"Các người làm gì thế? Tra bảng số xe? Nói tra là tra? Nơi này là chổ các người đến sao? Không nhìn thấy chữ trên cửa à?" Hắn chỉ vào dòng chữ miễn tiếp.
Cao Liêm Minh thật sự đã rất nổi nóng rồi, hắn chỉ vào gã công an nói: "Anh có thái độ gì thế? Các người không phải là công an nhân dân sao? Cái này là thái độ phục vụ người dân sao? Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể vào mà chúng tôi không thể vào? Tôi thấy các người phục vụ cho cò thì có!"
Gã công an kia cả giận nói: "Cậu nói bậy cái gì đó? Đến nơi này gây trở ngại công vụ, còn nói bậy mê hoặc người khác"
Trương Dương nói: "Cẩn thận lời nói của anh, anh biết hắn là ai không?"
Gã công an làm vẻ mặt chẳng đáng nói: "Tôi mặc kệ các người là ai, chúng tôi đều đối xử bình đẳng với tất cả mọi người" Mấy tên cò trong phòng thấy có chuyện, đang muốn chạy, nhưng bị Trương Dương và Cao Liêm Minh chặn trước cửa, không đi được, một gã râu quai nón cao to đưa tay đẩy Trương Dương: "Anh bạn, tránh ra nào, chó ngoan không cản đường..." Vừa dứt lời, một đấm lên mặt. Trương đại quan nhân đã nện vào cái mặt của hắn một phát, đánh cho tên râu quai nón này choáng váng, ôm mặt ngã xuống đất, hắn ta cũng không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy, vừa bắt đầu đã nện vào miệng của mình, tên râu quai nón bị đánh ngơ ngác, sửng sốt một hồi lâu mới có phản ứng, giận dữ hét: "Mẹ kiếp, mày không muốn sống..." Còn chưa đợi hắn nói xong, Trương Dương lại tặng thêm một cái tát vào mặt của hắn, đánh cho mặt của tên này nở hoa, đặt mông ngồi xuống đất.
Tất cả người trong phòng đều sửng sốt, mấy tên cò dẫn đầu xông đến, ba gã công an trong phòng cũng dứng dậy, còn gã công an mặt tròn kia thì nổi giận nói: "Báo công an!"
Trương Dương cười chẳng đáng nói: "Báo công an cái gì? Có cần phải vậy không? Các người không phải là công an sao? Muốn bắt chúng tôi, các người tự mình ra tay đi!"
Cao Liêm Minh nói:" Tôi xem ai dám động, chúng tôi là quốc an!" Hắn thấy quốc an rất uy phong, cho nên mở miệng ra cũng muốn thử.
Chỉ là mấy tên công an trong này căn bản là không nghe hắn, một người trong đó đã gọi điện thoại, đám công an trong sở quản lý xe này chỉ giao tiếp với xe cộ, gặp phải loại người gây chuyện thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là gọi điện thoại, cái này là phân công rõ ràng.
Trương Dương nói: "Gọi điện thoại đi, các người cứ nói thẳng là thằng con trai lớn của sở trưởng Cao đến đây gây chuyện, kêu công an đến bắt người đi nè!"
Những lời này làm cho tất cả mọi người sửng sốt, Cao Liêm Minh cũng sửng sốt, trừng mắt nhìn Trương Dương: "Bạn thân, không nên làm như vậy chứ, anh bán luôn cả tôi à!"
Trương Dương cười nói: "Ba của cậu rõ ràng là sở trưởng Cao, sợ cái gì? Có gan thì bọn họ bắt cậu đi!"
Mấy tên công an nhìn nhau, không ai nhận ra Cao Liêm Minh, nhưng mà phó sở trưởng công an tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa thì bọn họ đều biết, cũng biết Cao Trọng Hòa sắp lên vị trí của sở trưởng Vương Bá Hành.
Có đôi khi, mọi người chỉ suy nghĩ đến bộ mặt của vấn đề, chứ không nghĩ bạn đang làm gì. Bạn làm gì thì kệ bạn, người ta chỉ nghĩ bạn rốt cục là ai thôi. Trương Dương không muốn có tranh chấp vô vị, cho nên đem thân phận của Cao Liêm Minh nói thẳng ra luôn, mấy tên công an không dám động, chỉ là đám cò thì không nuốt được cục giận này, tên râu quai nón này có vẻ khá lưu manh, bị Trương Dương đánh hai cái bạt tai, phần mặt mũi này đúng là không chịu nổi, chuyện này truyền ra ngoài, sau này hắn làm sao mà lăn lộn tại khu quản lý xe này nữa.
Sau một hồi, bên ngoài cửa đã tụ tập hai ba mươi tên cò, tất cả bọn chúng đều hướng về Trương Dương, mặt của tên râu quai nón đầy máu, đứng ngoài cửa kêu gào, kêu Trương Dương đi ra tính sổ với hắn, Cao Liêm Minh đã sớm nhìn thấy thân thủ của Trương Dương rồi, vừa rồi Trương Dương cũng đem thân phận của hắn nói ra luôn, hắn liền giựt dây Trương Dương nói: "Anh bạn à, người ta đã chửi đến mặt của anh rồi kìa, chuyện này không thể nhịn được nữa"
Trương Dương biết ý định xấu của hắn, không khỏi cười nói: "Cậu muốn nhìn thấy tôi đánh người, muốn nhìn thấy tôi gây ra chuyện lớn à?"
Cao Liêm Minh gật đầu nói: "Cũng giống như anh bán đứng tôi thôi, coi như là cho tôi xem náo nhiệt một lần!"
Trương Dương nói: "Muốn xem náo nhiệt cũng phải để cho tôi cam tâm tình nguyện, đám tém riu này chẳng đáng để tôi ra tay!" Hắn đi ra ngoài cửa.
Ngay lập tức có hai mươi tên cò vậy quanh lấy hắn.
Trương Dương nói: "Tâm tình của tôi hôm nay tốt, không muốn đả thương người, mau cút đi cho tôi, nếu không!" Trương Dương giơ chân phải lên, đạp mạnh một cái xuống đất.
Mọi người chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, cúi xuống dưới nhìn, đã thấy nền nhà dưới chân của Trương Dương bị nứt ra thành một hố sâu, khe nứt như mạng nhện nhanh chóng hướng ra xung quanh, cả đám thiếu chút nữa đã nuốt luôn lưỡi của mình vào trong miệng.
Trương Dương vươn tay ra nói: "Ai tới chơi với tôi!"
Ngay lập tức, cả đám người liền lui sạch sẽ, ngay cả tên râu quai nón cũng biến mất.
Cao Liêm Minh cười ha hả, không ngờ rằng đám cò này lại hèn nhát như vậy, mắt thấy sắp có náo nhiệt coi rồi nhưng cuối cùng lại không thành.
Lúc này sở trưởng Lý Cảnh Minh đến, gã ta nhận ra Cao Liêm Minh, gã và cục trưởng phân cục công an Loan Thắng Văn có quan hệ không tồi, cùng nhau đến thăm phó sở trưởng sở công an tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa, nghe nói con trai của Cao Trọng Hòa đến sở quản lý xe gây chuyện, gã hoảng hốt kết thúc bữa tiệc trưa, từ khách sạn đối diện chạy về đây.
Lý Cảnh Minh cười nói: "Đây không phải là Liêm Minh sao? Sao đến sở quản lý xe mà không nói chú một tiếng"
Cao Liêm Minh không nhận ra gã, nhíu mày hỏi: "Ông là..."
Lý Cảnh Minh cười nói: "Con quên rồi sao, lần trước chú và cục trưởng Loan cùng đi đến nhà con"
Cao Liêm Minh lúc này mới có chút ấn tượng, hắn cười nói: "Xin lỗi, bình thường người đến nhà tôi rất nhiều, cho nên không nhớ rõ"
Lý Cảnh Minh không khỏi xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: "Liêm Minh, đến phòng làm việc của chú trước đi, ở bên ngoài nói chuyện, ảnh hưởng không tốt"
Trương Dương và Cao Liêm Minh lần này đến đây, vốn không định gây chuyện, nhưng mà sau khi đến đây rồi, phát hiện ra sở quản lý xe đi làm không đúng giờ, lại bị nhân viên công tác lạnh nhạt, cho nên mới nổi nóng, Trương Dương cho đến bây giờ cũng chưa từng là người sợ phiền phức, lão gia tử của Cao Liêm Minh lại là phó sở trưởng sở công an tỉnh, hắn càng không để đám người này vào mắt, cho nên gây ra sóng gió như vậy cũng là bình thường.
Lý Cảnh Minh cẩn thận mời hai người bọn họ vào phòng làm việc, mặc kệ là hai vị thiếu gia này đến đây để làm gì, thì cũng nên dẹp tan cơn tức của bọn họ trước đã, thật ra thì người mà Lý Cảnh Minh sợ không phải là bọn họ, mà gã ta sợ Cao Trọng Hòa, nói chính xác hơn là, gã sợ chức quan của Cao Trọng Hòa!