Trương đại quan nhân lắc đầu nói: "Anh không được."
"Được hay không thì phải thử mới biết được!" Viên Tân Vũ bước nhanh về phía trước, rất tuân thủ quy củ, ôm quyền lớn tiếng nói: "Mời!" Giọng nói rất to, chấn cho màng tai của người chung quanh kêu ong ong.
Trương đại quan nhân cười nói: "Anh nên đi luyện sư tử hống, thiên phú về giọng không tồi."
Viên Tân Vũ nói: "Mồm mép có giỏi đến mấy cũng không bằng được công phu thật sự!" Hắn cong người về phía trước, một quyền đánh vào ngực Trương Dương.
Thân thể của Trương đại quan nhân căn bản không có di động mảy may, cứ vậy chịu một quyền của hắn, Viên Tân Vũ một quyền đánh xuống. Nghe thấy phốc một tiếng, giống như đánh trúng gỗ mục, lại nhìn sắc mặt của Trương Dương căn bản không có bất kỳ thay đổi nào, Trương Dương mỉm cười nói: "Anh không cần thủ hạ lưu tình, cứ toàn lực đánh tôi một quyền thử xem."
Viên Tân Vũ hét lớn một tiếng, lại một quyền đánh ra, một quyền này đám vào bụng Trương Dương, hiển nhiên đã dùng hết toàn lực. Trương đại quan nhân vẫn không hề né. Quyền đầu của Viên Tân Vũ chạm vào bụng hắn, bỗng nhiên có cảm giác như đá chìm đáy biển, quyền đầu lún sâu vào bụng Trương Dương. Một cỗ lực lượng cổ vô hình xoay tròn nghịch chiều kim đồng hồ, một kéo một vặn, cổ tay của Viên Tân Vũ lập tức trật khớp. Hắn thét lớn một tiếng, sắc mặt tái nhợt, Trương đại quan nhân vỗ nhẹ vào vai hắn rồi nói: "Lui ra, bằng hữu của bằng hữu không phải là anh đả thương! Anh không có bản sự đó!"
Trương đại quan nhân căn bản không ra tay cũng đã khiến cổ tay của cổ tay bị trật khớp, Cát Hạc Thanh lúc này mới ý thức được lai giả bất thiện.
Trương Dương khoanh tay nhìn Cát Hạc Thanh đứng trên lầu, chậm rãi lắc đầu.
Cát Hạc Thanh mím môi, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt lại, nói khẽ: "Hảo công phu!"
Trương Dương vốn cho rằng hắn sẽ tự mình ra tay, nhưng Cát Hạc Thanh vẫn đứng đó. Hiện trường có bảy tên nam tử nhẩy ra, bảy tên nam tử này tất cả là giáo sư của võ giáo Đại Thành, cũng đều là đệ tử của Cát Hạc Thanh.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Hiệu trưởng Cát, vốn tôi đối với Quy Dương môn của các anh còn có chút kính ý, không ngờ, anh lại chơi trò lấy nhiều đánh ít với tôi." Anh mắt của hắn chợt lạnh toát: "Rùa đen rút đầu, tôi hiện tại sẽ lôi anh xuống.” Trương đại quan nhân phóng tới cửa lên cầu thang. Hai hán tử cản đường hắn, Trương Dương giống như một con ngựa hoang tung bờm, đánh cho hai người bay ra, chợt hai đấm đánh trúng bụng đối phương, thế đi không ngừng nghỉ chút nào.
Một người phía sau huy động trường côn. Nhắm đầu Trương Dương mà đập, Trương đại quan nhân tóm lấy côn đánh tới trước mặt. Cánh tay rung một cái, một cỗ đại lực giống như cuộn sóng truyền tới khuỷu tay của đối phương, hổ khẩu của đối phương kịch chấn, lập tức không thể nào cầm được trường côn trong tay nữa, trường côn rơi vào trong tay Trương Dương, hắn cầm trường côn dùng chiêu phượng hoàng gật đầu đánh trúng trán đối phương, khiến cho người đó ngã gục.
"Hây!" Hơn mười người trẻ tuổi tay cầm trường côn, xếp thành hàng ngũ xông về phía Trương đại quan nhân, Trương Dương chậc chậc lấy làm lạ nói: "Hôm nay tôi xem như đã được kiến thức bản sự của Quy Dương môn các anh rồi." Hai tay vận kình, đỡ hơn mười cây trường côn của đối phương, dùng sức chấn động một cái, hất văng côn bổng của đối phương, thân thể bay lên trời, trường côn trong tay ở trên hư không vẽ ra một đạo côn ảnh màu trắng, tiếng binh binh không ngừng vang lên, trong thoáng chốc côn trận cả ở trước mặt hắn đã bị triệt để đánh tan.
Côn trận vừa tan, trường thương lại tới, hai mươi thanh trường thương giống như hai mươi con giao long, tung trường anh đâm tới Trương Dương, Trương đại quan nhân trở thành ngọn nguồn mà mũi thương hội tụ, trường côn trong tay chống nhẹ xuống đất, thân thể lăng không bay ra, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên nơi mũi thương hội tụ, rồi lại bay lên, lúc hạ xuống, chân phải hung hăng đá trúng mặt một người ở chính giữa thương trận, khiến tên đó phốc một cái ngã cắm đầu xuống đất, miệng toàn bùn đất, hai cái răng cửa cũng rụng, thương trận lập tức xuất hiện lỗ hổng, Trương đại quan nhân thong dong lách mình qua đó mà ra.
Khoảng cách với cầu thang càng lúc càng gần, mười lăm tên đệ tử cầm đao cựng thành một đạo phòng tuyến cuối cùng ở trước cầu thang, khóe môi Trương đại quan nhân lộ ra nụ cười thản nhiên, hai tay cầm trường côn, hơi dùng sức, trường côn cong lại như cung, hai tay hắn buông ra, trường côn đột nhiên bay ra ngoài bắn về phía đao trận của đối phương. Đám đệ tử kia vội vàng nhấc đao lên đỡ, Trương Dương đã như con đại bàng bay lên, hắn không hề lao về phía cửa cầu thang mà trực tiếp nắm lấy dựa vào lan can của ban công tầng hai, thân thể giống như linh viên trèo lên, thoáng chốc đã chỉ còn gần Cát Hạc Thanh trong gang tấc.
Cát Hạc Thanh hừ lạnh một tiếng, hai quả thiết cầu trong tay trước sau bay ra, ở trong không trung phát ra tiếng động ong ong, tuy rằng chỉ dùng tay phải ném, nhưng kình lực không khác gì cường cung kình nỗ.
Trương Dương ở trong không trung vỗ ra chưởng, hắn nắm giữ góc độ cực kỳ chuẩn xác, thiết cầu tiếp xúc với tay hắn thì lập tức thay đổi, bay ra tường ngoài nhà, cắm sâu vào trong vách tường.
Cát Hạc Thanh nhảy lên lan can, đứng trên đó, một chưởng bổ về phía Trương Dương, một chiêu này của hắn là từ trên cao đánh xuống, hoàn toàn nắm giữ được địa lợi. Luận võ đầu tiên là một loại so đấu trí lực, rất nhiều lúc ám hợp cả đạo binh pháp, Cát Hạc Thanh từ Trương Dương đánh lui được đại đồ đệ Viên Tân Vũ đã ý thức được sự lợi hại của hắn, cho nên hắn không hề lựa chọn trực tiếp xuất chiến, mà trước tiên để môn hạ đệ tử làm tiêu hao thể lực của Trương Dương, hắn kinh doanh võ giáo Đại Thành nhiều năm, lại là nhân vật tai to mặt lớn của võ lâm kinh thành, tất cả những điều này đều yêu cầu hắn không thể thua được, chiếm được cái lợi về địa hình, từ trên cao ra tay, đối với loại người đã thanh danh như Cát Hạc Thanh mà nói thì chẳng khác nào vứt hết mặt mũi.
Trương đại quan nhân cũng một chưởng đón đánh, bàn tay của hai người va vào nhau, không phát ra tiếng động gì, trong mắt người ngoài thì lần giao thủ này của hai người không kinh thiên động địa như trong tưởng tượng của bọn họ, thậm chí có chút quá mức bình thản, nhưng Cát Hạc Thanh lại cảm thấy dọc theo lòng bàn tay của đối phương có một cỗ hàn khí xộc thẳng vào kinh mạch của hắn, cánh tay hắn không ngờ trong nháy mắt đã tê dại, thậm chí chưa kịp làm ra động tác tiếp theo thì Trương Dương đã xoay người đứng trên lan can.
Lan can ban công độ rộng không đến nửa thước, Cát Hạc Thanh và Trương Dương đứng trên đó, giằng co với nhau, so với sự ngưng trọng của Cát Hạc Thanh, Trương đại quan nhân được coi là rất thản nhiên binfg tĩnh, hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào Cát Hạc Thanh: "Quy Dương chưởng của anh cũng không bằng người đó, tôi muốn biết là ai đánh bị thương bằng hữu của tôi, trong lòng anh chắc rõ."
Cát Hạc Thanh căm tức nhìn Trương Dương, nói: "Tiểu tử cuồng vọng! Cho rằng với chút công phu đó liền dám đến chỗ chúng ta gây sự ư?"