Khi Tống Hoài Minh và Văn Quốc Quyền gặp mặt, Trương Dương đã ngồi lên chuyến tàu về Đông Giang.
Văn Quốc Quyền vẫn nhiệt tình với Tống Hoài Minh như trước kia, y nhẹ nhàng nói: “Hoài Minh, Trương Dương không đến sao?”
Tống Hoài Minh cười nói: “Bên khu đô thị mới Đông Giang vừa xây dựng, rất nhiều việc còn đợi nó về xử lý.” Y đã để ý đến việc La Tuệ Ninh không xuất hiện, cũng có nghĩa là Văn Quốc Quyền không hề tổ chức cuộc gặp gỡ gia đình ngày hôm nay, bảo Trương Dương đến chỉ là một lời mời khách sáo mà thôi.
Văn Quốc Quyền mời Tống Hoài Minh vào ngồi, hôm nay y hơi khác thường, chủ đề nói chuyện vẫn vây quanh Trương Dương: “Hoài Minh, tiểu tử Trương Dương này phải nên dạy dỗ rồi, tính tình vẫn bộp chộp như vậy, về sau làm sao làm chuyện lớn được?”
Tống Hoài Minh cười hà hà nói: “Anh là cha nuôi của nó, có dạy dỗ cũng nên là trách nhiệm của anh.” Trong lòng y đã đoán được, lần này Trương Dương đến kinh thành, có lẽ đã làm cho Văn Quốc Quyền khó chịu rồi.
Văn Quốc Quyền cũng cười: “Tôi làm gì có thời gian nói nói, nó là con rể tương lai của anh, cả ngày ở bên cạnh anh, anh phải dạy nó mới đúng.”
“Lần này Trương Dương đến kinh thành đã gây chuyện rồi sao?”
Văn Quốc Quyền nói: “Cũng chẳng có chuyện gì lớn, nó có chút mâu thuẫn với con trai của Trần Tuyền, mấy đứa trẻ đứa nào cũng bộp chộp.”
Tống Hoài Minh nói: “Nghe nói, con trai của Trần Thuyền là một thiên tài kinh doanh!”
Văn Quốc Quyền cười nói: “Trên thế gian này làm gì có nhiều thiên tài kinh doanh đến vậy chứ. Tầm mắt của An Bang tốt hơn những bạn cùng trang lứa một chút, vì thế đã thành công khi còn trẻ tuổi, và cũng gây ra nó có hơi kiêu ngạo, không biết sao lại xảy ra mâu thuẫn với Trương Dương, đến cuối cùng, hai đứa nó cùng đâm xe vào nhau. Đầu tiên là Trần An Bang lái xe đâm vào chiếc xe Trương Dương mượn của Hà Trường An, mấy ngày sau, Trương Dương lại lái xe đâm lại.”
Tống Hoài Minh không cười được nữa.
Văn Quốc Quyền nói: “Đám thanh niên này cứ không giải tỏa được bức xúc là đi đâm nhau, thật là chẳng ra sao.”
Tống Hoài Minh nói: “Người không sao là được rồi.”
Văn Quốc Quyền gật đầu nói: “Người không sao, có điều Trương Dương đã dùng chiếc xe Jeep của Kiều lão!”
Tống Hoài Minh cuối cùng đã nghe thấy đây mới là trọng điểm của câu chuyện này, rõ ràng là quan hệ của Trương Dương và Kiều lão rất thân thiết, đã làm cho Văn Quốc Quyền cảnh giác. Y cười, cầm cốc trà lên, uống một ngụm.
Văn Quốc Quyền nói: “Hoài Minh, mấy ngày nay Kiều lão đến Bình Hải, anh có biết không?”
Tống Hoài Minh lắc đầu: “Sau khi ông ấy đi khỏi tôi mới nghe nói vấn đề đó, Kiều lão làm việc rất kín tiếng, sự việc ông ấy đến Bình Hải tôi không hề nghe nói chút phong thanh nào hết.”
Văn Quốc Quyền nói: “Tiểu tử Trương Dương này thật là khó cạy miệng.” Văn Quốc Quyền không chỉ nói đến vấn đề Kiều lão đến Bình Hải, mà đến tận bây giờ, Trương Dương vẫn không hề tiết lộ về mục đích lần đến kinh thành này của hắn.
Tống Hoài Minh nói: “Chắc chắn là do Kiều lão không cho nó nói.”
Văn Quốc Quyền thở dài nói: “Hoài Minh, tôi lo lắng rằng tiểu tử này bị người ta lợi dụng.”
Tống Hoài Minh nói: “Lo lắng cũng chẳng ích gì, nó là một người lớn rồi, nên làm gì và không nên làm gì, bản thân nó phải hiểu những điều đó.”
Văn Quốc Quyền nói: “Việc gì cũng có quá trình, rất nhiều người vì lúc đầu không chịu nổi, nên chỉ một đợt phong ba cũng đủ để quật ngã!”
Tống Hoài Minh nói: “Cứ kệ phong ba bão táp nổi lên đi!”
Văn Quốc Quyền cười hà hà nói: “Vậy thì phải xem bão táp thế nào rồi, nếu trận bão quá mạnh, cứ ngồi ngây ở đó chắc chắn sẽ bị dìm chết.”
Tống Hoài Minh nói: “Dù có bơi giỏi thế nào, thì cứ bơi vô định giữa biển cả mênh mông cũng trụ được bao lâu?”
Văn Quốc Quyền nói đầy hàm ý: “Bão gió lớn thế nào chăng nữa cũng có lúc phải kết thúc, chỉ cần kiên trì, sẽ có một ngày nhìn thấy được cầu vồng.”
Trương Dương bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, hắn dụi dụi mắt, nhìn thời gian đã là bốn giờ chiều, còn mấy tiếng nữa mới đến Đông Giang, nhấc điện thoại lên, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Tra Vi:
“Này, sao anh chẳng nói gì mà đã đi rồi vậy, không nói cho tôi một tiếng.”
Trương Dương cười nói: “Nhớ tôi rồi sao?”
“Nhớ anh cái con khỉ!”
Từ ngữ khí của Tra Vi có thể nghe thấy trạng thái của cô ấy khá tốt, có lẽ đã bước ra khỏi sự buồn bực của mấy ngày trước, thật ra, Tra Tấn Bắc khai trừ cô ấy cũng chỉ là làm hình thức mà thôi, chứ không phải thật sự muốn đẩy trách nhiệm lên người cô.
Trương Dương nói: “Tìm tôi có việc gì? Có phải chú cô lại ức hiếp cô không?”
“Ông ấy dám à! Tôi còn chẳng thèm để ý đến ông ấy!” Tra Vi nhắc đến chú mình liền tức giận.
Trương Dương nói: “Nhẫn nhịn đi, nhẫn nhịn đi, chúng ta rất khoan hồng, đừng để những chuyện này làm ảnh hưởng đến vòng ngực của cô!”
“Đồ lưu manh! Anh đúng là không biết gì là vô sỉ!” Tra Vi ngượng mắng.
Trương đại quan cười ha ha nói: “Gì ấy nhỉ, tìm tôi có việc gì?”
Tra Vi nói: “Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho anh sao?”
“Có thể, nhưng tôi luôn cảm thấy cô có việc.”
Tra Vi nói: “Anh ngày càng hiểu tôi rồi đấy!”
“Đương nhiên, với tôi, cô là người trong suốt.”
“Cút đi, anh còn lưu manh nữa về sau tôi sẽ không để ý đến anh nữa đâu.” Con gái luôn nói có là không, miệng thì bảo Trương Dương là lưu manh, nhưng trong lòng chẳng hề có chút tức giận nào.
Trương Dương nói: “Vậy thì tôi không lưu manh nữa, cô nói đi…” Tín hiệu đột nhiên mất, điện thoại bị ngừng.
Một lúc sau, Tra Vi lại gọi đến:
“Sao anh lại cúp điện thoại của tôi?”
“Chẳng phải tôi đang ở trên tàu hỏa sao? Sóng không được tốt…” Nói xong một câu, điện thoại lại ngắt.
Hai người cứ nói chuyện lúc được lúc không, khi tàu hỏa đến trạm Giang Thành mới có thể nói chuyện một cách bình thường, Tra Vi trách: “Điện thoại của anh kiểu gì vậy, mau vất đi thôi.”
Trương Dương nói: “Đâu có liên quan gì đến điện thoại, là do sóng yếu thôi! Đúng rồi, cô tìm tôi có việc gì?”
Tra Vi nói: “Tuệ Không pháp sư muốn đến Nam Lâm Tự bái Phật Tổ Xá Lợi, ngày hôm đó anh đã nói rằng sẽ giúp ông ấy liên lạc.”
Trương Dương nghe cô ấy nhắc tới việc này ngay lập tức nhớ ra, hắn cười nói: “Cô mà không nói thì tôi cũng quên khuấy mất chuyện này, ông ấy định bao giờ thì đến?”
Tra Vi nói: “Có lẽ là tuần sau.”
“Không vấn đề gì, chút nữa tôi sẽ nói trước với Nam Lâm Tự, bảo bên đó làm công việc đón tiếp cho tốt.”
Tra Vi cười nói: “Không cần quá long trọng đâu, Tuệ Không pháp sư chỉ đến để bái Phật Tổ thôi, anh đừng bày trò long trọng quá.”
Trương Dương nói: “Cô vẫn nhiệt tình với sự việc của Tinh Toàn đó chứ!”
Tra Vi ngớ người, rồi nói: “Chẳng liên quan gì đến nhau, Tuệ Không pháp sư là bạn của tôi.”
Trương Dương nói: “Tâm trạng tốt hơn một chút rồi chứ?”
Tra Vi nói: “Không tốt,chẳng tốt chút nào cả.”
Trương Dương nói: “Nếu cảm thấy không ổn, thì đến Đông Giang tìm tôi, tôi không ngại ở cùng cô đây.”
“Xì, tôi chẳng vô vị đến vậy.”
Trương Dương quay về Đông Giang chỉ thông báo cho Tần Thanh, tối nay Tần Thanh xong việc khá sớm, nên đã đến ga tàu hỏa để đón hắn. Cô lái chiếc xe Mitsubishi mà Trương Dương thường dùng, Trương Dương đến nơi họ đã hẹn, rồi kéo cửa xe ra, đưa hành lý vào trong ghế ngồi sau, sau đó đến ghế phụ, cười hì hì nhìn Tần Thanh.
Tần Thanh bị hắn nhìn cho xấu hổ, liền mắng: “Nhìn cái gì? Có phải anh chưa gặp bao giờ đâu!”
Trương Dương nói: “Chị Thanh, chị thật là xinh.”
“Đầy người xinh, kinh thành càng nhiều mỹ nữ hơn, em cứ tưởng anh đi rồi không về nữa cơ đấy.”
Trương Dương cười hà hà nói: “Rễ của anh ở đây, kinh thành chẳng có chút hấp dẫn gì với anh hết.”
Tần Thanh nói: “Loại đa tình như anh đến đâu mà chẳng cắm rễ được?”
Trương Dương kéo tay của cô ấy đặt vào giữa hai chân hắn:
“Vậy thì em mau giữ rễ lại đi.”
Tần Thanh cảm thấy độ cứng và nóng, liền vội vàng rụt tay về, nhẹ nhàng nói: “Đừng linh tinh!” Cô khởi động xe, Trương đại quan cười nói: “Tối nay ăn gì vậy?”
Tần Thanh nói: “Em đã mua thức ăn rồi, chút nữa nấu cơm cho anh ăn.”
Trương Dương gật đầu: “Được, ở ngoài lâu ngày vậy rồi, anh đã chán ngấy cơm tiệm rồi.”
Tần Thanh nói: “Vậy thì hôm nay ăn đơn giản một chút.”
Trương Dương dùng tay đặt lên đùi của cô: “Anh còn muốn ăn thịt nữa.”
Tần Thanh hơi đỏ mặt, giơ tay đánh vào lưng hắn, rồi nhẹ nhàng mắng: “Anh thắt dây an toàn vào đi kìa!”
Đến trước khu chung cư, Trương Dương bảo Tần Thanh về trước, còn hắn đến cửa mua nửa con le le, một ít mề vịt, trên đường về, lại gặp phải người bán hàng trước đó đã bán đĩa cho hắn, tên đó thần bí bước đến: “Người anh em, mua đĩa không?”
Trương Dương nhớ lại sự kiện Ô Long lần trước, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, tự nhiên lại một mũi tên trúng hai con chim Tần Thanh và Thường Hải Tâm, may mà người bán hàng này đã tạo cho hắn cơ hội tốt, Trương Dương lắc đầu, tiếp tục đi về phía khu chung cư, người bán hàng đó dường như không cam tâm, đi theo và nói: “Người anh em, là phim hành động tình yêu, của Âu Mỹ, Nhật Bản cũng có, tôi nhớ anh, lần trước anh đã từng mua ở chỗ tôi.”
Trương Dương bị gã ta bám dính lấy đến độ bực mình, hắn chẳng hứng thú gì với đĩa đen, có một vài việc trực diện quá sẽ gây cho người ta sự phản cảm, Trương Dương mua cho gã hai chiếc đĩa phim rồi bảo người bán hàng đi chỗ khác.
Về đến nhà, Tần Thanh đã nhìn thấy chiếc đĩa trong tay hắn, tưởng rằng đó là loại đĩa không tốt, liền mắng:
“Anh mau vất vào trong thùng rác đi, anh làm trò gì vậy? Cả ngày đầu óc anh chỉ có thứ này thôi.”
Trương Dương cười nói: “Người bán hàng dính anh như keo vậy, đây là phim bình thường thôi, không phải là thứ em nghĩ đâu.”
Tần Thanh nói: “Anh ấy à, học theo ai hư rồi không biết.”
Trương Dương giơ tay muốn ôm cô ấy, Tần Thanh nói: “Em còn đang đánh vẩy cá, đừng làm bẩn quần áo của anh.”
Trương Dương chu mỏ ra, Tần Thanh nhìn hắn, mở hai tay tiến đến, rồi hôn lên môi hắn, không ngờ bị Trương Dương ôm lấy, Tần Thanh sợ hãi kêu a lên một tiếng:
“Đừng, đừng, người bẩn hết cả rồi này!”
Trương Dương nói: “Thơm phức thế này, bẩn ở đâu ra?” Hắn ôm lấy Tần Thanh quay trên mặt đất hai vòng mới thả cô xuống.
Tần Thanh nhắc nhở hắn: “Anh là một cán bộ quốc gia, đừng xem mấy thứ này, gần đây đang sục sạo những thứ này nghiêm lắm đó, cẩn thận bị bắt đi thì phiền.”
Trương Dương cười nói: “Anh chỉ từng mua một lần, lần trước là vô ý, anh không ngờ bên trong lại là đĩa con heo.”
Tần Thanh nói: “Chẳng phải trông anh quá dê già, chứ không người ta sao lại giới thiệu cho anh loại đó?”
Trương Dương nói: “Anh mà dê già sao? Sao anh không cảm thấy điều đó?”
Tần Thanh nói: “Anh mau đi tắm đi, em đi nấu cơm đây.”
Trương Dương ừm một tiếng, đúng là phải tắm rửa thật rồi.
Tần Thanh nấu xong cơm, Trương Dương cũng đã bước từ trong nhà tắm ra, hắn hít hít rồi nói: “Thật là thơm!”
Tần Thanh nói: “Em vừa mới học làm đầu cá chua ngọt đấy, em làm cho anh nếm thử!”
Trương Dương ngồi xuống bàn ăn, Tần Thanh cầm chai rượu Thanh Giang Đặc Cống đã mở sẵn rót cho hắn một ly, hai người cụng ly, Trương Dương nhấm một ngụm rồi nói: “Sao mùi vị của Thanh Giang Đặc Cống này không ngon như trước kia nữa rồi.”
Tần Thanh nói: “Em thấy mùi vị chẳng thay đổi gì, có lẽ là khẩu vị của anh thay đổi thôi. Uống nhiều Mao Đài Ngũ Lương Dịch quá rồi, giờ uống lại Thanh Giang Đặc Cống, đương nhiên cảm thấy không ngon rồi.”
Trương Dương cười nói: “Em đang nói bóng gió anh có mới nới cũ.”
Tần Thanh mỉm cười nói: “Anh chẳng phải như vậy sao?”
Trương Dương nói: “Không phải, em giống như rượu lâu năm, càng uống càng thấy ngon.”
Tần Thanh hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Anh đang nói bóng gió rằng em già rồi.”
Trương Dương nói: “Không già chút nào, vẫn còn trẻ trung lắm.”
Tần Thanh nhấc chân đá vào chân hắn dưới gầm bàn, rồi mắng: “Đúng là lời tốt đẹp đến mấy rơi vào miệng anh cũng thay đổi được.”