Tào Hướng Đông nói chuyện với này cũng không thoải mái, nhưng hắn vẫn tận lực bảo trì khắc chế. Dù sao Võ Trực Chính Dã là phó đại sứ Nhật Bản, ở phương diện ngoại giao không thể để mất cấp bậc lễ nghĩa được, hơn nữa, cho tới bây giờ bọn họ cũng không có chứng cớ xác thực, phải nói bọn họ từng có, Trương Dương tự tay bắt sống một gã sát thủ chứng cớ, nhưng hiện tại tên sát thủ Nhật Bản đó đã chết rồi, không những không thể làm chứng cho chuyện này, hơn nữa cái chết của hơn nữa cũng sẽ cho phía Nhật một cái cớ để truy trách.
Phòng khách Trương Dương đi vào phòng khách thì Vừa hay nghe thấy Võ Trực Chính Dã nói: "Thị trưởng Tào, tôi muốn gặp người hiềm nghi mà các anh bắt."
Tào Hướng Đông đã biết tin tức tên Ninja Nhật Bản đó đột nhiên tử vong, nhưng tin tức cha thật sự quá mức đột nhiên, hắn vẫn chưa ghĩ tốt nên dùng phương thức gì để nói với Võ Trực Chính Dã, chuyện liên quan tới ngoại giao xử lý không dễ dàng như trong tưởng tượng. Trương Dương đến Vừa hay khiến Tào Hướng Đông có cơ hội giảm xóc, Trương Dương luôn luôn là kẻ mưu ma chước quỷ, có lẽ hắn có thể khắc chế tên đại sứ Nhật Bản cũng chưa biết chừng.
Trương đại quan nhân chủ động vươn tay về phía Võ Trực Chính Dã: "Võ Trực Tiên sinh!"
Võ Trực Chính Dã lại không vươn tay ra, lạnh lùng nhìn Trương Dương: "trên tay anh còn dính mùi máu tươi, xin lỗi tôi không thể bắt tay với một người máu lạnh đã sát hại đồng bào tôi."
Trương đại quan nhân nhếch môi bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều: "Tôi thật sư không thể hiểu nổi về sự lo gic của quý quốc, Chạy đến quốc gia khác giết người phóng hỏa rồi lại muốn đóng giả là kẻ bị hại, Võ Trực tiên sinh, ngài rốt cuộc là không rõ tình huống hay là biết rõ còn giả vờ hồ đồ?"
Tào Hướng Đông có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương. Hắn không ngờ sau khi Trương Dương đến lại tràn ngập khói thuốc súng với Võ Trực Chính Dã, rất có thế lưỡi lê thấy máu, Tào Hướng Đông vốn định lên tiếng, nhưng lời nói đến mỗi thì lại thấy không thích hợp nói ra, trước tiên cứ xem tình hình phát triển của sự viêc đã.
Võ Trực Chính Dã nói: "Tối hôm qua chúng tôi có bảy công dân ngã xuống từ đỉnh Thanh Vân, Trương tiên sinh chắc có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý."
Trương đại quan nhân nói: "Công dân Nhật Bản ư? Tôi khuyên Võ Trực đừng tùy tiện vận dụng hai chữ công dân, tối hôm qua xuất hiện ở trên đỉnh Thanh Vân tổng cộng có tám người Nhật Bản, tôi tin công dân Nhật Bản bình thường sẽ không làm ra hành vi giết người phóng hỏa, tám người cha tất cả là sát thủ máu lạnh được huấn luyện chuyên nghiệp, Võ Trực tiên sinh đối với lưu phái võ thuật Nhật Bản chắc vô cùng quen thuộc, tám người cha là Ninja Nhật Bản, bọn họ phóng hỏa đốt cháy Tử Hà quan, mưu toan làm hại mọi người trong Tử Hà quan, sau khi hỏa hoạn bị chúng tôi kịp thời phát hiện thì bọn họ lại lợi dụng cung nỏ tiến hành bắn giết cự ly xa, bên tôi có hai cô gái vô tội bị trọng thương."
Võ Trực Chính Dã nói: "Người Trung Quốc Các anh có câu tục ngữ, Dục gia chi tội!" Hiện tại bọn họ đều đã chết rồi, các anh muốn nói gì thì nói cái đó, có phải muốn đổ hết tất cả trách nhiệm lên người họ hay không?"
Trương đại quan nhân nói: "Võ Trực tiên sinh, nếu như không phải thị trưởng Tào đề xuất yêu cầu, tôi sẽ không tới đây nói rõ tình huống với anh làm gì, tôi xin anh đầu tiên hãy minh bạch một chút, những gì tôi nói tất cả đều là sự thật, anh tin hay không thì tùy, anh muốn nghe thì im lặng để tôi nói xong, còn nếu không muốn nghe, tôi cũng không có hứng thú nói chuyện với anh đâu."
Tào Hướng Đông nói: “Tiểu Trương, đừng nóng giận, Võ Trực tiên sinh cũng không có ý khác, mục đích ông ta tới Giang Thành là muốn liên hợp với chúng ta làm rõ chân tướng sự việc."
Trương Dương nói: "Chân tướng chính là tám gã Ninja Nhật Bản đó muốn thực thi huyết án mưu sát, chỉ tiếc bọn họ đánh sai nước cờ, không, phải nói là kĩ không bằng người, trên đời này trước giờ đều là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, bọn họ đánh không lại tôi, tất cả đều bị tôi đánh chết."
Võ Trực Chính Dã nói: "Anh sao có thể như vậy? Dưới tiền đề chưa làm rõ chân tướng đã ra tay giết chết bảy mạng người."
Trương Dương: "Nói Người khác lấy đao chém anh, anh cũng không thể thành thật đứng đó chờ chết được, người Trung Quốc chúng tôi có nguyên tắc, đó là, người không phạm tôi tôi không phạm người, người nếu phạm tôi thì tôi ắt phạm người, bảy tên Ninja đó chết trong tay tôi không sai, nhưng tôi gọi là phòng vệ chính đáng, anh nếu không tin thì cứ đi thu thập chứng cớ, tôi nói trước, thực sự muốn kiện tôi ra tòa thì cho dù là tới Hải Nha pháp viện tôi cũng không ngán."
Tào Hướng Đông đứng bên cạnh nghe không khỏi cảm thấy buồn cười, vụ án cha chỉ sợ vẫn chưa kinh động được tới Hải Nha pháp viện.
Võ Trực Chính Dã bị Trương Dương nói cho tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này tôi nhất định sẽ tra tới cùng."
Trương Dương nói: "Hoan nghênh các anh tới tra, có điều gần đây hình như tỉ lệ tử vong của người Nhật Bản tại Trung Quốc hơi cao thì phải, Võ Trực tiên sinh, anh thân là quan ngoại giao cao cấp của phía Nhật, chắc hiểu đạo lý nhập gia tùy tục, đến quốc gia nào thì nên tuân thủ pháp luật của quốc gia đó. Còn nữa, quý quốc có phải nên đề cao tố chất của nhân viên xuất ngoại hay không, ở nước Nhật, bọn họ được gọi là công dân, nhưng vừa ra khỉ biên giới thì tất cả trở thành tội phạm giết người phóng hỏa, người biết thì cho rằng bọn họ chỉ là số ít kẻ xấu bên trong các công dân người Nhật Bản, nhưng người không biết sẽ cho rằng toàn bộ người Nhật Bản các anh đều như vậy, Võ Trực tiên sinh, anh không sợ đám người này làm nhục quốc thể à!"
Võ Trực Chính Dã nhìn Trương Dương, ánh mắt cơ hồ sắp phun ra lửa, hắn nói khẽ: "Chuyện Tối hôm qua rốt cuộc chân tướng như thế nào thì vẫn chưa điều tra rõ, Trương tiên sinh dùng cái gì để kết luận bọn họ chính là hung phạm?"
Trương Dương chỉ chỉ vào hai mắt của mình rồi nói: "Tôi nhìn rõ hết, bọn họ tất cả là sát thủ chuyên nghiệp."
Võ Trực Chính Dã nói: "Bọn họ ở trong nước không hề có tiền án tiền sự."
Trương Dương nói: "Khi thế chiến Lần thứ hai, Nhật Bản xâm lược Trung Hoa, ở trên đất Trung Quốc giết người, cướp của, không chuyện ác nào không làm, ngươi dám nói bọn họ ở Nhật Bản chưa phạm tội thì không phải là tội phạm? Làm thì làm rồi, vì sao dám làm không dám nhận, đối với sai lầm mà mình từng mắc phải, vì sao không dám nhận trách nhiệm? Võ Trực tiên sinh, tôi nói với anh một sự thật, hiện tại Trung Quốc so với lúc Nhật Bản xâm lược thì đã có biến hóa long trời lỡ đất rồi, chúng tôi không phải là không chào đón người Nhật Bản đến đây, nhưng đến rồi thì nhất định phải tuân thủ quy củ của chúng tôi, âm mưu làm chuyện xấu, tới đây vi phạm pháp lệnh, tất cả đều sẽ thành kẻ địch của người Trung Quốc chúng tôi, mà thái độ đối với kẻ địch của chúng tôi cũng nhất quán rõ ràng, đó chính là kiên quyết đả kích, không chút lưu tình."'
Tào Hướng Đông nghĩ thầm, hay quá, trải qua một phen quấy rối của thằng ôn này, khí diễm của Võ Trực Chính Dã quả nhiên ảm đạm đi nhiều. Nghé con không sợ hổ, những lời này quả nhiên có chút đạo lý. Tào Hướng Đông giảng hòa: "Tôi thấy tối nay trước tiên bàn đến đây thôi, đại sứ tiên sinh đối với tình huống phát sinh ngày hôm qua cũng có tìm hiểu bước đầu rồi, tôi có thể cam đoan với ngài, vụ án này nhất định sẽ được tra ra manh mối trong thời gian ngắn nhất."
Võ Trực Chính Dã ở trước mặt Trương Dương không chiếm được nửa điểm tiện nghi, lúc này đã đầy một bụng tức, nghe Tào Hướng Đông nói như vậy, hắn gật đầu: "Tôi hy vọng các anh trong vòng 3 ngày có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục, còn nữa, muốn gặp muốn gặp công dân Nhật Bản bị các anh giam giữ."
Trương đại quan nhân không nhịn được ngắt lời: "Công dân cái gì?? tên tội phạm đã sa lưới mà thôi, có điều Võ Trực tiên sinh chỉ sợ không gặp được hắn rồi."
Tào Hướng Đông vội vàng nháy mắt với hắn, nhưng Trương đại quan nhân giống như không thấy, vẫn tiếp tục nói: "Hắn sợ tội tự sát rồi!"
"Gì cơ?" Võ Trực Chính Dã trợn trừng hai mắt.
Trương đại quan nhân: "Nói Ngài không nên cảm thấy ngạc nhiên, công dân của quý quốc khi gặp đại sự mình không xử lý được thường thường sẽ lựa chọn phương thức này để kết thúc nhân sinh, tuy rằng hắn đã chết, nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự của hắn, chúng tôi sẽ tới cùng, tranh thủ tra ra mỗi một người Nhật Bản liên quan tới vụ án cha."
Võ Trực Chính Dã bị Trương Dương chọc cho giận sôi lên, có điều hắn cũng nhìn ra Trương Dương căn bản không sợ hắn, bất kể đấu văn hay đấu võ người ta đều sẽ phụng bồi tới cùng.
Tào Hướng Đông nhìn thấy sắc mặt Võ Trực Chính Dã hết xanh lại đó, nhìn ra tình thế vẫn đang không ngừng trở nên gay gắt!" Hắn không muốn chuyện tiếp tục chuyển biến xấu, đứng dậy cáo từ Võ Trực Chính Dã: "Võ Trực tiên sinh đường xa mà đến, chắc hẳn đã mệt mỏi rồi, chúng tôi hay là cáo từ trước, ngài cứ an tâm ở đây, nếu như chuyện có bất kỳ tiến triển gì, chúng tôi sẽ ngay lập tức thông tri cho ngài."
Võ Trực Chính Dã lạnh lùng nói: " Thứ cho không tiễn xa được."