" Thay đổi chỉ trong nhất thời, nếu anh không quay đầu lại, cỏ hoang rất nhanh sẽ mọc đầy mảnh đất mà anh vừa cầy."
Tiết Thế Luân bật cười: "Cái hoang tàn không phải là đất, mà là trong đây của anh." Y chỉ vào ngực mình.
Tiêu Quốc Thành thở dài nói: "Hiện tại Bắc Cảng đang thần hồn nát thần tính, rất khó bảo trì tâm tính bình tĩnh."
Tiết Thế Luân nói: "Phương diện tâm thái anh vẫn luôn là sư phụ của tôi."
Tiêu Quốc Thành cười cười lắc đầu, y nói khẽ: "Anh gần đây có rất nhiều hành vi khiến tôi khó hiểu. Trước mặt mọi người kích thích Cố Doãn Tri, hiện tại lại muốn đốt bó lửa này về phía Bắc Cảng."
Tiết Thế Luân quay sang Tiêu Quốc Thành: "Anh cho rằng chuyện của Bắc Cảng có liên quan tới tôi."
Tiêu Quốc Thành nói: "Sự can đảm của anh trước giờ tôi luôn bội phục."
Tiết Thế Luân lắc đầu nói: "Anh nhầm rồi, chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, chuyện tự rước lấy họa tôi sẽ không làm."
Tiêu Quốc Thành nói: "Vậy là ai?"
Tiết Thế Luân nói: "Bất kể là ai cũng đều là kẻ địch của tôi!"
Tiêu Quốc Thành không nhịn được lại thở dài: "Thế Luân, đến loại tuổi này của chúng ta còn có cái gì mà không buông được, thôi đi!"
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Thật ra tôi đã sớm muốn từ bỏ rồi, chỉ anh cho rằng tôi không bỏ được thôi."
Ánh mắt hai người đồng thời hướng về phía bia mộ, Tiêu Quốc Thành nói: "Khi còn sống, nên có gắng ở bên cạnh người nhà."
Tiết Thế Luân nhắm mắt lại, trong thiên địa trừ bọn họ ra thì chỉ còn tiếng mưa rơi dồn dập, thật lâu sau hắn mới mở mắt ra, nói khẽ: "Gần đây có chuyện truyền rất thịnh, nghe nói con gái Kiều Chấn Lương không phải là thân sinh của hắn."
Tiêu Quốc Thành nói: "Lời đồn nhảm nhỉ thôi."
Tiết Thế Luân nói: "Nhưng tôi nghe nói chuyện này là thật."
Tiêu Quốc Thành nói: "Thế Luân. Anh muốn nói gì?"
Tiết Thế Luân nói: "Anh năm đó không phải..."
Trong mắt Tiêu Quốc Thành hiện lên một tia không vui: "Giữa tôi và cô ta rất thanh bạch."
Tiết Thế Luân nói: "Quốc Thành, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy cô ta và anh có những chỗ rất giống nhau."
Tiêu Quốc Thành nói: "Thật ra tôi cũng rất hy vọng có thể có một cô con gái." Nói xong y xoay người đi vào trong mưa gió.
Tháng sáu trong phạm vi lớn toàn quốc đổ mưa to, nhưng kỳ quái là Bắc Cảng gần biển lại thủy chung không mưa, trời chỉ âm u, rất nặng nề, khiến cho người ta cả thấy áp lực đến thở không nổi. Tổ công tác ở Bắc Cảng triển khai điều tra trong phạm vi lớn, hành động của bọn họ cũng trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cán bộ Bắc Cảng.
Cung Kì Vĩ lần này tới Đông Giang không hề mang về kết quả hài lòng, Hạng Thành đã đoán trước được việc này, tất nhiên không thiếu được vài câu nói móc, nhưng trong lòng Hạng Thành cũng hiểu rõ đơn giản là biểu đạt một chút buồn bực thôi. Hạng Thành vô cùng không hài lòng với hiện trạng trước mắt của Bắc Cảng, nhưng y tin sẽ không cứ tiếp tục như vậy mãi, tổ công tác không thể thủy chung duy trì nhiệt tình như vậy, tỉnh lý cũng không thể thủy chung gây áp lực như vậy, chỉ cần bọn họ không thể trong thời gian ngắn có tiến triển, tỉnh lý sẽ mất kiên nhẫn, thậm chí sẽ rút tổ công tác về.
Hạng Thành không đoán sai, tổ công tác trong nửa tháng điều tra ở Bắc Cảng không hề có được tiến triển quá lớn, đủ loại dấu hiệu cho thấy bọn họ đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh do Ngụy Long Hưng cầm đầu cũng cảm thấy rõ ràng tình tự đối kháng đến từ phía Bắc Cảng, bọn họ đến khẳng định đã xúc phạm tới lợi ích chính trị của cán bộ Bắc Cảng, bị chống đối cũng là đương nhiên. Khiến Ngụy Long Hưng buồn bực là, công tác điều tra ở Bắc Cảng so với trong mong muốn của hắn thì còn khó có thể triển khai hơn. Cái này cũng không thể quy kết cho cán bộ Bắc Cảng không phối hợp, bất kể bọn họ cố gắng như thế nào, tư liệu mà bọn họ tìm được cũng chỉ có thể dùng từ ít tới đáng thương để hình dung.
Ngụy Long Hưng lần này tới gặp Hạng Thành là để chào từ biệt, thật ra với cấp bậc của Ngụy Long Hưng, không cần thiết phải báo gì với Hạng Thành, nhưng hắn vẫn đặc biệt tới một chuyến, có nghĩa là tổ công tác của bọn họ đã kết thúc thẩm tra sơ đối với Bắc Cảng, cũng tuyên cáo bọn họ lần này vô công mà về.
Biểu hiện của Hạng Thành vẫn khiêm tốn có lễ, mặc dù hắn không có bao nhiêu thiện cảm với Ngụy Long Hưng, nhưng cấp bậc của người ta bày ra đó, mặc dù không thể trở thành bằng hữu với người như vậy, nhưng y cũng không muốn có thêm kẻ địch như vậy. Hạng Thành mời Ngụy Long Hưng vào trong phòng ngồi, mỉm cười nói: "Ngụy thính trưởng hôm nay tới đây là muốn tìm hiểu tình huống gì?"
Ngụy Long Hưng nói: "Tôi lần này đến không phải vì tìm hiểu tình huống."
"Ồ?" Hạng Thành ra vẻ ngạc nhiên.
Ngụy Long Hưng nói: "Thông qua điều tra trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã bước đầu tìm hiểu được một số tình huống, đã tới lúc về báo cáo với lãnh đạo rồi."
Hạng Thành thầm cười lạnh trong lòng, tìm hiểu bước đầu ư? Tìm hiểu tìm hiểu được gì? Đơn giản là tự dát vàng lên mặt mình, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ngụy thính vất vả rồi."
Ngụy Long Hưng nói: "Không có gì mà vất vả cả, mọi người đều là vì công tác, trong khoảng thời gian này chúng tôi đã quấy rầy Bắc Cảng, cũng tạo thành không ít ảnh hưởng đối với công tác của các anh, mong rằng mọi người bao dung nhiều hơn."
Hạng Thành nói: "Ngụy thính, mục đích của mọi người đều là giống nhau, đều là vì muốn Bắc Cảng trở nên tốt hơn, ngài nói như vậy thì quá khách khí rồi. Thính trưởng Lưu lần này phát sinh sự cố, chúng tôi cũng vô cùng bất ngờ, chúng tôi vô cùng chú ý, hy vọng có thể tìm được kẻ đầu sỏ đằng sau, sớm ngày đưa hắn ra trước pháp luật, lúc ban đầu tôi đã nói, chỉ cần có thể, Bắc Cảng chúng tôi sẽ cung cấp sự giúp đỡ với hạn độ lớn nhất cho tổ công tác, Ngụy thính vẫn hài lòng với sự phối hợp của chúng tôi chứ?"
Những lời này của Hạng Thành hỏi không mềm không cứng, Ngụy Long Hưng gật đầu nói: "Hài lòng, hài lòng!"
Hạng Thành nói: "Ngụy thính, có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi, cũng không biết có hợp quy củ hay không?"
Ngụy Long Hưng nói: "Anh nói đi."
" Vì sao địa điểm thính gặp chuyện không may là ở Giang Thành Xuân Dương, nhưng mục tiêu điều tra trọng điểm của tổ công tác lại tập trung ở Bắc Cảng?"
Ngụy Long Hưng nói: "Đây là vì Lưu thính tối hôm đó là từ Bắc Cảng rời khỏi, cho nên mới coi Bắc Cảng là một trong những mục tiêu điều tra trọng điểm."
Hạng Thành cười nói: "Ngụy thính trưởng, tôi hỏi như vậy cũng liền bất mãn đối với tổ công tác, tôi chỉ là muốn nói cái nhìn cá nhân thôi, theo tôi được biết, tối hôm đó thính là từ Bắc Cảng tới Kinh Sơn, dựa theo duy bình thường thì hình như là Bắc Cảng có người bất mãn với công tác của Lưu thính, cho nên lựa chọn xuống tay trên đường, nhưng từ phương diện khác mà nói, có phải có người không muốn để Lưu thính tới Kinh Sơn hay không? À, đúng rồi, Lưu thính hiện tại chắc đã tỉnh lại, buổi tối ngày hôm đó, cô ta đội mưa lớn suốt đêm đến Kinh Sơn, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng? Cô ta tới Kinh Sơn rốt cuộc là để làm gì?"
Hai hàng lông mày của Ngụy Long Hưng nhíu chặt lại, hắn nghe ra, Hạng Thành rõ ràng đang trào phúng nửa tháng điều tra của mình là vô ích, Hạng Thành đang chỉ ra, sự điều tra của tổ công tác ngay từ đầu đã chọn sai phương hướng.
Ngụy Long Hưng nói: "Điều tra là một quá trình trường kỳ, phải đi bước một, có một số việc chúng tôi đã nắm giữ được, nhưng cũng không thích hợp công bố." Đó là một câu trả lời không rõ ràng và cực kỳ yếu ớt, Ngụy Long Hưng tất nhiên không có hứng thú ở lại đây tiếp, đứng dậy bỏ đi.
Khi Ngụy Long Hưng ra khỏi cửa thì cửa gặp bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương, Trần Cương nhìn thấy Ngụy Long Hưng, nhiệt tình chào: "Ngụy thính, ngài cũng ở đây à!"
Ngụy Long Hưng thản nhiên gật đầu, không nói nhiều mà đi ngay.
Trần Cương tiến vào trong phòng Hạng Thành, nhìn thấy sự u ám bao phủ nhiều ngày trên mặt Hạng Thành đã tan đi, Trần Cương cười nói: "Bí thư Hạng, tổ công tác đi rồi!"
Hạng Thành khinh thường nói: "Sớm muộn gì cũng phải đo thôi, không thể ở Bắc Cảng cả đời được."
Trần Cương nói: "Tra tới tra lui, vẫn chỉ là làm cho có, không thấy thấy bọn họ tra ra được thứ gì có tính thực chất cả."
Hạng Thành tức giận nói: "Người ta điều tra ra vấn đề liệu có nói với anh không?"
Trần Cương lúng túng nói: "Tôi nói chính là tỉnh lý lần này phái tổ công tác xuống là không thỏa đáng, rõ ràng là không tín nhiệm đối với chúng ta."
Hạng Thành nói: "Thính Công an không phải còn có tổ chuyên án tiếp tục điều tra ư, đừng tưởng rằng chuyện này như vậy là xong."
Trần Cương nói: "Tra thì cứ tra! Thính trưởng Lưu xảy ra chuyện ở Xuân Dương, bọn họ không tới địa phương đó mà tra, lại đến chỗ chúng ta, làm cái gì vậy? Dựa theo lô-gic của họ, thính trưởng Lưu là từ Đông Giang mà tới, vì sao không tra ở Đông Giang?"
Hạng Thành phát hiện Trần Cương rõ ràng đã khôi phục sinh khí, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Cương: "Lão trần, không cần tôi nhắc nhở anh Lưu thính lúc trước từ Đông Giang tới đây là để điều tra vấn đề gì chứ?"
Mặt Trần Cương nóng lên: "Đó đều là người khác phỉ báng tôi."
Hạng Thành nói: "Người sống trên đời chỉ mong được có mặt mũi, muốn người khác nể mặt thì mình trước tiên phải cần mặt đã."
Trần Cương mặt đỏ tới tận mang tai: "Ặc..."