Trương Dương trước gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên, ngày hôm nay đã là ngày tám tháng giêng, Sở Yên Nhiên nghe nói hắn chạy tới Hàn Quốc cũng có chút vô cùng kinh ngạc, bất quá cô ấy cũng biết Trương Dương là một người không chịu ngồi yên, bảo hắn Trương Dương nhớ kỹ mười lăm tháng giêng nhất định phải trở về Đông Giang, bà ngoại chuẩn bị tiết nguyên tiêu, Trương Dương liên tục đáp ứng.
Trong khoảng thời gian này Trương Dương lo lắng nhất cũng là Kiều Mộng Viện, bởi vì cô ấy biết mục đích Trương Dương đi đến Bắc Triều Tiên, Trương Dương đi được mấy ngày, cô ấy vẫn đều lo lắng vì Trương Dương.
Nhận được điện thoại của Trương Dương, Kiều Mộng Viện trong lòng có trăm câu ngàn lời muốn nói, thế nhưng nói đến bên môi thì một chữ cũng không nói ra, cầm điện thoại nhẹ giọng khóc nức nở lên!
Nghe được tiếng khóc của Kiều Mộng Viện bên đầu kia của điện thoại, Trương Dương nhất thời luống cuống: "Này... Nha đầu, cô đừng khóc, tôi không chọc cô, không trêu chọc cô, cô khóc cái gì?"
Kiều Mộng Viện khóc thút thít nói: "Anh chọc tôi, cũng là anh chọc tôi..."
Trương Dương nói: "Nha đầu, đừng đùa chứ, cô không phải vẫn đều là người thông tình đạt lý sao? Hôm nay sao đột nhiên không nói đạo lý?"
Kiều Mộng Viện khóc nói: "Anh có biết mấy ngày này tôi sống làm sao hay không? Tôi... Tôi hận anh!"
Trương đại quan nhân nở nụ cười ha ha.
Kiều Mộng Viện không nhịn được mắng: "Không lương tâm, vô tâm vô phế! Anh là đồ khốn!"
Cô ấy bên kia càng mắng, Trương đại quan nhân cũng càng hài lòng, mắng đó là chứng minh quan tâm mình, đừng thấy Kiều Mộng Viện lúc cùng một chỗ với mình thì bày ra vẻ tránh thật xa. Nhưng sâu trong nội tâm cô ấy vẫn quan tâm mình.
Kiều Mộng Viện mắng xong, hết giận một ít, nhẹ giọng nói: "Anh có khỏe không?"
Trương Dương nói: "Không biết khỏe bao nhiêu, tôi từ Bắc Triều Tiên nhập cư trái phép đến Nam Triều Tiên liễu, hiện nay đang ở nhà Kim Thượng Nguyên tiên sinh làm khách."
Kiều Mộng Viện nghe hắn nói như vậy hoàn toàn yên lòng, Trương Dương tới Nam Triều Tiên thì ý nghĩa hắn đã thoát khỏi hiểm cảnh, cô ấy nhẹ giọng nói: "Lúc nào trở về?
Trương Dương nói: "Rất nhanh."
Kiều Mộng Viện nói: "Chuyện của Bắc Triều Tiên giải quyết thế nào?"
"Coi như thuận lợi, người cứu ra. Bất quá có thể sẽ lưu lại một chút phiền phức."
"Phiền phức gì?"
"Con trai của Lý Ngân Nhật đã chết, không phải tôi làm!"
Kiều Mộng Viện thở dài nói: "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần anh bình an là tốt rồi, mau trở về đi."
Trương Dương gật đầu nói: "Yên tâm đi, tôi ở tại Hán Thành. Không có việc gì đâu."
Kiều Mộng Viện trước khi cúp điện thoại, nhẹ giọng nói: "Giúp tôi thăm hỏi Kim Mẫn Nhi!"
Trương đại quan nhân cúp điện thoại, mới ý thức được những lời này của Kiều Mộng Viện bao hàm ý nghĩa rất sâu, lẽ nào cô ấy đã sớm phát hiện mình và Kim Mẫn Nhi có chút vấn đề? Thằng nhãi này tại trên tình cảm tuyệt đối là một kẻ quyết chí tiến lên chưa bao giờ đi lo lắng hậu quả, mặc kệ nó, chỉ cần tôi thích, một người cũng không thể bỏ!
Trương Dương đối với Kim Mẫn Nhi còn có một phần tình tiết khác, vẻ bề ngoài của Kim Mẫn Nhi cực giống với tình nhân Xuân Tuyết Tình kiếp trước của hắn. Hắn thậm chí cho rằng Kim Mẫn Nhi cũng như mình, từ Đại Tùy xuyên qua tới, nhưng biểu hiện của Kim Mẫn Nhi trước mặt Trương Dương hoàn toàn là một người con gái hiện đại, đối với Xuân Tuyết Tình, đối với Đại Tùy cô ấy không có mảy may ấn tượng, hay là trên đời này thật sự có người có thể giống nhau đến mức như vậy.
Kim Mẫn Nhi từ lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dương, cũng đã nhận thấy được ánh mắt thâm tình chân thành của hắn nhìn mình, sau đó mới biết được Trương Dương đã từng có một người bạn gái lớn lên giống nhau như đúc với mình. Mỗi lần nhìn thấy Trương Dương, cô ấy không nhịn được muốn hỏi, mình và bạn gái của hắn có phải là thật sự rất giống?
Buổi chiều cùng ngày, Trương Dương được Kim Mẫn Nhi dẫn đi đến Cảnh Phúc cung của Hán Thành du ngoạn một vòng, Cảnh Phúc cung là chính cung của vương triều Triều Tiên, đã có lịch sử hơn năm trăm năm. Chân chính đến Hàn Quốc mới có thể phát hiện, hầu như mỗi một chi tiết của quốc gia này đều đã bị văn hóa Trung Hoa ảnh hưởng, từng có người nói qua, muốn nhìn văn bản rõ ràng phải đến Hàn Quốc. Đích thật là có vài phần đạo lý, bởi vì vừa du lịch Bắc Triều Tiên, Trương Dương trong lòng trong không tự chủ được đem Bình Nhưỡng và Hán Thành ra làm so sánh, Bình Nhưỡng lạc hậu là rõ ràng. Hắn cũng không muốn đi bình luận chính sách hai nước, chân chính tạo thành loại chênh lệch này của hẳn là do người chấp chính khác biệt, bây giờ Bắc Triều Tiên đã đi vào một vòng lẩn quẩn, so sánh với Nam Triều Tiên, chênh lệch là thật lớn, hơn nữa chỉ biết càng lúc càng lớn.
Kim Mẫn Nhi cùng Trương Dương đi đến Cảnh Phúc cung một là vì tận tình làm chủ, hai là vì cho hắn thả lỏng tâm tình, hai người tới trước Hương Xa lâu, Kim Mẫn Nhi nói: "Cảm giác thế nào?"
Trương Dương cười cười nói: " Văn hóa Triều Tiên và văn hóa Trung Hoa đồng tông đồng nguyên."
Kim Mẫn Nhi nói: "Quả thật, quốc gia chúng tôi có rất nhiều thứ đều là học tập từ văn hóa Trung Hoa."
Trương Dương cười nói: "Rất ít người Hàn Quốc cho rằng như thế."
Kim Mẫn Nhi nói: "Lòng tự trọng của dân tộc Đại Hàn rất mạnh, bên trong có một số người không muốn nhìn thẳng vào lịch sử, thế nhưng xin tin tưởng, chỉ là một ít người, bọn họ không đại biểu được quốc gia của chúng tôi."
Trương Dương gật đầu, nhìn hồ nước trước Hương Xa Lâu, hắn thấp giọng nói: " Đến đây, tôi cuối cùng có một loại ảo giác, dường như về tới cổ đại!"
Kim Mẫn Nhi nói: "Trong bầu không khí lịch sử, rời xa ầm ĩ trần thế, quả thật dễ làm cho quên mất khái niệm thời không, thật ra tôi cũng có lúc cảm thấy như vậy."
Trương Dương cười nói: "Thật sự?"
Kim Mẫn Nhi gật đầu: "Không biết vì sao, tôi đối với cố cung luôn có loại cảm giác thân thiết." Đôi mắt đẹp như nước của Kim Mẫn Nhi nhìn Trương Dương, nhỏ giọng nói: "Trương Dương, anh đã nói tôi rất giống một người bạn gái trước đây của anh, thật sự có giống như vậy sao?"
Trương Dương gật đầu nói: "Cô ấy tên là Xuân Tuyết Tình, cô và cô ấy giống nhau như đúc." Hắn nhắm mắt lại, nhớ tới tình cảnh Xuân Tuyết Tình ngồi ở trên thuyền hoa, tay đàn tỳ bà, cất tiếng hát, tất cả dường như ngay hôm qua, rồi lại tựa hồ xa không thể với tới.
"Anh rất yêu cô ấy?" Kim Mẫn Nhi cẩn thận hỏi.
Trương Dương không nói chuyện, giương đôi mắt nhìn mặt cười của Kim Mẫn Nhi, Kim Mẫn Nhi nhạy cảm nhận thấy được trong ánh mắt của hắn có một loại nhu tình khó có thể miêu tả, tim của cô ấy không khỏi đập nhanh lên, cắn cắn môi anh đào nói: "Anh nhất định rất yêu cô ấy!"
Trương Dương mỉm cười nhìn Kim Mẫn Nhi, không biết cô ấy vì sao cho ra cái kết luận này.
Kim Mẫn Nhi có chút xấu hổ trốn tránh ánh mắt của Trương Dương, chính là cái ánh mắt thâm tình của Trương Dương khiến cho cô ấy vững tin, tình yêu của Trương Dương đối với Xuân Tuyết Tình nhất định rất nhiều, thế nhưng nội tâm của cô ấy rồi lại cảm thấy mất mác, bởi vì cô ấy biết ánh mắt của Trương Dương không thuộc về mình, hắn chỉ là đem mình trở thành Xuân Tuyết Tình, cô ấy gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Đi thôi!"
Rời Cảnh Phúc cung, đi tới bãi đỗ xe, Kim Mẫn Nhi gọi điện thoại cho tài xế lái xe đến đây, hai người đang chờ xe, Trương Dương thấy xa xa, một bóng lưng quen thuộc đang đi lên một chiếc Bingley màu đen có rèm che, trước khi người nữ đó lên xe, quay đầu lại nhìn về hướng Cảnh Phúc cung.
Trương đại quan nhân dường như bị một viên đạn bắn trúng ngay trái tim, cả người trong nháy mắt đứng đơ ra như tượng đá, hắn khó có thể tin vào hai mắt của mình, đôi mi thanh tú cong cong, mắt phượng sáng, trong mang ánh mắt theo vài phần ung dung đẹp đẽ quý giá, căn bản là là Cố Giai Đồng, Trương Dương cảm giác đầu choáng mắt hoa, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn, hắn dùng lực xoa xoa con mắt, lúc này người nữ đó đã lên ô tô, Trương Dương cũng không giải thích với Kim Mẫn Nhi, hắn đi nhanh về phía trước, cũng không chờ hắn đuổi kịp chiếc Bingley, một chiếc xe màu đen ngăn cản lối đi của hắn.
Bên trong xe bước xuống bốn gã mặc đồ đen mang kính râm, bọn họ vây quanh Trương Dương, một người dẫn đầu lạnh lùng nói: "Trương tiên sinh, tôi muốn mời anh đi cùng chúng ta một chuyến."
Trương Dương thấy chiếc Bingley đã biến mất tại góc xa, trong lòng vừa vội vừa tức, hắn giận dữ hét: "Cút ngay!" Một cước đá bay người nam dẫn đầu kia, sau đó bay lên không vọt qua, vượt qua chiếc xe màu đen, đuổi theo cực nhanh về phía trước.
Mấy gã mặc độ đen nhanh chóng móc súng điện đuổi theo bước chân của Trương Dương.
Kim Mẫn Nhi cũng không ngờ rằng đột nhiên phát sinh loại tình huống này, cô ấy cũng đuổi theo ở phía sau, lớn tiếng nói: "Này! Các người làm gì vậy!"
Một gã mặc tây trang màu đen mang cà vạt đưa tay ngăn cản lối đi của Kim Mẫn Nhi, hắn mỉm cười nói: "Kim tiểu thư, cô tốt nhất không nên hỏi đến chuyện này."
Kim Mẫn Nhi dựng thẳng mày, cả giận nói: "Cút ngay, hắn là bạn của tôi!"
Trương Dương lúc này đã đuổi tới góc phố, thế nhưng chiếc Bingley có rèm che không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Trương Dương lúc này mới nhớ tới mình vừa rồi chỉ lo đuổi theo Cố Giai Đồng, nhưng quên ghi nhớ bảng số xe, hắn ảo não giậm chân.
Lúc này bốn gã mặc đồ đen cũng đuổi tới phía sau của hắn, một người bóp cò súng, súng điện bắn trúng đầu vai của Trương Dương, một đạo điện quang màu xanh hiện lên tại cánh tay của Trương Dương, Trương đại quan nhân cảm giác được vai chết lặng một chút, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục bình thường, mấy người kia thấy hắn không có phản ứng gì, một người lại chuẩn bị bắn, Trương đại quan nhân trong lòng vừa uể oải vừa căm tức, đem tất cả lửa giận do không đuổi theo Cố Giai Đồng phát tiết trên người mấy gã đặc công Hàn Quốc, hắn giật dây điện trên người xuống, giống như báo săn vọt tới, một quyền đã đánh tên đặc công Hàn Quốc đối diện bay đi ra ngoài, tên kia bay ra chừng ba mét rất xa, đập thẳng vào chiếc ô tô bên đường, làm thân ô tô lõm xuống.
Ba gã đặc công thấy tình thế không ổn, đồng thời bày ra tư thế taekwondo phát động công kích hướng Trương Dương, Taekwondo là môn võ quốc dân của Hàn Quốc, đám đặc công Hàn Quốc cũng có cao thủ Taekwondo bên trong.
Chỉ tiếc bọn họ gặp phải chính là Trương Dương, một cước còn chưa có giơ lên tới đâu, chân phải của Trương Dương đã đoán trúng, một gã đặc công khác quay lại đá, lần này thì chân gã ta đã kịp giơ lên cao, đáng tiếc bị Trương đại quan nhân đá một cước vào bàn chân trụ dưới đất của gã, làm gã kêu thảm ôm chân ngã xuống, tên đặc công còn lại nhào đến, tên này là tên cao nhất, cũng là kẻ thảm nhất, bị một quyền nện ngay đũng quần, cái này là Trương đại quan nhân thủ hạ lưu tình, nếu không một quyền này bảo đảm khiến cho “cần gạt tăng dân số” của gã biến thành thịt vụn.