"Đừng nói gì cả!" Tô Tiểu Hồng cầm lấy chén rượu đã được rót đầy, nhìn thế giới trước mặt qua chén rượu này, thế giới là một màu đỏ, cô ta tựa như ngửi thấy mùi máu tanh tàn khốc, cô ta biết mùi máu tanh này là tới từ sâu trong lòng mình, nội tâm của cô ta đang nhỏ máu.
Tô Tiểu Hồng nói khẽ: "Trương Dương, tôi là nữ nhân không xứng đáng có được tình yêu, nhưng cậu yên tâm, tôi vẫn yêu, tôi sẽ vẫn nỗ lực vì tất cả những gì của mình, để bảo vệ người tôi yêu." Trương Dương im lặng không nói gì, hắn không nên tới đây, hắn thật sự không nên tới đây.
Khương Lượng gọi điện thoại tới,, Trương Dương nhân cơ hội này đứng dậy cáo từ.
Tô Tiểu Hồng nói: "Trương Dương, tôi sẽ không bao giờ mang lại phiền toái cho anh ta!"
Trương Dương trong lòng rất không thoải mái, bất kể là bí mật biết được từ chỗ Thẩm Tĩnh Hiền hay là những lời này của Tô Tiểu Hồng, đều khiến hắn cảm thấy tâm tình phiền muộn, hắn cảm thấy ngực mình giống như bị một hòn đá đè lên, ép cho hắn không thở nổi. Tô Tiểu Hồng chỉ nói mấy câu nhưng đã tỏ rõ tình ý của cô ta đối với Đỗ Thiên Dã, Trương Dương tin Đỗ Thiên Dã đối với điều này tuyệt đối không phải là hoàn toàn không biết gì cả.
Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy Giang Thành, mà Tô Tiểu Hồng lại là tình phụ cùng thuộc sở hữu của Phương Văn Nam và bí thư thị ủy tiền nhiệm Hồng Vĩ Cơ, Đỗ Thiên Dã và cô ta không thể có kết quả, tuy rằng Trương Dương trên tình cảm nhìn rất thoáng, nhưng cũng không muốn Đỗ Thiên Dã lấy tiền đồ và vận mệnh của gã ra đùa. Những lời đó của Tô Tiểu Hồng hắn tin, Tô Tiểu Hồng cũng sẽ không để Đỗ Thiên Dã làm như vậy.
Khương Lượng và Trương Dương hẹn nhau ở quán đồ nướng sông Hán, khi Trương Dương đến, Khương Lượng đã gọi xong thức ăn rồi, Trương Dương tâm tình không tốt, thậm chí còn không có tâm tình hàn huyên với chủ quá Lý Thừa Kiền, chào một cái rồi vào trong phòng.
Khương Lượng nói: "Bia hay rượu!"
Trương Dương lắc đầu, ngồi xuống đối diện Khương Lượng: "Không muốn uống, một chút tâm tình uống rượu cũng không có!"
Nghe hắn nói như vậy, Khương Lượng cũng không miễn cưỡng, tự mình gọi một bình rượu nhỏ, hắn có chút đói bụng, trước tiên gọi mấy xâu thịt nướng.
Trương Dương không ăn cũng không uống, trông rất ủ rũ, hôm nay Trương đại quan nhân thật sự là giống như trái cà dính sương. Nhìn thấy Khương Lượng chỉ lo ăn chứ không nói năng gì, Trương Dương cuối cùng không nhịn được: "Tôi nói này, anh nói gì đi chứ, rốt cuộc là đã giúp tôi tra rõ chưa?"
Khương Lượng nói: "Tra được một ít, Trương Giải Phóng chết vào tháng năm năm một ngàn chín trăm bảy ba, cách đây hai mươi ba năm!"
Trương Dương nói: "Tôi biết rồi!"
Khương Lượng lại uống một ngụm rượu rồi nói: "Nguyên nhân chết là uống thuốc độc, bởi vì ông ta trước khi chết uống rượu, lại chết ở trong xe, cho nên không tra được bất kỳ manh mối nào."
Trương Dương nói: "Chỉ thế thôi à?"
Khương Lượng gật đầu: "Ông ta là cha cậu à?"
Trương Dương nói: "Nghe mẹ tôi nói, ông ta là uống rượu quá độ mà chết, không có nhắc gì về chuyện trúng độc với tôi."
Khương Lượng nói: "Thuốc sâu mua rất dễ, mỗi năm đều có rất nhiều người uống thuốc sâu tự sát."
Trương Dương nói: "Cha tôi không phải là tự sát!"
Khương Lượng nói: "Nói vậy là có ý gì, không tự sát thì chả lẽ ông ta bị giết?"
Trương Dương không nói gì, chuyện này không thể nào nói ra được, căn cứ vào những lời nghe được từ chỗ Thẩm Tĩnh Hiền, cha mình cũng không phải là người tốt, nếu ông ta thật sự cưỡng hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, và khiến Thẩm Tĩnh Hiền sinh ra một đứa con gái cho ông ta, như vậy Thẩm Tĩnh Hiền giết ông ta cũng là điều trong tình lý. Trương đại quan nhân đối với người cha ruột chưa từng gặp này không có một chút tình cha con nào.
Khương Lượng nói: "Chuyện đã qua nhiều năm rồi, đừng để tâm nữa!"
Trương Dương nói: "Tôi không phải là để tâm, trong lòng tôi có chút hiếu kỳ, không hiểu sao ông ta lại chết như vậy?"
Khương Lượng nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, cha cậu, cũng chính là Trương Giải Phóng, lúc sinh tiền là lái xe của nhà máy cơ khí Giang Thành, lúc ấy Hứa Thường Đức chính là phó quản đốc của nhà máy cơ khí Giang Thành!"
Trương Dương cầm bình rượu ở trước mặt Khương Lượng, uống sạch chỗ rượu còn lại.
Khương Lượng nói: "Từ từ thôi, rượu của quán vẫn còn mà." Gã lại gọi thêm một bình, có điều lần này là bình một cân. Gã cũng nhìn ra, Trương Dương tâm sự trùng trùng, tuy không rõ Trương Dương vì sao lại muốn tra tư liệu của cha ruột hắn, nhưng gã có thể đoán được chuyện này đã mang tới cho Trương Dương sự chấn động không nhỏ, giữa bạn bè có một số lời căn bản không cần phải nói.
Căn cứ vào tư liệu mà Khương Lượng tra được, trong lòng Trương Dương đã hình thành được nét khái quát, giữa Hứa Thường Đức và Thẩm Tĩnh Hiền có ám muội, về sai hai người châu thai ám kết, sinh ra Tô Quốc Trạch, Trương Giải Phóng, cha ruột của mình bởi vì Hứa Thường Đức mà quen được Thẩm Tĩnh Hiền, cũng phát hiện Hứa Thường Đức và Thẩm Tĩnh Hiền qua lại với nhau, ông ta loại dụng bí mật nắm được này mà áp chế Thẩm Tĩnh Hiền, cưỡng hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, cũng khiến Thẩm Tĩnh Hiền sinh ra một bé gái, người này chính là Tô Viện Viện hiện tại, Thẩm Tĩnh Hiền bởi vì bị Trương Giải Phóng dây dưa mãi, ngầm hạ sát tâm, hạ độc giết chết ông ta, trong cái thời loạn lạc đó, bởi vì chứng cứ không đủ, cho nên chân tướng bị che giấu cho tới hiện tại. Nếu thật sự là như vậy, cha ruột của mình chết chẳng oan uổng tí nào. Nhưng Trương Dương vẫn nghĩ không thông quan hệ giữa Hứa Thường Đức và Thẩm Tĩnh Hiền, theo như lời của Trần Sùng Sơn, Thẩm Tĩnh Hiền và thằng con cả Trần Thiên Trọng của ông ta mới là một đôi, cho dù Trần Sùng Sơn phản đối, Thẩm Tĩnh Hiền chẳng lẽ lại vì yêu mà sinh hận lên đi lại với Hứa Thường Đức? Cái chết của cha mình phải chăng cũng liên quan tới Hứa Thường Đức? Trong quá trình Thẩm Tĩnh Hiền độc sát Trương Giải Phóng, Hứa Thường Đức có tham dự hay không? Hứa Thường Đức trong toàn bộ quá trình có phải là kẻ bày mưu hay không?
Trương Dương nhấp một ngụm rượu, vừa cay vừa đắng, kỳ thật tra ra được chân tướng thì sao? Hứa Thường Đức đã chết, Thẩm Tĩnh Hiền hiện giờ cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng, một nữ nhân cả ngày sống trong thù hận và dày vò thì nhân sinh có khác gì chết, cho dù bà ta có yên lành thì Trương Dương cũng không thể đi báo thù cho cha ruột được. Có lẽ trời cao đã chú định đoạn ân oán này cuối cùng sẽ kết thúc trên người hắn, Hứa Thường Đức gián tiếp chết trong tay hắn, Hứa Gia Dũng cũng đã chết, trước đó, Trương Dương chưa bao giờ ngờ rằng giữa mình và hai cha con họ Hứa lại có thù như vậy.
Khương Lượng nói: "Nghĩ thoáng một chút đi."
Trương Dương mỉm cười: "Tôi chưa từng gặp cha tôi."
Khương Lượng nói: "Gặp rồi, chỉ là cậu không nhớ thôi."
Trương Dương nói: "Tôi thậm chí không biết ông ta là người tốt hay là người xấu!"
"Quan trọng lắm ư? Tốt hay xấu thì cũng không thay đổi được sự thật ông ta là cha cậu."
Vấn đề này Trương Dương để lại cho mẹ, ngày hôm sau trên đường cùng nhau tới Đông Giang, khi ở trạm nghỉ ngơi dọc đường, Trương Dương và mẹ đi tới một chỗ vắng vẻ, hỏi khẽ: "Mẹ, mẹ có biết một người tên là Thẩm Lương Ngọc không?"
Từ Lập Hoa mờ mịt lắc đầu.
"Vậy Thẩm Tĩnh Hiền?"
Từ Lập Hoa vẫn lắc đầu.
Trương Dương từ vẻ mặt của mẹ không nhìn ra điều gì khác thường, điều này khiến cho hắn tin rằng mẹ mình không nói dối, mẹ chỉ là một bà nội trợ bình thường, bà ta không giỏi che giấu tình tự của mình.
" Mẹ, cha con là người như thế nào?"
Từ Lập Hoa ngây ra một thoáng, bà ta có chút kinh ngạc nói: "Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"
Trương Dương nói: "Con gặp một người quen, ông ta nói từng làm cùng một nhà máy với cha con, lại sống ở gần nhà chúng ta, nói rằng cha con lúc sinh tiền tính tình không tốt, thường xuyên đánh mẹ." Những lời này của Trương đại quan nhân chỉ là nói bừa, chỉ là không ngờ lại nói trúng, Trương Giải Phóng lúc sinh tiền quả thật là không tốt với Từ Lập Hoa.
Từ Lập Hoa thở dài nói: "Đó chính là số của mẹ, ông ta thích uống rượu, tính tình có chút nóng nảy, năm đó đối với mẹ quả thật là không được tốt lắm, nhưng sau khi có con thì tất cả đã thay đổi, ông ta rất thương con, từ sau khi có con, ông ta không còn đánh mắng mẹ nữa, mỗi ngày cứ tan ca là về nhà, chơi đùa với con, tình yêu của ông ta đối với con là vô tư."
Trương Dương gật đầu, hắn tin lời mẹ mình, hổ dữ cũng không ăn thịt con, Trương Giải Phóng đối với đứa con trai thân sinh là hắn chắc không có bất kỳ tư tâm gì.
Từ Lập Hoa lại nói: "Thôi, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, mẹ không muốn nhắc tới nữa, con cũng đừng hỏi, bất kể ông ta là người như thế nào thì con cũng phải nhớ kỹ, ông ta là cha của con, ông ta đối đãi tốt với con là đủ rồi."
Trương Dương nói: "Ông ấy được chôn ở đâu?"
Từ Lập Hoa cắn môi: "Tro cốt được đưa về quê rồi."
"mẹ, quê của con ở đâu?" Trương Dương vẫn luôn cho rằng mình là người Xuân Dương."
Từ Lập Hoa thở dài, nếu không phải con trai hỏi, bà ta thật sự không muốn nhắc lại, chồng trước chỉ để lại cho bà ta ký ức đau khổ và bất hạnh, so với y thì Triệu Thiết Sinh còn tốt hơn nhiều, Từ Lập Hoa nói: "Thôn Tiểu Thạch Oa, Lô gia lương, huyện Tây Sơn, núi Kinh Sơn!"