Trương Dương Trương Dương: "Có phải vu hãm anh hay không thì bản thân anh biết rõ nhất, vô duyên vô cớ tôi lại bắt anh tài trợ cuộc thi đấu bóng đá ngôi sao lần này à?"
Đoàn Kim Long trong lòng hoảng loạn, thì ra Trương Dương đã sớm biết y ở sau lưng xúi giục, nhưng lại không tính sổ với y, hôm nay cuối cùng cũng trở mặt, xen hắn muốn thanh toán cả nợ cũ lẫn nợ mới.
Đoàn Kim Long hạ quyết tâm, chuyện này đánh chết cũng không thể thừa nhận, y dang tay ra, nói: "Chủ nhiệm Trương, anh cứ khăng khăng đổ lỗi cho tôi thì tôi cũng đành chịu, chuyện đó đã qua rồi, chúng ta hôm nào gọi Thạch Thắng Lợi tới ba mặt một nhời nói cho rõ ràng, còn chuyện đêm nay thì sao?"
Trương Dương cười nói: "Chuyện đêm nay ư? Anh thu nhận phụ nữ bán dâm, chỉ tội này thôi cũng đủ để đóng cửa Hải Thiên của anh rồi?"
Đoàn Kim Long tức giận nói: "Chủ nhiệm Trương, đó đều là fan hâm mộ điện ảnh, khách sạn của chúng tôi không có vấn đề gì cả, nếu không phải anh kéo đám ngôi sao Hongkong đó tới đây, căn bản sẽ không xuất hiện chuyện như vậy."
Trương Dương nói: "Anh cho tôi là thằng ngu à, đám nữ nhân đó là loại hàng gì chẳng lẽ tôi không nhìn ra? Hiện tại lại còn đổ ngược lên người tôi, anh lớn gan lắm."
Đoàn Kim Long nói: "Không phải anh cứ nói cái gì thì là thế nấy? Anh lấy ra chứng cứ đi, anh nói tôi chứa chấp gái mại dâm, anh lấy ra chứng cớ đi."
Trương Dương nói: "Đoàn Kim Long, tôi cho anh một cơ hội, tự mình cuốn gói khỏi Hải Thiên, nếu anh không đi, tôi sẽ khiến anh không thể nào ở lại được Nam Tích nữa."
Những lời này của Trương Dương kiêu ngạo đến cực điểm, Đoàn Kim Long nghe thấy vậy, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên, y đối với Trương Dương đã nhường nhịn thêm lần nữa, nhưng điều này không đổi lại được sự lượng thứ của đối phương, Trương Dương ngược lại biểu hiện càng khí thế bức người hơn, Đoàn Kim Long vỗ bàn thật mạnh, nói: "Trương Dương, anh đừng tưởng mình là cán bộ cấp chính ban rồi ỷ thế hiếp người, Nam Tích không phải do anh định đoạt, tôi mở cửa làm ăn thì đắc tội với anh ư? Sao anh cứ năm lần bảy lượt đối nghịch với tôi, cho rằng tôi dễ khi phụ lắm ư?"
Trương Dương lạnh lùng cười nói: "Đoàn Kim Long, vốn tôi cũng không định khi phụ anh, bởi vì anh không đáng, nhưng anh cũng đừng nên chọc tôi, là chính anh muốn chết, anh còn oán ai?"
Đoàn Kim Long nói: "Anh thích thế nào thì cứ làm thế nấy, muốn bắt tôi đi, trừ phi anh giết tôi."
Trương Dương nói: "Giết anh ư? Anh xứng à? Xem ra Hải Thiên của anh không muốn làm ăn nữa rồi, có gan thì anh cứ ở lại, có tin tôi theo anh đến chết không?"
Đoàn Kim Long căm tức nhìn Trương Dương, y lắc đầu nói: "Tôi không tin anh làm gì được tôi."
...
Trương Đức Phóng cũng tự mình tới Hải Thiên, là Chung Hải Yến thông tri cho y, sau khi nghe thấy tin tức này Trương Đức Phóng lập tức ý thức được rất phiền toái, phải tới Hải Thiên một chuyến, tranh thủ khống chế tình thế, nếu chuyện này ầm ĩ ra ngoài, Hải Thiên khẳng định gặp phiền toái, nếu Hải Thiên gặp phiền toái, y cũng sẽ có phiền toái.
Trương Đức Phóng vừa mới tới trước cửa văn phòng của Đoàn Kim Long thì nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau, y nghe thấy những lời dọa dẫm của Trương Dương, cũng nghe thấy tiếng hò hét không phục của Đoàn Kim Long. Trương Đức Phóng đẩy cửa phòng đi vào, y cười nói: "Làm gì vậy? Nửa đêm rồi mà sao còn lớn tiếng thế?"
Đoàn Kim Long nhìn thấy y tới, thở dài, không nói gì nữa.
Trương Đức Phóng đi tới bên cạnh Trương Dương vỗ vai hắn nói: "Lão đệ, cậu mang tới phiền phức cho tôi rồi."
]Trương Dương mỉm cười nói: "Trương cục, có phải có người báo cảnh sát không mà ngài phải tự mình xuất cảnh."
Trương Đức Phóng nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của hắn, cười cười bảo: "Không có người chết, không có phạm tội, tôi lần này là để hoà giải, không phải vì xuất cảnh."
Trương Dương nói: "Hoà giải? Cho tôi và hắn ư?"
Trương Đức Phóng nói: "Trương Dương,cậu là lão đệ của tôi, lão Đoạn cũng là bạn tốt của tôi, tôi thực sự không muốn nhìn thấy hai người căng thẳng như vậy, có chuyện gì mà không thể nói cho thông chứ? Đều nể mặt tôi đi, chuyện hôm nay mọi người đừng nhắc tới nữa."
Trương Dương nói: "Trương cục, không phải tôi không nể mặt anh, ông chủ Đoạn này ở sau lưng tôi giở trò, anh chắc cũng hiểu tôi, tôi hận nhất chính là ở sau lưng có người chơi âm mưu quỷ kế với tôi."
Đoàn Kim Long nói: "Dục gia chi tội, anh muốn chơi tôi, kiểu gì mà chẳng có lý do."
Trương Đức Phóng nói: "Lão Đoạn, anh đi nghỉ đi, để tôi và chủ nhiệm Trương nói chuyện riếng."
Đoàn Kim Long đối với Trương Đức Phóng cũng là nói gì nghe nấy, y đứng dậy bỏ đi, để Trương Dương và Trương Đức Phóng ở lại văn phòng.
Trương Đức Phóng đứng dậy đi tới ngồi xuống vị trí vừa rồi của Đoàn Kim Long, nhìn Trương Dương thở dài nói: "Lão đệ, chuyện đêm nay nếu làm ầm ĩ lên thì có lợi gì cho cậu."
Trương Dương nói: "Trương cục, anh khuya như vậy còn tới là muốn đứng ở phía tôi hay là đứng ở phía Đoàn Kim Long?"
Trương Đức Phóng ngây ra một thoáng, trong những lời này của Trương Dương tràn ngập ý tứ tối hậu thư, sau khi tới Nam Tích, y phát hiện Trương Dương trở nên càng ngày càng cường thế, quan hệ giữa bọn họ cũng càng lúc càng xa cách, mỗi lần khi hắn gọi Trương Dương là lão đệ, trong lòng đã hiểu rõ sự xa cách này, mà Trương Dương ngay từ đầu đã gọi y là Trương cục Trương cục. Trương Đức Phóng ra mặt vì Hải Thiên cũng là chuyện bất đắc dĩ, y nhận không ít lộc lá từ Đoàn Kim Long, cầm tiền của người ta thì phải giúp người ta giải nạn, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Trương Đức Phóng cười nói: "Tôi không đứng ở bên nào cả, cả hai đều là bạn tốt của tôi, tôi không giúp cả hai bên, tôi tới đây chỉ là để luận chuyện, Trương Dương, chuyện là do đám ngôi sao Hongkong đó gây ra, bọn họ lợi dụng tâm thái theo đuổi ngôi sao của fan hâm mộ, lừa fan nữ lên giường, chuyện này không liên quan gì tới việc kinh doanh của Hải Thiên ả."
"Fan nữ ư?" Trương Dương bật cười: "Ai nói là fan nữ? Trương cục, anh dám nói tối nay tất cả nữ nhân này đều là fan nữ không? Không phải là Hải Thiên chứa chấp gái mại dâm ư?"
Trương Đức Phóng cố ý nghiêm mặt nói: "Trương Dương, không thể ăn nói lung tung được, Hải Thiên là khách sạn cấp năm sao, rất quy củ."
Trương Dương nói: "Quy củ hay không quy củ, trong lòng chúng ta đều rõ, người ngay không nói lời giả dối, tôi khó chịu đối với Đoàn Kim Long cũng không phải ngày một ngày hai, lần trước Quan Chỉ Tình tới đây ăn cơm, y xúi giục Thạch Thắng Lợi, bảo Thạch Thắng Lợi đi trêu ghẹo Quan Chỉ Tình, chế tạo mâu thuẫn giữa tôi và hắn, cho nên tôi mới tìm y đòi ba mươi vạn đồng tiền tài trợ, món nợ này tôi vốn định để một thời gian nữa mới tính toán với y, nhưng tối nay y lại giở trò đó với tôi, nữ nhân đó may mà không chết, nếu chết rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người xui xẻo, tôi biết quan hệ giữa anh và y rất tốt, trong lòng cũng rất muốn che chở cho y."
Trương Đức Phóng bị Trương Dương vạch trần, xấu hổ cười cười, trong lòng mắng thầm Đoàn Kim Long, thật sự là đồ không biết sống chết, Trương Dương là ai chứ? Đoàn Kim Long anh chọc được ư? Không ngờ dám xúi giục Thạch Thắng Lợi đối nghịch với Trương Dương, thế này không phải là tự mình tìm chết ư? Trương Đức Phóng nói: "Lão đệ, tôi và hắn có thế nào thì cũng không bằng được tình bạn giữa hai chúng ta."
Trương Dương gật đầu nói: "Đoàn Kim Long phải đi, bắt y giao Hải Thiên ra, chuyện này tôi từ nay về sau không truy cứu nữa, nếu y vẫn kiên trì không giao, đừng trách tôi không nể mặt anh."
Trong lòng Trương Đức Phóng trầm xuống, y không ngờ Trương Dương lại nhìn trúng Hải Thiên, không chỉ như thế còn muốn đuổi Đoàn Kim Long đi, căn bản là muốn đuổi tận giết tuyệt, Hải Thiên chẳng những có lợi ích của Đoàn Kim Long mà cũng có quan hệ mật thiết với lợi ích của Trương Đức Phóng, hiện tại Trương Dương muốn nhúng tay vào đây. Trương Đức Phóng nghĩ tới thôi là đau lòng, y cười cười khuyên nhủ: "Lão đệ, làm gì cũng đừng tuyệt tình quá, Đoàn Kim Long khó khăn lắm mới kinh doanh Hải Thiên được đến quy mô hiện giờ, cậu bảo hắn giao Hải Thiên ra, chẳng khác nào cắt đứt tài lộ của y, như vậy không tốt đâu. Hay là để tôi bảo hắn lấy ra ít tiền để bồi thường chuyện tối nay, cậu thấy thế nào?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Trương cục, Hải Thiên ở bên ngoài có danh tiếng gì, trong lòng anh chắc rõ hơn tôi, tàng ô nạp cấu, kinh doanh hỗn loạn, tôi không biết Đoàn Kim Long và anh có quan hệ gì, nhưng loại người này căn bản không dứng để tiếp tục kinh doanh ở đây, tôi đã sai người điều tra tình huống của Hải Thiên rồi, tòa nhà này y chỉ nhận thuê, còn có hợp đồng năm năm, tôi bảo y đi trước, chẳng khác nào cho y một đường lui, nếu y tiếp tục ở lại chỗ nào, tôi dám cam đoan, tôi đảm bảo sẽ khiến y không có đường về."
Trương Đức Phóng nói: "Lão đệ à lão đệ, chuyện này tôi không làm chủ được, hay là tôi thương lượng với hắn nhé."
Trương Dương nói: "Con người tôi vốn không được kiên nhẫn lắm, tôi cho y thời gian ba ngày, nếu vẫn chưa cho tôi một câu trả lời rõ ràng, vậy thì đừng trách tôi không cho y cơ hội."