“Nha đầu, sao cô tức lâu thế? Cô đưa tôi đi một chút không được à?”
Tra Vi trừng mắt với hắn, rồi lái xe vào cửa nam sân vận động, cô cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, ba mươi tết rồi, mà cửa bên này của sân vận động vẫn mở, cũng chẳng có nhân viên làm việc nào đến hỏi.
Trương Dương nhìn thời gian, đẩy cửa xe, sau đó vòng sang một bên, kéo Tra Vi từ trên xe xuống, Tra Vi rất chán nản, cô chống lại: “Anh đừng có kéo tôi, hôm nay tôi rất ghét anh…” Cô nghe thấy trên đầu có tiếng động cơ vù vù, ngước đầu lên thì thấy một chiếc máy bay trực thăng đang từ từ hạ xuống, tuyết xung quanh đều bay tung lên trong không gian.
Khi Trương đại quan muốn đánh lén, rất ít người có thể thoát được hắn, Tra Vi cũng như vậy, khi Tra Vi tỉnh lại, cô đã nằm ở trên một chiếc tàu rồi, trên trời rơi đầy tuyết, trên khoang thuyền không có bất cứ một ai.
Trương đại quan vốn định lặp lại sự lãng mạn trước đó, nhưng khi thực hiện thì phát hiện ra tưởng tượng và thực tế khác nhau quá nhiều, trên trời đầy những tuyết, gió đông bắc thổi vù vù, đem đến sự lạnh lẽo cắt da cắt thịt, thời tiết thế này làm sao ăn bữa Pháp trên boong thuyền được? Có lẽ những người bị cửa kẹp đầu mới nghĩ ra việc làm thế này, gần như vừa tỉnh dậy, Tra Vi đã bị ngọn gió lạnh lẽo làm cho hắt xì hơi, Trương đại quan càng cảm thấy mình đã nhầm rồi.
Vì vậy Trương đại quan bước đến trước trực thăng gọi điện cho Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân tức giận nói: “Cậu không biết thuyền có khoang dưới à?”
Phụ nữ vốn dĩ là một động vật lãng mạn, khi Tra Vi thức dậy thấy mình nằm trên thuyền, một cảm giác ấm áp ôm lấy trái tim cô, nước mắt cô chảy như mưa, mặc dù biết rằng, mình không nên dễ bị Trương Dương làm cho cảm động như vậy.
Trương đại quan nhìn bộ dạng của Tra Vi, trong lòng cảm thấy dường như mục đích của mình đã đạt được rồi, hắn cười nói: “Xin cô đấy, đừng cảm động như vậy.”
Tra Vi nói: “Ai mà cảm động cơ chứ? Trời lạnh thế này, gió cắt như dao vậy, tôi lạnh quá đấy thôi! Hắt xì!” Cô thật sự lạnh, không phải là nói dối, mặc dù trong lòng có ấm áp một chút.
Tra Vi nói: “Gì nhỉ…”
Tra Vi nói: “Anh đừng có gì nhỉ với tôi, trời lạnh thế này, anh đưa tôi đến đây để làm gì? Anh có phải bị thần kinh không? Hắt xì…”
Trương Dương nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra đưa cho Tra Vi, cánh tay cũng không rời, ôm cô vào trong lòng mình, giúp cô tránh tuyết gió.
Tra Vi nói: “Lại lợi dụng tôi!” Cơ thể của cô chủ động ngả vào lòng Trương Dương, thời tiết thế này muốn tìm một chỗ dựa ấm áp là phản ứng bình thường của phụ nữ.”
“Trong lòng cô chẳng lẽ nhân cách của tôi lại xấu xa vậy sao?”
Tra Vi nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ anh có liên hệ gì với hai chữ nhân phẩm cả.” Cô cẩn thận nghĩ lại chuyện vừa rồi, nhưng ký ức của mình đã có một khoảng trống: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Trương Dương nói: “Tôi cũng không biết, tự nhiên cô ngất đi, có lẽ là vì hạnh phúc đến quá đột ngột.”
“Tôi chẳng cảm thấy hạnh phúc gì hết!” Tra Vi chẳng tin lời của tên này, chắc chắn rằng Trương Dương đã giở trò gì đó với cô.
Trương đại quan cười, lúc này một tiếng đàn dương cầm vang lê.
Tra Vi cắn cắn môi, trong lòng cảm thấy kỳ lạ đến cực điểm, rốt cuộc Trương Dương đã làm như thế nào?
Cô nhìn thời gian, mười hai giờ rưỡi, cách lúc cô nhìn thấy chiếc trực thăng bốn mươi phút.
Hai người bước xuống dưới cầu thang, đây là một khoang tàu rộng đến gần ba trăm mét vuông, ở giữa có một bàn ăn, trên bàn có khăn ăn màu trắng, những dụng cụ ăn đẹp đẽ đã được sắp xếp đầy đủ, ở góc xa xa, một nhạc công mặc chiếc áo đuôi tôm màu trắng đang đánh những bản nhạc dịu dàng.
Tra Vi không thể không thừa nhận rằng, Trương Dương lại cho cô một sự ngạc nhiên.
Trương Dương kéo ghế cho cô một cách nghĩa hiệp, sau đó đến trước mặt Tra Vi, cười hì hì nói: “Có thích không?”
Tra Vi nói: “Chẳng phải cũng chỉ là ăn bánh chẻo Đông Bắc thôi sao, có cần phải hoành tráng thế này không?”
Trương Dương cười, Tra vi cũng không chịu nổi cười lên.
Người phục vụ đẩy xe ăn đến, đây không phải là bánh chẻo Đông Bắc gì, mà là món ăn Pháp.
Trái tim của Tra Vi dường như cũng say như rượu vang, chút tức tối vừa rồi đã không còn nữa, nhìn Trương Dương, cô thở dài nói: “Trương Dương ơi là Trương Dương, anh đúng là chẳng phải loại tử tế gì, một người phụ nữ đã có vợ, mà còn đối xử thế này với một cô gái như tôi, anh rốt cuộc có âm mưu gì?”
Trương đại quan uống một ngụm rượu vang lớn, tên này rõ ràng là thiếu tài thưởng thức rượu vang, hắn chép miệng rồi nói: “Chẳng lẽ tôi không thể thuần khiết chút sao? Chẳng lẽ tôi không thể lãng mạn chút sao?”
Tra Vi nói: “Lãng mạn thì anh còn giả bộ ra được đấy, nhưng từ thuần khiết này không hợp với anh đâu.”
Trương Dương nói: “Xem ra cô đúng là có ý kiến rất lớn với tôi.”
Tra Vi gật đầu nói: “Muốn nghe nhận xét của tôi với anh không?”
Trương đại quan nói: “Muốn? Có điều, cô phải nói thật, đừng vì ăn một bữa cơm của tôi, mà phải nói những lời đường mật với tôi.”
Tra Vi hỏi lại: “Tôi là loại người đó sao?”
“Không phải, nhưng cô luôn đối xử tốt với tôi.”
Tra Vi nói: “Đã quyết định kết hôn cùng Sở Yên Nhiên, tại sao còn phải gây sự với người khác chứ? Anh có biết với một người đàn ông cái gì quan trọng nhất không?”
Trương đại quan lắc đầu.
Tra Vi nói: “Chung thủy.”
Trương Dương nói: “Thật ra tôi rất mâu thuẫn.
Tra Vi nói: “Mâu thuẫn gì chứ?” Trương Dương nói: “Cái gì tôi cũng muốn.”
Tra Vi đương nhiên hiểu ý của tên này, cô nhấm một ngụm rượu: “Anh không sợ nghẹn chết sao?” “Dạ dày tôi lớn lắm.”
Tra Vi nói: “Đáng tiếc anh quá ích kỷ!”
Trương đại quan nói: “Tôi không cảm thấy vậy, người ta thường nói, hồng nhan là thủy quái, ông trời phái đàn ông chúng tôi đến là để thu phục đám thủy quái hồng nhan, để các cô không làm loạn nhân gian, cô đừng nghĩ rằng tôi đã được lợi, tôi thật sự bị thiệt thòi đấy, tôi đang xông pha chiến trường, nếu như các cô muốn gây hại, thì cứ gây hại với tôi.”
Tra Vi nói: “Mặt dày vô sỉ, nói mà không biết vô duyên, làm việc xấu mà còn tỏ ra rất chính nghĩa, Trương Dương ơi Trương Dương, hôm nay tôi đã nhìn rõ anh rồi.”
Trương Dương nói: “Tra Tra à!”
“Đừng gọi tôi như vậy, tôi nghe khiếp lắm!” Điện thoại của Tra Vi vang lên, cô nhấc điện thoại, thì là chú cô Tra Tấn bắc nhắc cô tối nay đừng quên về ăn cơm.
Cúp điện thoại, Tra Vi nhìn sang Trương Dương nói rất thật lòng: “Trương Dương, dù thế nào, tôi cũng rất cảm động, ít nhất anh đã làm cho tôi tin rằng buổi tối lãng mạn kia mà tôi từng có là thật.”
Trương đại quan nhận ra sự lãng mạn mà hắn tạo ra không đạt được hiệu quả lý tưởng, Tra Vi sau khi biết được chuyện của hắn và Sở Yên Nhiên, cô đã vẽ ra vạch giới hạn của mình một cách rất rõ ràng, mặc dù đến tận bây giờ Tra Vi vẫn chưa thể hoàn toàn quên hắn, nhìn bộ dạng khó xử của Tra Vi, Trương đại quan cảm thấy tự trách bản thân mình, không phải mỗi người con gái đều có thể chấp nhận quan điểm về tình cảm của hắn, hắn đã quá phong lưu, hà tất gì phải gây khổ cho người ta nữa, nghĩ đến lần này lợi dụng Tra Vi để vào biệt thự của Tra Tấn Bắc, Trương đại quan càng cảm thấy áy náy, thậm chí hắn đã nghĩ đến chuyện từ bỏ lần hành động này.
Không biết đã ai nói một câu thế này, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, trừ phi cùng muốn từ bỏ, nếu không sẽ không tránh khỏi buồn rầu, Trương đại quan khó khăn lắm mới có suy nghĩ từ bỏ, Tra Vi liền nói: “Hay là, về sau chúng ta làm bạn nhé!”
Trương đại quan gật đầu, tên này chẳng hề tin rằng nam và nữ có thể làm bạn thật sự được.
Tra Vi cũng không tin, nhưng cô lại cảm thấy rằng nếu như giờ đây mình dứt khoát không nhìn mặt Trương Dương nữa, thì thật sự không nỡ vậy, trên thực tế, giữa cô và Trương Dương vẫn chưa đến độ cùng làm rõ mọi người, mặc dù thời gian họ ở cảnh nhau đầy ám muội, nhưng từ trước đến giờ Trương Dương chưa từng thổ lộ với cô. Tra Vi nói xong câu đó ngay lập tức cảm thấy hối hận, cô làm sao vậy chứ? Trước đó khi họ ở cùng một đêm trên núi, cô cũng không cảm thấy có chút gì khó chịu, nhưng lần này gặp phải Trương Dương, cô lại cảm thấy lòng rối rắm, chẳng lẽ là vì Sở Yên Nhiên?
Trương Dương nói: “Chẳng phải hai chúng ta luôn là bạn sao?”
Tra Vi nói: “Tối nay chú tôi tổ chức một buổi khiêu vũ chào xuân, anh có đồng ý làm bạn nhảy của tôi không?”
Trương đại quan vốn đã định rút lui, nhưng Tra Vi lại chủ động đề xuất, Trương Dương gật đầu, dù thế nào, hắn cũng sẽ không làm tổn thương đến Trương Dương. Người như Tra Tấn Bắc rất phức tạp, lần trước trong cuộc triển lãm mùa xuân của tập đoàn Tinh Tòa, ông ta đã đẩy Tra Vi ra, làm cô trở thành kẻ nhận tọi, có thể thấy rằng người này chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, lần này quốc an điều tra Tra Tấn Bắc là một cơ hội tốt, nếu như sai, hắn cũng không thể bỏ qua, đặc biệt là khi hắn biết rằng Tra Tấn Bắc liên quan đến một loạt âm mưu. Càng huống hồ Chương Bích Quân còn nắm giữ những bí mật mà hắn muốn biết, hắn càng không thể bỏ dở giữa chừng. Sự lợi dụng với Tra Vi không phải là điều hắn muốn, nhưng hắn thật sự không còn cách khác để tiếp cận khu biệt thử của Tra Tấn Bắc.
Tra Vi thấy Trương Dương không nói chuyện một lúc lâu, còn tưởng hắn đang do dự, cô nói nhỏ: “Tôi đã nói với chú tôi rồi!”
Trương Dương nói: “Hôm nay là ba mươi tết rồi, người thân gia đình cô tụ họp, tôi đến đó có thích hợp không?”
Tra Vi nói: “Có gì mà không được? Đều là một vài người bạn thôi, tám giờ rưỡi mới bắt đầu vũ hội, mọi người đều ăn cơm đoàn viên xong rồi mới qua đó.”
Trương đại quan nói: “Để tôi suy nghĩ thêm.”
Tra Vi nói: “Suy nghĩ cái gì? Anh còn phải suy nghĩ gì nữa? Anh tưởng tôi không tìm được bạn nhảy à? Nói với anh nhé Trương Dương, tôi mời anh đến là nể anh lắm rồi đó.”
Trương đại quan thấy Tra đại tiểu thư tức giận, liền cười ha ha nói: “Cô đừng vội, tôi đâu có nói là không đi!”
Tra Vi đặt ly rượu xuống, nói với người đánh đàn: “Này, anh không biết chơi bài gì vui vẻ chút à, tết nhất thế này, mà toàn là những điệu buồn, chẳng còn tâm trạng gì cả.”
Người đánh đàn thở dài, thật ra tên này cũng là người trong Quốc An, ba mươi tết, ai mà chẳng muốn về nhà cùng vợ cùng con, vì trong điểm mạnh của hắn có mục dương cầm, nên bị cấp trên hạ lệnh đến đây để đánh đàn, thật là đen đủi. Gã nghĩ một lúc, rồi đánh một bài khiêu vũ vui uống.
Đầu Tra Vi gật gù theo điệu nhạc, tâm trạng của cô đã tốt hơn một chút.
Trương Dương nhìn Tra Vi nói: “Thế nào, cô hài lòng với sự sắp xếp của tôi chứ?”
Tra Vi thì lại nói: “Đột nhiên tôi muốn ăn bánh chẻo!”
Trương đại quan lớn tiếng: “Cho một đĩa bánh chẻo Đông Bắc!”