Tiết Thế Luân nói: "Ở quốc gia này của chúng ta, làm rạng rỡ tổ tông tuyệt đối không phải là chỉ dùng tiền tài là có thể làm được. Trong mắt cha tôi, thành tựu của tôi chỉ sợ không thể đánh đồng với Hoài Minh huynh."
Tống Hoài Minh nói: "Thế Luân huynh nói như vậy, tôi thật sự rất xấu hổ."
Tiết Thế Luân quay lại đề tài về Hạng Thành: "Hoài Minh huynh, tôi cũng không giấu gì anh, trong khoảng thời gian này trong lòng tôi vô cùng dày vò, chính là vì chuyện của Hạng Thành."
Tống Hoài Minh nói: "Hắn là hắn, anh là anh, hắn cũng không phải là trẻ chưa thành niên, nên gánh trách nhiệm vì hành vi của mình."
Tiết Thế Luân nói: "Rất cao hứng khi nghe thấy anh nói như vậy, nhưng rất nhiều người lại không nghĩ như vậy."
Tống Hoài Minh nói: "Người sống trên đời thực sự bị khốn nhiễu quá nhiều, nếu mỗi một việc chúng ta đều phải để ý, như vậy sẽ có rất nhiều phiền não, người đến tuổi của chúng ta, phiền não đã không ít rồi, sao còn phải tự tìm phiền não nữa?"
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Hoài Minh huynh ở trong quan trường, sự lý giải đối với quan trường thì thấu triệt hơn tôi rất nhiều. Một người chỉ cần đã làm rồi thì sẽ bị khắc lên dấu của quan trường, bất kể anh về sau có làm quan hay không, bất kể anh đã về hưu hay chưa, người khác đầu tiên sẽ nhớ đoạn kinh lịch làm quan của anh, nghĩ đến anh trong đoạn thời gian đó có giành được lợi ích gì không. Không ngại bị chê cười, ngoài mặt thì rất nhiều người đều thừa nhận tôi trên buôn bán rất có thành tựu, nhưng ở sau lưng rất nhiều người đều sẽ coi tất cả thành tựu mà tôi đạt được là nhờ phước ấm của tổ tiên, cho rằng một nửa lớn thành tích mà tôi có được là tới từ cha tôi, cùng với đoạn kinh lịch làm quan trong quá khứ của tôi.
Tống Hoài Minh nói: "Thế Luân huynh đã qua cái thời thanh niên rồi, suy nghĩ của người khác chẳng lẽ còn ảnh hưởng tới tâm cảnh của anh ư."
Tiết Thế Luân nói: "Tôi là người sính cường, từ nhỏ đã lấy vượt qua cha tôi làm mục tiêu, nhưng về sau lại phát hiện, tôi cả đời này cũng không thể vượt qua được cha tôi, bởi vì tôi không thể không lựa chọn hoàn cảnh phát triển hoàn toàn bất đồng với cha, tôi tòng thương còn ông ta thì làm quan."
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Giữa Cha con cần để ý như vậy ư?"
Tiết Thế Luân nói: "Lão gia tử đi quá đột nhiên, ông ta trước khi qua đời từng có một cuộc nói chuyện với tôi, ở trong lòng ông ta thủy chung kỳ vọng tới phát triển trên sĩ đồ, là tôi đã cô phụ ông ta."
Tống Hoài Minh nói: "Một người nên đi con đường nào, cho dù là người vĩ đại cũng không thể khống chế. Giống như Hạng Thành, hắn đã cô phụ sự tín nhiệm của Tiết lão đối với hắn, làm ra chuyện nguy hại cho quốc gia, nguy hại cho nhân dân. Tuy rằng hắn cuối cùng lựa chọn tự sát để tạ tội, nhưng điều này cũng không thể rửa sạch sai lầm mà hắn đã phạm phải, tôi cũng sẽ không bởi vậy mà từ bỏ truy tra hắn, nhất định phải đưa hắn và đồng bọn của hắn ra trước pháp luật, nhất định phải trả lại cho Bắc Cảng một Càn Khôn sáng sủa." Những lời này của Tống Hoài Minh nói rất có khí phách, như tuyên truyền giác ngộ.
Tiết Thế Luân ý thức được Tống Hoài Minh đang thông qua những lời này để truyền đi tín hiệu nào đó cho mình, y thở dài: "Hoài Minh huynh, tôi lo lắng nhất chính là có người muốn lợi dụng chuyện này, tôi không muốn chuyện của Hạng Thành tạo thành ảnh hưởng tới danh dự cả đời của cha tôi."
Tống Hoài Minh nhìn vào hai mắt của Tiết Thế Luân, ánh mắt thâm thúy tựa hồ muốn xuyên thấu đôi mắt giống như sương mù của Tiết Thế Luân, Tống Hoài Minh nói: "Tôi tin Tiết lão, nếu Tiết lão còn sống. ông ta tất nhiên sẽ quân pháp bất vị thân, bất kỳ một người có lương tri nào cũng sẽ không đi bôi nhọ một vị tiền bối có công huân lớn lao như ông ta, Tiết lão là cha của anh, anh hiểu ông ta hơn so với bất kỳ ai, nếu tôi là anh thì tôi tuyệt đối sẽ không lo lắng."
Một chỗ nào đó trong nội tâm của Tiết Thế Luân bởi vì những lời này của Tống Hoài Minh mà xúc động, y nói khẽ: "Bên ngoài cũng có rất nhiều lời đồn đại, nói tôi mới là nhân vật chủ sự sau lưng Hạng Thành."
Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Tôi cũng có nghe nói."
" Anh thấy thế nào?"
Tống Hoài Minh lắc đầu nói: "Tôi không tin?"
Ánh mắt của Tiết Thế Luân sáng ngời, y không ngờ Tống Hoài Minh đưa ra câu trả lời khẳng định như vậy.
Tống Hoài Minh nói: "Tôi và Thế Luân huynh tương giao không sâu, chỉ có tiếp xúc vài lần, nhưng tôi đối với Thế Luân huynh cũng coi như là có tìm hiểu một chút, tôi lớn mật nói ra, mong rằng Thế Luân huynh không lấy làm phiền lòng."
Tiết Thế Luân mỉm cười gật đầu.
Tống Hoài Minh nói: "Thế Luân huynh là người vô cùng hiếu thuận, tôi thủy chung cho rằng một người đối với cha mẹ không tốt thì tuyệt đối không thể tuyệt đối không thể trung tâm ái quốc, ở trong mắt tôi Thế Luân huynh là một thương nhân ái quốc, anh rất coi trọng vinh dự của gia tộc, đây cũng không phải là bởi vì lòng hư vinh, mà là sự kính trọng đối với trưởng bối, là để bảo vệ và duy hộ danh dự của trưởng bối, nếu không Thế Luân cũng sẽ không bởi vì chuyện của Hạng Thành mà khẩn trương như vậy, cũng sẽ không lo lắng chuyện của Hạng Thành sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Tiết lão."
Tiết Thế Luân không nói gì, lại nhẹ giọng thở dài, giống như Tống Hoài Minh nói vào tận đáy lòng y.
Tống Hoài Minh nói: "Có đôi khi tôi thường xuyên suy nghĩ, cha mẹ cho chúng ta sinh mệnh, cho chúng ta rất nhiều ân tình mà cả kiếp này cũng không thể hồi báo được, mà chúng ta thì cho bọn họ được gì, chúng ta có năng lực cho bọn họ cái gì?Cha mẹ tôi mất sớm, tôi muốn tận hiếu cũng không có cơ hội, điều tôi có thể làm không phải là mỗi tiết thanh minh thì về phía trước mộ phần của cha mẹ đốt chút khói nhang, cũng không phải là dùng sự thăng quan của tôi để an ủi vong linh của bọn họ, tôi biết bọn họ không cần, cái bọn họ thực sự để ý là tôi có làm người một cách trong sạch hay không, có là một người không thẹn với quốc gia, không thẹn với nhân dân, không thẹn với chính bản thân hay không!"
Tiết Thế Luân mím môi, cầm chén rượu lên nói: "Vì những lời này của anh, tôi kính anh."
Sở Yên Nhiên điều khiển chiếc xe máy Bias chở Trương Dương đi xuyên qua dòng xe ở đường lớn của kinh thành, từ kính chiếu hậu cô ta phát hiện một chiếc Kawasaki 1000 đang dùng tốc độ kinh khủng đuổi theo họ, từ dáng người rất dễ có thể phán đoán ra đó là một nữ nhân.
Khi Sở Yên Nhiên nhận ra đó là một nữ nhân thì Trương đại quan nhân cũng nhận ra đó là Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi, trong lòng hắn gần như tuyệt vọng, Hắc Quả Phụ này thật đúng là âm hồn không tan.
Hắc Quả Phụ điều khiển xe máy rất nhanh đã chạy song song với Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên nhận ra cô ta, đôi môi đỏ như lửa của Hắc Quả Phụ hơi hơi hé ra, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Sở Yên Nhiên nghiêng đầu về phía cô ta, Hắc Quả Phụ minh bạch ý tứ của đối phương, Sở Yên Nhiên hiển nhiên đồng ý khiêu chiến với mình.