Trương Dương cũng không nhiều lời, tâm sự nặng nề đặt điện thoại xuống, An Đức Minh xem ra không rõ lắm về tình huống thật sự của con gái mình, tình huống hiện tại của An Ngữ Thần rất không tốt, căn cứ vào miêu tả về mạch của cô ta của Lý Tín Nghĩa, kinh mạch mà Trương Dương lợi dụng nội lực bá đạo cường hành đả thông cho cô ta chỉ sợ sắp bế tắc, Trương Dương hối hận đến cực điểm, nếu lúc trước mình cẩn thận hơn một chút, quan tâm tới cô ta nhiều hơn một chút thì đã có thể phát hiện ra sự khác thường của cô ta rồi, mình không nên rời khỏi Xuân Dương, bất kể là như thế nào cũng phải thấy mặt cô ta một lần.
Trương Dương sau khi trở về Nam Tích, thủy chung nhốt mình trong văn phòng, người khác cũng không rõ hắn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn nhất trí đề cử Thường Hải Tâm tới hỏi thăm. Thường Hải Tâm vốn không muốn đến, nhưng trong lòng cô ta quả thực rất quan tâm tới Trương Dương, tuy rằng cô ta đã vô số lần hạ quyết tâm muốn cắt đứt tất cả liên hệ với Trương Dương, nhưng trong khoảng thời gian Trương Dương rời khỏi Nam Tích này, cô ta lại không có lúc nào là không nhớ thương, cô ta hiểu rõ mình chắc cả đời này chỉ sợ là không thể nào bỏ hắn được.
Thường Hải Tâm nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cửa phòng không hề đóng, vẫn mở hé.
Trương Dương tức giận nói: "Ai?"
" Tôi!" Nghe thấy giọng nói c Thường Hải Tâm, Trương Dương thở dài, nói khẽ: "Vào đi!" Thường Hải Tâm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trương Dương mặt đầy u sầu, cô ta đóng cửa phòng lại, đi vào, không hề lập tức nói chuyện, mà cầm chén trà của Trương Dương, đổi nước trà cho hắn, pha một chén trà mới rồi đặt lại trước mặt hắn. Hành động lặng lẽ của cô ta đã biểu lộ hết sự săn sóc và quan tâm của cô ta đối với Trương Dương.
Trương Dương nói: "Tiểu yêu đã xảy ra chuyện rồi!"
Thường Hải Tâm phát ra một tiếng kinh hô, bằng vào trực giác cô ta cảm thấy khẳng định không phải là việc nhỏ, nếu không Trương Dương cũng sẽ không biểu hiện ra vẻ uể oải như vậy.
Con người ta khi tình tự xuống thấp thường thường cần một người lắng nghe, Trương Dương cũng không ngoại lệ, hắn nói khẽ: "Tiểu yêu trời sinh tuyệt mạch. Tôi vẫn luôn tìm phương pháp cứu chữa cho cô ta, nhưng tôi lại thủy chung không tìm thấy cách chính xác, tôi vốn tự cho rằng y thuật của mình là có một không hai trong thiên hạ, nhưng hiện tại tôi mới phát hiện rất nhiều lúc, tôi vẫn vô lực vãn hồi, tôi không thể giúp ông ngoại của Yên Nhiên sống lại, tôi cũng không ngăn cản được Lý Đồng Dục mất máu mà chết, hiện tại ngay cả tiểu yêu cũng..."
Trương Dương nói tới đây, trong lòng cảm thấy đau khổ nói không nên lời, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói được nữa.
Thường Hải Tâm lặng lẽ đi tới gần hắn, từ phía sau ôm lấy hắn, dùng cái ôm ấm áp và mềm mại của cô ta để an ủi nội tâm của Trương Dương.
Trương Dương nói: "Cô ta nhìn ra tôi lần trước cứu cô ta đã dốc hết toàn lực, cũng biết tôi không có biện pháp gì hay, cho nên cô ta không muốn tôi mạo hiểm vì cô ta nữa, không ngờ lại lựa chọn lặng lẽ rời đi.”
Thường Hải Tâm nói khẽ: "Bởi vì cô ta yêu anh!"
Người Trương Dương run bắn lên, thật ra hắn đã nhìn rõ chuyện này, tình cảm của An Ngữ Thần đối với hắn không thể nói là không sâu đậm, từ khi hắn ở xã Hắc Sơn Tử mới bước vào sĩ đồ, cho tới hiện tại, chỉ cần Trương Dương cần, bất kỳ lúc nào. An Ngữ Thần cũng đều sẽ không chút do dự trả giá vì hắn. Cô ta đối với hắn tuyệt đối không chỉ có tình cảm của đồ đệ đối với sư phụ, từ lâu đã vượt qua giới hạn tình bạn. Trương Dương lẽ nào lại không hiểu?
Thường Hải Tâm có thể lý giải An Ngữ Thần, nếu chuyện tương tự phát sinh trên người của cô ta, cô ta cũng sẽ không chút do dự đưa ra lựa chọn như vậy. Cô ta ôn nhu nói: "Vì sao không đi tìm cô ta?"
Trương Dương buồn bã nói: "Tôi không tìm thấy cô ta, tôi đã tìm tới tất cả những người có thể biết tin tức của cô ta rồi, nhưng vẫn không tìm thấy cô ta."
Thường Hải Tâm nói: "Cô ta nếu quyết định bỏ đi thi sẽ không nói chuyện này cho những người khác, nếu tôi là cô ta, người khó bỏ nhất chính là anh, anh thử nghĩ kỹ lại đi, gần đây cô ta có nói gì với anh không?"
Trương Dương nói: "Cô ta giấu diếm rất tốt, tôi thậm chí còn không nghe ra là có bất kỳ điều gì khác thường."
Thường Hải Tâm nói: "Trước đây thì sao? Cô ta có nói gì về tâm nguyện chưa thành không?"
Được Thường Hải Tâm nhắc nhở, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một việc, có một lần An Ngữ Thần ở trong nhà hắn nói chuyện phiếm, từng bảo cô ta còn có rất nhiều nơi chưa tới, phải nhân lúc còn đi đứng được, đi tới mỗi một ngóc ngách trên thế giới, cô ta còn muốn tới Tây Tạng, muốn trèo lên núi Qomolangma.
Giọng nói của An Ngữ Thần vang vọng bên tai hắn: "Nếu có một ngày tôi thật sự muốn chết, tôi tình nguyện chết ở trên đỉnh núi băng Himalayas, vĩnh viễn bị đóng băng ở đó, tôi rất ưa đẹp, tôi không muốn biến thành bộ dạng xương cốt trắng ởn..."
Trương Dương kinh hô: "Cô ta đi Tây Tạng, tới Qomolangma!"
Thường Hải Tâm đầy kinh ngạc nhìn Trương Dương, Trương Dương kích động vô cùng: "Nhất định là vạy rồi, nhất định là vậy rồi! Tôi giờ phải đi tìm cô ta, chắc vẫn kịp, chắc là vẫn còn kịp!" Hắn đứng lên, ôm lấy Thường Hải Tâm, dùng sức hôn lên môi cô ta một cái: "Cám ơn em Hải Tâm! Cám ơn em!"
Thường Hải Tâm xấu hổ đến mặt đỏ bừng, thật sự là một tên điên cuồng.
Trương Dương ra khỏi văn phòng, hắn đi tới căn phòng ở bên cạnh, con chưa vào trong văn phòng của Thường Lăng Phong, hắn đã lớn tiếng kêu lên: "Lăng Phong! Lăng Phong!"
Thường Lăng Phong đang thương lượng chuyện vận hội tỉnh với Tiêu Điều Mẫn trong văn phòng, từ khi gã tới Nam Tích, Trương Dương trên cơ bản đã giao hết chuyện cho gã, Thường Lăng Phong thật sự là bất lực, mình kiếp trước chắc là thiếu nợ tên này rồi, hắn bắt mình làm việc cho hắn mà cứ tự nhiên như không.
Tiêu Điều Mẫn nhìn thấy Trương Dương chạy vào trong phòng, cô ta cười cười, chào Thường Lăng Phong rồi lại chào Trương Dương, sau đó biết điều cáo từ.
Tiêu Điều Mẫn vừa đi, Trương Dương liền kích động vô cùng, nói: "Lăng Phong, tôi phải ra ngoài một thời gian, anh lo việc giúp tôi nhé!"
Thường Lăng Phong ngây ra nhìn Trương Dương, thằng ôn này trước giờ đều là hấp tấp như vậy, về Nam Tích còn chưa được nửa ngày đã đòi ra ngoài.
Thường Lăng Phong nói: "Chủ nhiệm Trương à, anh ra ngoài nhiều ngày như vậy, vừa mới về, tôi còn chưa kịp báo cáo công tác với anh, anh hiện tại đã nói với tôi rằng anh muốn ra ngoài, giờ là tháng mấy rồi, tôi có cần phải nhắc anh không?"
Trương Dương nói: "Tháng tư! Kệ mẹ nó là tháng mấy, còn lâu mới tới vận hội tỉnh mà!"
Thường Lăng Phong nói: "Tháng mười là khai mạc, anh còn nói là còn lâu à? Tính đi tính lại cũng chỉ còn có nửa năm nữa, chúng ta không chỉ phải đối diện với một kỳ vận hội tỉnh, còn có hội kinh mậu nữa, lão đại à, xin anh nghiêm túc một chút có được không?"
Trương Dương nói: "Tôi phải đi!"
Thường Lăng Phong nói: "Đi đâu? Đi mấy ngày?"
"Tây Tạng!Chắc cũng phải hai mươi ngày đấy!"
Vẻ mặt của Thường Lăng Phong phức tạp đến cực điểm: "Anh nói đùa à? Đúng rồi, là đang nói đùa, hôm nay là mùng một tháng tư, là ngày cá tháng tư!" Nhưng gã lập tức nhìn ra vẻ mặt của Trương Dương căn bản không giống như đang nói đùa: "Anh không phải đang nói đùa ư? Là thật à?"
Trương Dương gật đầu.
Thường Lăng Phong nói: "Anh cứ vậy mà đi à? Nói đi là đi ư? Để lại tất cả việc ở Nam Tích lại cho tôi ư?"
Trương Dương nói: "Lăng Phong, anh hiểu tôi mà, đánh thiên hạ thì tôi còn làm được, nhưng bảo tôi cai trị thiên hạ thì tôi chịu, hiện tại sân khấu tôi đã dựng lên rồi đó, khi thực sự biểu diễn thì nên do anh chủ trì."
Thường Lăng Phong nói: "Anh lúc trước nói với tôi thế nào nhỉ? Nói là tôi chỉ giúp, giúp thôi chứ không phải là làm chủ sự!"
Trương Dương nói: "Có gì khác ư? Hiện tại tôi muốn anh giúp đỡ, giúp tôi việc lớn này, anh là anh em của tôi có phải không?"
"Anh không thể đợi tới lúc rước đuốc rồi hẵng đi à?"
Trương Dương nói: "Không được, tiểu yêu đang chờ tôi tới cứu mạng, tôi phải đi, hơn nữa đi ngay lập tức, nếu chậm thì chỉ sợ là chỉ có nước nhặt xác cho cô ta thôi."
Thường Lăng Phong đã nghe nói An Ngữ Thần xảy ra chuyện, lập tức hiểu rõ Trương Dương vì sao nóng lòng muốn tới Tây Tạng như vậy, gã nói khẽ: "Cô ta tới Tây Tạng à?"
Trương Dương nói: "Chắc chắn!"
Thường Lăng Phong nói: "Thì ra anh vẫn không thể đoán chắc, vì một chuyện vẫn còn chưa chắc chắn, anh muốn tới Tây Tạng xa xôi một chuyến ư?"
Trương Dương nói: "Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, tôi cũng phải đi một chuyến, Lăng Phong, nếu người mất tích đổi thành Chương Duệ Dung, anh sẽ làm như thế nào?"
Thường Lăng Phong thở dài nói: "Anh đi đi, tôi con như nhìn rõ con người của anh rồi, cái gì quan chức, cái gì quyền lực, so với mỹ nhân, tất cả đều chẳng đáng một xu. Có điều An Ngữ Thần cũng là bạn của tôi, lần này tôi giúp anh."
Trương Dương nắm chặt tay Thường Lăng Phong, hắn lại nói: "Ở đây có nhiều người giúp như vậy, có chuyện gì thì anh cứ phân phó cho họ." Nói xong câu đó, hắn vội vàng bỏ đi.