Lương Tư tuy rất lo lắng, nhưng vào lúc này phải có lập trường kiên định, phải dùng lí tính để khống chế cơ thể, năng lực tự khống chế của trưởng phòng Khổng rất mạnh, y ít nhiều cũng có chút tình cảm, cho nên để lộ cho cô ta một ít nội tình, để cho người con gái đang đầy sự ấm ức này tỉnh táo lại một chút, bây giờ hướng gió đã hoàn toàn thay đổi, càng gần Lưu Hiểu Trung thì càng dễ xảy ra chuyện, Khổng Nguyên tin chắc rằng trong việc làm ăn Lương Tư đã giấu Lưu Hiểu Trung không ít.
Lương Tư lúc này đã từ bỏ ý định nhờ Khổng Nguyên ra mặt hộ mình, lãnh đạo cấp trên đối với việc phán đoán chiều gió chắc chắn hơn mình nhiều, xem ra phiền phức lần này của anh rể không nhỏ rồi, thân làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, Khổng Nguyên không dám nói giúp chứng tỏ việc này vô cùng nghiêm trọng, điều này cũng không khó lí giải tại sao Khang Thành lại chọn lựa bỏ trốn, Khang Thành thà chịu tỏn thấy cũng phải chọn lựa biến mất, chứng minh việc ở Tuệ Nguyên đã làm lớn đến mức không thể thu dọn được nữa.
Lương Tư tuy vừa mới nói những lời uy hiếp Khổng Nguyên, nhưng cô ấy lại không dám thực hiện nó, Khống Nguyên đối với cô ấy mà nói là một đại sơn không thể đổ.
Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Lương Tư, Khổng Nguyên lại nổi lên mấy phần thương hoa tiếc ngọc, thấp giọng thở dài nói: “Thực ra chuyện này không liên quan gì đến Tuệ Nguyên, các cô là bị liên lụy.” lời nói vô cùng rõ ràng, mục tiêu của Trương Dương là Lưu Hiểu Trung, chứ không phải là Tuệ Nguyên.
Lương Tư gật đầu, đứng dậy, thấp giọng nói: “trưởng phòng Khổng tôi hiểu rồi.”
“hiểu rồi thì tốt, chỉ cần có thể nhìn rõ vấn đề nằm ở đâu thì sự việc có thể giải quyết.”
Rời khỏi phòng tổ chức tỉnh ủy, Lương Tư đột nhiên nhớ đến kiến nghị trước đây Trương Dương đã nói với cô ta, chuyển nhượng cổ phần của Tuệ Nguyên đi, bây giờ nghĩ lại lúc đầu nếu mình làm như vậy mới đúng. Những lời Khổng Nguyên nói hôm nay không phải là dọa dẫm, nếu như anh rể Lưu Hiểu Trung thật sự bị tỉnh ủy ngắm vào thì sự việc này sẽ gây ra phiền phức rất lớn. sự việc này tuy xoay quanh Tuệ Nguyên, nhưng mục tiêu thật sự là anh rể Lưu Hiểu Trung, Khổng Nguyên là trưởng phòng phòng tổ chức cũng không dám hỏi đến chuyện này, sự trốn chạy của Khang Thành nhất định là có quan hệt rất lớn đến y. Lương Tư nhận thức được Lưu Hiểu Trung lần này gặp phiền phức lớn rồi, khả năng có thể yên bình vượt qua được cơn sóng này rất nhỏ.
Nếu như cô ta có thể nhanh chóng cướp thời cơ để tổn thất nhỏ hơn một chút thì cô ta sẽ làm, trong tay Lương Tư giờ có 30% cổ phần của Tuệ Nguyên, sau khi nói chuyện với Khổng Nguyên, Lương Tư đột nhiên có ý nghĩ chuyển nhượng cổ phần, người đầu tiên cô ta nghĩ tới chính là Khang Thành. Nhưng Khang Thành bây giờ không biết trốn vào đâu, cho dù cô ấy có thể tìm được Khang Thành, Khang Thành cũng sẽ không tiếp nhận cái bãi chiến trường này đâu.. Lương Tư nghĩ đến Kì Sơn, Tuệ Nguyên rơi vào cảnh cùng quẫn này, trong đó không chỉ đều do Trương Dương, Kì Sơn cũng có tác dụng tương đối lớn, trước khi sự việc này xảy ra, giữa Lương Tư và Kì Sơn không hề có bất cứ mâu thuẫn nào, cô ta hiểu rằng hành vi của Kì Sơn tất cả đều là vì nhằm vào Khang Thành, Khang Thành vì chuyện chuyển nhượng ẩm thực Giang Nam mà đã làm cho Kì Sơn mất một khoản không nhỏ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trả sạch, đây chính là nguyên nhân chính mà Kì Sơn báo thù gã.
Kì Sơn không hề từ chối gặp mặt Lương Tư, gã giờ hiểu rõ tình thế mà Lương Tư đang gặp phải, tất cả mọi người đều nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của Lưu Hiểu Trung vô cùng tồi tệ, Lương Tư vội vàng muốn giải thoát khỏi cục diện cho nên mới tự hạ thấp bản thân đến gặp gã.
Ngồi trong nhà hàng ăn, nhìn qua cửa kính có thể thấy được cảnh đêm rực rỡ đèn của Đông Giang, Kì Sơn thích cảm giác này, cao cao tại thượng, dường như cả thành phố Đông Giang đang nằm dưới chân gã.
Lương Tư lại không thích cảm giác này, cô ấy mới Kì Sơn gặp mặt, nơi mà Kì Sơn chọn rất cao, Lương Tư từ nhỏ đã sợ độ cao, ngồi ở một nơi cao như vậy, cô luôn có cảm giác không an toàn. Kì Sơn đưa thực đơn cho Lương Tư: “Xem xem thích ăn cái gì, tôi mời khách.”
Lương Tư nói: “Anh gọi đi, có điều hôm nay tôi mời khách.”
Kì Sơn cười lên: “Mời khách không phải là điều quan trọng, cô Lương, hôm nay cô gọi tôi đến đây chắc không chỉ đơn giản là ăn cơm.”
Lương Tư nói: “nói chuyện với một người thông minh như Kì tổng thật là tiết kiệm sức lực.”
Kì Sơn nói: “đừng có khen tôi, tôi không có lợi hại như cô nói đâu, ít nhất lúc này tôi không biết tại sao cô tìm tôi.” Gã gọi mấy món ăn rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, mỉm cười nói: “Uống gì không?”
Lương Tư nói: “Tôi uống trà.”
Kì Sơn gọi một bình Bích La Xuân.
Lương Tư nói: “Kì tổng, chuyện xảy ra gần đây ở Tuệ Nguyên chắc anh đều biết.”
Kì Sơn gật đầu nói: “rất phức tạp, có điều đối với Khang tổng không thành vấn đề, anh ấy chắc có thể giải quyết được.”
Lương Tư nói: “Tôi không liên lạc được với anh ấy.”
Kì Sơn uh một tiếng, gã thấp giọng nói: “Lúc này chính là lúc Tuệ Nguyên cần anh ta nhất, sao lại không liên lạc được.”
Lương Tư nói: “Kì tổng, trải qua sự việc mấy ngày vừa rồi tôi đã cảm thấy rất chán, Tuệ Nguyên tôi không muốn làm nữa, tôi muốn chuyển nhượng cổ phần đi, không biết anh có hứng thú không?”
Kì Sơn giả vờ kinh ngạc nhìn Lương Tư: “Tuệ Nguyên từ khi buôn bán tới nay không phải đều rất tốt sao, chỉ là gần đây gặp một chút trắc trở mà thôi, cô Lương lẽ nào chỉ vì mấy chuyện này mà định bỏ cuộc sao?”
Lương Tư nói: “tôi có 30% cổ phần của Tuệ Nguyên, nếu như anh có hứng thú tôi có thể chuyển nhượng tất cả 30% cổ phần đó cho anh.”
Kì Sơn nói: “cô biết đo, Khang Thành nợ của tôi không ít tiền, tôi hợp tác với cậu ta e rằng sẽ xảy ra một số vấn đề.”
Lương Tư nói: “chính vì anh ta nợ anh rất nhiều tiền nên đối với anh mà nói 30% cổ phần này chính là một cơ hội của anh, anh có thể lấy những cổ phần này, anh có thể biến những số nợ đó thành cổ phần, cổ phần trong tay Khang Tổng là 35%, nếu như anh ta không thể kịp thời thanh toán hết nợ cho anh thì anh có thể trở thành cổ đông lớn nhất của Tuệ Nguyên.”
Kì Sơn cười nói: “Cô Lương, có một điểm cô đừng quên, tình trạng của Tuệ Nguyên bây giờ không hề lạc quan.”
Lương Tư nghiêm mặt nói: “Nếu như Tuệ Nguyên không gặp nhiều phiền phức như vậy, anh cho rằng tôi sẽ chuyển nhượng cổ phần cho anh sao?”
Kì Sơn nói: “trên đời này chẳng có bữa cơm nào là miễn phí, bây giờ cổ phần của Tuệ Nguyên có giá trị như thế nào trong lòng chúng ta đều rất rõ ràng.”
Lương Tư nói: “Kì tổng, thương gia phải nói lời của thương gia, anh nói như vậy cũng không phải là quá đáng,t ôi thừa nhận uy tín của Tuệ Nguyên đã bị ảnh hưởng một chút, nhưng cũng không có đến mức tồi tệ quá như anh nói, tôi tìm anh đầu tiên để nói chuyện này chính là vì tôi biết anh luôn có hứng thú với Tuệ Nguyên, Tuệ Nguyên trước khi xảy ra chuyện này luôn làm ăn rất tốt, các thiết bị của chúng tôi đều rất tiên tiến, thuộc hàng đứng đầu ở cả Bình Hải này, vì thế không phải ngoài anh ra tôi không thể tìm được người mua khác, bây giờ tôi lựa chọn từ bỏ Tuệ nguyên không phải là vì bản thân Tuệ Nguyên không còn giá trị nữa mà là vì hiện giờ tôi đã rất mệt mỏi, không muốn chơi tiếp nữa.”
Kì Sơn nói thẳng vào vấn đề: “Cổ phần của cô Lương ở Tuệ Nguyên tổng cộng có bao nhiêu?”
Lương Tư nói: “Năm nghìn vạn.”
Kì Sơn cười lắc đầu nói: “thực ra tiền đầu tư thực tế chắc không nhiều như vậy, có một số vô hình nhất định đã được thêm vào trong.”
Lương Tư yên lặng nhìn y, với sự tinh mình của Kì Sơn, giao dịch hôm nay rất khó có thể chiếm được lợi. cô ta liền thở dài nói: “Bốn nghìn vạn, đây là cả gia tài của tôi.”
Kì Sơn nói: “Hai nghìn vạn, cái giá này đã cao hơn rất nhiều so với tiền đầu tư thực tế của cô rồi, nếu như cô không đồng ý thì hãy tìm người mua khác đi.”
Lương Tư nói: “Anh rõ ràng là muốn dậu đổ bìm leo mà.”
Kì Sơn nói: “Tôi chẳng sao cả, tổng doanh của tôi cũng không có ở đây.”
Lương Tư cắn môi nói: “Ba nghìn vạn, không thể thấp hơn.” Cô ta chủ động nhượng bộ.
Kì Sơn cười nói: “Cô Lương nên đi tìm người mua khác đi.” Y đứng dậy, rút ví ra chuẩn bị thanh toán, làm ra cái vẻ không còn chút hứng thú nào để nói chuyện với Lương Tư nữa.
Lương Tư tức giận nhìn hắn, bụng vẫn đầy lo âu, tuy đầu tư của cô ta không tới năm nghìn vạn, nhưng cái giá mà Kì Sơn đưa ra quá xa thực tế, trong lòng Lương Tư đang kịch liệt giao chiến.
Khi Kì Sơn chào tạm biệt cô, Lương Tư quyết định lại nhượng bộ thêm một lần nữa: “hai nghìn năm trăm vạn, không được thì thôi.”
Kì Sơn mỉm cười, lại ngồi xuống đối diện với Lương Tư, bế chén trà lên, từ từ nhấm một ngụm: “Tôi đã hiểu qua tình hình của Tuệ Nguyên, đầu tư của cô Lương chắc khoảng ba nghìn vạn, nhưng cô đã có được không ít hoa hồng từ đó, nếu như hai nghìn năm trăm vạn cũng coi như cô không bị lỗ gì.”