Triệu Quốc Cường nói: "Bí thư Trần có gì muốn nói với tôi không?"
Trần Cương nói: "Tôi không có bất kỳ liên quan gì tới vụ án của Hồng Trường Thanh, tôi có chứng cớ ngoại phạm, tôi đã gần hai tháng rồi không gặp cô ta."
Triệu Quốc Cường nói: "Bí thư Trần. Hồng Trường Thanh lúc sinh tiền phải chắc đã nói một số lời uy hiếp tới anh."
Trần Cương mím môi, trước mặt Triệu Quốc Cường, hắn đã không thể che giấu, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu: "Có, nhưng tôi không có ý hại cô ta."
Triệu Quốc Cường nói: "Bí thư Trần, tôi là một cảnh sát, tôi dựa theo nguyên tắc của tôi mà làm việc, điều tra kế tiếp có thể sẽ tạo thành một số ảnh hưởng tới anh, tôi hôm nay tới. Còn có một mục đích chính là thông tri cho anh để anh chuẩn bị tâm lý thật tốt." Triệu Quốc Cường nói xong thì đứng dậy rời đi.
Trần Cương sắc mặt tái nhợt nhìn Triệu Quốc Cường, cho tới lúc thân ảnh của Triệu Quốc Cường biến mất ở ngoài cửa, hắn mới như ở trong mộng mới tỉnh, hắn ý thức được mình không thể cứ tiếp tục như vậy, bằng không chỉ biết ngồi chờ chết. Hắn quyết định đi tìm Hạng Thành.
Hạng Thành không biết Trần Cương gặp phiền toái lớn như vậy, thân là bí thư thị ủy, y không thể quan tâm tới cái chết của một nữ cấp dưới bình thường, Trần Cương kể lại chuyện một lần, Hạng Thành mới biết chuyện của Hồng Trường Thanh có ảnh hưởng lớn như vậy, hắn căm tức nói với Trần Cương: "Lão Trần à. Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, bảo anh kiểm điểm lại phong cách sinh hoạt một chút, nhưng anh lại làm ngược lại, coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai ư?"
Trần Cương vẻ mặt đau khổ nói: "Bí thư Hạng, tôi và Hồng Trường Thanh đều là chuyện quá khứ rồi, về sau tôi phát hiện nữ nhân này lòng tham không đáy, không ngừng đòi hỏi, tôi đã đoạn tuyệt qua lại với cô ta, nhưng tôi không ngờ cô ta lại độc như vậy, không ngờ lại viết chuyện của chúng tôi vào trong nhật ký, còn ghi âm lại nữa."
Hạng Thành chỉ vào mặt Trần Cương, thật sự là tức giận vô cùng.
Trần Cương nói: "Tôi thừa nhận, tôi không thể chịu được hoặc, nhưng tôi không có giết người, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ này, cái chết của cô ta không liên quan gì tới tôi."
Hạng Thành nói: "Anh vẫn chưa nhìn rõ hiện thực ư? Cho dù cái chết của cô ta không liên quan tới anh, nhưng chứng cớ hai người có quan hệ đã lọt vào trong tay Triệu Quốc Cường, anh cho rằng hắn sẽ che giấu bí mật cho anh ư? À? Đừng quên, bí thư của Ủy ban kỷ luật tỉnh còn đang ở Bắc Cảng chúng ta đấy, chỉ cần hắn đưa lên băng ghi âm và nhật kí của Hồng Trường Thanh là anh chờ bị song quy đi!"
Hai chân Trần Cương mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ xuống, hắn vô lực ngã ngồi ở sô pha: "Bí thư Hạng, anh giúp tôi với, lần này anh nhất định phải giúp tôi."
Hạng Thành tức giận nói: “Tôi giúp anh thế nào? Tự tạo nghiệt thì không thể sống!"
Trần Cương cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn nuốt nước miếng nói: "Bí thư Hạng... Nhiều năm như vậy, tôi cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao.."
Hạng Thành nghe hắn nói như vậy thì đột nhiên biến sắc, trong hai mắt đột nhiên hiện lên hàn quang lạnh thấu xương, hắn nhìn thẳng vào Trần Cương: "Trần Cương, lời này của lời này có ý gì?"
Trần Cương nói: "Không có ý gì cả, tôi chỉ là muốn bí thư Hạng giúp tôi thôi!" Lúc ban đầu còn có chút còn có chút không vững tâm, nhưng đến lúc này bỗng nhiên có gan muốn đem tất cả ra đánh bạc.
Hạng Thành gật đầu nói: "Anh đi về trước đi, kiểm điểm lại mình một chút."
Triệu Quốc Cường không hề nóng lòng công bố nhật kí và băng ghi âm mà Hồng Trường Thanh lưu lại ra công chúng, bởi vì hắn cảm thấy còn quá sớm để công bố chuyện này, cũng không giúp được gì cho tình tiết vụ án, ngược lại sẽ tập trung sự chú ý của mọi người vào quan hệ giữa Trần Cương và Hồng Trường Thanh. Nhằm vào vụ án Hồng Trường Thanh ngộ hại, Triệu Quốc Cường đã thành lập tổ chuyên án, do chính hắn tự mình lĩnh hàm chỉ huy, tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy.
Chồng Hồng Trường Thanh là Trương Minh Trung cũng đã trở lại, ngay lập tức đã bị mời đến cục công an.
Trương Minh Trung biểu hiện ra vẻ khá đạm mạc với cái chết của vợ, nhìn Triệu Quốc Cường rồi nói: "Chuyện của cô ta không liên quan gì tới tôi, chúng tôi đã ở riêng một đoạn thời gian rất dài rồi, lần cuối tôi gặp cô ta là vào năm ngoái."
Triệu Quốc Cường nói: "Tôi không phải nhận định chuyện này có liên quan tôi anh, tôi gọi anh tới là muốn tìm hiểu một chút những thứ có tương quan với tình tiết vụ án."
Trương Minh Trung nói: "Tôi không thể cung cấp được gì cho các anh, tôi căn bản không biết gì về Hồng Trường Thanh cả, cô ta có cuộc sống của cô ta, tôi cũng có cuộc sống của riêng tôi, có thể nói thế này, cô ta và tôi trừ có môt tờ giấy đăng ký kết hôn ra thì căn bản không có bất kỳ quan hệ gì khác."
Triệu Quốc Cường nhìn Trương Minh Trung, vẻ mặt lộ ra vẻ chán ghét, cho dù là hai người là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng Triệu Quốc Cường cũng không nên biểu hiện ra vẻ đạm mạc như vậy. Triệu Quốc Cường nói: "Người chế là vợ anh, chẳng lẽ anh một chút thương tâm cũng không có ư, một chút đau khổ cũng không có ư?"
Trương Minh Trung nói: "Tình cảm của tôi vốn đã chết rồi, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi, thời gian của tôi cũng không nhiều lắm, lát nữa còn phải đi lo liệu hậu sự của cô ta."
Triệu Quốc Cường gật đầu: "Vợ anh lúc sinh tiền có đắc tội với người nào hay không?"
Trương Minh Trung lắc đầu nói: "Không biết!"
" Anh và cô ta vì sao lại ở riêng?"
" Tình cảm bất hòa!" Trương Minh Trung vô cùng bình tĩnh, hắn trả lời rất cẩn thận.
Triệu Quốc Cường nói: "Theo ý anh, cái chết của cô ta tồn tại điểm đáng ngờ gì không?"
Trương Minh Trung bật cười: "Đừng hỏi tôi, tôi thật sự không biết, bất kể cô ta còn sống hay là đã chết thì tôi cũng đều muốn cố gắng phân rõ giới hạn với cô ta. Tôi biết các anh muốn hỏi gì, tôi cũng rất muốn giúp các anh, nhưng tôi thực sự không biết gì về cô ta cả, thân là một người trồng, tôi rất thất bại, tôi thừa nhận mình trong hôn nhân đã thất bại thảm hại, xin lỗi, tôi không giúp được gì cho anh cả."
Triệu Quốc Cường nói: "Anh có tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của cô ta không?"
Trương Minh Trung nói: "Không biết, cũng từng nghe nói, nghe nói cô ta ở bên ngoài có nam nhân, cô ta khi còn sống tôi còn không có hứng thú muốn biết, chết rồi thì tôi càng không có hứng thú, tôi có thể thẳng thắn thành khẩn nói với anh, nghe thấy tin tức tử vong về cô ta, cảm giác của tôi không phải là thương tâm mà là giải thoát!"
Triệu Quốc Cường cảm thấy bi ai, không chỉ bởi vì Hồng Trường Thanh, cũng vì Trương Minh Trung, bọn họ hiển nhiên đều là người thất bại trong cuộc sống. Trương Minh Trung tuyệt đối không giống như những gì hắn nói, hoàn toàn không biết gì cả, hắn chỉ là không muốn nói. Mấy người có liên quan chặt chẽ tới Hồng Trường Thanh đều là lựa chọn trầm mặc, Triệu Quốc Cường cuối cùng cũng tới điều tra Hồng Thi Kiều.
Hắn tự mình tới Tân Hải một chuyến, ở ban chiêu thương gặp được Hồng Thi Kiều.
Hồng Thi Kiều hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi bi thương vì mất đi người thân, mắt sưng húp, trước đó cô ta cũng đã xin nghỉ một ngày, có điều lập tức lại quay về đi làm.
Cảnh sát tìm tới cô ta cũng là việc trong tình lý, nhưng có chút bất ngờ là cục trưởng cục công an thành phố Bắc Cảng lại tự mình tới tìm cô ta để hỏi tình huống.
Triệu Quốc Cường đi cùng với Trình Diễm Đông tới, Trình Diễm Đông không hề tham gia vào toàn bộ quá trình, để lại không gian cho bọn họ nói chuyện riêng.
Nghe thấy Triệu Quốc Cường hỏi về vụ án của cô mình, Hồng Thi Kiều lại bị gợi lên sự thương tâm, không nhịn được cúi đầu gạt lệ.
Triệu Quốc Cường chờ tình tự của cô ta bình phục lại mới hỏi: "Cô có cái nhìn như thế nào về vụ án này? Có manh mối gì đáng để coi trọng không?"
Hồng Thi Kiều nói: "Cô tôi là bị Trần Cương hại chết!"
" Vì sao cô lại có kết luận như vậy?"
Hồng Thi Kiều lau khô nước mắt, dũng cảm nhìn Triệu Quốc Cường rồi nói: "Cô tôi lúc sinh tiền từng nói, nếu có một ngày cô ta có bất trắc gì thì người hại cô ta chính là Trần Cương."
Triệu Quốc Cường nói: "Chỉ dựa vào một câu nói của cô ta, không thể đưa ra phán đoán như vậy."
Hồng Thi Kiều nói: "Trần Cương lợi dụng chức quyền, bức bách cô tôi và hắn trường kỳ bảo trì quan hệ lưỡng tính, hắn chính là một tên bại hoại trà trộn vào đội ngũ cán bộ."
Triệu Quốc Cường nói: "Tiểu Hồng, tôi nghĩ cô nên phân rõ một chuyện, tôi hiện trại đang tra án hình sự chứ không phải án cán bộ vi phạm kỷ luật, tôi muốn cô cố gắng cung cấp những chứng cứ có lợi cho tình tiết vụ án về phần về phần chuyện cán bộ nào vi phạm kỷ luật thì cô có thể phản ánh với bộ môn kiểm tra kỷ luật, tôi cũng có thể giúp cô."
Hồng Thi Kiều cắn cắn môi nói: "Cô tôi trước đó không hài lòng với công tác hiện tại của mình, cho nên nhiều lần đề xuất muốn được đổi mới công tác với Trần Cương, còn từng nói với hắn, nếu hắn không giúp giải quyết vấn đề công tác thì sẽ công khai quan hệ của hai người bọn họ, tôi nghĩ là Trần Cương nhất định là bị cô tôi bức quá, sợ quan hệ giữa sợ bọn họ bị vạch trần, cho nên bí quá hoá liều làm ra chuyện giết người diệt khẩu."