Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương ngây ra: "Sử Học Vinh tự sát ư?"

Cung Kì Vĩ lại trả lời đầy khẳng định: "Trương Dương, lại phiền cậu rồi, phía ban trú kinh Nam Tích loạn thành một mớ, những người còn lại đều không biết phải làm gì, cần có người đứng ra chủ trì đại cục, cậu trước đây từng là công tác của ban trú kinh, lại là thành viên của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích chúng ta... " Cung Kì Vĩ không biết tư lúc nào cũng đã học theo cách ăn nói của Lý Trường Vũ.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, chúng trước tiên nói rõ đã nhé, tôi chỉ là một cán bộ cấp ban, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, tôi cũng không dám tự xưng là thành viên của ban lãnh đạo thành phố gì đâu, các anh thực sự coi tôi là đội viên cứu hoả rồi ư?"

Cung Kì Vĩ cho rằng Trương Dương bởi vì chuyện ô nhiễm nước mà vẫn hậm hực, thở dài nói: "Chuyện ô nhiễm nước đã khiến cậu phải chịu ủy khuất rồi."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, anh đừng nghĩ nhiều, tôi không thấy ủy khuất gì cả, lúc trước tôi nguyện ý đi chịu oan, trong lòng cũng đã chuẩn bị tâm lý, thế này đi, tôi sẽ tới, tranh thủ giúp đỡ ổn định tình thế một chút."

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi lập tức thông tri cho phía ban trú kinh, báo với bọn họ rằng cậu sẽ tới xử lý chuyện này."

Trương Dương buông điện thoại, không khỏi lắc đầu cười khổ, mình thật sự là mạng lao lực trời sinh, vốn hi vọng tới kinh thành có thể nghỉ ngơi được một chút, tranh thủ lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi, để thời gian tiêu trừ ảnh hưởng mình đánh Liêu Bác Sinh, nhưng không ngờ mình vừa tới kinh thành đã lại có chuyện.

Trương Dương từ căn bản là một người hiếu sự, không có chuyện thì hắn cũng tự tạo ra chuyện, lần này thị lý tìm tới hắn, hắn đương nhiên phải nhận nhiệm vụ này. Kinh thành vào đầu tháng ba, ban đêm vẫn rất lạnh, Trương Dương lần này không mang xe theo, đứng ở trước cửa khách sạn Thanh Giang một lúc lâu mới bắt được một chiếc xe taxi, đi thẳng đến ban trú kinh Nam Tích.

Đợi khi tới ban trú kinh Nam Tích, Trương Dương phát hiện tình cảnh bên này quả nhiên rất náo nhiệt, trong sân của ban trú kinh đền cảnh sát nhấp nháy, cảnh sát cửa cửa dăng dây cảnh giới màu vàng, bởi vì là đêm khuya cho nên không có nhiều người tới đây xem náo nhiệt. Trương Dương xuống xe thanh toán tiền xe rồi đi vào bên trong, ở trước cửa bị một gã cảnh sát cản lại: "Đồng chí, anh vào làm gì?"

Trương Dương lập tức biểu lộ thân phận của mình, chỉ nói mình là được thị chính phủ, thị ủy Nam Tích phái tới xử lý chuyện này, cảnh sát đó nói: "Thẻ công tác, giấy chứng minh, thượng cấp của chúng tôi quy định, phải trình những giấy tờ này."

Trương Dương lấy ví ra, khi chuẩn bị đưa giấy chứng nhận cho gã xem thì bỗng nhiên bỗng nhiên một người gọi tên hắn: "Trương Dương!"

Trương Dương ngẩng đầu lên, liền thấy Lương Liên Hợp từ xa đi về phía hắn.

Trương Dương mỉm cười, trước đây khi hắn ở ban trú kinh Xuân Dương, Lương Liên Hợp chính là phó cục trưởng phân cục khu trực thuộc, giữa bọn họ còn bởi vì chuyện của Kiều Bằng Phi mà phát sinh một số va chạm, có điều về sau hai người cũng coi như là không đánh thì không quen nhau, bởi vậy mà trở thành bằng hữu.

Tên cảnh sát đó nhìn thấy Trương Dương quen Lương Liên Hợp, lập tức hành lễ với Lương Liên Hợp: "Cục trưởng!"

Lương Liên Hợp nói: "Để anh ta vào, anh ta là bạn của tôi."

Trương Dương đi tới, vươn tay ra bắt tay Lương Liên Hợp: "Lương cục, được điều tới bên này từ lúc nào thế?"

Lương Liên Hợp nói: "Từ đầu năm, anh tới kinh thành từ lúc nào vậy?"

Trương Dương nói: "Tới lúc tối qua, thị lý đột nhiên gọi điện thoại tới, bảo tôi đi xử lý chuyện của ban trú kinh, cho nên tôi vội vàng tới đây."

Lương Liên Hợp gật đầu nói: "Người chết là Sử Học Vinh, lúc sinh tiền là chủ nhiệm ban trú kinh của thành phố Nam Tích các anh, căn cứ vào kết quả điều tra hiện trường, hắn là uống thuốc độc tự sát."

Trương Dương nói: "Không phải là bị giết à?"

Lương Liên Hợp lắc đầu: "Thi thể đã được đưa tới khoa khám nghiệm tử thi rồi, kết quả nghiệm thi buổi sáng sẽ có."

Lúc này phó chủ nhiệm ban trú kinh Nam Tích Vu Hải Lâm đi tới, gã nhìn thấy Trương Dương thì đặc biệt Trương Dương chào hỏi, Trương Dương trước đây đã từng gặp mặt Vu Hải Lâm một lần, ấn tượng về người này cũng không sâu lắm, gật đầu nói: "Phát hiện gì không?"

Vu Hải Lâm không nói gì, đại khái là vì Lương Liên Hợp ở bên cạnh.

Lương Liên Hợp vỗ vai Trương Dương, nói: "Chúng tôi sau khi điều tra lấy chứng cớ rồi thu đội, có chuyện gì sẽ lại liên lạc với các anh."

Trương Dương nói: "Lương cục vất vả rồi!"

Lương Liên Hợp cười nói: "Mấy ngày nay đừng đi đâu nhé, có rảnh thì cùng nhau căn cơm, mấy ngày trước sư phụ tôi có nhắc tới anh đó." Sư phụ của Lương Liên Hợp là Sử Thương Hải, chưởng môn bát quái môn.

Trương Dương nói: "Tôi cũng lâu rồi chưa gặp Sử lão gia tử, đợi xử lý xong chuyện này, tôi sẽ làm chủ, mời Sử lão gia tử ăn cơm."

Lương Liên Hợp cười nói: "Được, tôi sẽ chuyển cáo với lão nhân gia."

Cảnh sát chứng điều tra lấy chứng cứ thì thu đội vào khoảng bốn rưỡi sáng, bởi vì chủ nhiệm ban trú kinh Sử Học Vinh tự sát thân vong, toàn bộ ban trú kinh đều được phủ lên vẻ u ám, khiến tất cả mọi người cảm thấy áp lực vô cùng.

Trương Dương tới văn phòng của phó chủ nhiệm Vu Hải Lâm, Vu Hải Lâm pha cho hắn một ly trà, ban trú kinh Nam Tích tổng cộng có ba phó chủ nhiệm, Vu Hải Lâm chỉ là một trong số đó, tính cả mấy quan viên, nhân viên công tác lớn nhỏ tổng cộng có mười bảy người, cơ cấu cũng coi như không nhỏ.

Trương Dương uống ngụm trà rồi nói: "Những người khác đâu?"

Vu Hải Lâm nói: "Vương Nghị và Miêu Tuệ Như đều không sống ở ban trú kinh, buổi tối đã điện thoại cho họ, nhưng không gọi được, chỉ sợ phải đợi tới khi trời sáng mới liên hệ được."

Trương Dương nói: "Gọi điện thoại cố định hay là di động?"

Vu Hải Lâm nói: "Cả hai, có điều bọn họ đều tắt điện thoại."

Trương Dương nói: "Biết chỗ ở của họ không?"

Vu Hải Lâm gật đầu.

Trương Dương nói: "Sai người đi gọi đi!" Tuy rằng Trương Dương không biết nhiều về ban trú kinh Nam Tích, nhưng hắn từ sau khi tới đây nhìn thấy tình trạng đã nhận định rằng sự quản lý của ban trú kinh tồn tại thiếu sót rất lớn.

Đổi lại là bình thường, Vu Hải Lâm vị tất đã nể mặt Trương Dương, nhưng hiện tại ban trú kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, chủ nhiệm ban trú kinh Sử Học Vinh tự sát, ban trú kinh từ trên xuống dưới lòng người hoang mang, không ai biết phải làm gì, sự xuất hiện của Trương Dương rất đúng lúc, Vu Hải Lâm như có người cầm đầu, huống chi trước đó thị lý đã gọi điện thoại, nói với họ rằng chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Trương Dương sẽ tới xử lý chuyện này.

Trương Dương đối với việc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hiện tại mình nghiễm nhiên đã thành dầu Vạn Kim của thành phố Nam Tích, chỗ nào cần là bôi chỗ đó. Có điều thằng ôn này vốn có tính hiếu sự, thị lý hiện tại dùng hắn như vậy, cũng tính là nắm đúng tính tình của hắn, chính là dùng người đúng chỗ.

Vu Hải Lâm sai người đi mời hai vị phó chủ nhiệm, trong thời gian này Trương Dương cũng đã tìm hiểu được một số tình huống, Sử Học Vinh trước đó không hề có gì khác thường, đêm qua còn cùng nhau cơm với mấy cán bộ của ban trú kinh bọn họ.

Vu Hải Lâm nói: "Tối hôm qua chủ nhiệm Sử cũng không uống nhiều, chúng tôi tám giờ thì kết thúc, sau đó chủ nhiệm Sử đi ra ngoài một lát, khoảng mười một giờ thì về, lúc ấy tôi ở cửa gặp anh ta, còn chào hỏi anh ta, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, chủ nhiệm Sử chắc là lại đi ra ngoài uống. Khoảng hai rưỡi rạng sáng hôm nay, lão bà của anh ta từ Nam Tích gọi điện thoại tới, nói gọi vào di động của anh ta mà không có ai nhấc, tối hôm qua anh ta gọi điện thoại về nhà, nói một số câu rất kỳ quái, cho nên rất lo lắng cho anh ta, bảo tôi đi xem, vì thế tôi liền gọi một đồng sự trực ban tới gõ cửa phòng của chủ nhiệm Sử, gõ một lúc mà không thấy ai mở cửa phòng, tìm chìa quá mở cửa phòng thì bị khóa từ bên trong, vì thế chúng tôi phá cửa, phát hiện chủ nhiệm Sử đã chết..." Vu Hải Lâm thở dài, có chút tự oán trách mình: "Nếu tính cảnh giác của tôi cao hơn một chút, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy." Thật ra những lời này gã cũng đã nói với cảnh sát, lúc này chỉ chẳng qua là nhắc lại một lần với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Đang yên đang lành vì sao lại muốn tự sát?"

Vu Hải Lâm nói: "Cái này thì tôi cũng không rõ."

Trương Dương nghĩ thầm, loại cán bộ cấp ban như Sử Học Vinh, chức vị đảm nhiệm lại là chức quan béo bở ở bên ngoài, một mình nắm quyền lớn ở ban trú kinh, có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, người như vậy nói sao cũng là một nhân sĩ thành công, vì sao lại tự sát? Nguyên nhân có thể khiến cho người ta khiến cho người ta tự sát không ngoài vài loại nguyên nhân, hoặc là bị bệnh nan y, hoặc là nhân sinh thất bại, hoặc là làm ra chuyện gì có lỗi. Trương Dương nói: "Sức khỏe của chủ nhiệm Sử thế nào?"

"Rất tốt, tháng trước vừa đi kiểm tra sức khoẻ, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của anh ta tất cả đều bình thường, so với người trẻ tuổi còn tốt hơn."

Trương Dương lại nói: "Cuộc sống gia đình của anh ta thế nào?"

" Cũng rất tốt, vpowj của anh ta là tổng giám đốc tòa nhà bách hóa Nam Tích Lý Phượng Hà, con trai đang học đại học ở Đông Giang."

Lúc này hai vị phó chủ nhiệm của ban trú kinh Vương Nghị và Miêu Tuệ Như đều tới, xem ra bọn họ cũng là vừa mới nghe nói chuyện Sử Học Vinh tự sát, vẻ mặt đều vô cùng sợ hãi, trong sợ hãi còn mang theo chút bi thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK