Trương Dương nói: "Ở núi Thanh Đài có tám gã Ninja Nhật Bản phóng hỏa đốt Tử Hà quan, nhưng mục tiêu ám sát của bọn họ là Khưu gia."
Tiết Thế Luân nói: " cậu là nói gia đình Khưu Chỉ Đống ư?"
Trương Dương gật đầu.
Tiết Thế Luân nói: "Tôi cũng từng nghe nói tới chuyện này, có người nói ám sát phát sinh ở núi Thanh Đài, căn nguyên vẫn là vì muốn trừ bỏ Khưu Chỉ Đống, để Hồng Ân Chính có thể giành thắng lợi."
Trương Dương nói: "Tin tức của bên Đài Loan đều đang phân tích, tôi thấy là chuyện này có thể là người kiên định ủng hộ Hồng Ân Chính làm, nếu thực sự là vậy thì người bị hiềm nghi lớn nhất chính là An Đức Uyên." Nói tới đây, Trương Dương cố ý tạm dừng một chút: "Chú Tiết, tôi nghe nói chú gần đây đang hợp tác với cha con An gia."
Tiết Thế Luân hỏi ngược lại: "Ai nói? Tôi là người làm ăn đường đường chính chính, sao lại đi hợp tác với người có bối cảnh xã hội đen như vậy?" Hắn chối bỏ sạch sẽ.
Trương Dương tất nhiên sẽ không bị hắn lừa, nói khẽ: "Tôi cũng nghe nói, có điều thằng ôn An Đạt Văn này thật sự không phải là thứ tốt gì, tôi quen hắn lâu như vậy, đối với người này cũng coi như là có chút tìm hiểu."
Tiết Thế Luân dập thuốc rồi nói khẽ: "Nói ra nghe thử đi."
Trương Dương nói: "Chú Tiết xem ra không biết vì chuyện phát sinh gần đây rồi, tập đoàn Nguyên Hòa muốn rút vốn khỏi cảng Phước Long Tân Hải thì không sai, bọn họ còn đề xuất bắt đền bên tôi một khoản lớn, tôi đương nhiên không thể đáp ứng, cho nên bọn họ đã nghĩ ra một chủ ý, muốn sang nhượng công trình cảng Phước Long."
Tiết Thế Luân thực sự rất rõ chuyện mà Trương Dương nói, có điều hắn cũng nguyện ý nghe thử xem Trương Dương rốt cuộc nói gì, cười nói: "Người Nhật Bản chung quy vẫn là người Nhật Bản, bọn họ không biết tình hình trong nước của chúng ta. Chính phủ địa phương không gật đầu, muốn chuyển nhượng công trình thì quả thực là nực cười."
Trương Dương nói: “tập đoàn Đỉnh Thiên Hongkong tỏ ra có hứng thú, hơn nữa chuẩn bị tiếp nhận tất cả nghiệp vụ trong nước của tập đoàn Nguyên Hòa ở Trung Quốc."
Tiết Thế Luân nói: "Lương Kì Hữu quả thực có năng lực này, hắn cũng có quan hệ này, nếu như hắn thuyết phục được cao tầng ra mặt thì cậu chỉ sợ vẫn phải nể mặt hắn." Tiết Thế Luân lịch duyệt phong phú, đối với chuyện trong đó hiểu rất rõ.
Trương Dương nói: "Tôi vốn cũng có chút đau đầu, đúng như lời chú nói, quan hệ của Lương Kì Hữu ở trong nước rất rộng, hắn thậm chí có giao tình không tồi với lãnh đạo trực tiếp của tôi."
Tiết Thế Luân nói: "Ở trong nước làm chuyện gì cũng đều cần quan hệ, chỉ cần có quan hệ thì không có gì là không thể."
Trương Dương nói: "Nhưng chuyện lại phát triển rất quanh co..." Nói tới đây hắn cố ý tạm dừng một chút, rõ ràng là đang thừa nước đục thả câu.
Tính nhẫn nại của Tiết Thế Luân rất tốt, Trương Dương không nói thì hắn cũng không chủ động hỏi.
Trương đại quan nhân lấy ra ảnh của An Đạt Văn và Sơn Dã Nhã Mĩ đưa cho Tiết Thế Luân.
Cái chết của Chương Bích Quân khiến Trương Dương có được một tin tức quan trọng, An Đạt Văn đối với Tiết Thế Luân không trung thực, nhóm người này cho dù có hợp tác, cũng là bởi vì lợi ích, lòng mang dị chí với nhau, Tiết Thế Luân tuy rằng lợi hại. Nhưng hắn chưa chắc đã hiểu rõ An Đạt Văn.
Mục đích Trương Dương lấy ra tấm ảnh này chính là thử xem Tiết Thế Luân có biết Sơn Dã Nhã Mĩ hay không.
Sau khi Tiết Thế Luân nhìn thấy bức ảnh đó thì ánh mắt rõ ràng nghiêm lại, có điều vẻ mặt của hắn rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nói khẽ: "Thì ra là như vậy."
Trương Dương nói: "Lương Bách Ny phát hiện sự thật An Đạt Văn ở bên ngoài kim ốc tàng kiều, cho nên kiên trì đòi ly hôn, đã trở về Hongkong tìm luật sư để giải quyết việc ly hôn."
Tiết Thế Luân nói: "Lương Kì Hữu không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên sẽ không xuất lực cho kẻ phản bội con gái của mình."
Trương Dương nói: "Lương Kì Hữu trước mắt có khả năng vẫn chưa biết chuyện này, có điều Lương Bách Ny kiên trì đòi ly hôn, An Đạt Văn tuy rằng không tình nguyện. nhưng Chuyện này cũng không thể vãn hồi được nữa rồi."
Tiết Thế Luân nói: "Tấm ảnh này cậu từ đâu mà có."
Trương Dương mỉm cười nói: "Mỗi người đều có bí mật riêng."
Tiết Thế Luân thở dài, nhìn Trương Dương: "Trương Dương, cậu tuy rằng không nói nhưng tôi biết trong lòng cậu rất cảnh giác tôi."
Trương Dương cười nói: "Nào có chuyện đó!"
Tiết Thế Luân nói: "Tôi biết bên ngoài nói tôi thế nào, tôi không để ý!" Lúc này mây đen trên bầu trời đi rồi quay lại. Bao phủ phía chân trời, không khí trong phòng thủy tinh trở nên áp lực và trầm thấp.
Trương Dương nói: "Chú Tiết, chú cảm thấy ý nghĩa chân chính của nhân sinh là gì?"
Tiết Thế Luân bị hắn hỏi cho ngớ ra, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi ngược lại: " cậu thấy thế nào?"
Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy khiến mình khoái hoạt, khiến người bên cạnh khoái hoạt, đây là ý nghĩa sinh tồn của tôi, tôi không có khát vọng cao xa gì cả. Cũng không có hùng tâm tráng chí gì cả."
Tiết Thế Luân nói: "Chờ cậu đến tuổi của tôi rồi, cậu sẽ phát hiện chuyện khoái hoạt của nhân sinh thật sự là đã ít lại càng ít."
" Trải qua càng nhiều chuyện thì lại càng khó khoái hoạt, chuyện phải nghĩ càng nhiều thì lại càng không cao hứng cao hứng."
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Có thể nhân sinh đều được trời cao chú định rồi."
Trương Dương nói: "Tôi không tin."
Không trung xẹt qua một đạo thiểm điện, giống như sấm rền ở ngay trên đỉnh đầu bọn họ.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Tiết Thế Luân cười ha hả, hắn cảm thán nói: "Không thể không thừa nhận tôi đã già rồi. Thế giới Hiện giờ đã là của người trẻ tuổi các cậu."
Trương Dương nói: "Người ta luôn muốn chiếm hữu thế giới này, nhưng trên thực tế bất kỳ ai cũng đều chỉ là khách qua đường trên thế giới này mà thôi. Bất kể hắn có thể sống huy hoàng như thế nào, nhưng đều bị chú định là rất ngắn ngủi, chỉ có khi hắn ra đi rồi mới phát hiện thật ra hắn không hề thay đổi được gì, thế giới vẫn là thế giới đó."
Những lời này của Trương Dương khiến Tiết Thế Luân suy nghĩ sâu xa, hắn kinh ngạc vì Trương Dương trông bất cần đời không ngờ có thể nói ra những lời cao thâm như vậy.
Mưa lại rơi, hạt mưa to như hạt đậu va xuống nóc nhà thủy tinh, thế giới chung quanh trở nên mông lung.
Rời khỏi Phong Uyển sơn trang, Trương Dương đội mưa tới Thanh Hoa Viên, ở trong thư viện đại học tìm được Trần Tuyết, Trần Tuyết ngồi trong góc đọc một quyển tư liệu lịch sử rất dày.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh cô ta, thật ra từ lúc hắn tiến vào cửa lớn thì Trần Tuyết cũng đã cảm thấy được hắn đến, sinh tử ấn của Trần Tuyết đã có chút thành tựu, lục thức của thân thể trở nên rất nhạy bén.
Trên người Trần Tuyết vĩnh viễn có sự bình tĩnh và trầm ổn mà người thường không thể có được, tính tình như vậy vốn không nên thuộc về tuổi của cô ta.
Trương đại quan nhân vốn hy vọng mình đến sẽ mang tới cho cô ta một chút kinh hỉ, sau khi thấy Trần Tuyết lập tức liền minh bạch, thứ thực sự kích thích được cô ta rất ít.
Trần Tuyết khép tư liệu lịch sử trước mặt lại, nói khẽ: "Không phải đã nói với anh rồi ư, đừng tới trường học tìm tôi."
Trương đại quan nhân cợt nhả nói: "Cô sợ người khác nói tôi là bạn trai của cô à? Thật ra diện mạo của tôi cũng đâu có khiến cô mất mặt."
Trần Tuyết nói: "Mũi làm sao thế?"
Mũi của Trương đại quan nhân bị Tra Vi đấm vẫn có chút sưng đỏ, không nhìn kỹ thì không nhìn ra được, nhưng nữ hài tử luôn quan sát tỉ mỉ như Trần Tuyết thì liếc một cái liền phát hiện.
Trương đại quan nhân có chút xấu hổ ho khan một tiếng: "Tôi hôm qua uống say không cẩn thận va vào cửa thủy tinh." Nghe ra thì cũng được cho là một loại giải thích hợp lý.
Trần Tuyết hiển nhiên cũng không quan tâm nguyên nhân trong đó, nói khẽ: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ra ngoài đi."
Trương đại quan nhân cầu còn không được, tâm sự với vị hoa hậu giảng đường lãnh diễm này thế tất sẽ trở thành cái đích của các học sinh, Trương đại quan nhân phát hiện trong thư viện vô số nam sinh đang nhìn mình với vẻ ghen ghét dữ dội, cái này cũng là tâm lý bình thường, mỹ nữ là của trường học chúng tôi, chúng tôi không cưa được thì cũng thể để người ta cuỗm đi được.
Trần Tuyết đi theo lên xe Mercedes màu đen của ban trú kinh Bình Hải, lông mi đen khẽ nhướn lên, nói khẽ: "Vô sự bất đăng tam bảo điện, anh tới tìm tôi nhất định có chuyện rất trọng yếu."
Trương Dương nói: “Tôi ngày hôm qua nhìn thấy Liễu Đan Thần."
Trong đôi mắt đẹp của Trần Tuyết lộ ra quang mang quan tâm.
Trương Dương nói: "Lúc ấy cổ độc trong cơ thể tôi bị cô ta dẫn phát, sau đó gáy tôi rất đau, giống như như kim châm vậy."
Trần Tuyết vươn tay ra, cầm môn của Trương Dương, dùng nội tức tìm kiếm mạch tượng của hắn, ước chừng sau ba phút thì buông cổ tay hắn ra, nói khẽ: "Sinh tử phù mà tôi đã gieo trong cơ thể trước đó quả thực từng phát tác. Theo như lời anh nói thì Liễu Đan Thần rất có khả năng là người đã gieo cổ trong cơ thể anh."
Trương Dương nói: "Tôi đang nghĩ, có nên dùng đạo của người trả cho người không?"
Trần Tuyết nói: "Cái này cũng vẫn có thể xem là một phương pháp tốt, cô ta nếu có thể gieo cổ trong cơ thể anh, chúng ta cũng có thể dùng phương pháp đồng dạng để đối đãi với cô ta, bức cô ta giao ra giải dược."
Trong ánh mắt Trương đại quan nhân hiện lên vẻ không đành lòng, đối đãi với nữ tính hắn thủy chung đều là từ bi.
Trần Tuyết nói: "Tôi tuy rằng dùng sinh tử phù trấn trụ cổ độc trong cơ thể anh, nhưng chung quy vẫn không phải là kế lâu dài, thời gian kéo dài càng lâu thì tổn thương đối với thân thể của anh càng lớn. Càng sớm có được giải dược giải trừ cổ độc trong cơ thể anh thì đối với anh lại càng có lợi."