Chuông cửa vang lên, sau đó là tiếng chìa khóa mở cửa, đó chính là Tô Viện Viện, cứ mỗi buổi tối thứ bảy từ bảy giờ đến chin giờ, cô lại đến dọn dẹp nhà cho Đỗ Thiên Dã, đây là công việc cô ấy tự nguyện làm.
Đỗ Thiên Dã đến phòng khách, thấy Tô Viện Viện mặc chiếc áo lén màu xanh lục, chiếc váy màu ghi, cắt tóc ngắn, rất giống học sinh.
Mắt Tô Viện Viện chớp chớp, hơi ngại ngùng nói: “Chào bí thư Đỗ!” Không biết tại sao, mỗi lần cô gặp Đỗ Thiên Dã đều không dám nhìn trực diện gã, trong lòng cô hiểu rằng đây không phải là do Đỗ Thiên Dã là quan cao, mà là do cô không thể mở miệng.
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Đã bảo không cần phải đến rồi, vừa nãy tôi đã dọn dẹp rồi!”
Tô Viện Viện không nói gì, mặc quần áo làm việc vào, ngay lập tức bắt tay vào thu dọn.
Đỗ Thiên Dã rất thích Tô Viện Viện, đây cũng là lí do gã nhất quyết từ chối tìm người giúp việc, giờ đây vị trí của Tô Viện Viện như là một thư kí cuộc sống của gã.
Đỗ Thiên Dã nói: “Tiểu Tô, đừng làm nữa, đến đây uống cốc trà đi!”
Tô Viện Viện ừm một tiếng, phát hiện ra Đỗ Thiên Dã đã thu dọn rất sạch sẽ rồi, thật sự không có mấy việc để làm, cô đi rửa tay, cởi bộ quần áo làm việc rồi về phòng khách uống cốc trà Đỗ Thiên Dã đã pha cho cô.
Tô Viện Viện nhìn lá trà, đó là trà hoa nhài bình thường, nhẹ nhàng nói: “Bí thư Đỗ, mấy ngày nữa tôi sẽ tặng cho anh một ít trà.”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Tôi không chú trọng lắm về việc chè cháo, không như Trương Dương, tôi uống trà chỉ là để đỡ khát thôi!”
Tô Viện Viện nói: “Anh tôi ra ngoài rồi, không làm ở bộ bán buôn thuốc rượu nữa, mở một tiệm bán trà, anh ấy nhập vào khong ít Xuân Trà, lần sau tôi sẽ mang đến một ít cho anh nếm thử.”
Đỗ Thiên Dã cũng không khách sáo, ừm một tiếng.
Tô Viện Viện đột nhiên nói: “Đừng động đậy!”
Đỗ Thiên Dã đờ người ở đó.
Tô Viện Viện giơ tay ra, cẩn thận nhổ một sợi tóc bạc trên đầu Đỗ Thiên Dã, đau lòng nói: “Anh đã có tóc bạc rồi!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Già rồi!”
“Đâu có, anh vẫn còn trẻ lắm!”
Đỗ Thiên Dã cảm khái nói: “Sắp sửa bốn mươi tuổi rồi!”
“Đúng lúc đang căng tràn nhựa sống mà, dù sao thì tôi cũng cảm thấy anh như chưa đến ba mươi tuổi vậy!”
Đỗ Thiên Dã cười ha ha, nói: “Làm gì đến độ thế?”
Tô Viện Viện nói: “Tôi thấy như vậy đó!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tiểu Tô, mẹ cô dạo này thế nào rồi?”
Tô Viện Viện nói: “Lúc khỏe lúc yếu, đau đầu luôn!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Hôm nào đó tôi bảo Trương Dương đến thăm bệnh giúp bà xem thế nào, anh ta rất giỏi châm cứu, chuyên chữa đau đầu đấy.” Đỗ Thiên Dã là một trong số ít những người biết về y thuật của Trương Dương.
Tô Viện Viện bán tín bán nghi nói: “Anh ấy còn biết chữa bệnh? Tôi không tin!”
“Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà!”
Tô Viện Viện nói: “Tôi còn tưởng anh ta chỉ biết đánh người thôi kìa!”
Một câu nói làm cho Đỗ Thiên Dã cười ha ha, danh tiếng của Trương Dương ở Giang Thành thật sự không tốt đẹp gì, nhưng lần này tin tức chính diện của đài truyền hình trung ương cũng có vài tác dụng, ít nhất đã làm cho mọi người không còn chú ý đến lỗi lầm của hắn như trước nữa.
Tôi Viên Viên nhìn phòng khách nói: “Bí thư Đỗ, anh có cảm thấy ngột ngạt không?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Quen rồi!” Đột nhiên anh ta nhận ra mỗi lần Tô Viện Viện đến, thái độ của gã đều rất vui vẻ, có thể tạm thời quên đi những tranh chấp trên quan trường, gã có thể cười một cách vô tư, như một người trẻ tuổi vậy, thật ra gã không già, nhưng gã cảm giác gần đây mình già hẳn đi.
Tô Viện Viện nói: “Bí thư Đỗ, tôi cảm thấy anh càng ngày càng không thích nói chuyện nữa rồi, có phải là tất cả những người làm quan lớn đều như vậy không?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Có thể là do bình thường công việc quá bận rộn, họp hành quá nhiều, khi họp đều là một mình tôi nói cả, nên sau khi tan ca về nhà tôi không muốn nói chuyện nữa.”
Tô Viện Viện nói: “Vậy thì ai gả cho anh chắc là buồn chết mất!” Nói xong cô mới ý thức được mình đã buông nhầm lời, lè lưỡi nói: “Xin lỗi, tôi nói linh tinh rồi!”
Đỗ Thiên Dã cười, gã đặt chén trà xuống: “Phần lớn mọi người đều muốn thay đổi hoàn cảnh xung quanh mình, nhưng đến cuối cùng đều bị hoàn cảnh thay đổi cả.”
Tô Viện Viện nói: “Tôi cảm thấy anh có quá nhiều việc phải suy nghĩ, thật ra anh nên thư giãn một chút, khi nghỉ ngơi thì ra ngoài đi lại, hóng gió, như vậy vừa có thể thư giãn, lại vừa quan sát được tình trạng của nhân dân, hà tất cứ phải rầu rĩ thế này?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi thường xuyên ra ngoài đấy chứ, sáng sớm mai tôi đã đi núi Thanh Đài rồi!”
“Núi Thanh Đài? A! Núi Thanh Đài mùa xuân nhất định rất đẹp, tôi đi cùng với anh nhé?” Tô Viện Viện lấy hết sức bình sinh để nói ra câu này.
Đỗ Thiên Dã do dự một lúc, rồi gật đầu: “Được thôi!”
Buổi tối cuối tuần này, với Trương Dương thật là đẹp đẽ và hạnh phúc, hắn đã uống không ít rượu, đây là một cách chúc mừng của hắn, Cố Giai Đồng đưa hắn về biệt thự Thu Hà Hồ, Trương Dương đang phấn khởi bắt đầu cuộc chúc mừng lần hai, lần chúc mừng này có sự phối hợp của Cố Giai Đồng.
Cố đại tiểu thư mặc dù nội công thâm hậu, nhưng vẫn không chịu nổi sự dày vò của tên này, cuối cùng phải thốt ra: “Hôm nay sao anh lại hưng phấn thế?”
Trương đại quan cảm thán: “Sức lực dồi dào mà!”
Cố Giai Đồng khanh khách cười, đôi chân kẹp chặt lấy hai chân của hắn, tay cũng ôm chặt lấy hắn, không để cho hắn làm được gì, dịu dàng nói: “Người ta không chịu được nữa rồi….”
Trương Dương nhẹ nhàng hôn lên tai cô, nắm lấy tay cô đè xuống: “Anh phát hiện ra anh là một người dễ xúc động!”
“Em đã phát hiện ra từ lâu rồi!”
“Từ khi nào?”
“Từ lần đầu tiên gặp anh!”
“Lần đầu tiên em gặp anh có cảm giác gì?”
Cơ thể của Cố Giai Đồng không ngừng rung rinh trước những động tác của Trương Dương, cô cắn chặt môi, hai con mắt nhắm nghiền, ôm chặt lấy Trương Dương, cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, một lúc sau Cố Giai Đồng mới nhỏ nhẹ nói: “Anh chẳng phải là thứ tốt đẹp gì!”
Trương đại quan cười nham hiểm, sau đó trừng phạt mạnh mẽ Cố Giai Đồng vì câu nói này của cô.
Cố Giai Đồng sau khi đã trải qua cơn mưa bão rất đẹp, mềm mại nằm đó, áp vào lòng Trương Dương, chẳng muốn nói gì hết.
Trương Dương nhẹ nhàng vuốt sợi tóc mai của cô, thấp giọng: “Anh đang nghĩ việc của anh liệu có mang lại phiền phức cho Đỗ Thiên Dã không?”
Cố Giai Đồng rất ghét hắn ta nhắc đến người ngoài trong lúc này, giơ tay ra bóp vào *** của hắn một cái rõ đau, nhưng lại phát hiện dường như Trương Dương có phản ứng, vội vàng rụt tay lại, dịch người ra một bên nói: “Sợ gì chứ? Đài truyền hình trung ương đã cho anh cái tiếng thơm rồi, tính chất việc này là để bảo vệ lợi ích quốc gia, anh là nhân vật chính diện, nói cách khác, Đỗ Thiên Dã có xuất đầu lộ diện vì anh cũng là đương nhiên.”
Trương Dương nói: “Cha em sắp nghỉ hưu rồi nhỉ?”
Cố Gia Đồng nói: “Còn ba tháng nữa!”
Trương Dương tính một lúc: “Không đến một trăm ngày nữa rồi!” Hắn mở rộng vòng tay, Cố Giai Đồng áp vào lòng hắn, nhẹ nhàng nói: “Lần này cha em kiên quyết về hưu, ông định về quê sống.”
Trương Dương nói: “có lẽ ông đã chán việc làm quan rồi!”
Cố Giai Đồng nói: “Làm quan thì dễ, nhưng làm quan tốt thì khó, thường thì người ta chỉ nhìn thấy cái vẻ bề ngoài hào nhoáng của việc làm quan, nhưng ai mà biết đằng sau đó phải bỏ ra biết bao nỗ lực và vất vả!”
Trương Dương gật đầu đầy đồng cảm. Trong lòng Cố Giai Đồng, cha cô là một vị quan tốt, Trương Dương cũng thấy vậy, Cố Doãn Tri đã làm chức lớn ở Bình Hải bao năm nay, sự phát triển của Bình Hải mọi người đều biết, hơn nữa Cố Doãn Tri rất thanh liêm, không ăn hối lộ.
Trương Dương lại nghĩ đến Tống Hoài Minh, vì Tống Hoài Minh ra nước ngoài khảo sát, không ở trong Bình Hải, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tống Hoài Minh sẽ trở thành người nắm quyền Bình Hải trong tương lai, ông ta giống với Cố Doãn Tri, đều có tác phong làm việc rất thanh liêm, có điều phương châm của Tống Hoài Minh nghiêm khắc hơn, ông xem trọng pháp chế, không có phương châm đồng nhất với việc xem trọng phát triển khu nam bộ Bình Hải của Cố Doãn Tri, Tống Hoài Minh chú trọng phát triển dàn đều, ông đề xuất chú trọng phát triển kinh tế bắc bộ, hình thành điểm nóng phát triển mới mà trung tâm là Giang Thành, trong một thời gian ngắn thay đổi nạn phân biệt giàu nghèo, rút ngắn khoảng cách giữa nam và bắc.
Cố Giai Đồng thấy td trầm tư không nói gì, dùng tay sờ lên ngực hắn nói: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Trương Dương nói: “Anh đang nghĩ, trước khi bí thư Cố về hưu, anh liệu có thể lên làm gì được không!”
Cố Giai Đồng cười, cô biết rằng td cố ý nói như vậy, hắn rất ít khi mượn thế lực của cha, Cố Giai Đồng thấp giọng: “Thật ra anh không cần cha em phải giúp anh!”
Trương Dương nghe lời này của cô ấy có phần ngạc nhiên, Tống Hoài Minh mới là nhạc phụ tương lai của hắn, Trương Dương nói: “Anh chỉ là nói vậy thôi, thật ra anh chẳng muốn để ai giúp cả, anh không tin dựa vào năng lực của anh lại không làm nên được trò trống gì.”
Cố Giai Đồng cười khanh khách: “Trong lòng em anh luôn là người giỏi nhất!”
Trương đại quan trả lời: “Chứ còn gì nữa. Anh là loại nhìn thì đẹp mà dùng thì cũng tốt. Những ai đã từng dùng anh đâu có phàn nàn gì về chất lượng!”
Cố Giai Đồng mắng: “Nói khoác mà không đỏ mặt kìa!”
“Em không tin? Hay là, em đến cảm nhận thử xem?”
“Không đâu….”
Tô Viện Viện và Đỗ Thiên Dã hẹn nhau năm giờ 30 sáng ngày hôm sau xuất phát, cô nao nức đến độ đêm không ngủ được, sáng sớm đã dậy rồi, năm giờ cô đã đến chờ ở điểm hẹn, cái lạnh của mùa xuân đã qua đi, nhưng lại nổi gió, cảm giác sáng sớm đứng ở chỗ gió thật là chẳng dễ chịu chút nào, nhưng trong lòng Tô Viện Viện lại rất ấm áp, cô vừa giụi chân vừa nhìn ra phía con đường.
Đúng năm giờ rưỡi, Đỗ Thiên Dã lái xe đến, gã đẩy cửa xe, cười nói: “Cô đến sớm vậy à?”
Tô Viện Viện nói rất đáng thương: “Tôi sợ anh quên mất tôi rồi!”
Đỗ Thiên Dã cười ha ha nói: “Những việc tôi đã hẹn thì tôi sẽ không quên đâu!” Gã nhìn thời gian: “Chúng ta cố gắng 7 giờ leo núi!”
Tô Viện Viên hôm nay mặc một bộ đồ thể thao, trông cô như một vận động viên vậy, nhưng tới khi leo núi, thì thể lực của cô lại không đủ. Đỗ Thiên Dã đành phải dừng lại để cô nghỉ ngơi, Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Bình thường cô không luyện tập thể dục!”
Tô Viện Viện vừa thở dốc vừa xua xua tay, ngồi trên một mỏm đá, nghỉ một lúc sau mới nói: “Bí thư Đỗ, anh còn bảo là anh già rồi….”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Người ta muốn trẻ đẹp thì phải vận động nhiều.”
Tô Viện Viện nói: “Vậy thì lần sau khi anh đi tập nhớ gọi tôi!”
Đỗ Thiên Dã mỉm cười không nói gì, gã cảm thấy đằng sau câu nói đó của Tô Viện Viện có hàm ý gì đó.
Đỗ Thiên Dã chỉ về hướng ngọn Thanh Vân: “Chúng ta phải leo đến đỉnh núi. Đến đỉnh núi cô mới cảm nhận được cảm giác thu ngút ngàn phong cảnh vào tâm mắt.”
Tô Viện Viện nghỉ một lúc cảm thấy cơ thể đã hồi phục, đứng dậy nói: “Đi nào, tiếp tục leo thôi!”
“Không nghỉ nữa?”
Tô Viện Viện lắc đầu nói: “Tôi không thể làm vướng chân bí thư Đỗ được!”
Với Trần Sùng Sơn, ông ta dậy cùng với buổi sáng sớm ở núi Thanh Đài, mấy tuần gần đây, Đỗ Thiên Dã đều tới thăm ông ta, từ lúc tờ mờ sáng, ông ta đã tỉnh giấc, lên núi bắt hai con gà, nấu cho con trai một bữa cơm thịnh soạn.
Trần Sùng Sơn thu hoạch được rất nhiều, bắt được ba con gà rừng, một con thỏ. Trên đường về nhà, đi qua dốc Đỗ Quyên, ở đây vốn đã khai phá, nhưng số tiền đầu tư của An gia chưa về đến nơi, nên đã ngừng thi công từ cuối năm ngoái, nhưng giờ đây lại có hơn mười người đang ở đó, họ cầm các loại máy móc đo lường, dường như đang khảo sát gì đó.
Trần Sùng Sơn hiếu kì bước qua đó, còn chưa đợi ông ta tiến lại gần, một người mặc chiếc áo trung sơn màu xanh đã dọa: “Ông già, ông làm gì đấy?”
Trần Sùng Sơn lạnh lùng nói: “Câu này tôi hỏi các người mới đúng!”
Người đàn ông đó bước qua: “Chúng tôi là đội thăm dò thành phố, đang thực hiện công tác ở đây, ông mau đi đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi!”
Trần Sùng Sơn cảm thấy đám người này rất khả nghi, nhích lông mày lên, mặt nghiêm nghị nói: “Núi Thanh Đài là công trình phong cảnh trọng điểm của thành phố, các người thăm dò ở đây, tôi chưa từng nghe qua việc này, chứng cứ đâu? Lấy ra cho tôi xem nào!”
Mấy người đàn ông quay ra nhìn nhau, người đàn ông mặc áo trung sơn đó lấy ra một quyển số màu xanh giơ giơ trước mặt Trần Sùng Sơn, sau đó nói: “Cái núi Thanh Đài này đúng là nghèo kiết xác! Thôi vậy, chúng ta cũng chỉ làm cho nhà nước tôi, đừng gắng sức quá thế này, đi, chúng ta đi nghỉ!”
Một đám người đi mất.
Trần Sùng Sơn cảm thấy rất kì lạ, nhưng giờ đây hiện trường cũng chẳng có nhiều chỗ khả nghi, hơn nữa đám người đó không ở lại trên núi, mà đi thẳng xuống núi.
Trần Sùng Sơn vác đồ săn được lên lưng, thấy hai người thanh niên một nam một nữ đang đi về phía mình, người đàn ông là Đỗ Thiên Dã, cười con gái đó Trần Sùng Sơn không quen, rất trẻ và đẹp, trong kí ức của Trần Sùng Sơn, Đỗ Thiên Dã lần đầu tiên đưa một cô gái lên núi, ông rất rõ về việc của Văn Linh, hiểu được vết thương mà Văn Linh gây ra cho con trai, giờ đây thấy con trai dẫn một cô gái đến, khó mà tưởng tượng được niềm vui trong lòng. Nhưng ngoài mặt Trần Sùng Sơn vẫn không tỏ vẻ gì, mỉm cười nói: “Thiên dã đến rồi à!”
Đỗ Thiên Dã gọi một tiếng chú Trần, mặc dù gã và Trần Sùng Sơn đều hiểu được quan hệ của cả hai người, nhưng không ai muốn làm rõ vấn đề này cả.
Tô Viện Viện cũng chào một câu chú Trần rất lịch sự.
Đỗ Thiên Dã giúp Trần Sùng Sơn vác đồ săn được, Trần Sùng Sơn nói: “Ta dự tính hôm nay cháu sẽ đến, vì thế đã dậy sớm đi săn, thu hoạch cũng khá lắm!”
Ánh mắt Đỗ Thiên Dã dừng lại ở dốc Đỗ Quyên.
Trần Sùng Sơn nói: “Đình công lâu rồi, trước đó nói còn phải xây dựng chỗ nghỉ ngơi của du khách ở đây, đào xới hết cả lên, giờ thiếu tiền lại không làm nữa, đã biết từ sớm, thì chẳng bằng đừng khai phá núi Thanh Đài.”
Đỗ Thiên Dã hiểu tại sao Trần Sùng Sơn lại có những xúc cảm như vậy, gã cũng chau mày nói: “Việc khai phá du lịch núi Thanh Đài từ trước đến giờ đều do huyện Xuân Dương quản lí, số tiền đầu tư của An gia không thể đến nơi, đó là nguyên nhân chủ yếu làm cho việc khai phá gặp trở ngại, có điều việc này có lẽ sẽ được giải quyết nhanh thôi.” Gã nói như vậy, là vì biết được rằng An Ngữ Thần đã lợi dụng việc chuyển nhượng quyền cổ đông để giành lấy việc đầu tư vào nội địa, hơn nữa An Ngữ Thần cũng đã nói rằng việc đầu tư của An gia vào Giang Thành sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào nữa.
Khi đi qua Tử Hà Quan, Đỗ Thiên Dã đưa Tô Viện Viện vào đó thăm một vòng, lão đạo sĩ Lí Tín Nghĩa không ở đó, từ sáng sớm đã đến sau núi hái lá trà rồi.
Đến phòng đá của Trần Sùng Sơn, Trần Sùng Sơn đã đun sôi một nồi nước làm lông gà, thỏ cũng đã chuẩn bị xong. Nghe nói lão đạo sĩ không ở đó, Trần Sùng Sơn cười nói: “Xem ra, chỉ có thể để ta tự làm cơm cho mọi người ăn rồi!”
Tô Viện Viện chủ động nói: “Chú Trần, để cháu làm, chú và bí thư Đỗ cứ nói chuyện đi!”
Trần Sùng Sơn cười gật đầu, nhìn Tô Viện Viện đi vào nhà bếp, Trần Sùng Sơn nói nhỏ với Đỗ Thiên Dã: “Tiểu Tô là….của con?”
Đỗ Thiên Dã sợ ông ấy hiểu lầm, vội vàng giới thiệu quan hệ giữa mình và Tô Viện Viện.
Trần Sùng Sơn cười nói: “Ta thấy đứa con gái này cũng tốt lắm!”
Đỗ Thiên Dã đương nhiên hiểu được ý của ông, cười nói: “Giờ đây con còn không làm hết việc ở Giang Thành, làm gì có thời gian để suy nghĩ đến những việc khác!”
“Không thể nói như vậy được, năm nay con đã bốn mươi tuổi rồi, cũng đã đến lúc phải giải quyết vấn đề cá nhân, không thể cứ làm một ông bí thư thị ủy cô đơn mãi được chứ?”
Đỗ Thiên Dã nghe ông ta nói rất thú vị cũng cất tiếng cười.
Trần Sùng Sơn rất quan tâm đến con trai của ông ta, ông thấp giọng nói: “Gần đây không việc không có gì phiền phức chứ?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Gặp phải chút phiền toái nho nhỏ, giờ đây đã giải quyết xong rồi, việc đó là Trương Dương đánh cháu trai của An lão là An Đạt Văn, anh ta là chủ nhiệm phòng chiêu thương, giờ lại đi đánh người đầu tư đương nhiên sẽ có những ảnh hưởng không tốt.”
Trần Sùng Sơn cũng đã nghe nói đến việc này, nên không thấy quá ngạc nhiên: “Mặc dù td bên ngoài xuề xòa, nhưng là người tốt, chú thấy anh ta rất có chính nghĩa, việc này cháu phải giúp anh ta!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cháu không biết cậu ta có chính nghĩa hay không, lần này nguyên nhân cậu ta đánh An Đạt Văn là vì An Đạt Văn đã ức hiếp An Ngữ Thần, có điều cậu ta thật sự đối nhân xử thế rất tốt, có thể làm cho nhiều người nói đỡ cho cậu ta như vậy, chứng minh được cậu ra có rất nhiều ưu điểm”
Trần Sùng Sơn nói: “Nói ra thì việc khai phá núi Thanh Đài này là do một tay td gầy dựng lên, lúc đầu An lão đầu tư vào đây chính là do cậu ta thuyết phục.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Chú yên tâm đi, lần này cậu ta đã gặp may lắm rồi, tối qua đài truyền hình trung ương đã phát chuyện của cậu ta, nhưng là tuyên truyền cậu ta như một nhân vật chính diện vậy, lại còn nói cậu ta làm như vậy là nghĩ cho lợi ích của quốc gia nữa chứ.”
Trần Sùng Sơn cười ha ha: “Cậu ta từ trước đến giờ đều may mắn vậy!”
Tài nấu nướng của Tô Viện Viện làm cho Trần Sùng Sơn khen nức nở, trong lòng đã có thêm chút thiện cảm với cô gái này, từ sau khi biết Đỗ Thiên Dã là con trai ruột của mình, trong lòng Trần Sùng Sơn càng thương yêu gã hơn. Mặc dù hai cha con chưa nhận nhau chính thức, nhưng trong lòng ai nấy đều biết quan hệ giữa hai người, Đỗ Thiên Dã cũng hỏi một số chuyện trước kia.
Trần Sùng Sơn cũng không giấu giếm, nói chuyện trước kia với Đỗ Thiên Dã, mỗi lần hai cha con gặp nhau đều có những chuyện nói không bao giờ hết, đến buổi chiều, lão đạo sĩ Lí Tín Nghĩa quay về, ông ta hơi hốt hoảng nói: “KHông xong rồi, không xong rồi!”
Trần Sùng Sơn hơi ngớ người, đứng dậy nói: “Có chuyện gì thế?”
Lão đạo sĩ múc một gáo nước uống ừng ực rồi nói: “Dưới kia có rất nhiều thôn dân, đều chạy lên dốc Đỗ Quyên hết rồi, nói là phát hiện ra kho báu gì đó, giờ đây đến đây tranh giành, rất hỗn loạn!”
Đỗ Thiên Dã nghe xong, ngay lập tức đứng dậy nói: “Tôi đi xem thế nào!” Gã đã xông ra, Tô Viện Viện vội vàng chạy theo.
Trần Sùng Sơn bước mấy bước, rồi lại quay về lấy súng săn, rồi mới chạy theo Lí Tín Nghĩa.
Trên dốc Đỗ Quyên giờ đây tập trung mấy trăm người, tất cả đều là những người dân của hương Hắc Sơn Tử, có người của thôn Chu Tiểu Kiều cũng có người của thôn Thượng Thanh Hà, còn có người của thôn khác đến thám thính. Nguyên nhân của việc này là phát hiện có kho báu của dốc Đỗ Quyên, không biết tin này đồn ra ngoài thế nào, đám nông dân này sau khi nghe nói liền vội vàng chạy đến đây, trong động góc đông bắc của dốc Đỗ Quyên phát hiện không ít những đồ vật bằng vàng và bạc, đối mặt với kho báu trước mắt, đám nông dân này đã mất hết lí trí, từ sự tranh giành ban đầu biến thành đấu đá lẫn nhau. Sau đó biến thành cuộc đấu giữa gậy gộc, cuốc xẻng….
Khi Đỗ Thiên Dã đến nơi, hiện trường đã lộn xộn, một người nông dân múa chiếc cuốc, ngay lập tức đã làm cho người đối diện đổ nhào xuống đất, chiếc chậu vàng người đó ôm trong lòng giờ rơi xuống đất.
Đỗ Thiên Dã tức giận nói: “Dừng tay lại hết cho tôi, tôi là bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã!” Ngay lập tức gã phát hiện lời nói của mình không có chút tác dụng nào cả, tiền bạc đã làm cho những người này mất đi lí trí, không có ai nghe lời của gã nói.
Tô Viện Viện đi theo ngay sát người Đỗ Thiên Dã, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ mặt xanh lét, cô kéo tay Đỗ Thiên Dã nói: “Bí thư Đỗ, nguy hiểm lắm, mau rời khỏi đây!”
Chưa đợi đến khi Đỗ Thiên Dã rời đi, một người đã cầm chiếc cuốc lao về phía Đỗ Thiên Dã, chiếc cuốc đập vào đầu Đỗ Thiên Dã,Đỗ Thiên Dã tránh được, giơ chân đá người đó ngã xuống đất.
Lại một người nữa vác cuốc xông về phía Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Da giơ tay cướp lấy chiếc cuốc, rồi quay ngược đầu cuốc đập vào ngực người nông dân đó, tức giận nói: “Dừng tay lại hết cho tôi! Tôi là Đỗ Thiên Dã, là bí thư thị ủy!”
Lúc này người nông dân vừa bị gã đánh ngã xuống đất lồm cồm bò dậy, vội vàng chuồn vào đằng sau người Đỗ Thiên Dã, giơ cuốc đập vào đầu Đỗ Thiên Dã. Tô Viện Viện đứng gần gã nhất, nhìn thấy Đỗ Thiên Dã không thể nào tránh kịp, cô hét lên một tiếng.
“Pằng!” Một tiếng súng nổ, tiếng súng vang lên từng đợt sóng âm trong núi, những sơn dân đang ngập chìm trong máu và sự điên loạn bị tiếng súng làm cho kinh sợ, ngay lập tức bình tĩnh lại.
Đỗ Thiên Dã kinh sợ quay người lại thì thấy người định đánh mình kia đã lăn ra mặt đất, máu trên ngực không ngừng trào ra.
Cách đó không xa là Trần Sùng Sơn đang giương khẩu súng săn, thần thái lạnh lùng, đầu khẩu súng của ông ta còn đang bốc khói.
Tất cả mọi người đều đờ ra, phát súng này của Trần Sùng Sơn là bất đắc dĩ, nếu như ông ta không nổ súng, thì Đỗ Thiên Dã ít nhất cũng bị thương nặng.
Sau vài phút im lặng, nghe thấy một tiếng kêu thê thảm: “Em trai!” Anh của người bị thương xông đến trước mặt Trần Sùng Sơn, bọn họ đều là người dân thôn Chu Tiểu Kiều, dưới sự dẫn dắt của họ, những người dân đó đồng loạt xông về phía Trần Sùng Sơn.
Trần Sùng Sơn vừa nãy bắn súng chỉ là bất đắc dĩ, giờ đây ông không thể bắn súng đượ nữa, Lí Tín Nghĩa thấy tình hình không hay, xông lên trước đánh ngã bốn người dân, quát to: “Dừng tay lại, nghe tôi nói!” Mặc dù võ công của lão đạo sĩ không tồi, nhưng giờ ở đây có mấy trăm người, tất cả đều như điên dại, không thể khống chế được tình hình ở đây.
Trần Sùng Sơn bị mọt người dân tức giận quật ngã xuống đất, hơn mười người vây lấy ông ta.
Đỗ Thiên Dã thấy cha bị đánh, mắt đỏ lên sòng sọc. Gã lao lên đằng trước, Tô Viện Viện muốn ngăn gã lại, kéo lấy tay của gã khẩn cầu: “Bí thư Đỗ, anh phải chú ý an toàn…”
“Cút ra!” Đỗ Thiên Dã vung tay đẩy tay Tô Viện Viện ra, Tô Viện Viện ngã sõng soài dưới đất.
Đỗ Thiên Dã vớ lấy cây cuốc xông lên đằng trước, một người dân muốn ngăn gã lại, bị hắn đánh ngã xuống đất, hắn xông vào đám nông dân đang đánh cha mình, giơ cuốc lên vung về phía họ, cuối cùng đám này đã tản ra, gã đỡ Trần Sùng Sơn mặt đầy máu lên, thì lại bị đám nông dân xông đến.
Đỗ Thiên Dã ôm lấy Trần Sùng Sơn, dùng cơ thể mình ngăn chặn những đợt tấn công như vũ bão. Gã không biết rằng những trận đòn đó kéo dài trong bao lâu, đột nhiên một tiếng súng vang lên, cánh tay dính đầy máu của Trần Sùng Sơn cầm cây súng săn bắn một phát chỉ thiên, sau đó tức giận nói: “Ai dám vào gần, ta sẽ giết kẻ đó!”
Lí Tính Nghĩa mở ra một con đường máu, hét lên: “Các người đều điên cả rồi, đây là bí thư thị ủy, anh ấy là bí thư thị ủy!”
Một người trong số đó bình tĩnh lại, ý thức được tính chất nghiêm trọng của việc ngày hôm nay, có người đã lủi đi. Lúc này mấy người ở dưới núi lại đến, người đứng đầu là trưởng thôn Thượng Thanh Hà Lưu Truyền Khôi, Lưu Truyền Khôi hét lớn: “Đứng lại hết cho tôi, không ai được đi!”
Cảnh sát của hương Hắc Sơn Tử đã đến, một đám cảnh sát của huyện Xuân Dương một tiếng sau mới tới nơi, hiện trường một người chết, năm người bị thương nặng, mỗi người đều có thương tích nhẹ cả, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cũng mặt sưng húp, trán Tô Viện Viện cũng bị xước, có điều cô ta vẫn còn may mắn, không bị thương nặng.
Những người bác sĩ đi theo ngay lập tức sơ cứu.
Người nông dân dính một phát đạn của Trần Sùng Sơn đã chết.
Cục trưởng phân cục công an huyện Xuân Dương Thiệu Vệ Giang chỉ huy ngay tại hiện trường, khi anh ta biết rằng bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cũng là một trong những người tham gia đấu đá tại hiệu trường, và còn bị thương, sợ đến độ mặt cắt không còn giọt máu, anh ta ngay lập tức gọi điện cho bí thư huyện ủy Chu Hằng.
Thiệu Vệ Giang đến trước mặt Đỗ Thiên Dã hỏi han: “Bí thư Đỗ. Anh có bị thương không?”
Đỗ Thiên Dã không để ý đến anh ta, mà nói với bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho Trần Sùng Sơn: “Bác sĩ, ông ấy không sao chứ?”
Bác sĩ nói: “Chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao!”
Thiệu Vệ Giang đứng đó hơi ngượng ngập, sau khi Đỗ Thiên Dã xác nhận cha mình không sao mới quay sang nói với Thiệu Vệ Giang: “Đã điều tra nguyên nhân đánh nhau của họ chưa?”
Thiệu Vệ Giang nói: “Trên dốc Đỗ Quyên phát hiện một cái động, nghe nói là kho báu của thổ phỉ An râu rậm, bên trong có không ít báu vật vàng bạc, tin này không biết truyền ra ngoài thế nào, vì thế tất cả nông dân quanh đây đều đến tranh giành, vì vậy mới phát sinh ra đánh nhau.”
Đỗ Thiên Dã dùng khăn lau vết máu trên miệng, đứng dậy nói: “Điều tra việc này cho tử tế, nhất định phải làm rõ những người có liên quan, không thể để bất cứ ai thoát khỏi lưới pháp luật.”
Lúc này có một cảnh sát đến bên cạnh Thiệu Vệ Giang, nói vài câu vào tai anh ta.
Thiệu Vệ Giang vẻ mặt thay đổi, nói với Đỗ Thiên Dã: “Bí thư Đỗ, có một người thôn dân tên Chu Hồng Vệ đã bị súng bắn chết rồi!” Khi nói câu này, anh ta nhìn Trần Sùng Sơn đang nằm ở đằng xa, cảnh Trần Sùng Sơn dùng súng bắn chết Chu Hồng Vệ rất nhiều người đã nhìn thấy.
Đỗ Thiên Dã bình tĩnh lại, vừa nãy mọi việc quá hỗn loạn, gã không kịp nghĩ về chuyện này, nhưng giờ đây, gã không thể không suy nghĩ về nó một cách thận trọng, gã bình tĩnh nói: “Lúc đó, Chu Hồng Vệ đang dùng cuốc để tấn công tôi, đã đe dọa đến tính mạng của tôi, vì thế người ta mới nổ súng!”
Thiệu Vệ Giang nói: “Chúng tôi cần Trần Sùng Sơn phối hợp điều tra!” Yêu cầu này của anh ta không hề quá đáng.
Bên đó đã có cảnh sát đang hỏi Trần Sùng Sơn, Trần Sùng Sơn rất bình tĩnh từ đầu đến cuối, ông giơ tay ra nói: “Người đó là do tôi giết, tôi đi cùng các anh!”
Đỗ Thiên Dã nói với Thiệu Vệ Giang: “Tình hình lúc đó rất phức tạp, ông ấy nổ súng cũng là bất đắc dĩ thôi!”
Thiệu Vệ Giang gật đầu nói: “Bí thư Đỗ yên tâm, việc này chúng tôi nhất định điều tra kĩ càng, còn về Trần Sùng Sơn, chúng tôi sẽ đối xử với ông ấy thật tốt. Mục đích là điều tra rõ ràng sự việc này.”
Tối hôm đó Đỗ Thiên Dã không về Giang Thành, mà mở một cuộc họp khẩn cấp ở huyện Xuân Dương, các vị lãnh đạo quan trọng của chính phủ huyện Xuân Dương đều đã tham dự cuộc họp, thấy mặt mũi bí thư thị ủy sưng húp, bí thư huyện ủy Chu Hằng thấp thỏm không yên, y biết lần này thì phiền to rồi, đám dân đánh nhau kéo của bí thư thị ủy vào trong đó, hơn nữa lại còn bị đánh, suýt nữa thì mất mạng ở trên núi Thanh Đài, Đỗ Thiên Dã rất nóng tính, nhất định gã sẽ không bỏ qua, lần này rất có khả năng tức giận sẽ trút hết lên đầu y.
Cục trưởng cục công an huyện Thiệu Trường Giang báo cáo một cách sơ lược tình hình đã làm rõ được: “Theo quan sát tình hình hiện trường của chúng tôi, đây thật sự là một kho báu, bên trong có rất nhiều đồ vàng bạc, còn về việc có phải là của thổ phỉ An râu rậm để lại hay không thì còn phải đi chứng minh tiếp, nguyên nhân cơ bản dẫn đến lần đánh nhau này là những thứ đồ bảo vật đó, bản tính con người quả thực rất tham lam.”
Bí thư huyện ủy Chu Hằng nói: “Người ta thường chết vì đồng tiền, đám dân đen này khi đối mặt với kho báu, tất cả đã mất đi lí trí, vì thế mới gây nên vụ đánh nhau.”
Đỗ Thiên Dã lạnh lùng nói: “Du lịch khai phá núi Thanh Đài đã lâu rồi, các cơ quan có liên quan không chú ý đến vấn đề giám sát? Môi trường của núi Thanh Đài là do ai bảo vệ? Vấn đề trị an của núi Thanh Đài là do ai phụ trách? Xảy ra việc như thế này, các anh đừng đổ trách nhiệm lên đầu người dân, nói cái gì mà lòng người tham lam chứ? Phải tìm xem vấn đề thuộc về mình, các anh đã thực sự làm tốt công tác của mình chưa?”
Chu Hằng không nói một lời nào, huyện trưởng Sa Phổ Nguyên, phó huyện trưởng Từ Triệu Bân quay sang nhìn nhau, tròng lòng đều cảm thấy rất đỗi vui mừng, họ đã bất mãn với sự ngạo mạn của Chu Hằng từ lâu rồi, lần này là một cơ hội, là một cơ hội đẩy Chu Hằng xuống khỏi cái ghế đó, nhưng giờ đây không phải là cơ hội ném đá giấu tay, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đang bực mình, họ cũng không tiện nói gì.
Đỗ Thiên Dã nói: “bình thường thì không làm tốt công tác tư tưởng, xảy ra vấn đề rồi lại nói đến nhân tính gì đó, thật là nực cười! Tôi thấy công cuộc khai phá núi Thanh Đài đang tồn tại vấn đề rất lớn, những vấn đề này về căn bản là do những người lãnh đạo như các anh gây nên, đừng có nói đến vấn đề ở phương diện này phương diện khác, tôi không muốn nghe nguyên nhân, tôi muốn nhìn thấy kết quả, tôi muốn nhìn thấy vấn đề được giải quyết ngay lập tức.”
Chu Hằng không tiện nói gì, đưa mắt sang nhìn cục trưởng công an huyện Thiệu Trường Giang, Thiệu Trường Giang cố gắng nói: “Bí thư Đỗ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra sự việc, nhất định điều tra đến cùng những người có liên quan, không để sót một ai.”
Đỗ Thiên Dã hừ một tiếng, rồi đứng dậy đi ra ngoài.