Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy tình cảnh hoạt sắc sinh hương như vậy, thân thể của Trương đại quan nhân lập tức làm ra phản ứng tự nhiên nhất, Thường Hải Tâm ngồi xích gần đến hắn một chút, Trương Dương khẽ vuốt nhẹ vai mềm của cô, rồi từ từ trượt xuống dưới, đi qua eo nhỏ của cô, rồi sau đó dừng lại đùa giỡn với cặp mông mềm mại mà đầy áp rắn chắc của cô.

Có thể bởi vì cơ thể con người ở trong nước đặc biệt mẫn cảm, cho nên Thường Hải Tâm bị Trương Dương âu yếm khiến cho cô phải nhẹ giọng rên rỉ, thân thể tựa hồ không ngồi yên được, ngã nhào vào trong cái ôm của hắn. Thường Hải Tâm hờn dỗi chụp lấy hai tay của Trương Dương đang chạy trên khắp người của mình, ôn nhu nói: "Anh có tắm hay không? Không thì ra bên ngoài chờ em?"

Trương đại quan nhân dày mặt nói: "Không chờ được rồi, chờ nữa thì huyết quản sẽ phát nổ mất thôi"

"Thế nhưng..."

"Không thế nhưng gì cả" Trương Dương đứng dậy bế Thường Hải Tâm từ trong bồn tắm lớn đi ra, sau đó cấp tốc dùng khăn tắm bao cô ấy lại, dưới vẻ cười duyên và sự kháng nghị cho có của Thường Hải Tâm, đặt cô ấy lên giường. Rèm cửa sổ đã kéo xuống từ lâu, tia sáng trong phòng ngủ vô cùng ảm đạm, Thường Hải Tâm nằm ở dưới thân của của Trương Dương, trong bầu không khí tối mênh mông, bộ ngực sữa của cô phập phồng kịch liệt, Trương Dương có thể nghe thấy được tiếng tim đập có chút gấp gáp của cô ấy, một loại ôn nhu tự nhiên sinh ra.

Không biết là tại sao, mà trong thời khắc ôn nhu kiều diễm này, Trương đại quan nhân cảm thấy mình có chút kích động, hình như phát hiện ra mình cũng có chút khẩn trương, có thể là đã lâu lắm rồi không trải qua tình cảm ôn nhu như vậy, khi hắn vuốt ve thân thể mềm mại của Thường Hải Tâm mà tay run nhè nhẹ, nhịp tim của bọn họ đã trở nên càng ngày càng gấp. Trương Dương ôm lấy thân thể trơn mềm của Thường Hải Tâm, khiến cho thân thể lả lướt của cô ấy toàn bộ đều kề sát vào mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng đẹp nhẵn nhụi của cô ấy, thân thể mềm mại của Thường Hải Tâm khẽ run lên trong lòng của hắn, hơi thở mê người từng chút từng chút một nhẹ nhàng phun ra trên mặt của Trương Dương. Trương Dương biết cô ấy đang chờ đợi nụ hôn của mình, trong lòng không khỏi nóng lên, cúi đầu tìm kiếm môi anh đào của cô, cái lưỡi mềm linh hoạt của Thường Hải Tâm lập tức bơi vào trong miệng của Trương Dương, linh xảo mà ôn nhu quấy lấy nhau, đầu lưỡi của hai người quấn quít lấy nhau một chổ. Dưới nụ hôn và sự vuốt ve của Trương Dương, nhiệt độ da thịt của Thường Hải Tâm cũng từ từ cao lên. Trương Dương bắt đầu từ mặt ngọc của cô, chậm rãi hôn xuống dưới, xuống cổ trắng tinh xảo, xuống đầu vai êm dịu, qua vành tai khéo léo. Dưới những nụ hôn của Trương Dương, Thường Hải Tâm rốt cục đã phát ra những tiếng rên rỉ không nhịn được, bắt đầu từ giờ phút này, thân thể mềm mại của cô ấy run rẩy không ngừng, giống như một cây đàn vi ô lông xinh đẹp dưới sự thao túng tài ba của nghệ sĩ chơi đàn Trương Dương mà diễn tấu lên khúc nhạc vui sướng của cơ thể.

Dần dần, thân thể mềm mại của Thường Hải Tâm hoàn toàn mở ra với Trương Dương, để cho hắn xâm nhập vào chổ sâu nhất trong cơ thể của cô, cô thở dốc khiến cho Trương Dương càng thêm hưng phấn, da thịt của cô mát lạnh như nước, mà bên trong của cô lại nóng rực như lửa cháy. Cô nằm dưới thân của Trương Dương, thân thể mềm mại giãy dụa, một lần rồi lại một lần được Trương Dương đưa lên đỉnh của dục vọng...

............................ ( may quá)

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người ôm lấy nhau nằm trên giường, thân thể mềm nhũn của Thường Hải Tâm ôn nhu dựa sát vào Trương Dương, tay nhỏ nhu tình ngàn vạn xoa vuốt thân thể to lớn của hắn. Cô bỗng nhiên nhớ ra một việc, hoang mang ngồi bật thân thể dậy, quấn lấy khăn tắm chạy vào trong phòng vệ sinh.

Trương Dương đã đoán được cái gì đó, không khỏi nở nụ cười.

Qua một hồi lâu, mới nhìn thấy Thường Hải Tâm có chút uể oải đi trở ra, Trương Dương xốc chăn lên, kéo cô ôm vào trong lòng, dùng thân thể để sưởi ấm cho cô: "Làm gì vậy?"

Mặt ngọc của Thường Hải Tâm hơi hồng lên, nhỏ giọng nói: "Em không ở kỳ an toàn... anh lại..." Nói đến đây, cô không nói được nữa, mắc cở chui vào trong cái ôm của Trương Dương, giơ tay phấn đánh lên ngực hắn: "Anh xấu lắm!"

Trương Dương nói: " Yên tâm đi không sao đâu"

Thường Hải Tâm nói: "Sẽ không sao chứ?"

Trương Dương cũng không đem chuyện mình dùng nội lực sát tinh nói cho cô ấy biết, mà chỉ cười cười nói: "Anh nói không sao, em sẽ không sao!"

Thường Hải Tâm nói: "Chẳng lẽ... anh... "

Trương đại quan nhân thấy ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của Thường Hải Tâm, không khỏi nở nụ cười: "Em hoài nghi anh có phải là bị vô sinh không?"

Thường Hải Tâm đỏ mặt nói: "Đáng ghét muốn chết, anh có thể nói chuyện nghiêm chỉnh hay không!"

Trương Dương mê đắm nói: " Hai ta nằm như vậy, em kêu anh nói chuyện nghiêm chỉnh với em sao? Anh không có ý chí như vậy, Hải Tâm, có tiến bộ, sau này anh sẽ từ từ bồi dưỡng em"

Thường Hải Tâm xấu hổ không chịu nổi, thẹn thùng nhéo cái lổ tai của hắn, con gái khi đã trải qua mê mang của lần đầu tiên, sau này khẳng định sẽ có biểu hiện càng ngày càng tốt, càng ngày càng biết phối hợp với người yêu của mình, bởi vì cô ấy mong muốn mình có thể làm cho người yêu của mình được vui sướng.

Trong lúc hai người đang vui đùa ầm ĩ, thì điện thoại của Thường Hải Tâm vang lên, Thường Hải Tâm lập tức đưa tay làm thế đừng lên tiếng, vì người biết số điện thoại của cô không nhiều, ngoại trừ người nhà và mấy người bạn thân, thì cô ấy cũng không muốn cho người khác biết mình và Trương Dương hiện tại đang làm cái gì.

Thường Hải Tâm cầm lấy điện thoại nói: "A lô"

Bàn tay to của Trương Dương đột nhiên nhéo lên trước ngực của Thường Hải Tâm một cái, làm cho giọng nói của Thường Hải Tâm trở nên biến dạng.

Người gọi điện thoại tới chính là Tần Thanh.

Tần Thanh nói: "Hải Tâm à, chị là Tần Thanh đây, buổi trưa chị đến Nam Tích xử lý một chút chuyện, cùng nhau ăn cơm nha!"

"A!" Thường Hải Tâm kinh hãi, cô ấy nhìn thoáng qua Trương Dương, trong lòng không khỏi hoảng loạn cả lên, giống như là ăn trộm bị bắt ngay tại trận vậy, sinh ra loại tâm lý như vậy cũng không có gì kỳ quái cả, bởi vì Thường Hải Tâm vẫn đều biết quan hệ mờ ám của Trương Dương và Tần Thanh, mà hiện tại mình đang cùng nằm trên một cái giường với Trương Dương, đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Thanh, cô đương nhiên sinh ra loại cảm giác áy náy rồi.

Thường Hải Tâm nói: "Thị trưởng Tần... buổi trưa..." Trong lúc nhất thời cô ấy không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về hướng của Trương Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK