Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: "Ông trẻ, để cháu nói cho ông hay, người chết chính là thân nhân của cháu, người khóc bên trong là bạn gái của cháu, ông có hiểu không?"

Trương Sĩ Hồng nghe đến đây thì nói: "Đối tượng của cậu à?"

Trương Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận, Trương Sĩ Hồng nói: "Vậy chính là người nhà chúng ta rồi, người nhà mình mà không giúp thì chúng ta còn tính là người nhà không?" Ông ta nói với Chu Hữu Lượng: "Bí thư chi bộ Chu, chuyện này là chuyện nhà của Trương gia chúng tôi, không liên quan tới người khác, mấy gian nhà ở phía sau trường học cũng không là của nhà nước, kể ra còn là đất cắt cho Trương gia chúng tôi."

Trương lão gia tử phất phất tay nói: "Mọi người tản đi, chuyện của Trương gia chúng tôi, không cần nhiều người như vậy xem náo nhiệt làm gì."

Chu Hữu Lượng nghe rõ ràng, hắn hừ lạnh một tiếng xoay người bước đi, nếu thằng cha này đi rồi thì thôi đi, nhưng khi đi lại còn thấp giọng lẩm bẩm: "Tuyệt hộ đầu (thằng tuyệt hậu)!"

Người khác không nghe thấy nhưng Trương đại quan nhân thì lại nghe rõ, hắn nói với Trương Sĩ Hồng: "Ông trẻ, hắn nói ông tuyệt hộ đầu là ý gì?"

Trương Sĩ Hồng tức giận đến nỗi cả người run rẩy, đây không phải là Trương Dương rắp tâm đặt chuyện, Chu Hữu Lượng quả thực nói như vậy, Trương Sĩ Hồng giận dữ hét: "Tam cẩu tử, mày đứng lại cho tao!" Trương lão gia tử tức giận đến nói kêu cả tên lúc nhỏ của bí thư chi bộ Chu, nhiều người như vậy nhiều người như vậy, Chu Hữu Lượng mặc đỏ bừng, lão già này đúng là quá không nể mặt rồi, không ngờ ở trước mặt nhiều thôn dân như vậy gọi tên lúc nhỏ của mình.

Râu bạc của Trương Sĩ Hồng vểnh cả lên, chỉ vào Chu Hữu Lượng nói: "Tam cẩu tử, mày nói rõ cho tao, ai là tuyệt hộ đầu? Mày nói ai tuyệt hộ đầu?"

Chu Hữu Lượng thật sự là giật mình, không ngờ tai lão già này thính đến vậy, mình nói nhỏ như vậy không ngờ vẫn bị lão nghe rõ, Chu Hữu Lượng cũng là hạng ngu ngốc, hắn chỉ cần khăng khăng chối là mình không nói thì lần này có lẽ qua được, nhưng hắn lại cố tính nói một câu: "Tôi có nói ông đâu, ông chột dạ cái gì?"

Kể ra thì Trương Sĩ Hồng cũng là trưởng bối của Chu Hữu Lượng, nhưng Trương gia bắt đầu từ thế hệ của Trương Giải Phóng chuyên sinh con gái, khí thế so với Chu gia thì rõ ràng yến hơn một bậc, ở trong thôn lúc nào cũng bị họ Chu áp chế, Trương Sĩ Hồng thân là người cầm đầu của Trương gia, cục tức này đã nghẹn nhiều năm rồi, trong một thôn, mâu thuẫn giữa hai thế gia vọng tộc cũng không ít, trước đây Trương Sĩ Hồng bị mắng là tuyệt hậu không phải chỉ một lần,, hôm nay lại có người nhắc tới chuyện này lão gia tử lão gia tử thù mới hận cũ tất cả dồn lên, ông ta bỗng nhiên lao lên, vung tay tát cho Chu Hữu Lượng một cái rõ vang.

Chu Hữu Lượng bị đánh cho ngây ra, Trương đại quan nhân cũng bị một cái tát xuất kỳ bất ý này làm cho sững người, ông trẻ này khi đánh người không thấy một chút vẻ già cả nào, rất chuẩn rất độc, đối với nắm chắc yếu tố thật sự là lô hỏa thuần thanh, liên tưởng tới cái bệnh thích tát người của mình, cảm thấy trò này chắc là di truyền của gia tộc.

Trương Sĩ Hồng ngang nhiên tát Chu Hữu Lượng một cái, sau đó chỉ vào mũi Chu Hữu Lượng mà mắng: "Tam cẩu tử, mày khi dễ Trương gia chúng tao không có người đúng không? Mày thấy rõ rồi đó, đây là cháu tao, là cháu ruột của Trương Sĩ Hồng tao, tuyệt hậu cái gì? Mày mới tuyệt hậu, cả nhà chúng mày tuyệt hậu!" năng lực gây sự của lão gia tử này cũng không bình thường.

Bên nhà Chu gia có người không vui, lập tức đứng lên, Trương gia cũng là nhà giàu, tuy rằng một thế hệ trẻ tuổi chỉ có Trương Dương là nam đinh, nhưng Trương đại quan nhân tuyệt đối là nhân vật cường thế lấy một chọi mười,, Trương đại quan nhân trợn trừng mắt: "Sao? Muốn đấu với Trương gia ư, Chu Hữu Lượng, anh thích đơn đả độc đấu hay là tất cả lao lên!"

Trương đại quan nhân vừa lên tiếng, người bên Chu gia sợ luôn, ai cũng biết thân thể của mình không thể nào cứng bằng cối dá, người ta lại đá cối đá như đá đậu hủ, nếu thật sự xuất thủ, kẻ chịu thiệt chính là nhưng của Chu gia.

Trần Ái Quốc lại đứng ra hoà giải: "Thôi, thôi, mọi người là người một nhà, là người cùng quê, đừng có đứng nhau."

Chu Hữu Lượng oán hận trừng mắt lườm Trương Sĩ Hồng một cái, thật ra hắn cũng đuối lý, Trương Sĩ Hồng đánh hắn một cái cũng là đáng, ai bảo hắn lắm lời? Chu Hữu Lượng oán thầm, bí thư chi bộ thôn là tôi, gây khó dễ với tôi, về sau các ngươi sẽ chịu thiệt.

Trần Ái Quốc thấy toàn bộ phát triển của chuyện này, cảm thấy sự biến chuyển rất bất ngờ, không ai ngờ được Trương Dương là người của thôn Tiểu Thạch Oa, còn là con trai thân sinh của Trương Giải Phóng, Trương lão gia tử đứng ra ủng hộ đi cháu này, tất nhiên sẽ không có ai nhắc tới chuyện người chết nữa.

Cái thứ tình thân này vô cùng kỳ diệu, tuy rằng người của Trương gia và Trương Dương chưa từng gặp mặt, nhưng ngày đầu tiên gặp nhau, trong thời gian ngắn đã đã trở nên khá thân thiết, Trương Dương còn có hơi mười chú bác còn sống, Trương Sĩ Hồng giới thiệu cho thân thích trong nhà cho hắn, còn gọi Trương Dương về nhà ăn bữa cơm làm quen.

Trương Dương uyển chuyển từ chối hảo ý của lão gia tử, dù sao hắn cũng không yên tâm để Kiều Mộng Viện một mình ở đây, ông thôn Tiểu Thạch Oa sẽ có người tới gây sự.

Trương Sĩ Hồng nói: "Trương Dương, cháu ngươi đừng sợ, chuyện của cháu chính là chuyện của người Trương gia chúng ta, ai dám đến gây sự chính là đối nghịch với nhà họ Trương chúng ta."

Trương Dương nói: "Ông trẻ, hôm nay cháu không đi gặp họ hàng đâu, dẫu sao thì cô cháu cũng vừa mới mất, không thể mang khí xui đến cho mọi người được, đợi mấy ngày nữa cháu sẽ tới."

Trương Sĩ Hồng thấy hắn kiên trì thì cũng chỉ có thể từ bỏ, Trương Sĩ Hồng nói: "Trương Dương à, chấu vẫn chưa đi thăm mộ cha à?"

Trương Dương gật đầu, lần này hắn tới đây còn có một mục đích quan trọng chính là đi thăm mộ, bất kể ông cha ruột này năm đó khi còn sống tạo bao nhiêu nghiệt, nhưng dù sao cũng là cha ruột của hắn, tảo mộ cho vong phụ là điều nên làm.

Trương Sĩ Hồng chỉ vào ngọn đồi nhỏ phía sau trường học: "Hắn được chôn ở bên kia đồi, sáu mai chú sáu của cậu sẽ dẫn cậu đi tế bái."

Trương Dương gật đầu nói: "Ông trẻ, lát nữa cháu sẽ tới."

Trương Sĩ Hồng nói: "Trời tối rồi, đừng đi nữa, cha cậu buổi tối ra ngoài đi dạo, thấy cậu rồi đi theo cậu thì không hay đâu."

Mọi người tản đi, tất cả một lần nữa khôi phục bình tĩnh, Trần Ái Quốc lặng lẽ thu thập đống hỗn độn mà thôn dân lưu lại, Trương Dương trở lại trong phòng, nhìn thấy Tế Thiện lại bắt đầu niệm kinh siêu độ, Kiều Mộng Viện ngồi bên cạnh mẹ, trong mắt tràn ngập bi thương và sợ hãi, cô ta đã bị sự bi thương này dày vò cho mình đầy thương tích.

Trương Dương vỗ nhẹ nhẹ vào vai cô ta, Kiều Mộng Viện quay đầu lại, nhìn hắn một cái, trong ánh mắt lộ ra một chút an ủi.

Biết Kiều Mộng Viện cả ngày chưa ăn gì, tìm tới Trần Ái Quốc, ở trong phòng bếp của y làm một tô mì, đưa cho Tế Thiện hòa thượng một bát, bát còn lại đưa cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: "Tôi không muốn ăn."

Trương Dương nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải đối mặt với hiện thực, đường về sau bất kể là dài thế nào, tôi cũng sẽ bước cùng cô."

Môi Kiều Mộng Viện giật giật, cô ta bỗng nhiên yếu xung động muốn rơi lệ, nhưng cô ta không khóc được nữa, nước mắt đã khô cạn rồi.

Hướng cũng đói bụng cả một ngày, trở lại phòng bếp, Trần Ái Quốc đang xào thịt cay, đặt trên bếp, vẫy vẫy tay với Trương Dương: "Nào, cùng nhau chút gì đó đi."

Trong tay Trương Dương còn bưng bát mỳ mà Kiều Mộng Viện chưa ăn, ngồi trên bếp, cùng Trần Ái Quốc ăn mỳ, hai người không nói gì, trong chốc lát đã ăn sạch, Trương Dương lại xới thêm một bát, hôm nay quả thật là đói quá.

Trần Ái Quốc ăn cơm xong, đặt bát không sang một bên, lấy giấy và thuốc lá ra, rất thuần thục quấn lại, cho vào miệng châm rồi hít một hơi thật sâu.

Trương Dương nhìn vết thương trên mặt y, có chút áy náy nói: "Hiệu trưởng Trần, xin lỗi, hôm nay liên lụy anh rồi."

Trần Ái Quốc nói: "Không có gì, tôi chỉ bị xước da chút thôi."

Trương Dương cũng ăn xong rồi, đặt bát không lên bếp.

Trần Ái Quốc nói: "Hút thuốc không?"

Trương Dương lắc đầu: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe!"

Trần Ái Quốc cười nói: "Người trẻ tuổi không hút thuốc lá là tốt, tôi hút cả nửa đời người rồi, không bỏ được."

Trương Dương nói: "Thật ra năm đó anh có thể lựa chọn về thành phố, vì sao cứ muốn kiên trì ở lại?" Đây là điều mà hắn nghĩ mãi không hiểu.

Trần Ái Quốc nhìn Trương Dương, nói: "Tôi cũng luôn cảm thấy rất lạ, một người trẻ tuổi như cậu vì sao lại quan tâm tới chuyện năm đó của chúng tôi như vậy, dây dưa cả nửa ngày, cậu không ngờ là con trai của Trương Giải Phóng."

Trương Dương nói: "Tôi đối với người cha này thì không có một chút ấn tượng nào."

Trần Ái Quốc nói: "Khi chúng tôi xuống nông thôn, cha cậu mới là một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, rất tò mò với tất cả những thứ ở bên ngoài, thích trao đổi với thanh niên trí thức chúng tôi, cũng rất hướng về thủ đô, hắn ở trong thôn cũng được coi là một nhân vật."

"Sao lại vậy?" Trương đại quan nhân nghe ra đánh giá của Trần Ái Quốc đối với cha mình cũng không có bao nhiêu nghĩa tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK