Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Đồng Dục cũng không ngờ Lương Đông Bình tối hôm đó đã được thả ra, hơn nữa vào ngày được phóng thích, Lương Đông Bình dưới sự giúp đỡ của Trương Dương mở một hội chiêu đãi phóng viên công khai, Lương Đông Bình sống tới tuổi này rồi, trước giờ đều là đi phóng vấn người khác, còn mình đối diện với ống kính, bị giới truyền thông phỏng vẫn là lần đầu tiên.

Trong ánh đèn lấp lóe, Lương Đông Bình cầm microphone: "Các vị tiên sinh, thưa quí ông quí bà, các vị phóng viên truyền thông, xin chào mọi người. Tôi là Lương Đông Bình, hôm nay tôi ở đây mở một cuộc chiêu đãi phóng viên, múc đích chính là để phát ra một lời xin lỗi công khai." Lương Đông Bình ho khan một tiếng, xoay người nhìn nhìn, Trương Dương an vị ở bên cạnh hắn, mỉm cười gật đầu với hắn.

Lương Đông Bình từ trong túi lấy ra một tờ giấy trắng, bên trên đã được soạn trước. Lương Đông Bình nói: "Bản nhân Lương Đông Bình, phóng viên bộ phận tin tức của nhật báo Đông Nam, vào ngày hôm qua, trên trang nhất của nhật báo Đông Nam có đăng một bài báo tên là "Tài trợ! Xí nghiệp không thể chịu nổi gánh nặng như vậy. Trong bài văn này tiến hành phân tích chiều sâu vào vấn đề tài trợ của xí nghiệp, đồng thời đưa ra rất nhiều ví dụ, sau khi bài báo được đăng, ở trong ngoài tỉnh dẫn tới ảnh hưởng rất lớn, mang tới phiền toái rất lớn cho không ít xí nghiệp của thành phố Nam Tích, đây là điều mà tôi cũng không ngờ tới khi viết bài báo này, nhìn thấy nó tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, tôi cảm thấy rất hổ thẹn, bởi vì vấn đề được nhắc tới trong bài báo này đa số không phảilà sự thật, tôi cũng chưa đi kinh qua điều tra thực tế, ví dụ thực tế liệt kê trong bài báo đều là tin vỉa hè, thiếu căn cứ..."

Phía dưới đã bắt đầu có tiếng rì rầm.

Trương Dương nhận được một cú điện thoại, nhân lúc Lương Đông Bình tạm dừng uống nước, ghé vào tai hắn nói: "Tin tức mới nhất, anh đã bị nhật báo Đông Nam khai trừ rồi!" Trương đại quan nhân chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, Lương Đông Bình vốn còn cố kỵ, dù sao cũng không muốn trở mặt với Lý Đồng Dục, hắn mở cuộc họp chiêu đãi phóng viên, công khai xin lỗi, mục đích là tránh tai ương phải vào tù, hắn không muốn bỏ đá xuống giếng, kéo cả Lý Đồng Dục vào bên trong, tuy rằng Lý Đồng Dục không quan tâm tới hắn, nhưng hắn cũng không muốn cùng trở mặt với ông chủ cũ, nghe nói mình đã bị nhật báo Đông Nam khai trừ, lửa giận của Lương Đông Bình hoàn toàn bị kích phát rồi lên. Con mẹ nó, Lý Đồng Dục mày mượn ma giết lừa! Mày không cứu tao thì thôi, lại còn không cho tao tự cứu mình, xem ra Trương Dương nói không sai, từ đầu tới cuối Lý Đồng Dục mày chỉ coi tao là công cụ để lợi dụng, mày đã bất nhân thì đừng có trách tao bất nghĩa.

Con người của Lương Đông Bình vốn làm việc rất cực đoan, hai ngày nay hắn vốn đã rất bất mãn đối với Lý Đồng Dục, vào lúc mấu chốt lại bị Lý Đồng Dục khai trừ, tất cả oán niệm của Lương Đông Bình lập tức bạo phát ra hết, Lương Đông Bình ném bản thảo đã soạn trước đó đi, cầm lấy microphone, kích động nói: "Tôi còn muốn thẳng thằn thừa nhận một việc với giới truyền thông, bài báo này là tổng biên tập Lý Đồng Dục của chúng tôi bảo tôi viết! Tôi lúc ban đầu rất kháng cự, tôi cho rằng, làm một phóng viên tin tức phải có lương tâm, phải tôn trọng sự thật, không thể viết ra một chuyện không có căn cứ để hấp dẫn công chúng. Nhưng Lý Đồng Dục đối với tôi tiến hành cưỡng bức và dụ dỗ, anh ta nói tin tức quan trọng nhất không phải là sự thật, mà phải hấp dẫn được sự chú ý của công chúng, chỉ cần có thể khiến người dân chú ý tới báo của chúng ta, chính là một phóng viên thành công. Nhưng từ sau khi viết bài báo này, tôi cảm thấy lương tâm bất an, tôi cho rằng, làm một phóng viên, quan trọng nhất là tôn trọng sự thật, phải không được có lỗi với lương tâm của chúng tôi, không thể vì lượng tiêu thụ của số báo và sự chú ý của công chúng mà bán đứng lương tâm của mình,nhân cơ hội này tôi xin được trịnh trọng xin lỗi các xí nghiệp lớn của Nam Tích vì những phiền phức mà bài báo của tôi đã tạo thành cho họ, cũng chính thức tuyên bố, từ hôm nay trở đi tôi từ tất cả chức vụ ở nhật báo Đông Nam."

Hiện trường trở nên im ắng nhưng lập tức có một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Trương đại quan nhân là người đầu tiên vỗ tay, vỗ rất vang, sau đó tất cả mọi người đều vỗ theo.

Kế tiếp là phóng viên có mặt đặt câu hỏi, có phóng viên hỏi Lương Đông Bình: "Lương tiên sinh, xin hỏi tổng biên tập của nhật báo Đông Nam Lý Đồng Dục vì sao lại bảo anh viết một bài báo vô căn cứ?"

Lương Đông Bình nói: "Tôi không rõ..."

Trương Dương mỉm cười cầm lấy mic: "Vấn đề này tôi có thể trả lời thay, Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích chúng tôi trước đây từng đạt thành ý hướng trao quyền đưa tin ưu tiên vận hội tỉnh cho nhật báo Đông Nam, nhưng về sau chúng tôi phát hiện nhật báo Đông Nam không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, cho nên thông tri trước cho nhật báo Đông Nam, ngưng hẳn ý định hợp tác, lựa chọn nhật báo Bình Hải chuyên nghiệp hơn, có sức ảnh hưởng lớn hơn, có thể là vì nguyên nhân này, khiến cho một số người bất mãn, tiếp đó có ý định trả thù chúng tôi!"

Lại có phóng viên hỏi: "Lương tiên sinh, anh biết hậu quả của đăng báo không đúng sự thật không? Điều này sẽ trở thành một vết nhơ trong lý lịch của anh, có thể là từ đó cắt đứt tiền trình trong giới tin tức của anh!"

Lương Đông Bình nói: "Tôi thừa nhận, tôi trước đây quá lo cho công tác của tôi, hơn nữa có người ám thị cho tôi, chỉ cần tôi dựa theo lời hắn nói mà làm, hắn sẽ sẽ cho sự chiếu cố đặc thù, tôi rất nhanh có thể đảm nhiệm chức tổng biên của tòa soạn báo." Dù sao cũng đã trở mặt, Lương Đông Bình hạ quyết tâm, hôm nay bất chấp mọi giá.

Hiện trường ồ lên, lúc này lại có người hỏi: "Lương tiên sinh, theo tôi biết, anh và vị chủ nhiệm Trương này từng phát sinh mâu thuẫn, hơn nữa anh còn ở cửa trụ sở nhật báo Đông Nam dùng xe đâm ngã anh ta, không biết có chuyện này hay không?"

Lương Đông Bình bị hỏi cho ngây ngẩn cả người, vẫn là Trương Dương đứng dậy, hắn cười nói: "Vị đồng chí phóng viên này, xin anh nói rõ một chút, Lương tiên sinh dùng xe gì đâm ngã tôi?"

Phóng viên đó nói: "Xe đạp!"

Hiện trường lại cười ồ lên.

Trương Dương cũng cười, hắn đứng lên, đi vòng qua bục phát ngôn, bước lên trước hai bước: "Mọi người xem xem, tôi có giống một người mà xe đạp có thể đâm ngã được không?" Trương đại quan nhân khí lực cường tráng, Lương Đông Bình dáng người gầy yếu, hào hoa phong nhã, người có mắt đều có thể nhìn ra.

Tên phóng viên đó tiếp tục đặt câu hỏi: "Theo tôi được biết, lúc ấy khi anh bị đâm ngã có rất nhiều người nhìn thấy, hơn nữa có cảnh sát cùng đưa anh tới bệnh viện nhân dân khu Bạch Sa."

Trương Dương vẫn mỉm cười, có điều trong lòng đã hiểu ra rồi, tên phóng viên này có mười phần là do Lý Đồng Dục phái tới.

Trương Dương nói: "Còn có vấn đề gì nữa, anh cứ hỏi nốt đi!"

Tên phóng viên đó nói: "Lương tiên sinh, buổi chiều anh mới từ phân cục công an khu Bạch Sa đi ra, xin hỏi anh tới phân cục làm gì? Có phải bởi vì chuyện đâm chủ nhiệm Trương mà bị gọi tới hiệp trợ điều tra hay không, chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy? Nghe nói chủ nhiệm Trương bởi vì bị anh đâm trúng hạ thể, nên bị vô sinh, xin hỏi chuyện này có thật hay không!"

Lương Đông Bình không biết nên trả lời như thế nào, nhìn Trương Dương cầu giúp đỡ.

Trương đại quan nhân chỉ vào tên phóng viên đó, nói: "Bố mày mới vô sinh ấy!"

Tất cả mọi người đều ngây ra, thằng ôn này cũng quá khệnh khạng rồi, trước mặt nhiều phóng viên như vậy không ngờ dám chửi người ta, tên phóng viên đó bị mắng cho mặt đỏ bừng, không đợi hắn mở miệng phản kích. Trương Dương đã nói: "Anh là người của đơn vị nào? Ở trước mặt nhiều phóng viên như vậy, anh đây là công kích nhân thân của tôi, anh nói ai bị vô sinh? Anh mới bị vô sinh ấy!"

"Anh sao lại chửi người ta độc ác như vậy?"

Trương Dương nói: "Chửi anh à, tôi còn đánh anh nữa ấy, có loại phóng viên vô lương như anh ư? Tôi khỏe mạnh như vậy, bất kể sinh lý hay là tâm lý đều hết sức bình thường, anh không ngờ lại công kích tôi ác độc như vậy, tôi còn chưa kết hôn, anh biết nói ra những lời này, đối với tôi là sự thương tổn lớn cỡ nào không? Anh đây là công kích nhân thân, tôi phải kiện anh tội phỉ báng!"

"Tôi là... nghe nói như vậy.." Tên phóng viên đó bị khí thế của Trương đại quan nhân dọa cho rồi.

"Không biết sự thật thì đừng có đánh rắm theo người ta, mọi người đừng trách tôi ở đây mắng người, tôi là đàn ông đàn ang, hắn ở trước mặt nhiều phóng viên nói tôi vô sinh, các vị noi xem hắn có đáng ăn đòn không? Loại vấn đề này, anh sao không về nhà mà hỏi cha anh ý?"

Phóng viên đó bị Trương Dương mắng cho mặt đỏ bừng, hắn ho khan một tiếng, lại muốn hỏi tiếp.

Trương Dương nói: "Tôi xin khuyên các vị phóng viên đang ngồi đây, làm tin tức, đừng chỉ biết nghĩ làm thế nào để hấp dẫn ánh mắt của người khác, phải biết tôn trọng sự thật, tất cả đều phải lấy sự thật làm căn cứ, chuyện vu vơ thì đừng có nói linh tinh!"

Tối hôm đó trên đài truyền hình tỉnh phát một tiết mục đăc biệt "một bài báo khảo vấn lương tâm của phóng viên", tổng biên tập của nhật báo Đông Nam Lý Đồng Dục lẳng lặng ngồi trước TV, xem tin tức, khi y nghe xong bài phát biểu xin lỗi của Lương Đông Bình, cầm lấy điều khiển tắt ti-vi đi, Lương Đông Bình so với trong tưởng tượng của y thì còn yếu hèn hơn, dưới sự đe dọa của Trương Dương, hắn hoàn toàn từ bỏ sự kiên trì lúc trước, hiện tại đã hoàn toàn nghiêng về phía trận doanh của Trương Dương rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK