Tra Tấn Bắc trên mặt mang theo nụ cười của người chiến thắng, y bắt tay Hà Trường An, nói: "Hà tổng, thật ngại quá, Tra mỗ hoành đao đoạt ái rồi!"
Hà Trường An mỉm cười, nói: "Mặc bảo của Thiên Trì tiên sinh tuy tốt, nhưng ở trong lòng tôi dẫu sao cũng có giá trị, giá mà Tra tiên sinh đưa ra đã vượt quá cái giá ở trong lòng tôi, tôi bại cũng tâm phục khẩu phục!"
Tra Tấn Bắc nói: "Kỳ thực Hà tiên sinh mà bỏ thêm năm ngàn đồng nữa là tôi sẽ bỏ cuộc thôi!" Câu này có chút ý tứ sát muối vào vết thương.
Hà Trường An cười nói: "Thiên Trì tiên sinh nếu biết anh lợi dụng Mãn Giang Hồng để quảng bá sản phẩm của mình, chắc cũng sẽ có chút tiếc nuối!" Y bước về phía trước micro, trước tiên là chưng cầu ý kiến của La Tuệ Ninh: "Văn phu nhân, tôi có thể nói mấy lời không?"
La Tuệ Ninh đã nhìn ra hai người họ hôm nay muốn tiến hành minh tranh ám đấu quanh cuộc bán đấu giá này, nhưng La Tuệ Ninh lại không quan tâm tới loại tranh đấu này. nếu như không có sự giằng co của họ, bức Mãn Giang Hồng hôm nay cũng không thể nào bán được với giá một ngàn vạng, khoản tiền này giành cho sự nghiệp từ thiện, đối với Thiên Trì tiên sinh mà nói cũng là một loại an ủi. La Tuệ Ninh mỉm cười gật đầu: "Xin Hà tổng cứ nói!"
Hà Trường An nói: "Chào các vị, hôm nay là cuộc bán đấu giá từ thiện tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh, bán đấu giá chỉ là một hình thức, chủ yếu là lợi dụng loại hình thức này để mọi người tụ lại với nhau, hiến chút lòng nhân ái đối với những trẻ em thất học, tôi quyết định dùng danh nghĩa cá nhân quyên tặng cho quỹ từ thiện hai trăm vạn nhân dân tệ!"
Hiện trường lại vang lên một số tiếng vỗ tay, nhưng có một ngàn vạn của Tra Tấn Bắc vừa rồi, châu ngọc ở trước mặt, hai trăm vạn này không tạo ra được chút gợn sóng nào.
La Tuệ Ninh mỉm cười gật đầu, tỏ ý cảm tạ với việc thiện của Hà Trường An, nhưng Hà Trường An lại nói: "Có điều tôi có một thỉnh cầu!"
La Tuệ Ninh cười nói: "Hà tổng, làm từ thiện thì không có hồi báo đâu!"
Hà Trường An cười nói: "Tôi hôm nay không mua được bức Mãn Giang Hồng của Thiên Trì tiên sinh, trong lòng có chút tiếc nuối, mọi người đều biết tôi là thương nhân, cho nên tôi muốn việc thiện của tôi giành được chút hồi báo nho nhỏ!"
Những người có mặt ở đây đều bật cười, câu này của Hà Trường An rất thẳng thắn, cũng thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người, y quyên ra hai trăm vạn rốt cuộc là muốn có được dạng hồi báo này?
Ánh mắt của Hà Trường An lướt qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Trương Dương. Trương Dương trong lòng rúng động, lập tức hiểu được ý của y.
Hà Trường An nói: "Tôi muốn xin con nuôi của Văn phu nhân ở ngay hiện trường viết một bức Mãn Giang Hồng tặng cho tôi, để bù đắp một chút mất mát trong lòng tôi, không biết ý của Văn phu nhân như thế nào?"
La Tuệ Ninh hiểu Hà Trường An muốn thông qua loại phương thức này để vớt vát chút sĩ diện, đồng thời cũng chuyển dịch tiêu điểm của công chúng. Không muốn để Tra Tấn Bắc một mình độc mỹ, quan hệ giữa Văn gia và Hà Trường An trước giờ luôn rất tốt, La Tuệ Ninh lúc trước cự tuyệt yêu cầu mua toàn bộ tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh với giá năm ngàn vạn của Hà Trường An cũng là vì có thái độ trách nhiệm với Thiên Trì tiên sinh, nhưng đối với Hà Trường An dẫu sao cũng có chút áy náy. Hà Trường An đã đề ra yêu cầu này, dứt khoát lợi dụng loại phương thức này để bù đắp chút cho y vậy. La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, Hà tổng đã yêu mến như vậy, con ở đây viết một bức Mãn Giang Hồng tặng cho chú ấy đi!"
Mẹ nuôi đã lên tiếng, Trương đại quan nhân chỉ đành nghe theo, lúcđứng dậy lại bị Tra Vi kéo lại, Tra Vi nói khẽ: "Mặc kệ y!"
Trương Dương nào dám không nể mặt mẹ nuôi, vả lại hắn còn thiếu Hà Trường An một nhân tình, hiện tại tranh giá đã trần ai lạc định, hắn cho dù viết một bức cũng chẳng tạo nên được sóng gió gì, Trương đại quan nhân mỉm cười bất lực với Tra Vi rồi bước lên sân khấu.
Hiện trường rất nhanh liền chuẩn bị xong thư án và văn phòng tứ bảo.
La Tuệ Ninh ý vị thâm trường nói với Trương Dương: "Ở đây cao thủ thư pháp như mây, con phải biểu hiện cho tốt!"
Trương Dương gật đầu, hắn cũng muốn làm cho có lệ, nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi vụt tắt, La Tuệ Ninh nói không sai, hiện trường đa số đều là người trong nghề, mình nếu viết qua quýt cho xong, há chẳng phải là làm mất mặt La Tuệ Ninh ư, nghĩ thấu chuyện này, Trương Dương cười nói: "mẹ nuôi yên tâm!"
Bước tới trước thư án, Trương Dương cầm khăn lên lau hai tay, cười nói: "bêu xấu rồi!" Cầm bút lông lên, nhắm hai mặt lại, bài Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi từng câu từng câu xuất hiện trong đầu Trương Dương, sau khi nhớ lại một lượt câu cú ở trong đầu, Trương đại quan nhân cầm bút lông lên, thư pháp của hắn phong mang tất lộ, như Trường Giang đại hà văn chương trôi chảy, giữa nhừng hàng chứ đầy bá khí một đi không về, công bằng mà luận, thư pháp của Trương Dương thích hợp với bài Mãn Giang Hồng này hơn, tuy chỉ luận về thư pháp mà nói thì không thể nào bằng được Thiên Trì tiên sinh, nhưng khí thế và phong cách lại rất hợp với bài từ này.
Trương Dương bút tẩu long xà, hành văn liền mạch lưu loát, sau khi viết xong, ngực hơi nhấp nhô, chỉ có dồn hết nhiệt huyết mới có thể viết ra được một cách lâm li tẫn trí...
Hà Trường An như có được trí bảo, ở bên cạnh than không ngớt: "Chữ đẹp, một bức Mãn Giang Hồng tuyệt vời!" Lúc nói những lời này y cười tủm tỉm nhìn Tra Tấn Bắc ở bên cạnh.
Tra Tấn Bắc cũng thầm khen chữ đẹp, đồng thời vào lúc tán thưởng cũng không thể không bội phục thủ đoạn phản kích của Hà Trường An, Hà Trường An là lợi dụng Trương Dương để di chuyển sự chú ý của mọi người, hóa giải sự xấu hổ vì cuộc tranh giá vừa rồi, thư pháp của Trương Dương quả thật là kinh diễm, nhưng Trương Dương bị Hà Trường An lợi dụng cũng đầy thành phần bất lực, Tra Tấn Bắc mỉm cười gật đầu: "Quả nhiên là chữ đẹp!"
Bất kể là kết quả tranh đấu giữa Hà Trường An và Tra Tấn Bắc như thế nào, buổi bán đầu giá từ thiện tối nay không nghi ngờ gì nữa là cực kỳ thành công, hai mươi bức tác phẩm thư pháp của Thiên Trì tiên sinh, tổng cộng quyên được một ngàn năm trăm ba mươi vạn, đương nhiên trong đó cũng có công lao của Trương Dương.
Tra Tấn Bắc không nghi ngờ gì nữa là người chiến thắng trong mắt mọi người, y lợi dụng buổi bán đấu giá từ thiện để thành công quảng cáo sản phẩm mới của mình, một loạt những sản phẩm châu báu đó vốn được đặt tên là Cơn Lốc Màu Đỏ, chính là buổi bán đấu giá từ thiện lần này đã khiến y thay đổi suy nghĩ, Mãng Giang Hồng nghe dễ đọc và dễ nhớ hơn nhiều.
Lúc Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên sánh vai bước ra khỏi viện bảo tàng mỹ thuật quốc gia, mấy phóng viên đợi ở ngoài cửa vội vàng vây đến, có phóng viên hỏi: "Xin hỏi Tra tiên sinh, cuộc đẩy giá của ngài hôm nay có phải là sớm đã có chuẩn bị không?"
Tra Tấn Bắc mỉm cười, nói: "Xin đường quên rồi, hôm nay là bán đấu giá từ thiện, mục đích của tôi tới đây là để làm từ thiện! Cuộc đẩy giá chỉ là một tiết mục xen giữa!"
"Tra tiên sinh, xin hỏi ngài lúc nào thì đặt tên cho một loạt những sản phẩm châu báu mới là Mãn Giang Hồng?"
Tra Tấn Bắc nói: "Là linh quan thoáng hiện thôi, nên nói là Thiên Trì tiên sinh đã gợi ý cho tôi!" Tra Tấn Bắc đầy kinh nghiệm sa trường trả lời câu hỏi rất trôi chả.
Lúc này một phóng viên đeo kính chen lên, nói: "Xin hỏi Tra tiên sinh, ngài và Khưu tiểu thư có quan hệ gì? Là bạn bè hay là người yêu?"
Tra Tấn Bắc cười ha ha, nói: "Anhhỏi bát quái lắm, tôi và Khưu tiểu thư là quan hệ hợp tác, chúng tôi cũng là bạn bè trong cuộc sống, trên sự nghiệp rất ăn ý, được rồi, lòng hiếu ký của các vị đã được thỏa mãn chưa, mọi người đều mệt rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi đi!"
Phóng viên đeo kính lại đưa ra một vấn đề: "Tra tiên sinh, bạn tốt nhất của ngài là tổng thiết kế sư Lưu Khánh Vinh của tập đoàn Tinh Toản, bên ngoài đồnđại rằng quan hệ giữa hai người đã vượt quá tình bạn, xin hỏi ngài có cái nhìn gì về lời đồn này?"
Nụ cười trên mặt Tra Tấn Bắc biến mất, y lạnh lùng nhìn phóng viên đó.
Phóng viên đó lại nói: "Bên ngoài hoài nghi giới tính thực của Tra tiên sinh, xin hỏi ngài có thể giải thích một chút không?"
Tra Tấn Bắc mỉm cười gật đầu, nhưng đột nhiên lại giống như một con sư tử lao lên, đấm cho phóng viên đó ngã ra đất, gầm lên: "Đồ bố láo, mày nói lăng nhăng cái gì đó!"
Hiện trường lập tức hỗn loạn, Tra Tấn Bắc còn muốn xông lên đá phóng viên đó, nhưng Khưu Phượng Tiên vội vàng kéo y lại.
Trương Dương và Tra Vi hai người ở phía sau đi ra, bọn họ nhìn thấy phóng viên vây quanh Tra Tấn Bắc để phỏng vấn, vốn muốn đi vòng qua, nhưng không ngờ Tra Tấn Bắc lại đột nhiên ra tay đánh phóng viên. Hai người vội vàng chen vào, kéo Tra Tấn Bắc đang nổi giận lại, Tra Tấn Bắc chỉ vào tên phóng viên đó, nói: "Tao nhớ mày rồi, đừng có để tao nhìn thấy mày nữa đấy!"
Tra Tấn Bắc hậm hực trèo lên xe Lincoln, Tra Vi không lên theo, nói khẽ: "Phiều Khưu tiểu thư đưa chú tôi về, tôi và Trương Dương đi cùng nhau!"
Khưu Phượng Tiên gật đầu, đóng cửa xe lại, tâm tình của Tra Tấn Bắc vẫn còn đang kích động, ngực không ngừng phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hỗn đản, nhất định là Hà Trường An làm ra!"
Khưu Phượng Tiên thở dài, nói: "Anh không cần phải giận như vậy!"
Tra Tấn Bắc nói: "Ai dám lôi chuyện của tôi và Khánh Vinh ra gièm pha, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn!"
Khưu Phượng Tiên bât lực nhìn y một cái, nói khẽ: "Tấn Bắc, từ biểu hiện của Hà Trường An tối nay cho thấy, mục tiêu tiến quân vào giới châu báu của y sẽ không thay đổi."
Tra Tấn Bắc thở dài một hơi, dần dần bình phục lại tình tự kích động, nói khẽ: "Vì sao lại khẳng định như vậy?"
"Anh mua được Mãn Giang Hồng, y bỏ hai trăm vạn ra bảo Trương Dương viết cho y một bức Mãn Giang Hồng, y ám chỉ với chúng ta rằng sẽ sử dụng con đường khác để tiến quân vào giới châu báu."
Tra Tấn Bắc nói: "Y chẳng qua chỉ mua được mấy mỏ kim cương ở châu Phi, cho rằng như vậy là có thể có vốn để khiêu chiến chúng ta à, thật là nực cười! Châu báu có tốt hơn nữa cũng cần có thiết kế tương ứng, Tinh Toản của chúng ta có đoàn đội thiết kế nhất lưu thế giới, y dám tiến vào thì khẳng định sẽ phải nhận kết cục thất bại!"
Khưu Phượng Tiên nói: "Hà Trường An này lai giả bất thiện, chúng ta vẫn phải đối đãi cẩn thận!"
Tra Tấn Bắc có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: "Tăng nhanh xây dựng đại lý ở các thành phố trên toàn quốc, phải khiến mạng lưới tiêu thụ của chúng ta trải khắp cả nước!"
Khưu Phượng Tiên gật đầu, nói: "Tôi lập tức về Đài Loan một chuyến, xin rót vốn mới từ công ty!"
...
Tra Vi có chút bất mãn đối với chuyện Trương Dương tối nay viết chữ cho Hà Trường An, leo lên xe pickup của Trương Dương, cô ta không nhịn được bèn nói: "Không có nghĩa khí, anh rõ ràng biết Hà Trường An đối đầu với chú tôi, còn đứng ở phía y nữa?"
Trương Dương cười khổ, nói: "Chuyện tôi nay tôi là cưỡi hổ khó xuống, mẹ nuôi tôi đã lên tiếng rồi, tôi không thể nào không nể mặt bà ấy. Vả lại, không phải chỉ là một bức tranh chữ thôi ư? Hà Trường An bỏ ra hai trăm vạn, tôi tự biết lấy mình, bức tranh chữ của tôi có bán với giá hai vạn cũng chả có ai mua!"
Tra Vi không đồng ý, nói: "Không được, chú tôi cho anh mượn cháu gái rồi, anh không ngờ còn đối với ông ấy như vậy, anh là đồ không có lương tâm, vong ân phụ nghĩa!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Cô cũng đâu có thiệt, tôi mượn thì mượn thật, đáng tiếc ngay cả một ngón tay của cô cũng không được đụng vào, sao nghe câu này của cô giống như là muốn mơi tôi thế?"
Tra Vi cười khúc khích, nói: "Đồ xấu xa, mời tôi ăn cơm đi, nếu không thì đừng hòng tôi tha thứ cho anh!"
Trương Dương gật đầu, Tra Vi nói câu này chứng tỏ là đã không tức giận nữa, y nghĩ một chút rồi nói: "Hay là đi ăn dạ dày nổ!"
Tra Vi trợn mắt lườm hắn: "Anh chẳng có chút sáng ý gì cả!"
Trương Dương nhìn đồng hồ: "Hơn chín giờ rồi!"
Tra Vi đột nhiên nói: "Dừng xe, dừng xe!"
Trương Dương dừng xe lại, Tra Vi đẩy cửa nhảy xuống, đi xuyên qua đường cái, đi tới một một cửa hàng bán lỗ thái ở đối diện, Trương Dương không khỏi bật cười, sáng ý của cô nhóc này so với mình thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Tra Vi mua ít lỗ thái, lại ở quán bia bên cạnh một một tá bia lạnh, xách túi nhựa cười tươi rói xoay người lại, vừa đi qua đường vừa vẫy tay với Trương Dương.
Trương Dương nằm trên vô lăng mỉm cười nhìn cô ta, đột nhiên một chiếc xe thương vụ màu lam đậm lái qua, che thị tuyến của Trương Dương, sau đó liền nghe thấy tiếng hét của Tra Vi.
Tim Trương Dương lập tức co thắt lại, hắn đẩy cửa, nhanh chóng chạy về phía Tra Vi.
Chiếc xe thương vụ đó đã lao vào trong bóng đêm, Tra Vi bị đẩy ngã xuống đất, đồ trong tay rơi vung vãi, mặt thì bị hắt nước, cô ta sợ hãi ôm mặt, run giọng nói: "mặt tôi, mặt tôi..."
Trương Dương lao tới cạnh cô ta, đỡ lấy vi của Trương Dương, xác định trên mặt Tra Vi chỉ là nước lọc, hắn an ủi: "Mặt cô không sao cả!"
Tra Vi kinh hồn chưa định mở mắt ra, lại nhớ tới một chuyện, tay cô ta ôm ngực, phát hiện chiếc vòng đeo ở cổ đã không cánh mà bay, Tra Vi thốt lên: "Vòng cổ!"
Trương Dương đỡ Tra Vi lên xe pickup, vẻ mặt của hắn nghiêm nghị, cái vòng cổ mà Tra Vi đeo trị giá năm trăm vạn, đây rõ ràng là một vụ cướp đã được tính toán trước. Trương Dương khởi động xe pickup phóng về phía trước.
Tra Vi dùng khăn lau nước trên mặt, lúc này tình của tự của cô ta mới trấn định lại. Trương Dương nói: "Thắt dây an toàn vào đi, chúng ta đi lấy đồ!"
Tra Vi nói: "Cần báo cảnh sát không?"
Trương Dương đã nhìn thấy chiếc xe thương vụ Buick ở đằng xa, cười lạnh nói: "Không cần, tôi cũng muốn xem xem, ai con mẹ nó ăn gan báo, không ngờ lại dám cướp đồ của cô!"
Tra Vi nhìn ánh mắt đầy tự tin của Trương Dương, trong lòng đột nhiên cảm thấy vững tâm hơn nhiều, đây chính là một loại cảm giác an toàn. Ở trước mặt nhiều người Tra Vi là một cô gái cứng cỏi, nhưng cô ta ở trước mặt Trương đại quan nhân lại rất ít biểu hiện ra sự cường thế của mình, cũng chỉ có ở trước mặt Trương Dương cô mới phát giác ra mình có nhiều thành phần ôn nhu của nữ tính.
Bọn cướp ở phía trước rõ ràng là đã phát hiện ra xe pickup đuổi sát theo sau, xe Buick lập tức bắt đầu tăng tốc.
Kỹ thuật lái xe của Trương đại quan nhân trong sự rèn luyện không ngừng đã đề thăng rất nhanh, ít nhất thì cũng vượt xa trình độ đánh xe ngựa của hắn lúc ở triều Tùy, xe Nissan pickup khi sắp tiếp cận chiếc xe thương vụ Buick, đột nhiên đạp manh ga, động cơ nhanh chóng đề thăng, xe pickup lao vút lên trước, phần đầu xe đã vượt lên cả xe thương vụ Buick.
Đối phương đánh mạnh tay lái, thân xe Buick va mạnh vào sườn phải của xe pickup, sự va chạm kịch liệt khiến cho xe Nissan pickup rời khỏi phương hướng, kính ở ghế phụ cũng vỡ lả tả. Tra Vi gào lên cúi đầu xuống, tránh bị kính vỡ rạch phải.
Trương Dương khó khăn lắm mới khống chế lại được chiếc xe pickup, lái về quỹ đạo lúc trước, tức giận mắng: "Con mẹ nó, ông bắt được chúng mày rồi sẽ tính cả thể!"
Tra Vi mặt mày trắng bệch, nói: "Đừng... bỏ đi..." Cô ta tuy gan lớn nhưng dẫu sao cũng chỉ là một cô gái, gặp phải tràng diện như thế này cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Trương Dương lắc đầu, nói: "Muốn chạy à? Không dễ vậy đâu! Cô nhóc, cô lái xe đi!" Thằng ôn này thành thạo kéo ghế ra sau, để Tra Vi từ ghế phụ rèo qua, Trương Dương từ từ giao vô lăng và chân ga cho cô ta, bộ ngực đầy tính đàn hồn của Tra Vi theo sự xóc nảy của xe mà không ngừng ma sát vào những chỗ mẫn cảm của Trương đại quan nhân, sức khống chế đáng thương của thằng ôn này lại sụp đổ, Tra Vi cũng mẫn cảm phát giác ra biến hóa ở phía sau, cô ta cắn chặt môi, hai tay cuối cùng cũng hoàn toàn nắm được vô lăng.
Trương Dương hít sâu một hơi, đẩy cửa xe, nhường ghế ngồi, quyến luyến hoàn toành lần thay đổi vị trí này.
Tra Vi mặt đỏ bừng, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe thương vụ Buick càng lái càng xe ở phía trước, trong đầu là một mảng trống rỗng.
Trương Dương nhắc nhở cô ta: "Tăng ga đuổi theo đi!" Hắn bò lên nóc xe, sau đó khích lệ Tra Vi: "Cô nhất định được mà!"
Tra Vi lấy hết dũng khí, đạm mạnh gha, lái xe pickup tiếp tục đuổi theo.
Bọn cướp từ kính chiếu hậu nhìn thấy xe pickup lại đuổi theo thì cũng thấy bất lực. Bọn chúng cũng không ngờ hôm nay lại gặp phải nhân vật khó chơi như vậy, thật đúng là dai như đỉa.
Hai chiếc xe khi chạy song song, gương cửa số ở ghế lái của xe thương vụ được kéo xuống, tên lái xe một tay cầm vô lăng, một tay giơ khẩu súng lục hiệu 54 lên.
Tra Vi nhìn thấy tất cả, đột nhiên đạp phanh, Trương Dương mượn lực quán tính bay lên không, vững vàng hạ xuống nóc xe thương vụ Buick.
Xe thương vụ Buick hất mạnh đuôi, ý đồ muốn hất Trương Dương xuống, thân thể của Trương Dương giống như là dính lên nóc xe, hắn giơ tay phải đầm vào cửa sổ ở nóc xe. Rầm một tiếng, cửa sổ vỡ ra, một người trong xe giơ súng bắn Trương Dương, Trương Dương giống như điện xẹt nắm lấy cổ tay gã, đạn bắn vào khoảng không, từ tiếng động có thể nghe ra, đây chỉ là súng bắn đạn thép mô phỏng súng hiệu 54, không phải là súng lục thực sự. Trương Dương tay phải dùng sức, không ngờ lại lôi tên cướp đó từ trong xe ra. Không đợi gã có phản ứng gì, một quyền đấm vào mặt gã, đánh cho gã lỗ mũi ăn trầu, lập tức hôn mê.
Tên cướp lái xe mặc kệ đồng bạn còn ở bên trên, không ngừng thay đổi phương hướng, xe đi theo hình chữ S, Trương Dương bám chặt lên nóc xe, tên cướp vừa rồi bị hắn đánh ngất thì lại không may mắn như vậy, từ trên nóc xe lăn xuống.
Tra Vi lái xe pickup bám sát theo sau, đột nhiên nhìn thấy một người từ trên nóc xe Buick lăn xuống, còn cho rằng là Trương Dương, sợ đến nỗi sắp bật khóc, cô ta đánh tay lái né người đó, nhìn thấy Trương Dương ở trên nóc xe Buick giơ ngón tay cái về phái cô ta.
Một con dao quân dụng sáng loáng đâm thủng nóc xe, đâm vào phần bụng của Trương Dương, Trương Dương nghiêng người né tránh..
Một tên cướp từ cửa sổ nóc thò nửa người ra, vung khai sai đao chém Trương Dương, Trương Dương hai chân tách ra, khai sơn đao chém hụt, chém ra một vết dao sâu hoắm trên nóc xe, Trương Dương tung chân đá vào mặt tên cướp đó.
Chiếc xe thương vụ Buick phanh gấp lại, thân thể của Trương Dương bởi vì quán tính là bay ra trước, hắn thuận theo nóc xe trượt lên nắp động cơ, một quyền đám lên kính chắn gió, một quyền này không dùng toàn lực, khống chế lực lượng rất tốt, khiến cho kính chắn gió nứt ra như lưới nhện, song lại không hoàn toàn vỡ vụn, tên lái xe đạp mạnh ga. Chiếc xe Buick giống như ruồi không đầu phi về phía trước, Trương Dương nghe thấy tiếng còi của xe pickup, quay người lại nhìn thì thấy chiếc xe Buick chỉ còn cách một chiếc xe tải ở phía trước không tới mười mét.
Trương Dương bay lên không vững vàng hạ xuống thùng hàng của xe pickup, chiếc xe thương vụ Buick bởi vì kính chắn gió bị nứt, lái xe không nhìn rõ đường, khi gã phát hiện ra sắp đâm vào chiếc xe tải ở phía trước thì phanh lại cũng không còn kịp, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng két chói tai, chiếc xe Buick không kịp giảm tốc đâm mạnh vào phần đuôi chiếc xe tải.
Tra Vi dừng xe, Trương Dương nhảy xuống, đi tới trước chiếc xe Buick, kéo cửa ra, bởi vì va chạm quá mạnh, bốn tên cướp ở trong xe đều nằm bất động, không biết là sống hay chết, Trương Dương từ trong người một tên lấy ra được cái vòng cổ, lúc cầm về, thuận tay sờ vào cổ gã, phát hiện là tên cướp này đã chết rồi.
Trương Dương thầm kêu bất diệu, tuy hắn hôm nay rõ ràng là phòng vệ chính đáng, nhưng chuyện này vẫn có chút phiền phức, từ xa vang lên tiếng còi cảnh sát, Tra Vi có chút lo lắng nhìn Trương Dương: "Sao giờ!?"
Trương Dương mỉm cười an ủi cô ta: "Không sao đâu, chúng ta là phòng vệ chính đáng mà!" Tra Vi còn chưa biết chuyện trong xe có người chết. Trương Dương nghĩ đi nghĩ lại liền nhớ tới một người, Hình Triêu Huy của Quốc An, chuyện này do Quốc An xử lý là tốt nhất, tuy hắn đã rời khỏi Quốc An, nhưng gặp phải loại phiền phức này cũng không thể không chủ động gọi điện thoại cho Hình Triêu Huy.
Cảnh sát sau khi tới liền kiểm tra hiện trường, tổng cố là hai chết ba bị thương, tên vừa rồi từ trên nóc xe Buick lăn xuống cũng chết rồi.
Tra Vi nghe nói có người chết, không khỏi cảm thấy sợ hãi, đang định gọi điện thoại về nhà thì một chiếc xe jeep màu đen lái tới hiện trường. Hình Triêu Huy và Triệu Quân cùng nhau tới, Trương Dương thấy họ tới rồi liền nói với Tra Vi: "Không cần thông báo đâu, chuyện này để tôi xử lý!"
Triệu Quân bước về phía cảnh sát phụ trách hiện trường, Hình Triêu Huy thì mỉm cười đi tới trước mặt Trương Dương, rất hòa khí nói: "Sao? Tới kinh thành mà không báo cho tôi một tiếng, hiện tại gặp phiền phức mới nhớ tới bạn cũ à?"
Trương Dương cười nói: "Tôi căn bản không coi ông là bạn, một mực đều coi ông là lãnh đạo!"
Hạ Tưởng nói: "Lãnh đạo là dùng để tôn trọng, thằng ôn cậu có tôn kính tôi tí nào đâu?" Y quay lại nhìn chiếc xe thương vụ Buick đâm nát bét, tấm tắc khen: "Ghê gớm thật, cậu tới đâu thì nơi đó không được thái bình!"
Tra Vi bảo vệ Trương Dương: "Ông nói gì thế? Có phải là chúng tôi gây chuyện đâu, là đám cướp này cướp vòng cổ của tôi!"
Hình Triêu Huy nói: "Cô là con gái của bộ trưởng Tra à, cha cô nếu biết cô ở trên phố đua xe với người ta, không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ!"
Tra Vi nghe ra là Hình Triêu Huy quen cha mình, lập tức có chút chột dạ, nói nhỏ: "Đừng có nói với cha tôi!"
Hình Triêu Huy bật cười.
Triệu Quân sau khi làm xong chuyện này liền quay lại, chỉ vào xe jeep nói: "Lên xe đi!"
Trương Dương nói: "Tôi có xe mà!" Chiếc xe pickup của hắn cũng bị đâm cho thảm không nỡ nhìn.
Triệu Quân nói: "Chiếc xe đó của cậu là chứng cử, phía cảnh sát sau khi điều tra lấy chứng cứ mới trả lại cho cậu, trước tiên lên xe của chúng tôi đi!"
Trương Dương thở dài, vốn đã hẹn với Trần Tuyết ngày mai về Giang Thành, xem ra cục diện hiện tại không về được rồi, hắn đưa chìa khóa cho Triệu Quân, cùng Tra Vi lên xe jeep của Quốc An.
Triệu Quân lại dặn dò phía cảnh sát, rồi mới quay về xe. Hình Triêu Huy khởi động xe jeep, men theo đường cái chậm rãi lái về phía chính bắc.
Trương Dương nói nhỏ: "Sao rồi?"
Triệu Quân nói: "Mấy tên cướp này đều là kẻ phạm tội hình sự nhiều lần, một người trong đó có tham dự vụ án cướp tiệm vàng Đức Thắng hồi đầu tháng, cậu yên tâm đi, chắc là không có phiền phức gì đâu, chúng tôi sẽ xử lý!"
Tra Vi đầy hiếu kỳ nói: "Các anh là cảnh sát à?"
Hình Triêu Huy nói: "Bộ công an, chúng tôi và Trương Dương là bạn!" y dẫu sao cũng kinh nghiệm đầy mình, nói dối chỉ há miệng ra cái là được, không cần phải nghĩ.
Trương Dương nói với Tra Vi: "Trước tiên đưa cô về nhà đã!"
Tra Vi trải qua một trường phòng ba như thế này mà không ngờ lại không hề biểu hiện ra vẻ sợ hãi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi còn chưa ăn cơm!"
Hình Triêu Huy nghe thấy câu này không khỏi bật cười: "Vậy chúng ta đi đâu đó ăn!"
Trương Dương vội vàng nói: "Không cần, thế thì làm phiền các ông quá!" Hắn là sợ Tra Vi biết quan hệ giữa mình và Quốc An.
Hình Triêu Huy cười nói: "Không sao, không phiền gì cả, chúng ta là bạn bè mà. Đi ăn đồ Pháp nhé?"
Trương Dương đang định cự tuyệt thì Tra Vi nói: "Được đó! Có điều muộn thế này rồi thì đi đâu ăn đồ Pháp!"
Hình Triêu Huy nói: "Khách sạn Hương Tạ Lệ Xá, có thịt bò bít tết, có tôm hùm, có rượu vang!"
Tra Vi lắc đầu, nói: "Tôi chưa từng nghe thấy có khách sạn Hương Tạ Lệ Xá!"
Hình Triêu Huy cười nói: "Thật ư?" Y quay người lại, một ống thép rơi xuống chỗ cách giữa hai hàng ghế, Tra Vi còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì mũi lập tức ngửi thấy mùi ngòn ngọt, lập tức cảm thấy đầu óc quay cuồng, đầu gục xuống người Trương Dương.
Trương đại quan nhân thì khá hơn chút, cũng hít không ít khi gây mê, giả vờ như đầu óc quay cuồng, mềm oặt nằm ưỡn trên ghế, trong lòng lại lặng lẽ điều tức làm tan đi thành phần gây mê trong cơ thể.
Hình Triêu Huy nhìn đồng hồ: "Thằng nhóc này luôn thích phá hứng thú ăn uống của chúng ta!"
Khoảng một tiếng sau thì xe jeep dừng lại, cửa xe bị kéo ra, Hình Triêu Huy nhìn Trương Dương nằm ở ghế sau, nói: "Đừng giả vờ nữa, chút khí này không làm cậu ngất được đâu! Còn không ngồi dậy là tôi lấy côn điện chích cậu đấy!"
"Ông dám à!" Trương đại quan nhân bực bội ngồi dậy, duỗi lưng, thấy Tra Vi nằm trên đùi mình, vẫn bất tỉnh nhân sự.
Hình Triêu Huy nói: "Muốn ăn đồ Pháp thì phải tới đây! Bế cô ta vào đi!"
Trương Dương ôm Tra Vi rời khỏi xe jeep, vừa rồi phát hiện bọn họ ở trên một bến tầu, đèn dưới bóng đêm nhấp nháy, tiếng sóng biển xô bờ rất rõ ràng, Hình Triêu Huy và Triệu Quân bước về phía trước, dừng lại trước một chiếc thuyền hàng cực to.
Trương Dương bế Tra Vi đi theo sau họ tiến vào thang máy của thuyền hàng, Hình Triêu Huy mỉm cười, nói: "Hoan nghênh quang lâm nhà hàng nước Pháp của Quốc An!" Trong tiếng thang máy ầm ầm, bọn họ đi lên trên.
Bước vào khoang thuyền, lại thấy trên khoang thuyền đặt một chiếc bàn ăn, trải khăn trắng sạch, bàn ăn phong cách Baroche, tuy có giá cắm nến, nhưng lại không đốt nến, đây là bởi vì gió biểu quá lớn.
Chủ nhiệm cục mười của Quốc An là Chương Bích Quân mặc vãn trang màu đen khí chất ưu nhã ngồi trước bàn ăn, mỉm cười nói: "Thị trưởng Trương, cậu đúng là khó mời!"
Trương đại quan nhân lúc nà ycó chút mê muội rồi, tối nay rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hắn đặt Tra Vi lên ghế, Tra Vi thần chí không tỉnh nên căn bản không thể nào ngồi vững được, Trương Dương chỉ đành đưa vai cho cô ta mượn, hắn kinh ngạc nói: "Trận thế lớn vậy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Hình Triêu Huy ngồi xuống: "Tôi và cục trưởng Chương vốn hẹn nhau ăn tối ở đây, cậu là quấy nhiễu bữa ăn của chúng tôi!"
Trương Dương biết đám người Quốc An không bao giờ ra bài theo lẽ thường, hắn cười nói: "Tôi bảo này, tôi rốt cuộc vì sao phải tới đây?"
Chương Bích Quân nói: "Vốn là không có chuyện của cậu, nhưng cậu đã tới rồi thì lại thành có chuyện của cậu!"
Trương Dương nói: "Tôi đã từ chức rồi, hiện tại không còn quan hệ gì với Quốc An các người nữa!"
Hình Triêu Huy nói: "Cậu đúng là đã đệ đơn xin từ chức, nhưng tôi đâu có phê chuẩn, tiền lương của cậu chúng tôi mỗi tháng đều trả như cũ, về nhân sự thì cậu vẫn thuộc sự quản lý của Quốc An chúng tôi!"
Trương Dương cười khổ, nói: "Tôi nói này, các người sao như âm hồn bất tán thế, hóa ra đám Quốc An các người đều vô lại như vậy à?"