Thế công của những cây gậy lại một lần nữa nhấc lên, chỉ là phương thức công kích lần này khác hẳn lần trước, lần này những cây gậy thay phiên nhau công kích, giống như sóng biển trước sau đánh vào bờ.
Trong lòng Trương Dương nói, phương thức công kích của đội Vũ Long này, sao mà có điểm giống Đả Cẩu trận của Cái Bang ngày trước quá, chỉ đáng tiếc là chổ biến hóa tinh diệu thì kém hơn người đời trước không chỉ một bậc.
Lương Bách Sơn lợi dụng sự yểm hộ của đội Vũ Long, thường là sau khi tấn công thì sẽ lập tức lui về phía sau. Loại phương pháp tấn công này quả thật đã tạo cho Trương Dương một ít phiền phức, Trương Dương để lộ ra sơ hở, thân thể hơi lui, để lộ ra Không môn, hai cây gậy trước sau đánh vào, cánh tay của hắn liền kẹp lấy, hai cây gậy bị hắn dùng sức mà bẻ gãy. Cùng lúc đó, bốn cây gậy khác dùng sức nện lên phía sau lưng hắn, cương khí hộ thể của Trương đại quan nhân đương nhiên là có phản ứng mà sinh ra, bốn cây gậy này bị hắn mạnh mẽ chống đỡ mà gãy.
Chỉ có người tại hiện trường mới có thể cảm nhận được loại chấn động này mạnh mẽ cỡ nào, trong tiếng kinh hô lớn, Trương Dương chụp lấy một cây gậy, dùng lực kéo lại, lôi cả người cùng cây gậy của đối phương tới, rối nhấc chân đá bay đối phương đi, giơ hai tay lên đỡ lấy sáu cây gậy cùng đánh lên trên đầu của hắn. Hừ một tiếng, Trương đại quan nhân đánh văng cả sáu cây gậy đi. Hắn hét lớn một tiếng, chụp lấy một cây gậy vô chủ quét ngang một phương, cây gậy đi một vòng, chỉ nghe thấy tiếng kêu la vang lên không ngừng bên tai, đã có bảy người bị hắn đánh ngã, Trương Dương vung cây gậy lên, ánh mắt dò xét nhìn về hướng Lương Bách Sơn, lớn tiếng nói: "Tiếp của tôi một gậy!"
Hai tay giơ gậy lên cao quá đầu, lực lượng ngưng tụ vào hai tay, bổ một gậy xuống Lương Bách Sơn.
Lương Bách Sơn thấy khí thế một gậy của Trương Dương rất bức người, giống như thái sơn áp đỉnh đang bổ xuống người mình, hắn ta cũng không dám chủ quan, hai tay nâng gậy lên đỡ, đón lấy công kích của Trương Dương.
Nếu như một gậy của Trương Dương mà dùng lực trực tiếp đánh xuống, thì khẳng định sẽ chém cây gậy của Lương Bách Sơn ra làm hai khúc, chỉ là giữa đường Trương Dương đột nhiên dừng lại, khí thế đánh xuống giảm đi vài phần, chạm vào gậy của đối phương, lực lượng lại đột nhiên tăng lên, phải biết rằng, phát lực từ không trung rồi trực tiếp đánh xuống như vậy, độ khó lớn hơn là phát lực từ một chổ cố định rất nhiều. Lương Bách Sơn chỉ cảm thấy có một cổ áp lực khổng lồ bức bách khó nhịn đang đánh xuống, hắn mạnh mẽ chống đỡ, bởi vì dùng hết sức lực toàn thân, cho nên sắc mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán cũng lộ ra.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Võ công của bí thư Lương cũng không tồi!" Khi nói chuyện, lực lượng lại tăng mạnh vài phần, Lương Bách Sơn bởi vì không chịu nổi áp lực, cho nên hai chân đã lún sâu vào đất gần nửa tấc, chỉ cần Trương Dương mà dùng thêm một chút lực, thì hắn ta khẳng định sẽ té quỳ xuống đất.
Lúc này hơn mười người còn lại đã đồng thời dùng gậy đập vào hậu tâm của Trương Dương, thấy Trương Dương cường hãn như vậy, bọn họ đã sớm ném quy tắc giang hồ lên chín tầng mây rồi.
Trương Dương cười ha hả, thu hồi cây gậy, xoay người vung gậy giống như chong chóng, ngăn cản mười gậy kia lại, cứ như vậy, Lương Bách Sơn đã may mắn tránh thoát được một kiếp, hắn ta lui về phía sau, chỉ cảm thấy bước chân mệt mỏi, thân thể lảo đảo suýt chút nữa đã ngã xuống đất, đây là biểu hiện của mệt mỏi quá độ, chỉ trong chớp mắt đó, đã có năm người bị Trương Dương đánh ngã.
Lương Tiểu Xuyên hít sâu một hơi, đang chuẩn bị tham chiến, thì đột nhiên nghe Lương Thiên Lý lớn tiếng nói: "Dừng tay!"
Trương Dương đang vung ra một gậy, cách đỉnh đầu của đối thủ khoảng chừng hai centimet thì dừng lại, người kai sợ đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu, tuy rằng gậy đã dừng lại trên đỉnh đầu, nhưng mà nỗi sợ trong lòng hắn vẫn chưa biến mất, té ngã ngồi xuống đất.
Xung quanh phát ra tiếng cười vang, mà người cười này đa số đều là người bên phe của Trương Dương.
Lương Thiên Lý gật đầu thở dài, nói: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới thay thế người cũ, thị trưởng Trương, võ công của cậu làm chúng tôi bội phục, chúng tôi thua, sau này bất kỳ người nào trong Lương Gia Bình cũng sẽ tuyệt đối không gây rối cho quá trình quy hoạch và di dời của chính phủ nữa!"
Trương Dương nhìn về phía Lương Bách Sơn, Lương Bách Sơn nói: "Chúng tôi thua!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Yên tâm, chính phủ tuyệt đối không để cho dân chúng Lương Gia Bình chịu thiệt, chỉ cần mọi người phối hợp, chúng tôi sẽ dùng cố gắng lớn nhất để tranh thủ lợi ích cho dân chúng Lương Gia Bình!"
Thôn dân Lương Gia Bình không tin tưởng vào lời nói này của hắn cho lắm, chỉ là sự thật đang ở trước mắt, bọn họ thua trong trận đấu võ này rồi. Có chơi thì có chịu, người nổi bật trong lớp tuổi trẻ, Lương Tiểu Xuyên đã thua, đệ nhất cao thủ Lương Gia Bình là Lương Bách Sơn dẫn dắt hai mươi người trong đội Vũ Long vây công người tay, nhưng vẫn đại bại, thực lực như vậy bọn họ không thể chống lại, người của Lương Gia Bình tin tưởng đạo lý, càng tin tưởng nắm đấm, nắm đấm của Trương Dương cứng hơn bọn họ, bọn họ chỉ có thể chấp nhận hiện thực trước mắt.
Trước khi Lương Bách Sơn đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn Trương Dương một chút, từ nhỏ hắn đã tập võ rồi, cho đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy một cao thủ siêu cấp nào như vậy cả, tự xưng là cao thủ đệ nhất Phong Trạch, nhưng ở trước mặt Trương Dương ngay cả đánh lại hắn cũng không có cơ hội.
Lương Tiểu Xuyên thấp giọng nói:" Chú năm, con vừa gọi điện thoại cho chú bảy, chú ấy nói chúng ta không phải là đối thủ của thị trưởng Trương đâu" Chú bảy trong lời nói của hắn ta chính là chủ tịch hiệp hội Hình Ý Quyền Lương Bách Xuyên.
Lương Bách Sơn thở dài, thấp giọng nói: "Bây giờ cuối cùng chú đã hiểu rõ, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, chúng ta ở Lương Gia Bình lợi hại, chỉ là gặp phải cao thủ chân chính, chúng ta chẳng là cái gì cả"
Lương Tiểu Xuyên nói: "Cao thủ thì con đã gặp qua không ít, nhưng mà lợi hại như thị trưởng Trương, thì lần đầu tiên con được nhìn thấy"
Lương Bách Sơn nói: "Tuổi còn trẻ mà đã là phó thị trưởng, bây giờ lại là chỉ huy của hạng mục xây dựng sân bay, người ta đích thật là có bản lĩnh!"
Phương pháp hay nhất để thuyết phục người chính là dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, dùng nắm đấm chứng minh với bọn họ ai mới là kẻ mạnh. Sau khi thôn dân Lương Gia Bình tản đi, bao gồm cả thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên cùng với rất nhiều công an đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Trương Dương, một mình đấu với hai mươi hai hảo hán của Lương Gia Bình, cái này đúng là khó tin thật, phải biết rằng, hai mươi hai người kia đều là cao thủ dân gian võ công đầy mình.
Trương Dương bây giờ đã có chút ý tứ thắng không kiêu bại không nản rồi, hắn cười với Trần Gia Niên, nói: "Giải quyết xong rồi, dân chúng của Lương Gia Bình cũng biết nói đạo lý đấy!"
Bí thư đảng ủy trấn Đông Hà Chu Chí Quốc không mất thời cơ nịnh nọt: "Những dân chúng của Lương Gia Bình này cũng chỉ có thị trưởng Trương mới có thê chấn trụ bọn họ, đổi lại là người khác, chuyện này nhất định là không giải quyết được!"
Khưu Kim Trụ nói: "Đương nhiên, ở Phong Trạch chúng ta không ai đánh lại thị trưởng Trương cả, thị trưởng Trương mới xứng đáng là đệ nhất cao thủ Phong Trạch!"
Trương Dương cười nói: "Được rồi, các người còn nói nữa thì tôi sẽ ngượng chết mất, tất cả đều là vì công tác xây dựng sân bay cả, nếu không thì nói cái gì tôi cũng không ra tay với dân chúng" Hắn nhìn thời gian một chút, nói: "Tôi phải đi rồi, buổi chiều còn phải đi báo cáo tình huống với thành phố, chuyện quy hoạch và di dời này tôi xin nhờ các người, lần này nhất định phải ký hiệp nghị quy hoạch đàng hoàng với người của Lương Gia Bình, cần phải bắt từng người ký vào trong hiệp nghị, nếu không đến lúc đó bọn họ lại đổi ý"
Chu Chí Quốc nói: "Thị trưởng Trương không cần lo lắng, sau ngày hôm nay bọn họ hẳn là không đổi ý nữa!"
Trương Dương nói:"Nếu bọn họ mà dám đổi ý, tôi cầm gậy đập thẳng đến Lương Gia Bình đấy!" Một câu nói chọc cho tất cả mọi người bật cười.
Lúc Trương Dương đi, Tạ Quân Xước cũng đi theo đến trước xe của hắn, Trương Dương biết cô có chuyện muốn nói với mình, mỉm cười nói: "Chuyện hôm nay chỉ là một cái ngoài ý muốn, cô đừng sợ, tiến độ xây dựng ban chỉ huy không thể dừng lại, nhất định phải hoàn thành công trình ban chỉ huy trước kỳ hạn!"
Tạ Quân Xước nói: "Thị trưởng Trương, anh yên tâm, chúng tôi nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định"
Trương Dương nói: "Có phải là thiếu tiền không?"
Tạ Quân Xước lắc đầu nói: "Xây một căn phòng che nắng thì cần bao nhiêu tiền? Trong hợp đồng có ghi là sau khi hoàn thành mới kết toán, tôi không vội, chờ sau khi xây xong ban chỉ huy, các người đến nghiệm thu thấy phù hợp, rồi mới đưa tiền, tiền cũng có thể từ từ trả thoải mái"
Trương Dương nói: "Trông cô giống đang có việc!"
Tạ Quân Xước cắn môi nói: "Ngày hôm qua tôi vừa đến nông trường cải tạo lao động Tây Hà thăm anh của tôi, anh ấy gầy đi rất nhiều, trong nông trường bị người ta ăn hiếp không ít, anh có thể nói giúp một chút, để cho cai ngục chiếu cố anh của tôi, đừng để các phạm nhân khác ăn hiếp anh ấy được không?"
Trương Dương gật đầu nói: "Được, trở về tôi sẽ tìm người nói giúp một tiếng"
Tạ Quân Xước lại nói: "Anh tôi nói, anh ấy cảm thấy có lỗi với anh lắm!"
Trương Dương cười nói: "Chờ khi hắn cải tạo đi ra xong rồi tự mình nói với tôi đi"
Chuyện một mình Trương Dương quét ngang hai mươi hai hảo hán của Lương Gia Bình nhanh chóng được truyền đến Giang thành, buổi chiều khi Trương Dương tham gia vào cuộc họp trù bị cho việc xây dựng sân bay, người tham gia cuộc họp đều nghe nói qua về chuyện này.
Đỗ Thiên Dã nhìn thấy hắn tiến vào, liền cười nói: "Trương Dương ơi là Trương Dương, một cán bộ cấp phó xử như cậu, lại đi đánh nhau với dân chúng, cái này truyền ra ngoài làm gì còn mặt mũi nữa?"
Trương Dương hào hùng nói: "Tôi ra tay vì chính phủ, sự thật đã chứng minh, khi nào dạy dỗ bằng lời nói đã không còn tác dụng, thì chúng ta cần phải áp dụng thủ đoạn cứng rắng, Mao lão gia tử đã dạy dỗ chúng ta, chính quyền được đi ra từ trong báng súng, tôi phát hiện ra gậy gỗ dùng tốt hơn nhiều"
Phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến, chủ nhiệm hội thường ủy đại biểu nhân dân Triệu Dương Lâm đều bật cười, Triệu Dương Lâm nói: "Tôi thấy tiểu Trương xử lý chuyện này rất tốt, nắm đấm của người Lương Gia Bình rất cứng, tiểu Trương đã chứng minh với bọn họ là nắm đấm của cậu ấy cứng hơn bọn họ, nếu không là vậy, thì thôn dân Lương Gia Bình sẽ không thuận lợi đáp ứng chuyện quy hoạch và di dời"
Trương Dương nói: "Thật ra điều kiện mà chính phủ cho bọn họ cũng đã rất hậu đãi rồi, lúc trước bọn họ đã đáp ứng, chỉ là ngày hôm nay đột nhiên lật lọng, tôi hoài nghi phía sau chuyện này có khả năng có người xúi giục"
Đỗ Thiên Dã cả giận nói: "Điều tra ra ai là kẻ xúi giục, tôi nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt!" Ông chỉ là nhất thời tức giận nên nói ra mà thôi, chứ nếu thật sự điều tra, thì biết điều tra từ cái chổ nào đây? Hơn nữa chuyện này cũng đã giải quyết rồi, không cần phải nhấc lên sóng gió làm gì nữa.
Trương Dương nói: "Ban chỉ huy hiện trường sân bay có thể dựng hoàn thành vào cuối tuần, chờ sổ sách cho vay của ngân hàng đến, chúng ta có thể đặt móng rồi"
Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: "Tốt, tất cả mọi người sẽ suy nghĩ một chút về ngày đặt móng, xây dựng sân bay mới là chuyện lớn ở Giang thành chúng ta, nhất định phải quảng cáo tuyên truyền, để cho tất cả dân chúng đều ủng hộ chuyện này"
Nghiêm Tân Kiến nói: "Tôi tuyên bố một tin tức tốt với mọi người, bên công ty máy móc công trình Giang thành sau khi trải qua suy nghĩ, quyết định tài trợ cho chúng ta năm máy đào, khi mua máy móc xây dựng có thể được ưu đãi lớn nhất"
Trương Dương lại thấy đây không phải là một tin tức tốt, nhíu mày nói: "Con người của Tào Chính Dương không có phóng khoáng như vậy đâu, một chút cũng không nhanh nhẹn, mỗi lần nhìn thấy tôi đều đề phòng như trộm cướp, ông ta sợ tôi cướp tiền của ông ta vậy"
Nghiêm Tân Kiến cười nói: "Lão Tào cũng không phải là một người ích kỷ, ông ta xuất phát từ lợi ích của nhà máy, làm lãnh đạo của một xí nghiệp lớn như vậy cũng không phải dễ dàng"
Đỗ Thiên Dã nói: "Xí nghiệp cũng không dễ dàng, Trương Dương, cậu không thể đặt áp lực lên các xí nghiệp lớn tại Giang thành được, như vậy đối với bọn họ không công bằng"
Trương Dương nói: "Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy tiền tôi đào ở đâu ra? Bí thư Đỗ, ông chỉ cho tôi đi, còn thiếu gần bảy tám tỷ, tôi đi đào tiền ở chổ nào đây?
Đỗ Thiên Dã nói: "Đó là chuyện của cậu, mỗi người có một công việc, phải có trách nhiệm, xây dựng sân bay mới chỉ là một phần của Giang thành, không thể bắt tất cả tiền ở Giang thành đưa đến hạng mục này được?"
Trương Dương đã nhiều lần tranh luận với Đỗ Thiên Dã về vấn đề tài chính, chỉ là trước mặt nhiều người, hắn cũng không muốn tranh luận với Đỗ Thiên Dã nữa, thở dài nói: "Lẽ nào quốc gia không có chút tiền này sao?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Trợ cấp của quốc gia vẫn chưa xác định, nhưng mà chổ của chúng ta không thể mỗi lần có việc thì lại ngửa tay xin tiền quốc gia được" Nói còn chưa xong thì điện thoại của ông vang lên, Đỗ Thiên Dã nhìn một chút, dứng dậy nói:" Các người cứ thương lượng trước, tôi phải ra ngoài một chuyến.
Đỗ Thiên Dã đi rồi, thì cuộc họp này đương nhiên là không cần phải tiếp tục nữa, Nghiêm Tân Kiến đi, nhiệm vụ của ông ta chính là tranh thủ tài trở từ các xí nghiệp, còn chuyện tình cụ thể ở sân bay thì ông không muốn hỏi tới.
Triệu Dương Lâm nói: "Hai ngày nay Hà Trường An có liên hệ với cậu không?"
Trương Dương lắc đầu: "Chỉ gặp mặt có một lần, tình huống thế nào thì ông đã biết"
Triệu Dương Lâm dặn dò: "Chuyện chiêu thương dẫn tư cần phải nắm chắc, gần đây trong thành phố có nhiều âm thanh khác nhau, nếu như không phải là do bí thư Đỗ đè xuống, thì mâu thuẫn đã sớm bộc phát rồi"
Trương Dương vừa nghe liền biết chuyện này khẳng định là có liên quan đến mình, bởi vì mình lên làm chỉ huy hiện trường của sân bay, cho nên Đỗ Thiên Dã đã chịu áp lực rất lớn, Trương Dương nói: "Bọn họ muốn nói cái gì thì cứ nói đi, tôi bận làm việc còn không kịp, làm gì có thời gian để ý đến mấy người buồn chán đó?"
Triệu Dương Lâm nhỏ giọng nói: "Nghe nói cậu ở bên Nam hồ có một biệt thự gỗ?"
Trong lòng Trương Dương chấn động, chỉ là trên mặt không hề có chút biểu tình nào cả: "Cái gì? Biệt thự? Ai nói?"