Điện thoại là mẹ nuôi La Tuệ Ninh gọi tới, buổi sáng hôm nay La Tuệ Ninh không liên hệ được với hắn, cho nên cũng có chút khẩn trương.
Đối với sự quan tâm của mẹ nuôi, Trương Dương khá cảm động, hắn nói vào điện thoại: "Mẹ nuôi, chuyện đã xong rồi?"
"Xong rồi hả?" La Tuệ Ninh hiển nhiên vẫn chưa minh bạch hàm nghĩa chân chính của những lời này.
Trương Dương nói: "Gió êm sóng lặng rồi, Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không sẽ tìm con gây phiền toái nữa."
La Tuệ Ninh nói: "Không tìm con gây phiền toái là tốt rồi, để bọn họ theo dõi mãi cũng không hay gì.”
Trương Dương nói: "Bọn họ có vào Hương Sơn biệt viện không?"
La Tuệ Ninh nói: "Không, tất cả mọi người đều rút rồi, hiện tại chỉ có Trần Tuyết đang ở đó dọn dẹp."
Trương Dương gật đầu: "Mẹ nuôi, lại mang tới phiền phức cho mẹ rồi."
La Tuệ Ninh mỉm cười nói: "Chỉ cần con không làm sai, chút phiền toái này có tính là gì?"
Trương Dương cảm thấy rất ấm áp vì những lời nói của La Tuệ Ninh, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, hắn nghĩ tới Trần Tuyết, nha đầu kia hiện giờ đang một mình ở Hương Sơn biệt viện, Trương Dương ngồi dậy, hắn quyết định về xem.
Trương Dương ở gần đó mua đồ ăn khuya, lái xe tới Hương Sơn biệt viện.
Trên đường đi, bỗng nhiên trời đổ mưa đêm, Trương Dương không thể không đi chậm lại, khi tới trước cửa Hương Sơn biệt viện, hắn cầm bữa ăn khuya đang chuẩn bị đi vào thì bỗng nhiên để ý tới một chiếc xe đỗ cách đó không xa, Trương Dương nhíu mày, La Tuệ Ninh rõ ràng nói với hắn rằng đám người của Chương Bích Quân đã đi rồi, nhưng khuya thế này rồi vì sao vẫn còn xe đỗ ở gần đây?
Trong mưa gió mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau, Trương Dương cả kinh, hắn bay lên không, thân hình vững vãn đứng trên tường viện.
Liền thấy bên trong sân, Trần Tuyết và một gã áo đen đang đánh nhau rất hăng. Trần Tuyết thì tay không, còn trong tay tên áo đen đó cầm một thanh võ sĩ Nhật Bản, ánh đao soàn soạt, trong mưa dệt thành một lưới đao sáng choang, phủ xuống quanh người Trần Tuyết.
Trần Tuyết đang vội vàng thối lui, khinh công của cô ta mặc dù rất cao, nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực chiến, Trương Dương lưu ý thấy phía sau tên áo đen đó còn có một người áo xám che mặt đứng đó.
Trương đại quan nhân tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua những đã nhìn ra tên áo đen giao thủ với Trần Tuyết không phải dùng võ học Trung Hoa.
Trương Dương nổi giận, thầm nghĩ đám mất dạy này nhân lúc bố mày chưa về tới đây khi dễ Trần Tuyết. Tên áo xám một mực đứng trong góc nhìn thấy dị trạng phía sau, hắn xoay người lại nhìn, thấy Trương Dương một tay cầm bữa ăn khuya đang đứng đó, tuy rằng cách hơn mười thức, nhưng một cỗ áp lực cổ cường đại đã phô thiên cái địa ập tới, cao thủ chân chính từ khí thế có thể biết được trình độ của đối phương. Hai mắt người áo xám nghiêm lại, giống như hai lưỡi dao sắc bén nhìn vào mặt Trương Dương.
Trương đại quan nhân nói: "Hai thằng đàn ông khi dễ một cô gái, không cần sĩ diện nữa à? Có gan thì đánh nhau với tao đây này!"
Tên áo đen đang tấn công Trần Tuyết nghe thấy vậy, mũi đao trong tay dừng lại, nhưng đúng vào lúc này, bàn tay của Trần Tuyết từ trắng thành đỏ, sau đó lại biến thành gần như trong suốt.
Trương Dương từ tường viện nhảy xuống, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Trần Tuyết, cười cười với cô ta, cầm bữa ăn khuya trong tay đưa cho cô ta: "Cô vào phòng bếp đun nóng đi, chờ tôi đuối hai thằng súc sinh này đi rồi ăn với cô." Trương đại quan nhân nói rất thản hiên, căn bản không để hai tên kia vào mắt.
Trần Tuyết nhận lấy bữa ăn khuya từ trong tay hắn, da tay trong nháy mắt đã khôi phục màu sắc bình thường, Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, sinh tử ấn, sớm biết vậy mình nên hiện thân muộn một chút, xem xem sinh tử ấn của Trần Tuyết hiện giờ rốt cuộc dã luyện đến mức nào rồi? Nhưng hắn lại khó tránh khỏi lo lắng cho sự an nguy của Trần Tuyết, dù sao Trần Tuyết cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến, vạn nhất bị thương thì hối hận cũng đã muộn.
Trần Tuyết lẳng lặng đi sang một bên, mưa bụi mông lung, hai kẻ xâm nhập và Trương Dương đứng cách nhau chỉ ba thước, nhưng đã không cách nào nhìn rõ được chi tiết hình dáng của Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Tự tiện xông vào nhà riêng, không có ý tốt, tao cho dù giết chúng mày thì cũng chỉ là tự vệ chính đáng."
Đao trong tay tên áo đen Vừa rồi giao thủ với Trần Tuyết đột nhiên run lên, đao khí mãnh liệt chấn cho mưa bụi chung quanh thân đao bay ra, đao phong trong mưa đem vẽ ra một vòng tròn, sau đó đâm thẳng tới ngực Trương Dương.
Trương đại quan nhân thấy đối phương vừa ra tay đã dùng chiêu số trí mạng, trong lòng không khỏi giận dữ, hắn hơi lệch người sang bên, đao phong lướt qua, khi nhìn lại thì đã giống như quỷ mị đứng cách xa người áo đen đó không tới một mét.
Thân pháp Trương Dương thật sự có thể dùng từ xuất quỷ nhập thần để hình dung, tên áo đen hoảng sợ mở to hai mắt, đồng tử màu nâu trong nháy mắt như nở to ra. Trương đại quan nhân ra tay không chút do dự, quyền đánh như sấm, từ dưới móc lên đám trúng cằm tên áo đen đó, khiến cho hắn bay ngửa ra sau, máu tươi trong miệng vã mũi vẽ ra một vòng cung. Tên áo đen ở không trung bay ra ngoài chừng năm thước mới ngã xuống đất, va vào chậu hoa, khiến một cây tiên nhân chưởng nát tan, đáng thương là không biết có bao nhiêu cái gai đâm vào người hắn, tên áo đen đó nằm trên đất, ngay cả sức để bò dậy cũng không có, máu từ miệng mũi tuôn ra như suối.
Trương đại quan nhân nhìn sang tên áo xám còn lại, dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào hắn, sau đó đầu ngón tay hướng xuống dưới.
Tay phải của tên áo xám vòng ra sau, chậm rãi rút ra võ sĩ, đao như một dòng nước xanh, ở trong bóng đêm lay động, tay phải cầm đao hướng xuống đất, trình hiện ra một góc ba mươi độ với thân thể, mưa đêm hắt lên người hắn, ánh lên ánh đao thê lương.
Trương Dương thở dài nói: "Không phải chỉ là rút đao ra thôi ư? Việc đéo gì mà phải giả vờ khệnh khạng như thế?"
Người áo xám không hề tức giận vì những lời này của Trương Dương, chậm rãi di động thân đao, chỉ vào Trương Dương, tay trái nắm lên chuôi đao, cùng lúc đó, chân trái hắn bước ra một bước về phía trước, giẫm lên một tảng đá trong sân, rắc một tiếng, tảng đá không ngờ lại nứt từ giữa, từ đó có thể thấy công phu hạ bàn của người này cực kỳ vững vàng.
Trương Dương nhìn hắn một cách đầy hứng thú, người áo xám lại bước ra một bước về phía trước, sau đó giống như một quả bóng cao su bị xì hơi bắn ra, võ sĩ đao hướng về phía trước vẽ ra một luồng điện, đâm vào cổ họng Trương Dương.
Trương đại quan nhân kêu một tiếng hay, cái khác không nói, chỉ bằng tốc độ ra tay của thằng ôn này so với tên võ sĩ áo đen vừa rồi không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Thân thể lướt sang bên phải một bước, tay thò ra trước, vừa hay hút lấy thanh võ sĩ đao năm trên đất của của tên áo đen vừa rồi. Trương Dương cầm lấy võ sĩ đao, khi người áo xám phát động đợt công kích thứ hai thì đã lật tay đỡ lấy võ sĩ đao của hắn, song đao gặp nhau phát ra tiếng keng, đao phong của người áo xám lệch đi, đè võ sĩ đao của Trương Dương xuống dưới.
Trương Dương đảo cổ tay, nội tức quán chú lên thân đao, động tác đảo cổ tay đã đè lại đao của đối phương xuống dưới.
Đao trong tay Người áo xám xoay tròn theo chiều ngược kim đồng hồ, cắt về phía hai chân của Trương Dương, đao pháp của thằng ôn này rất tàn nhẫn.
Trương đại quan nhân giơ thẳng thân đao, dùng sống dao đỡ một kích này, thân thể tiếp cận người áo xám, dùng vai phải va mạnh lên người hắn, người áo xám lảo đảo lui mấy bước mới giữ được thăng bằng, hai tay nắm kề sát vào vị trí ngực phải.
Trương Dương chậc chậc nói: "Người Nhật Bản!" Hắn nhìn thẳng vào hai mắt của người áo xám, nói: "Tao biết mày là ai!"
Người áo xám không nói câu nào, lại phát động công kích về phía Trương Dương. Võ sĩ đao ở trên hư không vẽ ra trăm ngàn đao ảnh, phô thiên cái địa công kích Trương Dương. Loại công kích này như thế này đều như sấm mưa, nhìn thế công kích thì rất mạnh, ánh đao đầy trời, nhưng tuyệt đại đa số đều là chiêu, chân chính trí mạng chỉ có một đao.
Trương đại quan nhân nheo hai mắt lại, nhìn thấu thế công của người áo xám, từ sau khi tu luyện đại thừa quyết, năng lực đối với cảm giác nguy hiểm của hắn lại đề thăng một bậc, dễ dàng có thể nhận ra chỗ nguy hiểm, Trương Dương chỉ điểm ra một đao, một đao nhìn thì vô cùng bình thản, nhưng dễ dàng phá vỡ sát chiêu trong đao ảnh đầy trời của người áo xám.
Đao phong bổ vào mũi đao, lực lượng cường đại cắn nát ánh đao phía trước, võ sĩ đao trong tay người áo xám phát ra tiếng rắc, lưỡi đao nát vụn từng mảnh rơi xuống đất.
Đao khí Vô hình cách truyền tới, mặt nạ bảo hộ trên mặt người áo xám bị bổ ra từ giữa, từ trán xuống đến cằm có một vết máu đáng sợ. Dưới ánh sáng le lói, khuôn mặt đang hoảng sợ của Liễu Sinh Đạo Chính hiện ra.
Trương Dương nói: "Quả nhiên là mày, Hoàng Nhàn Vân phái mày tới à?" Hắn bước ra một bước về phía trước, một cỗ áp lực vô cùng cường đại bao phủ Liễu Sinh Đạo Chính, Liễu Sinh Đạo Chính đau khổ chống đỡ dưới áp lực này, chỉ cảm thấy quay người giống như bị một sợi dây vô hình thít chặt.