gì thì cứ nói ra đi, tôi không ngại làm một người nghe."

Trương Dương nhìm đôi mắt như nước của Kiều Mộng Viện, nuốt nước bọt.

Kiều Mộng Viện nhạy cảm phát giác ra gì đó, bỗng nhiên gắp cái đùi gà lên, đúng vào lúc Trương Dương há miệng thì nhét vào miệng hắn, những lời tiếp theo của Trương đại quan nhân lập tức bị chặn lại: "Đừng nói nữa! Nói ra ngay cả bạn cũng không làm được nữa đâu!"

Một chiếc xe Hồng Kỳ đi ngang qua đường, Tống Hoài Minh ngồi bên trong xe, vừa hay nhìn thấy cảnh bên đường, y bất giác nhíu mày, hai tay theo bản năng đan chặt vào nhau, sau khi xe đi qua thì quay đầu đi, tựa hồ nghe thấy tiếng cười nói của Trương Dương và Kiều Mộng Viện.

Tống Hoài Minh ra ngoài muộn như vậy là để gặp Lưu Diễm Hồng, lần này gặp mặt không như trước đây, thuần túy là vì chuyện trong công tác.

Từ sau khi đề bạt Lưu Diễm Hồng thất bại, Tống Hoài Minh vẫn chưa có cơ hội nói chuyện tử tế với cô ta, bất kể là làm thượng cấp, hay là làm lão đồng học, lão bằng hữu của cô ta, Tống Hoài Minh đều nên an ủi cô ta một chút.

Cuộc gặp mặt tối nay là Lưu Diễm Hồng chủ động mời, sau khi cô ta xử lý xong chuyện của Trương Dương lại ở Ủy ban kỷ luật xử lý một số việc, khi rời khỏi thì gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh, cô ta mời Tống Hoài Minh cùng đi ăn khuya.

Khi Tống Hoài Minh tới quán trà Phú Cẩm, nhìn thấy xe của Lưu Diễm Hồng đã đỗ ở ngoài cửa, y xuống xe rồi bảo lái xe về trước.

Quán trà Phú Cầm cách chính phủ tỉnh, tỉnh ủy không xa, ở gây sườn tây công viên Minh Tâm, Lưu Diễm Hồng và ông chủ quán trà là bạn thân, nơi này khá yên tĩnh, ít người quấy rầy, hơn nữa đến bất kỳ lúc nào thì phóng bếp cũng đều có thức ăn cung ứng.

]Tống Hoài Minh đi tới các Minh Châu, Lưu Diễm Hồng đã ngồi ở đó, nhiệt độ bên trong rất cao, cô ta cởi áo khoác, mặc aó sư mi màu đỏ, Lưu Diễm Hồng tuy rằng đã trung niên, nhưng bảo dưỡng rất khá, bầu ngực vẫn rất cao, da thịt nhẵn nhụi, mặt không có chút nếp nhăn nào.

Tống Hoài Minh cười cười, cởi áo gió ra, Lưu Diễm Hồng đứng lên, giúp y cởi áo gió, Tống Hoài Minh nói: "Tôi tự mình làm được!"

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Sao vậy? Sợ tôi ăn anh à?"

Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: "Tôi sợ ai cũng sẽ không sợ lão đồng học cô."

Lưu Diễm Hồng nói: "Nữ nhân là lão hổ, lão hổ không phát uy, anh cho rằng tôi bị bệnh à!"

Tống Hoài Minh cười ha ha, y cầm khăn trên bàn lên lau tay, nhìn thấy bốn món ăn trên bàn, chép miệng nói: "Lão đồng học, đã trễ thế này rồi còn mời tôi ăn cơm, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì vậy?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Không phải đặc biệt mời anh ăn cơm, là tôi làm thêm muộn, ăn cơm một mình thì tẻ nhạt quá, cho nên tôi nghĩ tới anh, mời đại tỉnh trưởng Tống tới ngồi nhìn tôi ăn!"

Tống Hoài Minh cười rất tươi, ở Bình Hải cũng chỉ có Lưu Diễm Hồng dám nói như vậy, có điều giữa y và Lưu Diễm Hồng rất trong sáng vô tư.

Lưu Diễm Hồng giúp Tống Hoài Minh treo áo gió lên giá, mũi cô ta rất tinh: "Sao trên quần áo anh có mùi sữa vậy?"

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Tối nay bế thằng nhỏ một lúc, thằng nhỏ gần đầy đặc biệt quấn tôi."

Lưu Diễm Hồng nói: "Nhi nữ tình trường khẳng định anh hùng khí đoản, lão đồng học, anh phải cảnh giác."

Tống Hoài Minh nói: "Chắc là là như vậy, tôi cảm thấy gần đây cũng không còn hùng tâm tráng chí như ngày xưa nữa."

Lưu Diễm Hồng cũng rất hiểu Tống Hoài Minh, biết miệng y thì nói vậy, nhưng trong bụng tuyệt đối không phải là nghĩ như vậy, cô ta cầm Ngũ Lương Dịch trên bàn lên rót cho Tống Hoài Minh, cũng rót cho mình một ly.

Tống Hoài Minh nhắc nhở cô ta: "Cô lái xe đến, hay là đừng uống."

Lưu Diễm Hồng nói: "Không sao đâu, lát nữa tôi để xe ở đây, bắt xe về." Cô ta cầm chén rượu lên, nói: "Nào, lâu rồi chưa ăn cơm chung, cám ơn anh có thể nể mặt tôi, nửa đêm nửa hôm ăn cơm cùng tôi."

Tống Hoài Minh nghe thấy cô ta nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút áy náy, trong khoảng thời gian này mình vẫn luôn cố ý bảo trì khoảng cách với cô ta, vị trí của bọn họ quyết định, sự qua lại của bọn họ không thể tự nhiên giống như người bình thường, mặc dù là bọn họ vô tư trong sáng, giữa bọn họ không có gì cả. Nhưng vẫn lo có người nói ra nói vào, Tống Hoài Minh nói khẽ: "Chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, cũng không cần phải khách khí làm gì? Cô nói vậy tôi thấy xa lạ lắm."

Lưu Diễm Hồng ý vị thâm trường nói: "Sự xa lạ đã nảy sinh rồi!"

Tống Hoài Minh cười ha ha một tiếng, y không biết nên trả lời như thế nào, cho nên đành dùng tiếng cười để lấp liếm.

Lưu Diễm Hồng chạm cốc với Tống Hoài Minh, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, bỏ chén rượu xuống, vừa rót rượu vừa nói: "Vừa rồi tôi tìm Trương Dương để tìm hiểu một số tình huống, chuyện của cậu ta có chút phiền phức."

Tống Hoài Minh đã nghe nói chuyện Trương Dương đánh Liêu Bác Sinh, y gắp một củ ngó sen bỏ vào miệng: "Thằng ôn này chính là có cái tính như vậy đó, không khống chế được tình tự, vốn chuyện này đã được giải quyết, nhưng hắn lại cứ muốn sinh sự."

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Kiều rất tức giận, bảo Ủy ban kỷ luật của chúng tôi phải xử lý nghiêm túc chuyện này, tôi thấy Trương Dương lần này chắc sẽ gặp một cú ngã nhẹ."

Tống Hoài Minh không nói gì, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.

Lưu Diễm Hồng nói: "Có lẽ anh nên nói vài lời giúp hắn."

Tống Hoài Minh vẫn như cũ không tỏ thái độ.

Lưu Diễm Hồng có chút nóng nảy: "Anh nói gì đi chứ! Trương Dương tuy rằng hơi xung động một chút, có điều cái đám quan liêu Đông Giang bang quả thực đáng đánh, vì lợi ích của địa phương mà không để ý đến cảm thụ của người khác, tùy ý để nước bẩn không ngừng chảy vào sông Thoan, tôi thấy cho dù xử lý Trương Dương thì đồng thời cũng phải xử lý bọn họ, bọn họ căn bản chính là vô trách nhiệm!"

Tống Hoài Minh nói: "Trên đường tới đây tôi đã nhìn thấy Trương Dương?"

Lưu Diễm Hồng hơi ngẩn ra: "Sao cơ!"

Tống Hoài Minh uống cạn chén rượu này rồi nói khẽ: "Hắn và con gái của bí thư Kiều ở quán ven đường ăn cơm với nhau!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK