Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương đại quan nhân trong lòng biết rất rõ, chuyện này tuy rằng đã tra ra manh mối, nhưng rất khó đảm bảo người ngoài sẽ không mượn chuyện này để gây thị phi, miệng nhiều người xói chảy vàng, loại chuyện này hắn cũng không phải là lần đầu tiên trải qua, để cho ổn thỏa, Trương Dương trước tiên gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi, Trương đại quan nhân là muốn cô ta chuẩn bị tâm lý, trăm ngàn lần đừng tin những tin đồn này.

Sở Yên Nhiên ở phương diện này cũng rất rộng lượng, chẳng những biểu hiện ra vẻ tuyệt đối tín nhiệm Trương Dương, còn bảo hắn đừng lo lắn, cô ta sẽ giải thích với cha mình.

Trương đại quan nhân biết chuyện này khẳng định sẽ không giấu được, tất cả quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn, ngày hôm sau liền trở nên ồn ào huyên náo, cơ hồ tất cả mọi người đều biết chuyện này, có bản âm mưu, có bản hương diễm, có bản bạo lực, điểm giống nhau duy nhất chính là, không thay đổi nam nhân vật chính, trong nhất thời Trương đại quan nhân lại xuất hiện ở nơi đầu sóng ngọn gió Bắc Cảng.

Bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành cũng nghe nói chuyện này, sau khi y biết, phản ứng đầu tiên chính là tìm người chứng thực, y không trực tiếp hỏi người trong cuộc, mà là tìm huyện trưởng Hứa Song Kì, trong chuyện này Hứa Song Kì không dám nói dối, thành thật thuận lại tình huống phát sinh ngày hôm qua, Hạng Thành biết được chuyện này, cũng cảm thấy buồn cười, Hồng Trường Thanh muốn hãm hại Trương Dương, kết quả cuối cùng lại tự khai ra, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái, nhưng trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì y cũng lười chẳng muốn nghiên cứu thêm.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương cũng đặc biệt tới gặp Hạng Thành vì chuyện này, câu hỏi đầu tiên của hắn là: "Bí thư Hạng, Tân Hải xảy ra đại sự rồi!"

Hạng Thành rất hiểu tính của Trần Cương, y cười nói: "Đại sự gì?"

Trần Cương nói: "Còn không phải là Trương Dương kia ư, nghe nói là lăng nhăng với cháu gái của chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Hồng Trường Thanh, khiến cho dư luận Tân Hải xôn xao."

Hạng Thành nói: "Mưa gió của Tân Hải thổi đến Bắc Cảng của chúng ta nhanh quá nhỉ?"

Trần Cương nói: "Lúc trước khi ở kinh thành tôi đã nhìn ra giữa hai người bọn họ có chút không đúng, lúc ấy nên nhắc nhở bọn họ vài câu, người trẻ tuổi trên tình cảm nắm bắt không tốt thì rất dễ xảy ra vấn đề."

Hạng Thành nói: "Một người chưa cưới, một người chưa gả, bất kể là giữa họ có quan hệ gì thì cũng không đến lượt chúng ta hỏi tới."

Trần Cương kinh ngạc vì trong chuyện này Hạng Thành biểu hiện ra vẻ đạm mạc, hắn cho rằng đây cơ hội tốt để đối phó Trương Dương, nhưng Hạng Thành không ngờ lại không biết nắm lấy, chẳng lẽ quan hệ giữa Hạng Thành và Trương Dương không chỉ có chuyển biến tốt ngoài mặt, mà là thay đổi cả về bản chất ư? Trần Cương nói: "Chuyện này có ảnh hưởng rất xấu, Trương Dương dù sao cũng là bí thư huyện ủy, hơn nữa hắn là con rể tương lai của bí thư Tống, chuyện này nếu truyền tới tai bí thư Tống, bí thư Tống chẳng phải là sẽ nổi trận lôi đình ư?"

Hạng Thành nói: "Chính bởi vậy chúng ta mới càng không tiện nhúng tay vào, hiện tại bí thư Tống không tỏ thái độ gì, chúng ta hỏi đến quá nhiều thì chẳng phải là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp ư?"

Trần Cương lúng túng nói: "Nhưng..."

Hạng Thành nói: "Nếu quả thật có chuyện này thì bí thư Tống sớm muộn gì cũng sẽ truy cứu, nếu chuyện này chỉ là tin đồn, chúng ta quá mức chú ý thì anh thấy bí thư Tống sẽ nghĩ như thế nào?"

Trần Cương nói: "Vẫn là bí thư Hạng cân nhắc chu đáo."

Hạng Thành nói: "Nói tóm lại, loại chuyện này chúng ta không tiện nhúng tay vào, chuyện của ai thì người đó tự đi mà xử lý."

Trần Cương gật đầu.

Hạng Thành lại nói: "Chuyện khu khai phá Tân Hải đã được giải quyết, nhưng bộ nông nghiệp vẫn không buông tha cho chúng ta, bộ trưởng Kiều chỉ đích danh tôi tới bộ nông nghiệp nói rõ tình huống, sắp tới tôi còn phải tới kinh thành một chuyến."

Trần Cương nói: "Gần đây không ít chuyện xảy ra!"

Hạng Thành nói: "Cho nên loại việc nhỏ này tôi không có thời gian mà quản, chuyện tình cảm của người ta chúng ta vô quan, có điều năng lực công tác của Trương Dương không tồi, vấn đề làm khốn nhiễu việc di dời khu khai phá đã được giải quyết rồi."

Trần Cương cười nhạt nói: "Vận khí tốt thôi!"

Hồng Trường Thanh mấy ngày nay một mực không xuất hiện ở trung tâm hành chính Tân Hải, cô ta xin nghỉ bệnh, tuy rằng cô ta biết lần này tránh được mùng một chứ không tránh được mùng năm, nhưng trốn được lúc nào hay lúc đó, cô ta không dám đi đối mặt với Trương Dương, Hồng Trường Thanh đến bây giờ vẫn không hiểu, mình rốt cuộc đã trúng tà gì vậy, đang yên đang lành sao lại tự khai ra? Nếu cô ta không nói ra chân tướng, Trương Dương khẳng định là hết đường chối cãi. Hồng Trường Thanh cho rằng, mình không thể về Tân Hải nữa, mặc dù là Trương Dương không truy cứu chuyện này, nhưng Tân Hải cũng không còn là nơi cô ta có thể sống, đến lúc cân nhắc việc đổi đơn vị rồi.

Tâm tình của Trương Dương không hề chịu ảnh hưởng vì chuyện này, mà cũng vì chuyện này, hắn càng thêm đề phòng nữ nhân, trên đời này nữ nhân tốt không ít, nhưng nữ nhân âm hiểm ác độc cũng không thiếu, Trương Dương chỉ là có chút khó hiểu, nữ hài tử như Hồng Thi Kiều, không có lý do hãm hại mình? Mình cũng không có ý đồ gì với cô ta, không những như vậy, ở kinh thành còn giúp cô ta giải vây, Hồng Thi Kiều vì sao muốn lấy oán trả ơn/

Cái nhìn của Trương Dương đối với chuyện này là Hồng Thi Kiều tất có ý đồ gì đó, khẳng định là một loại dụ hoặc không ai biết đã đả động cô ta, cho nên Hồng Thi Kiều mới có thể cam tâm lấy danh dự của mình ra làm vật đặt cược.

Trương Dương quyết định không nghĩ tới vấn đề này nữa, bất kể là như thế nào thì chuyện cũng đã qua rồi, mình cũng không phải là hoàn toàn kín kẽ, nếu tính cảnh giác của hắn cao hơn, loại chuyện này căn bản là sẽ không xảy ra, cô cháu Hồng Trường Thanh căn bản không tìm được bất kỳ cơ hội nào.

Trước mắt chuyện trọng yếu nhất chính là chứng thực khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, hắn muốn tới Đông Giang một chuyến, tự mình đưa đơn xin lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Tống Hoài Minh, đương nhiên, Trương Dương nóng lòng tới Đông Giang còn có một nguyên nhân, đó là phải giải thích chuyện xảy ra gần đây với Tống Hoài Minh.

Trương đại quan nhân lần này không lái xe, mà là chọn đi tàu hỏa, theo quy củ trước đây, bí thư huyện ủy đi công tác đều có mấy nhân viên đi theo, toa giường nằm sẽ bị họ bao, để tránh có người làm phiền lãnh đạo công tác và nghỉ ngơi, nhưng Trương đại quan nhân đối với việc này đã đưa ra quy định nghiêm khắc, lãnh đạo đi công tác không cần phải phô trương lớn như vậy, hắn lựa chọn một mình tới Đông Giang, hơn nữa chuyện này không thể để lộ ra được, chỉ bảo Chu Sơn Hổ đưa hắn tới nhà ga, hắn lưng đeo túi du lịch, cầm vé vào phòng chờ.

Trương Dương gần đây rất hưởng thụ loại cảm giác dung nhập vào dòng người này, ở loại địa phương như nhà ga này, không ai chú ý tới hắn, mỗi người đều là khách qua đường, người rất dễ chán ghét thói quen, sau khi hắn đã quen trở thành trung tâm chú ý của người khác, cũng sinh ra một loại chán ghét, ngược lại cảm thấy đi trong dòng người, sắm vai một người khác bình thường cũng là cảm giác thoải mái.

Nhưng Trương đại quan nhân đã được chú định không thể sắm vai một khách qua đường bình thường, hắn vừa đi tới cửa kiểm thì nghe thấy người gọi hắn: "Bí thư Trương!"

Trương Dương quay đầu lại, nhìn thấy mỹ nữ phóng viên Vũ Ý, cô ta cũng đeo túi hành lý, trong tay còn kéo một cái valy rất to, tay phải còn cầm túi, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Trương Dương cười nói: "Đi đâu phỏng vấn à?"

Vũ Ý nói: "Không phải đi, tới đài truyền hình tỉnh hỗ trợ, một tháng. Nào, giúp tôi cầm hành lý đi, tôi mệt sắp chết rồi."

Trương Dương đỡ lấy hành lý cho cô ta: "Sao mang theo nhiều đồ thế?"

Vũ Ý nói: "Anh đi đâu vậy?"

Trương Dương nói: "Đông Giang!"

Vũ Ý cười nói: "Hay quá, hai ta cùng đường, giờ có người giúp tôi cầm hành lý rồi."

Trương đại quan nhân cười cười có chút bất đắc dĩ, một trước một sau cùng Vũ Ý đi tới cửa soát vé, Vũ Ý nhìn nhìn vé xe của Trương Dương, cô ta cũng nằm giường mềm, ở chung một toa với Trương Dương, có điều không chung một gian, hai người ngồi xe lửa, Vũ Ý đi theo Trương Dương tới toa của hắn, đổi với người ngồi đối diện với Trương Dương.

Có lẽ là vì chuyện của Hồng Thi Kiều đã ít nhiều để lại ám ảnh cho hắn, Trương đại quan nhân hôm nay không nói nhiều, sau khi sắp xếp hành lý thì cởi giày lên giường nằm.

Vũ Ý ngồi xuống bên cạnh giường hắn: "Ài, anh sao thờ ơ với tôi thế?"

Trương đại quan nhân nói: "Sư phụ tôi nói, nữ nhân xuống núi chính là hổ, nếu gặp thì phải né."

Vũ Ý bật cười khanh khách, cô ta từ trong túi lấy ra hai chai đồ uống, mở một chai đưa cho Trương Dương, Trương đại quan nhân uống một ngụm rồi nói: "Trời nóng quá, cô đừng ngồi gần tôi như vậy!"

Vũ Ý trừng mắt lườm hắn một cái: "Anh cho rằng tôi đang nịnh bợ anh à!"

Trương Dương nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, hai ta bảo trì chút khoảng cách thì tốt hơn!"

Vũ Ý gắt: "Đầu óc anh thật tăm tối." Cô ta dịch mông, nhưng không hề rời khỏi giường của Trương Dương, mà là tới gần cửa sổ, nửa thân trên che hết cả ánh sáng của Trương Dương, mùi thơm trên người cũng phảng phất phả vào mũi Trương Dương.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm ông trời à, năm nay tôi có phải là phạm phải đào hoa sát không, càng muốn tránh thì càng gặp phải cô gái xinh đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK