Lý Bồi Nguyên vỗ vỗ vai của Mạnh Sĩ Xung, nói: "Đồng chí Sĩ Xung, làm một đồng chí tiếp thu giáo dục của đảng và quốc gia nhiều năm, cậu hẳn là hiểu rõ quan hệ lợi và hại, hẳn là nên lấy đại cục làm trọng, lời thì tôi không nói nhiều, cậu tự về suy nghĩ đi"
Mạnh Sĩ Xung thất tha thất thiểu đứng dậy, lúc gần đi cũng không quên cúi mình vái chào Lý Bồi Nguyên, ông ta đã hoàn toàn bị Lý Bồi Nguyên hù dọa, sau khi rời khỏi ủy ban kỷ luật, trong đầu Mạnh Sĩ Xung trống rỗng, có thang máy không đi, mà đi thang bộ từ lầu bảy đi thẳng một đường xuống, đi ra ngoài phòng khách còn chưa phục hồi tinh thần lại, mãi cho đến khi gọi tên ông ta, ông ta mới như tỉnh lại từ trong mộng, là phó thị trưởng Vương Hải Ba đi đến trước mặt, Vương Hải Ba là cấp trên cũ của Mạnh Sĩ Xung, quan hệ của hai người cũng không tồi, Mạnh Sĩ Xung vội vàng chào hỏi ông ta.
Vương Hải Ba nói: "Sao thế? Mặt mày như đưa đám, bị ai phê bình à?" Lãnh đạo vô cùng hiểu thuộc hạ của mình, từ biểu tình trên mặt đã có thể đoán ra được.
Mạnh Sĩ Xung thở dài, trước mặt của Vương Hải Ba ông cũng không giấu diếm, vì thế đem chuyện ủy ban kỷ luật gọi mình lên nói ra.
Vương Hải Ba nghe xong, không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói: "Bên công trường trung tâm thể dục mới gần đây đúng là náo nhiệt thật" Nói xong ông đi ra ngoài cửa lớn, Mạnh Sĩ Xung cũng vội đuổi theo, ông ta hy vọng lần này có thể được lãnh đạo cũ chỉ điểm.
Vương Hải Ba đương nhiên là hiểu rõ tâm tình của Mạnh Sĩ Xung, chổ kia là chốn đông người, có vài lời ông không tiện nói, hai người đi đến bãi giữ xe, Mạnh Sĩ Xung lên xe của Vương Hải Ba, đóng cửa xe lại xong, Vương Hải Ba mới nói: "Giác ngộ của cậu luôn luôn rất tốt mà, sao lần này lại hồ đồ như vậy?"
Mạnh Sĩ Xung hoảng sợ nói: "Lãnh đạo, ngài chỉ điểm cho tôi đi"
Vương Hải Ba nói:" Siêu thị Cát Tinh còn bị đập, hậu trường của đại ca cậu cứng hơn Lý Trường Phong sao? Bí thư Từ có nói qua một chữ nào về chuyện của siêu thị Cát Tinh không? Bảy triệu, muốn tiền muốn đến điên rồi sao? Làm cán bộ rốt cục là lợi ích kinh tế quan trọng hay là lợi ích chính trị quan trọng?"
Mạnh Sĩ Xung bị Vương Hải Ba nói như vậy xấu hổ không gì sánh được, ông ta ngượng ngùng nói:" Không phải là tôi muốn tiền, mà là đại ca của tôi..."
Vương Hải Ba nói: "Công trình trung tâm thể dục mới đã trở thành chổ tập trung của toàn dân, thị trưởng Hạ trong cuộc họp đã nhấn mạnh phải gia tăng xử lý kiến trúc trái phép triệt để, cậu thân là cục trưởng cục xây dựng thành phố, vốn là nơi đứng đầu sóng ngọn gió, nếu như không xử lý tốt, hậu quả thế nào, tự cậu cũng có thể hiểu"
Nghe Vương Hải Ba nói xong, Mạnh Sĩ Xung liền hối hận đến thúi ruột, mình cần gì phải xen vào chuyện này, cứ kêu đại ca thành thật đập nhà đi không phải tốt hơn sao, lợi ích kinh tế và lợi ích chính trị so với nhau, thì cái trước căn bản là không đáng nhắc đến, nếu như không có cái sau làm bảo đảm, thì làm sao có thể giữ được lợi ích kinh tế ở phía trước?
Sau khi ra khỏi xe của Vương Hải Ba, chuyện đầu tiên mà Mạnh Sĩ Xung làm chính là gọi điện cho đại ca Mạnh Sĩ Cường, điện thoại vừa được chuyển liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của Mạnh Sĩ Cường.
Mạnh Sĩ Xung cảm thấy đại ca có chút khác lạ, kinh ngạc hỏi: "Đại ca, anh làm sao vậy?"
Mạnh Sĩ Cường tràn ngập bi phẫn nói: "Tên khốn Trương Dương kia, hắn đã đánh chết Tái Hổ của anh rồi!"
Mạnh Sĩ Xung nghe vậy cả kinh, ông ta biết đại ca không có con cái, từ trước đến giờ đều là yêu chó như mạng, nhất là đối với con Tái Hổ đó, quả thật là đối đãi như con ruột vậy, Trương Dương một vỗ đánh chết Tái Hổ, cũng giống như giết đi ruột thịt của anh trai, Mạnh Sĩ Xung vội vàng an ủi: "Đại ca, anh đừng đau lòng, ngàn vạn lần đừng xúc động, em lập tức đến ngay"
Lúc Mạnh Sĩ Xung đi tới hiện trường, Mạnh Sĩ Cường vẫn còn ngồi ngơ ngác nhìn con chó đã chết, thấy em trai đến, Mạnh Sĩ Cường bi phẫn nói: "Ba mươi ngàn, anh bỏ ba mươi ngàn để mua con chó, vậy mà lại bị hắn vỗ chết."
Nghe đại ca nói như vậy, Mạnh Sĩ Xung ngược lại yên tâm rất nhiều, xét đến cùng Mạnh Sĩ Cường vẫn chỉ tiếc tiền, ông ta tiến lên kéo đại ca nói: "Quên đi, ai kêu anh thả chó đi bậy để nó cắn người chứ?"
Mạnh Sĩ Cường giận dữ nói: "Anh không phải là muốn bảo vệ hai căn nhà này sao?"
Mạnh Sĩ Xung thở dài nói: "Đừng bảo vệ nữa, ủy ban kỷ luật vừa gọi em lên nói chuyện."
Mạnh Sĩ Cường nao nao.
Mạnh Sĩ Xung đem chuyện vừa rồi kể lại một lần, Mạnh Sĩ Cường nghe xong cũng trợn tròn mắt, thủ tục của hai căn nhà này lúc đầu đều là nhờ quan hệ của em trai làm giúp, nếu như thành phố thật sự truy cứu, bọn họ nói không được, nhưng Mạnh Sĩ Cường cũng không cam lòng đập nhà như thế, nhất là con chó ông yêu nhất lại bị Trương Dương đánh chết, cục giận này ông rất khó nuốt xuống. Mạnh Sĩ Cường nói: "Không thể bỏ qua như vậy được, Tái Hổ của anh không thể chết oan."
Mạnh Sĩ Xung đang muốn khuyên, điện thoại di động lại vang lên, móc ra nhìn là cục quy hoạch cục trưởng Hoắc Đình Sơn gọi tới, điện thoại vừa chuyển, Hoắc Đình Sơn liền kêu lên: "Lão Mạnh, không giúp thì cũng đừng hại người chứ, tôi đồng ý cho đại ca của ông xây nhà hồi nào?"
Mạnh Sĩ Xung vừa nghe Hoắc Đình Sơn nói liền rõ ràng, mười phần là ông ta cũng bị ủy ban kỷ luật kêu lên nói chuyện, Mạnh Sĩ Xung nói: "Ông đừng vội, có phải là cấp trên tìm ông nói chuyện không?"
Hoắc Đình Sơn ừ một tiếng, thở dài nói: "Lão Mạnh à, ông nói với Sĩ Cường một chút đi, lúc đầu mọi người hỗ trợ cho ông ta đều là nể mặt của ông cả, không thể bởi vì hai căn nhà này mà làm tất cả mọi người bị ảnh hưởng."
Mạnh Sĩ Xung đáp ứng liên tục, cúp điện thoại, ông thở dài nói với đại ca: "Hai căn nhà này, phải đập!"
...........................
Mạnh Sĩ Cường tìm đến phó chủ nhiệm ủy ban thể dục Tang Kim Đường, biểu thị đồng ý phá bỏ và dời đi nơi khác, tiếp thu bồi thường sáu chục ngàn đồng. Ông ta cũng là không có cách nào nữa, trong lòng nói sáu chục thì sáu chục, tốt hơn là không có, tình huống trước mắt mà xem, bảy triệu chắc chắn không có rồi, chó phỏng chừng cũng chết oan, có thể kiếm được bao nhiêu thì cứ kiếm. Tang Kim Đường nghe nói ông ta đồng ý phá bỏ và dời đi nơi khác cũng vô cùng vui vẻ, nhưng ông không thể làm chủ, hiện tại ủy ban thể dục là do Trương Dương quyết định, ông ta nhanh chóng gọi điện cho Trương Dương, Trương Dương nghe nói xong, lập tức nói: "Ông nói với ông ta giúp tôi, một đồng cũng không cho, lúc trước cho ông ta cơ hội, ông ta không cần, bây giờ tìm tôi lấy tiền, một đồng cũng không có, còn phải đưa tiền thuốc men cho hai người công nhân bị chó của ông ta cắn nữa”