Trương Dương nói: "Cảm ơn!" Hắn thật lòng thật tâm cảm ơn, phần tư liệu mà Hình Triêu Huy cung cấp cực kỳ quan trọng, Trương Dương biết Hứa Thường Đức chết như thế nào, nếu như không phải là do mình điều tra được bằng chứng tham ô hối lộ của Hứa Thường Đức, thì Hứa Thường Đức cũng sẽ không đi đến đường cùng, Hứa Gia Dũng cũng vì chuyện này mà thù hận mình, còn Vương Quân Dao? Nếu như bà ta và Hứa Thường Đức lúc đầu có tình cảm rất sâu, vào thì bây giờ có thể đi đòi lại công đạo cho người yêu hay không?
Tần Manh Manh cũng nhìn ra vẻ mặt của Trương Dương hơi khác, thân thiết hỏi: "Anh, có phải là có việc hay không?"
Trương Dương lắc đầu, mỉm cười nói: "Chuyện công tác thôi, đi, chúng ta về Xuân Dương!"
Mẹ con Tần Manh Manh đến làm cho Từ Lập Hoa vô cùng mừng rỡ, bà nắm tay của Tần Manh Manh không buông, Trương Dương thì mang Tần Hoan đi chơi đá cầu ngoài sân.
Hai anh em Triệu Lập Quân Triệu Lập Võ đều đã thành gia hết rồi, bởi vì có Trương Dương chiếu cố, cho nên cũng có cuộc sống gia đình tạm ổn, Triệu Thiết Sinh hai năm nay cũng đã thay đổi tính tình rất nhiều, cũng trở nên quan tâm Từ Lập Hoa hơn, thấy con gái nuôi đến, Triệu Thiết Sinh cũng vội vàng đi mua đồ về làm cơm, nhận trách nhiệm nấu bữa cơm hôm nay.
Trương Dương chơi với Tần Hoan một hồi, lo lắng thân thể của Tần Hoan không chịu nổi, cho nên đã đưa Tần Hoan trở về nghỉ ngơi.
Từ Lập Hoa mang Tần Hoan đi rửa mặt, Trương Dương ngồi xuống đối diện Tần Manh Manh, mỉm cười nói: "Có tính toán gì chưa? Chuẩn bị đưa Tần Hoan đi học trường nào?"
Tần Manh Manh nói:" Em đã nhờ người tìm công việc tại Đông Giang rồi, học viện Minh Châu Đông Giang, một khu đại học dân lập, em vào đó dạy học hệ tiếng Trung, chổ đó là khu giáo dục, rất có danh tiếng. Chuẩn bị để cho Tần Hoan vào trường tiểu học thuộc trường Đông Giang"
Trương Dương nói: "Chuyện trường học có xác định chưa? Có cần anh hỗ trợ không?"
Tần Manh Manh cười nói: "Không cần, em có bạn học ở đó"
Trương Dương nói: " Khi nào thì chính thức qua?"
Tần Manh Manh nói: "Em ở Xuân Dương vài ngày, cuối tuần đến kinh thành, thu xếp hết công việc, Tần Hoan và em sẽ cùng đi, đã nhiều năm qua rồi, em cũng chưa dẫn nó về nhìn nhà của mình, quê hương của mình" Nhắc đến chuyện này thì Tần Manh Manh lại cảm thấy áy náy.
Trương Dương gật đầu nói: "Mượn cơ hội này dẫn nó đi chơi một chút đi, hết lễ quốc khánh anh đến"
Tần Manh Manh mỉm cười nói: "Yên Nhiên ở nước Mỹ cả ngày đều nhắc đến anh, em thấy anh nên nhanh chóng cưới cô ấy về đi, một cô gái xuất sắc như vậy, để ở nước Mỹ anh yên tâm sao?"
Trương Dương cười nói: "Bây giờ quốc gia đề xướng kết hôn muộn, anh là cán bộ đảng viên phải làm gương tốt!"
Lúc này Tần Hoan chạy về, cầm lấy một quả táo lớn, vui vẻ hớn hở nói: "Ba, ông nội cho nói ngày mai dẫn con đi câu cá!"
Trương Dương cười nói: "Tốt, chỉ cần con chịu nghe lời, hai ngày nay muốn chơi thế nào thì chơi thế đó" Nhìn khuôn mặt ngây thơ vui vẻ của Tần Hoan, trong tận đáy lòng của Trương Dương cũng cảm thấy vui mừng, thân thể khỏe mạnh chỉ là một chuyện, từ nhỏ Tần Hoan đã thiếu đi tình thương của người cha, tâm hồn đã bị tổn thương không ít, có thể có được một hoàn cảnh thoải mái, làm cho tâm lý của Tần Hoan từ từ khôi phục lại, đây mới là điều quan trọng.
Tần Hoan chạy vào bên trong, Trương Dương nhìn theo bóng lưng của đứa nhỏ, nói: "Tiểu Hoan đã cởi mở hơn rất nhiều"
Tần Manh Manh nhỏ giọng nói: "Ít nhiều gì cũng đều nhờ anh "
Trương Dương cười nói: "Em là em gái của anh, giúp em là điều đương nhiên"
Triệu Thiết Sinh đã làm xong bữa tối, kêu mọi người qua ăn, ông đi gọi điện cho hai đứa con về. Một lát trở về không khỏi thở dài nói: "Hai đứa nó đều ở nhà vợ ăn cơm không về, tôi coi như là nhìn thấu rồi, hai đứa con này coi như không dùng được"
Trương Dương cười ha hả nói: "Chú Triệu, chú cũng nhìn ra mà, bình thường thời gian bọn họ ở cùng chú cũng nhiều vậy"
Triệu Thiết Sinh nói: "Không nhắc đến tụi nó nữa, chúng ta ăn"
Cả nhà ngồi xuống dùng cơm, Triệu Thiết Sinh gắp cho Tần Hoan một con cua lớn, nhìn nhìn Trương Dương một chút, nói: "Tam nhi, chú nghe nói hai ngày trước con đến Đông Giang, có đi thăm em gái của con không?"
Trương Dương gật đầu nói: "Gặp rồi, cùng ăn một bữa cơm, nha đầu này bây giờ rất có năng lực, trong lúc nghỉ hè đi kinh doanh kiếm được không ít tiền lời, bạn của con cũng khen em nó là một cao thủ tiêu thụ..."
Triệu Thiết Sinh nói: "Con gái đi làm tiêu thụ cái gì, xuất đầu lộ diện không có tốt đâu..."
Tần Manh Manh mỉm cười nói: "Chú Triệu, bây giờ là thời đại mới rồi, con gái bây giờ ra bên ngoài làm việc rất nhiều, chú xem TV nhiều hẳn cũng biết, có nhiều quản lý giám đốc đều là nữ cả"
Từ Lập Hoa nói: "Dì cũng không muốn nó đi làm cái gì cả, con gái không có tài mới là đức, dì mong nó có thể sống yên ổn bình an được rồi, sớm định chuyện kết hôn, sớm gả cho người ta thì dì mới yên tâm được"
Trương Dương nói: "Mẹ, tiểu Tĩnh còn chưa tốt nghiệp đại học mà, mẹ đã sốt ruội đuổi em nó đi lấy chồng rồi sao?"
Từ Lập Hoa thở dài nói: "Tam nhi, nó và Đinh Bân kia quan hệ thế nào rồi? Hai đứa đã đến trình độ nào?"
Trương Dương nói: "Ngoài mặt thoạt nhìn cũng được"
Triệu Thiết Sinh nói: "Chú cuối cùng luôn thấy không nỡ, đứa nhỏ Đinh Bân này chú đã thấy qua, có chút ngạo khí, người ta là quan, chúng ta là công nhân phổ thông, tiểu Tĩnh yêu nó luôn có vẻ không được cân xứng"
Tần Hoan nói: "Không được cân xứng là cái gì ạ, cân xứng thì con biết, xương cứng con cũng biết, chỉ là chưa thấy qua không được cân xứng thôi"
Cả nhà đều bật cười ầm lên, Từ Lập Hoa vuốt ve đỉnh đầu của Tần Hoan, tràn ngập từ ái nói: "Ông nội của con là một người không cân xứng"
Triệu Thiết Sinh cười hắc hắc một tiếng, ông nâng ly rượu lên chạm ly với Trương Dương, nói: "Tam nhi à! Nha đầu tiểu Tĩnh này rất quật cường, từ khi lên đại học rồi, chú và mẹ của con nói cái gì nó cũng không nghe vào cả, chỉ có con nói là nó còn nghe mà nói. Con gái lớn ra ngoài một mình, chú lo nó sẽ chịu thiệt"
Trương Dương nói: "Chú Triệu, chú yên tâm đi, tiểu Tĩnh đã là người trưởng thành rồi, hẳn là hiểu được cách bảo vệ mình"
Tần Manh Manh nói: "Cũng không hẳn là vậy, tuy rằng đã là người trưởng thành, nhưng tâm trí chưa chắc đã thành thục, cần phải khai thông mới được, nếu như đợi đến lúc chịu thiệt, thì hối hận cũng đã muộn"
Trương Dương nhìn Tần Manh Manh một cái, luôn cảm thấy lời nói của cô giống như là đang biểu lộ sự cảm khái trong nội tâm vậy.