Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường Hải Tâm giúp Trương Dương nhận xong bức ảnh do Hình Triều Huy gửi fax đến, bức ảnh đen trắng, gửi đến hai tấm tất cả, một tấm là phô tô từ ảnh gốc, còn một tấm là đã được trải qua bộ phận kỹ thuật quốc an xử lý, sau khi xử lý, đã bỏ đi kính và mũ của người phụ nữ, và phóng to toàn bộ mặt của cô ta.

Trương Dương cần tấm ảnh đó nhìn kỹ càng, cảm thấy gương mặt của người phụ nữ này khá xa lạ, Đường Đường bước đến, cầm tấm ảnh đó lên nói: “Tấm này đã được máy tĩnh xử lý rồi, chỉ có thể lấy làm tham khảo thôi, có điều có một vài đặc điểm cũng phù hợp với thực tế đấy.” Cô chỉ vào hai bức ảnh: “Trong bức chụp xa này không nhìn được nốt ruồi đen trên mặt cô gái này, từ bức copy có thể nhìn ra, lông mày bên trái của cô ấy có một nốt ruồi, còn nữa, hình dáng của chiếc nhẫn không nhìn ra, sau khi sửa chữa có thể thấy được đây là một chiếc nhẫn kim cương, từ hình dáng của chiếc nhẫn có thể thấy rằng có lẽ đó là kiểu đặt làm.”

Trương Dương vốn chẳng chú ý đến những chi tiết như thế này, được cô ấy nhắc nhở liền nhìn lại: “Sao cô có thể nhận định rằng đây là kiểu dáng đặt làm?”

Đường Đường nói: “Đây là bản năng của chị em phụ nữ chúng tôi, chiếc nhẫn kim cương lớn như thế này không phải ai cũng đủ tiền mua đâu, có điều tôi không nhận ra được là của hang nào, nếu như anh thật sự muốn điều tra ra, thì vẫn phải tìm đến một chuyên gia mà hỏi.”

Trương Dương gật đầu, rồi thu tấm ảnh về.

Cao Liêm Minh lúc này mới lấy bức ảnh giấu trong phòng của Lâm Bội Bội ra, bức ảnh này là của Cung Nhã Hinh, Trương Dương cũng không biết rằng anh ta lại giấu một bức ảnh trên người, lấy ra xem, trên ảnh là Cung Nhã Hinh bị trói, nước mắt đầy trên mặt, đằng sau rất tối, có thể nhận ra đó là một căn phòng nhỏ.”

Thường Hải Tâm ngạc nhiên nói: “Đây chẳng phải là con gái của Thị trưởng Cung sao?”

Cao Liêm Minh gật đầu nói: “Vừa nãy tôi nhân lúc đám cảnh sát không chú ý lấy được đấy, khong biết có tìm được chút manh mối nào trong đó không nữa.”

Đường Đường nói: “Đưa ảnh cho tôi.”

Cao Liêm Minh biết trình độ máy tính của cô, đưa ảnh cho Đường Đường, Đường Đường đưa bức ảnh vào trong máy, scan lên trên máy vi tính, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể lợi dụng phần mềm đồ họa của máy tính để nâng độ phân giải của bức ảnh này lên, phóng to những chi tiết của nó, xem xem có thể tìm ra được chút manh mối nào giúp ích cho mọi người không.”

Thường Hải Tâm nhẹ nhàng nói với Trương Dương: “Con gái của Thị trưởng Cung vẫn mất tích ư?”

Cao Liêm Minh nói: “Không những chưa tìm thấy, vừa nãy chúng tôi đi tìm Lâm Bội Bội, phát hiện ra Lâm Bội Bội đã bị giết rồi.”

Thường Hải Tâm kêu lên một tiếng kinh hãi, cô cũng có một vài ấn tượng về Lâm Bội Bội, cô gái đó rất xinh đẹp, có điều khá là khó chịu với Trương Dương, không ngờ trong mấy ngày không gặp mà đã bị người ta giết rồi, Thường Hải Tâm nói đầy tiếc thương: “Sao lại thế?”

Trương Dương nói: “Tôi cũng chẳng hiểu, đang yên đang lành, tại sao lại có người hạ thủ với Lâm Bội Bội cơ chứ, chẳng lẽ cô ấy thật sự có liên quan đến vụ mất tích của Cung Nhã Hinh?” Khi Trương Dương nói câu này, thật ra đã hơi dao động rồi, việc này có liên quan đến Lâm Bội Bội có nghĩa là có liên quan đến Phạm Tư Kỳ, chẳng lẽ Phạm Tư Kỳ thật sự đã ngầm tính chuyện này, nhưng với những hiểu biết của hắn về Phạm Tư Kỳ, Phạm Tư Kỳ lại không phải là loại người như vậy.

Cao Liêm Minh nói hơi tiếc thương: “Chỉ trách đám người của Trương Đức Phóng đến sớm quá, nếu không thì tôi cầm cả cuộn băng ấy về, là rõ được tất cả tình hình.”

Trương Dương nói: “Có một cách có thể biết nội dung của cuộn băng.”

Cao Liêm Minh nói: “Cách gì?”

Trương Dương cười nói: “Đi tìm cha anh, chỉ cần ông ấy có lời, Trương Đức Phóng không dám không nghe.”

Cao Liêm Minh cười đau khổ nói; “Đây chẳng phải là tôi tự giơ mặt cho người ta chửi hay sao? Nếu như tôi vì chuyện này mà đi tìm cha tôi, có lẽ ông ấy sẽ vác cả gậy cảnh sát tìm đến Nam Tích để tẩn cho tôi mộ trận mất.” Gã nghĩ một lúc rồi nói: “Trương Dương, hay là….Hay là anh đi tìm Trương Đức Phóng, xem xem anh ta có thể tiết lộ chút tin tức nào cho anh không.”

Trương Dương nói: “Tôi nghĩ anh ta sẽ không đồng ý đâu, việc này không phải là việc nhỏ, nếu nhu Cung Nhã Hinh thật sự có mệnh hệ nào, là cục trưởng cục công an, anh ta nhất định sẽ phải gánh chịu trách nhiệm.”

Cao Liêm Minh nói: “Thật là phiền phức.”

Trương Dương nhìn vào màn hình máy tính rồi nói: “Cần bao lâu mới xử lý xong?”

Đường Đường nói: “Muốn xử lý rõ cả chi tiết của bối cảnh đằng sau, có lẽ phải dùng đến 3, 4 tiếng đồng hồ hoặc hơn.”

Trương Dương giơ tay lên xem đồng hồ, giờ đã gần sáng rồi, hắn thấp giọng nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, có tin tức gì thì gọi điện báo cho tôi ngay nhé.”

]Cao Liêm Minh tìm một chiếc áo khoác công an, chạy đến chiếc ghế bên cạnh máy sưởi nằm xuống: “Tôi chợp mắt một lúc, có kết quả gọi tôi nhé.” Gã chẳng có đầy ắp tinh thần như Trương Dương.

Trương Dương nhớ đến một người, Cung Kỳ Vĩ, xảy ra chuyện thế này, Cung Kỳ Vĩ không thể nào ngủ yên được, còn một điểm nữa, Trương Đức Phong có bất cứ tiến triển gì, nhất định sẽ thông báo cho Cung Kỳ Vĩ. Cuộn băng đó, dù là không thể lấy được từ trong tay Trương Đức Phóng, thì tìm đến Cung Kỳ Vĩ có lẽ có cơ hội lấy được.

Mặc dù đã là tờ mờ sáng, trong nhà Cung Kỳ Vĩ vẫn sáng đèn, mẹ của y vừa vặn mấy ngày nay về quê thăm người thân không ở đây, không hề biết chuyện cháu gái bị bắt cóc, vợ y là Dương Ninh đã khóc thành suối rồi, khóc đến độ khản giọng không nói được gì nữa.

Khi Trương Dương đến dưới nhà Cung Kỳ Vĩ, đầu tiên hắn gọi một cuộc điện thoại. Sau khi chuông điện thoại vang lên mấy hồi, Cung Kỳ Vĩ mới nghe máy, y biết rằng là số của Trương Dương gọi đến, âm thanh của Cung Kỳ Vĩ rất khàn và trầm, mang theo một sự bi thương không diễn tả nổi: “Tiểu Trương, muộn thế này rồi có chuyện gì không?”

Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung, tôi đang ở dưới cửa nhà ông, có tiện nói với ông vài câu không?”

Cung Kỳ Vĩ ừm một tiếng, y đặt điện thoại xuống, đứng dậy nhìn xuống dưới nhà, thấy Trương Dương đang đứng trước chiếc xe Pika nhòm ngó.

Cung Kỳ Vĩ đến bên cạnh vợ, nắm lấy tay của bà nói: “Tiểu Ninh, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được con gái về.” Khi nói câu này, ngay cả y cũng không hề chắc chắn về điều đó.

Dương Ninh mắt đỏ au, nước mắt vẫn rơi đầm đìa trên gương mặt.

Cung Kỳ Vĩ cũng không biết phải an ủi vợ thế nào, y mở cánh cửa bước ra ngoài, xuống dưới lầu, Trương Dương bước về phía y, mặc dù nét mặt của Cung Kỳ Vĩ không đẹp gì, nhưng ánh mắt của y vẫn đầy sự kiên định, đây là một người không dễ gục đổ.

Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung, thật ngại quá, muộn thế này rồi mà còn đến làm phiền ông.”

Cung Kỳ Vĩ mím môi, y biết rằng Trương Dương không phải vô cớ mà tìm đến đây, y thấp giọng nói: “Trương Dương, có vấn đề gì cậu cứ nói thẳng đi, giờ đây lòng tôi rất bề bộn.”

Trương Dương cũng không đi đường vòng, nói với Cung Kỳ Vĩ việc muốn xem cuốn băng.

Cung Kỳ Vĩ nói: “Vừa nãy họ có gửi cho tôi một chiếc đĩa, tôi vẫn chưa dám đưa cho bà nhà tôi xem.”

Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung, tôi có một vài mối quan hệ, tôi muốn lợi dụng những con đường tôi có trong tay để giúp ông điều tra, hi vọng rằng có thể giúp ông được phần nào.”

Cung Kỳ Vĩ gật đầu, y quay người đi lên lầu, cầm cuốn băng đã được copy đó xuống, đưa cho Trương Dương, thấp giọng nói: “Giúp tôi giữ cho cẩn thận nhé….” Y dừng một lúc rồi lại nói: “Trong đó có ảnh của Nhã Hinh, có lẽ….Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nó rồi…”Nói đến đây, Cung Kỳ Vĩ vốn kiên cường là thế giờ cũng nghẹn ngào.

Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung yên tâm, tôi tin tưởng rằng trên thế gian này còn hai chữ công bằng, người tốt nhất định được trời giúp, nhất định vậy.”

Cung Kỳ Vĩ cắn mạnh môi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, y không thể rơi lệ vào lúc này.

Trương Dương nói: “Tôi đảm bảo với ông, tôi sẽ sử dụng tất cả những mối quan hệ của tôi, để điều tra được tung tích của Nhã Hinh, ai dám động vào một sợi tóc của Nhã Hinh, tôi sẽ cho hắn phải trả giá bằng máu.”

Cung Kỳ Vĩ nhìn theo chiếc xe đi khuất dần của Trương Dương, trong lòng y cảm động bởi những lời đó của hắn, những người bạn thật sự dám lấy tâm thân mình ra giúp đỡ trong lúc bạn gặp nguy nan, y tin tưởng Trương Dương, dù là kết quả thế nào, Trương Dương nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Trên lầu vang lên tiếng khóc lóc của vợ, điện thoại của Cung Kỳ Vĩ lại vang lên, lần này là cuộc điện thoại của Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng nói: “Thị trưởng Trương, Trương Dương đến chỗ của ông rồi?”

Cung Kỳ Vĩ ngay lập tức nghĩ đến việc điện thoại của mình đang bị giám sát bởi cảnh sát, nhất cử nhất động của y đều bị nắm rất rõ, Cung Kỳ Vĩ nói: “Đúng thế, cậu ấy đã đến thăm tôi một chút.”

Trương Đức Phóng nói: “Thị trưởng Cung, trước khi vụ án được điều tra sáng tỏ, mong ông đừng tiết lộ chi tiết cho người ngoài biết.”

Cung Kỳ Vĩ không nói gì.

Trương Đức Phong cảm thấy ngại vì sự trầm lặng của y, gã ho một tiếng rồi nói: “Thị trưởng Cung, chúng tôi đã tìm được nghi phạm rồi, và có được một vài tiến triển…”

Cung Kỳ Vĩ nói từng câu từng chữ: “Tôi không cần nghi phạm, tôi cần con gái tôi, nó đã mất tích bảy tiếng đồng hồ rồi, tôi chỉ cần biết con gái tôi vẫn được bình an.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK