Lưu Diễm Hồng ngay lập tức hiểu ra. Cố Doãn Tri nhắc đi nhắc lại việc xung đột của người hâm mộ bóng đá, không phải là một việc ngẫu nhiên, bí thư tỉnh ủy rõ ràng rất khó chịu đối với áp lực và sự tra hỏi từ bên Vân An, chất lượng công trình đương nhiên có vấn đề, nhưng vì một lượng lớn người hâm mộ đổ lên khán đài, vượt quá sức chứa của khán đài, nên mới dẫn đến việc khán đài bị sập. Cố Doãn Tri không phải là muốn từ chối trách nhiệm, ông ta muốn chứng minh rằng, trách nhiệm không chỉ hoàn toàn nằm về phía Bình Hải, bên Vân An cũng tồn tại một số trách nhiệm nhất định.
Trương Dương cũng đã hiểu ra, bí thư Cố không muốn con mắt công chúng cứ kè kè trên người Bình Hải, ý của ông ấy là muốn mượn việc người hâm mộ đá bóng làm loạn kìm hãm bên Vân An, Trương Dương ngầm thán phục sự cao minh của Cố Doãn Tri.
Cố Doãn Tri làm như vậy không phải là vì muốn rũ bỏ trách nhiệm của mình, ông ta muốn trong lúc tất cả mọi người đang chỉ trích về lãnh đạo Bình Hải, phân tán sự chú ý của mọi người, để cho bản thân ông, để cho tầng lớp lãnh đạo ở Bình Hải được thở phào một chút. Cũng là để cho lãnh đạo tỉnh Vân An hiểu rằng, tạo nên hậu quả của việc lần này không chỉ là nguyên nhân đơn giản từ một phía nào cả, mà mọi người cần phải tìm nguyên nhân trên chính bản thân mình. Và ông hi vọng thông qua lần này, có thể làm cho bên Vân An bình tĩnh lại, dựa trên nguyên tắc thực tế và hiểu lẫn nhau để giải quyết vấn đề lần này.
Lưu Diễm Hồng nói: “Câu lạc bộ Thái Hồng tạm thời chưa rời đi, tối nay họ sẽ đến hiện trường sân vận động, cử hành một nghi lễ viếng cùng với những người hâm mộ bóng đá tỉnh Vân An, tôi nghĩ rằng, những lãnh đạo trước đó đến xử lí chuyện này cũng sẽ tham gia.”
Cố Doãn Tri lạnh lùng nói: “Làm bừa, lúc này mà còn tổ chức lễ truy điệu, chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi!” Ánh mắt của ông hướng vào Trương Dương: “Trương Dương, kỉ ủy xem trọng cậu như vậy, cậu phải biểu hiện cho tốt vào, điều tra triệt để việc này, làm cho tất cả sự việc đều rõ ràng!”
Trương Dương gật đầu: “Ông yên tâm đi, bí thư Cố!” Hắn lại nghĩ đến một việc, hỏi: “Bí thư Cố, tôi nghi ngờ trận đấu này có vấn đề, nếu như điều tra đề cập đến câu lạc bộ Thái Hồng, thì có cần phải thông báo với bên tỉnh Vân An một tiếng không!” Tên này cố ý nói như vậy, trước đó hắn đã biết được tổng giám đốc của câu lạc bộ Thái Hồng là Triệu Quốc Lương, là cháu ngoại của phó tổng giám đốc tiền nhiệm Giang Đạt Dương, cha của gã là Triệu Vĩ Phú, là người nắm quyền những doanh nghiệp sắt thép trong nước, cán bộ cấp phó tỉnh, tiểu tử này rất có thế lực, nếu như một mình hắn đi điều tra, thì nhất định phải điều tra đến gã đó, Trương Dương cần phải làm rõ thái độ của Cố Doãn Tri, nói một cách khác, hắn muốn làm rõ xem Cố Doãn Tri có ủng hộ hắn hay không.
Cố Doãn Tri nói: “Tôi đã nói với hai người từ lâu, dù là có ảnh hưởng đến ai, đến việc gì, dù là người đó có thân phận như thế nào, đều phải điều tra đến cùng! Mọi người hãy yên tâm mạnh dạn đi thực hiện nhiệm vụ của mình. Nếu như xảy ra bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.”
Trương Dương và Lưu Diễm Hồng đều đợi câu nói này của ông ta, Trương Dương cười nói: “Tôi hiểu rồi!”
Hai người bước ra khỏi phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy, Lưu Diễm Hồng giơ ngón tay cái về phía Trương Dương.
Trương Dương cười nói: “Chị đừng khen tôi, tôi rất dễ phổng mũi đấy!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Giờ tôi ngay lập tức liên lạc với Tề Ba, bảo anh ta gọi hết tất cả các trọng tài trong trận đấu đến!”
Trương Dương gật đầu nói: “Đây mới là trọng điểm, đám đó tất cả đều có vấn đề hết, nhất định vậy!”
Công suất làm việc của Tề Ba rất cao, đương nhiên trước đó họ đã phụ trách giám sát trọng điểm những trọng tài tham gia vào trận đấu lần đó, Lưu Diễm Hồng vừa ra lệnh, ngay lập tức đã bắt đầu thu lưới.
Người trọng tài chính của trận đấu lần đó là Chu Nghị, rất có địa vị trong giới trọng tài trong nước, là trọng tài cấp quốc tế, ông ta tỏ ra kháng cự và phản cảm mạnh mẽ đối với việc tổ điều tra tìm ông ta, ông ta nói: “Các người gọi tôi đến để làm gì? Tôi chỉ là một người trọng tài, tôi có liên quan gì đến vấn đề đổ sập của sân vận động chứ? Các người bảo tôi đến đây có ý gì?”
Lưu Diễm Hồng và Trương Dương quay sang nhìn nhau, cô ta ngụ ý Trương Dương hỏi, Trương Dương nói: “Chu Nghị, ông là trọng tài cấp quốc tế? Trọng tài số một trong nước?”
Chu Nghị nhìn tên tiểu tử mặt búng ra sữa này, trừng mắt nói: “Đúng thế! Đó là sự thể hiện khả năng làm trọng tài của tôi, đó là danh dự mà quần chúng cho tôi!”
Trương Dương cười một cách gian manh nói: “Tôi thấy trình độ của ông cũng chẳng ra làm sao mà!”
“Trình độ tôi thế nào chẳng đến lân cậu nói, chúng tôi có cơ cấu đánh giá riêng! Tôi chẳng nói được gì với loại ngoại đạo như cậu cả, nói cậu cũng không hiểu!”
Trương Dương đập lên bàn “Rầm!” một tiếng, tức giận nói: “Chu Nghị, ông có thái độ gì vậy? Ông ăn nói tử tế vào cho tôi! Tử tế vào!”
Chu Nghị giật thót mình, ngay lập tức trấn tĩnh lại: “Cậu đừng có mà nổi cáu với tôi, cậu tưởng rằng như thế là tôi sợ rồi à? Tôi là trọng tài cấp quốc tế, tôi đã gặp nhiều chuyện hơn thế này nhiểu, tôi không phạm pháp, cậu không có tư cách gì hỏi tôi!”
“Là một trọng tài thì ghê gớm lắm à? Tôi nói cho ông biết, Chu Nghị, với cái cấp độ của ông ấy mà, chẳng đủ tư cách để được nhận những câu hỏi của kỉ ủy tỉnh, ông có biết tại sao lại gọi ông lên đây không? Vì hậu quả của việc này quá nghiêm trọng, nếu không có vấn đề gì tôi gọi ông lên đây làm gì? Ông đáng được gọi à?”
Lưu Diễm Hồng chau chau mày, tiểu tử này nói năng thậm đậm chất giang hồ, nhưng với loại người nhu Chu Nghị, thật sự không cần phải khách khí.
Trương Dương ngụ ý người ghi chép bật băng, trên màn hình là lần đầu tiên Chu Nghị bắt lỗi trong trận đấu hôm đó.
Chu Nghị nhìn lên màn hình ti vi, biểu cảm vẫn vậy.
Trương Dương đầy khích bác: “Giờ đây với con mắt nhìn chuyên nghiệp của ông, ông lấy cái trình độ trọng tài quốc tế ra để bảo với tôi xem, Penalty này có đáng phạt hay không?”
Chu Nghị nói: “Phạt sai rồi, nhưng trọng tài trên sân bóng khác với những khi ở dưới, lúc đó tình hình chỉ là một tích tắc, tôi không thể nào nhìn thấy từng góc độ của sân đấu, dù là người trọng tài ưu tú nhất thế giới này cũng không thể đảm bảo rằng trong suốt cuộc đời ông ta không hề phạm một sai lầm nào, tôi thừa nhận đây là lần bắt sai!”
Trương Dương cười lạnh một tiếng, ngụ ý tiếp tục phát, số 9 của đội Thất Tinh bị đối phương kéo ngã trên sân, nhưng Chu Nghị coi như không nghe không thấy, không những không phạt penalty, mà còn cho số 9 một thẻ vàng.
Trương Dương nói: “Thế thì lần phạt này là thế nào đây?”
Chu Nghị nói: “Tôi nhận thấy lần phạt này không hề có chút sai lầm nào cả, trong cuốn băng chỉ có thể phản ánh một góc độ, mà không thể nào bao quát được hết tình hình trên sân. Lúc đó số 9 đã có động tác đẩy người, mặc dù rất kín, nhưng anh ta đã phạm lỗi trước.”
Trương Dương phát hiện tên Chu Nghị này không chỉ giảo hoạt ở mức bình thường, hắn gật đầu, tiếp tục phát băng, phát lại cảnh vừa nãy từ những góc độ khác nhau, không hề có chứng cứ chứng minh số 8 có động tay động chân, góc nào cũng chứng minh rằng đội Thái Hồng phạm quy. Trương Dương nói: “Sao tôi không thể nhìn ra được số 9 có chỗ nào phạm quy nhỉ?”
“Cậu không phải là người chuyên nghiệp, cậu không hiểu!”
Trương Dương cười nói: “Tôi thật sự không phải là người chuyên nghiệp, nhưng vì chuyện này, tôi đã đi hỏi không ít những người chuyên nghiệp, họ đều nhất trí rằng, hai lần phán quyết của ông, đều là sai lầm cả! Chính vì sự phán quyết sai lầm của ông, nên làm cho trận đấu này đã có kết quả như vậy!”
Chu Nghị nói: “Tôi là một trọng tài cấp quốc tế, điều đó không sai, nhưng tôi cũng là người, người cũng có lúc phải phạm sai lầm, cũng có lúc phải có sai sót.”
Trương Dương tức giận nói: “Chu Nghị, ông cảm thấy ông là người, vậy thì ông hãy nói thật bằng lương tâm của chính ông, nếu như không phải vì hai lần thổi còi sai đó của ông, thì tâm trạng của các cầu thủ làm sao có thể không khống chế được như vậy? Làm sao có thể ảnh hưởng đến người hâm mộ bóng đá, làm sao có thể dẫn đến vụ lộn xộn trong khán đài, chính vì sự lộn xộn đó, mới dẫn đến việc khán đài bị đổ, 31 con người, đang sống sờ sờ là vậy, mà giờ đã chết! Tận mắt ông nhìn thấy khung cảnh bi hoàng đó, chẳng lẽ ông không cảm thấy cắn rứt ư?”
Trương Dương trong lòng nói, cười cái con khỉ! Hắn đứng dậy trỏ vào mũi Chu Nghị nói: “Giờ đây bên câu lạc bộ Thất Tinh đang trách ông thổi còi sai, ông nghĩ thế nào?”
“Tôi không thấy hối hận gì!”
Chu Nghị run lên, nhưng ông ta vẫn cứng đầu nói: “Tôi chỉ là một trọng tài, nhiệm vụ của tôi chỉ là thổi phạt trên sân đấu, chứ không phải là khống chế cảm xúc của quần chúng!”
Trương Dương tức giận nói: “Với câu nói này của ông, đã tự tước đi tư cách trọng tài cấp quốc tế của mình rồi, sự hỗn loạn ngoài trận đấu, hoàn toàn là vì sự mất khống chế cục diện trận đấu, giờ đây ông lại nói như vậy, ông còn nhân tính hay không?”
Chu Nghị nói: “Cậu có ý gì? Muốn đổ trách nhiệm sập khán đài lên đầu tôi à? Nực cười! Thật là nực cười!”
Trương Dương trong lòng nói, cười cái con khỉ! Hắn đứng dậy trỏ vào mũi Chu Nghị nói: “Giờ đây bên câu lạc bộ Thất Tinh đang trách ông thổi còi sai, ông nghĩ thế nào?”
“Tôi không thấy hối hận gì!”
“Được, tôi tạm tin ông không hối hận gì! Chu Nghị, lương mỗi tháng của ông là bao nhiêu, thu nhập thổi phạt trận đấu của ông là bao nhiêu, ông dựa vào con số lớn nhất của ông rồi nói với tôi, cho tôi một số liệu cả năm!”
Chu Nghị nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, không có lí gì phải nói rõ với cậu!”
Trương Dương thầm chửi, tên này thật là vừa cứng vừa thối tha, nếu không cho hắn biết mùi, thì tên này sẽ không biết thật thà là gì. Trương Dương vất ra một tập tài liệu: “Theo điều tra của chúng tôi, ông có hai căn nhà ba phòng một phòng khách ở Bắc Kinh, ông còn có ba căn nhà khác ở quê ông là Quảng Châu, con trai của ông đá bóng ở một trường bóng đá Hà Lan, chỉ những tài sản này của ông thôi đã vượt quá 3000000. Ông có thể giải thích cho tôi rằng, tại sao có thể làm được những điều đó chỉ với tiền lương của ông?”
Chu Nghị nói: “Mặc dù tiền lương của tôi không cao, nhưng vợ tôi đều làm kinh doanh từ trước đến giờ…”
Trương Dương ngắt lời ông ta không do dự: “Cửa tiệm đồ dùng thể thao Tân Quang, tất cả những ghi chép về việc kinh doanh từ lúc mở cửa hàng đến nay đều ở đây, trong ba năm này, cửa hàng đó rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền, ông biết rất rõ!”
Chu Nghị nói: “Tôi đã mua không ít cổ phiếu!”
Trương Dương đã chẳng còn hứng thú nói thêm với y nữa: “Chu Nghị, trước mặt ông chỉ còn một con đường, nói cho rõ ràng chân tướng đằng sau trận đấu ấy là gì? Thời gian của chúng ta đều rất quý giá, tốt nhất là ông đừng để chúng tôi mất nhẫn nại với ông!”
Chu Nghị là một tên điển hình chưa nhìn thấy quan tài chưa rơi lệ, y vẫn bình tĩnh nói: “Tôi xứng đáng với lương tâm của mình, tôi là một người có giáo dục có đạo đức, tôi không làm trái với tinh thần công bằng của tôi!”
Trương Dương gật đầu nói: “Chu Nghị, tôi thay mặt tổ điều tra thông báo cho ông một việc này, trước khi vụ việc đổ sập sân vận động hoàn toàn được điều tra ra, ông không được rời khỏi Đông Giang!”
“Các người dựa vào đâu mà tước quyền tự do của tôi?”
Trương Dương nói: “Chẳng phải ông đã nói mình không có bất cứ vấn đề nào sao? Tôi thật sự hi vọng ông trong sạch như chính những gì ông nói, nhưng tôi cảnh cáo ông, nếu chỉ cần trên người ông có chút nhơ bẩn, chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra!”
Chu Nghị nhìn Trương Dương, ánh mắt của y lộ ra sự sợ hãi không thể khống chế được: “Tại sao cậu lại đối với tôi như vậy?”
Trương Dương nói: “Bởi vì, tôi cần phải làm cho rõ cái chết của 31 mạng người, tôi cần phải để cho tất cả những người có tội phải chịu trách nhiệm của chính họ!”
Tám giờ tối, trên bãi cỏ phía nam sân vận động Đông Giang, toàn thể cầu thủ của câu lạc bộ Thái Hồng, và cả huấn luyện viene, các quan viên câu lạc bộ đều ở đó cả, họ đốt cháy 31 ngọn nến, thầm nguyện cầu cho 31 người đã chết.
Hơn 500 người hâm mộ bóng đá chưa rời khỏi Đông Giang cũng đã đến đó, những người biết tin tìm đến còn có công nhân viên chức của phòng làm việc doanh nghiệp Vân An đóng ở Đông Giang, ở đó có đến hơn 1000 người, trong đó có một bộ phận là người nhà của người đã mất, họ đốt tiền giấy ở hiện trường, khóc rất thương tâm.
Nghi lễ truy điệu đang tiến hành, phó tỉnh trưởng tỉnh Vân An Hồng Vĩ Cơ dẫn những người làm việc của chính phủ tỉnh đến hiện trường, ông ta đặt hoa tươi lên trước ảnh người chết, và cung kính trước lễ truy điệu.
Người nhà người chết thấy phó tỉnh trưởng đến đó, ai nấy đều vây đến, họ khóc lóc nói: “Tỉnh trưởng Hồng, ông phải làm rõ việc này vì chúng tôi! Người nhà chúng tôi chết thảm quá!”
Vành mắt Hồng Vĩ Cơ đã hơi đỏ, hai tay ông ta úp xuống ngụ ý bảo đám người hãy cố gắng khống chế cảm xúc, nói đầy tình cảm: “Chào mọi người, tôi là phó tỉnh trưởng tỉnh Vân An Hồng Vĩ Cơ, hôm nay tôi đến đây, là để tham gia vào lễ truy điệu tưởng nhớ những người đã ra đi, tôi rất buồn vì điều đó…” Ông ta dừng một lúc, cố lấy giọng buồn thương: “31 sinh mạng, 25 người đồng bào của tỉnh Vân An, đã ra đi mãi mãi, trong bệnh viện vẫn đang nằm 113 người bị thương, gây nên sự đau khổ và bất hạnh cho không biết bao gia đình.”
Giờ đây hiện trường vang lên tiếng thút thít.
Hồng Vĩ Cơ nói: “Tôi biết, hôm nay, trong những người đến đây, có không ít đều là người nhà của những người đã mất hoặc còn bị thương, tôi hiểu được những xúc cảm của mọi người trong lúc này, tôi, bây giờ, dám đứng ra để bảo đảm với mọi người, nhất định phải điều tra rõ ràng sự việc này trong thời gian ngắn nhất, sẽ đốc thúc người quản lí Bình Hải đưa ra những người chịu trách nhiệm liên qua, để làm rõ ràng cái chết của những người đã mất, để làm yên lòng 80000000 người dân của huyện Vân An!”
Lời nói của Hồng Vĩ Cơ vừa xong, đã có một người đại diện cho đám đông bước ra, ông ta là đại diện của những người đã mất và bị thương đứng lên để đưa ra yêu cầu, ông ta xúc động nói: “Tỉnh trưởng Hồng, tôi đại diện cho người nhà của những người đã chết và bị thương đưa ra một vài vấn đề, chúng tôi biết rằng sân vận động Đông Giang vừa được trùng tu không lâu, bên công trình đã thông qua những kiếm sát ngặt nghèo của các cơ quan đơn vị quốc gia, mới được thông qua nghiệm thu, nhưng tại sao lại xuất hiện tình trạng sập đổ? Giờ đây sự cố đã phát sinh gần 30 tiếng đồng hồ, dù là Bình Hải hay Đông Giang, đều không cho chúng tôi một lời nói chính xác, ngoài việc xin lỗi là đáng tiếc, họ có ý gì vậy chứ? Có phải là muốn kéo dài vô thời hạn hay không? Còn nữa, những người đã chết và bị thương hầu như đều là người của tỉnh Vân An chúng ta, theo sự hiểu biết của tôi, đa số vé của khán đài tây đều bán cho những người hâm mộ bóng đá Vân An, sân vận động lớn như vậy, tại sao họ lại để lại cho chúng ta vị trí xấu nhất cơ chứ? Cũng là người hâm mộ bóng đá, tại sao lại phân biệt đối xử vậy?” Những điều kháng nghị này của ông ta nhiều chỗ có lí, cũng có chỗ không có lí, nhưng là một người trong số người nhà của người đã mất và bị thương, bất cứ một việc gì có thể nghĩ đến cũng có thể trở thành lí do cả, họ cảm nhận được mình bị tổn thương, họ cảm nhận được sự bất hạnh, khổ nhục, họ muốn đòi một sự công bằng.
Hồng Vĩ Cơ nói: “Mọi người hãy yên tâm, là lãnh đạo của tỉnh Vân An, tôi sẽ hết sức làm tròn trách nhiệm của một vị quan phụ mẫu, sẽ tìm lại tiếng nói công bằng cho mọi người!”
Lưu Diễm Hồng, Tề Ba, Trương Dương đứng trong đám đông nhìn từng cử động của Hồng Vĩ Cơ, Trương Dương nói: “Lão Hồng thật là biết cách làm người, lúc này lộ diện, vừa vặn trở thành một thời cơ tôn vinh mình lên, xem ra sau khi rời khỏi Giang Thành, ông ta đã ngộ ra tính quan trọng của việc đi theo con đường quần chúng.”
Lưu Diễm Hồng và Tề Ba đều nghe được ý khinh bỉ trong câu nói này của Trương Dương, Lưu Diễm Hồng cười nói: “Có vài điều cần phải nói, không thể nào chỉ trách được!”
Trương Dương nói: “Hồng Vĩ Cơ giao cho mọi người đối phó rồi, tôi đi tìm tiểu quỷ để thi đấu!”
Lưu Diễm Hồng ngớ người, nhưng lại nhìn thấy Trương Dương đã đi về phía Triệu Quốc Lương trong đám người.
Triệu Quốc Lương đang đặt một bó hoa bách hợp trước ảnh của người đã mất, rất cung kính khom lưng. Gã cảm giác có ai đó đến bên, quay lại nhìn, thì thấy Trương Dương cũng đang khom mình rất cung kính, và đặt bó hoa trong tay lên trên trước ảnh.
Triệu Quốc Lương chau chau mày, buổi tối hôm nay câu lạc bộ tổ chức lễ truy điệu, những người đến tham gia đều là người hâm mộ tỉnh Vân An và lãnh đạo tỉnh Vân An. Trương Dương là người bên Bình Hải, anh ta đến để làm gì?”
Trương Dương nói: “Triệu tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với ông một chút!”
Triệu Quốc Lương lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng, cũng không có thời gian!”
Trương Dương nheo mắt nhìn Triệu Quốc Lương, tiểu tử này kiêu ngạo đến mức làm người ga phản cảm, Trương Dương nói: “Tôi quên mất không giới thiệu bản thân, giờ đây tôi là thành viên trong tổ điều tra sự việc sập đổ sân vận động Đông Giang 417, đang điều tra toàn diện sự việc này, hi vọng anh có thể hợp tác với chúng tôi!”
Triệu Quốc Lương nói: “Những điều các người cần không phải là điều tra, mà là một lời giải thích, là cần phải có một lời giải thích thấu đáo với câu lạc bộ chúng tôi, phải có một lời giải thích với những người hâm mộ tỉnh Vân An, có một lời giải thích với mấy nghìn vạn nhân dân tỉnh Vân An.”
Trương Dương nói: “Những lời lẽ hoành tráng đó ai chẳng biết nói, những người gặp nạn không chỉ là những người hâm mộ của tỉnh Vân An, những người chết và bị thương đó còn có người của Bình Hải, những trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không chối từ, nhưng những trách nhiệm thuộc về câu lạc bộ các anh, cũng không được phép rũ bỏ nó!”
Triệu Quốc Lương lạnh mặt: “Anh có ý gì?”
Trương Dương nói: “Chúng tôi nghi ngờ trong trận đấu này có nhân tố không công bằng, giờ đây mời anh hợp tác điều tra cùng chúng tôi, Triệu tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể phối hợp hoàn thành công tác với chúng tôi, chứ không phải là làm mọi việc rối hơn lên, bắt chúng tôi phải áp dụng những biện pháp mạnh!”
Triệu Quốc Lương lạnh lùng nói: “Biện pháp mạnh? Tôi thật sự muốn xem xem, các người sẽ sử dụng những biện pháp mạnh nào đấy!” Hai người bên cạnh gã cùng đi đến, ánh mắt trừng trừng nhìn Trương Dương,
Trương Dương rất trấn tĩnh, cười hì hì vỗ vỗ vào vai Triệu Quốc Lương, mặc dù chỉ là một cái vỗ nhẹ, nhưng lại làm cho Triệu Quốc Lương cảm thấy dường như xương vai gã đều bị dập nát vậy, gã đau đến độ tím tái mặt mày, không nói nổi câu gì, Trương Dương mỉm cười nói: “Triệu tiên sinh đồng ý không?”
Triệu Quốc Lương không còn cách nào, đành phải gật đầu.
Trương Dương ôm lấy vai Triệu Quốc Lương, như một đôi bạn thân thiết lâu năm không gặp vậy.
Đến trước chiếc xe Jeep của mình, Trương Dương mới bỏ Triệu Quốc Lương ra, Triệu Quốc Lương như trút được gánh nặng, gã bóp bóp chỗ vai đau, chỉ vào mũi Trương Dương tức giận nói: “Trương Dương, anh nhớ lấy cho tôi, anh đã làm tổn hại đến cơ thể tôi, tôi sẽ đi tố cáo anh!”
Trương Dương cười lạnh lùng đáp: “Anh đừng có dọa tôi, tôi tìm anh nói chuyện, là giữ thể diện cho anh, còn anh có cần thể diện hay không chẳng có nghĩa lí gì với tôi hết, nhưng có vài lời tôi muốn nói rõ với anh, nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc sập đổ sân vận động lần này, là người hâm mộ hỗn loạn, mà người hâm mộ phát sinh xung đột, toàn bộ là do trận đấu này còn tồn tại quá nhiều nhân tố bất bình. Tổ điều tra chúng tôi đã thông qua tìm kiếm chứng cứ và nhận định rằng trọng tài chính Chu Nghị đã cố tình bắt lỗi, hơn nữa chúng tôi đã phát hiện ra rằng Chu Nghị có một lượng lớn tài sản không rõ nguồn gốc, việc này chúng tôi đang nghiên cứu thêm, nếu như nhận định được rằng, Chu Nghị có hành vi gian lận trong trận đấu này, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của ông ta!”
Triệu Quốc Lương nói: “Anh nói với tôi những điều đó làm gì? Tôi không quen với Chu Nghị, mấy câu này của anh phải nói với ông ta mới đúng!” Ngay sau đó gã nói: “Có phải là anh đang nghi ngờ, tôi đã ảnh hưởng đến sự thổi phạt của Chu Nghị? Tôi cảnh cáo anh, không có bằng chứng thì tốt nhất anh không nên nói bừa, nếu không tôi sẽ tố cáo anh đổ oan cho tôi!”
Trương Dương nói: “Triệu tiên sinh rất mẫn cảm, thật ra anh không cần kích động đến vậy, người ta nói cây ngay không sợ chết đứng, những việc không có liên quan đến anh chắc chắn sẽ không tìm đến anh!”
Triệu Quốc Lương nói: “Trương Dương, anh muốn làm gì tôi biết, giương đông kích tây, không ngờ trên thương trường chúng tôi thường làm vậy,mà giờ trên chính trị anh cũng làm như thế này! Muốn chuyển dịch ánh mắt công chúng, làm cho người dân không chú ý đến việc sập đổ của sân vận động nữa, ha ha, thật là nực cười! Chỉ cần là người có chút đầu óc, đều biết rằng nguyên nhân thật sự tạo nên nhiều người chết như vậy là gì? Chất lượng công trình sân vận động mới là nguyên nhân chính, nhà xây dựng mới là người mưu sát nhiều cầu thủ và người hâm mộ đến vậy, sự việc đã xảy ra rồi, Bình Hải các anh không đối mặt với nó, mà lại muốn đùn đẩy trách nhiệm, tôi muốn hỏi rằng, các anh còn lương tri không?”
Trương Dương nói: “Triệu tiên sinh, lương tri tồn tại trong lòng mỗi con người, chứ không phải là dùng miệng để nói ra!”
Triệu Quốc Lương gật đầu nói: “Anh có thành kiến với tôi!”
Trương Dương mỉm cười nói: “Anh nghĩ nhiều quá. Trong mắt tôi, dù là thân phận và địa vị thế nào đều có quyền bình đẳng như nhau cả!”
Hồng Vĩ Cơ và Lưu Diễm Hồng không phải là lần đầu biết nhau, có điều trước đó ông ta là bí thư thị ủy thành phố Giang Thành, còn giờ đây ông ta đã làm đến phó tỉnh trưởng tỉnh Vân An, lúc đó mục đích Lưu Diễm Hồng tìm đến ông ta là để kiểm tra ông ta, còn giờ đây Hồng Vĩ Cơ đã thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn rồi. Hoàn cảnh con người đã khác, tâm tình cũng tự nhiên thay đổi.
Hồng Vĩ Cơ đã trải qua những việc quá khứ, rất điềm tĩnh khoan dung: “bí thư Lưu, không ngờ cô cũng đến tham dự lễ truy điệu?’
Lưu Diễm Hồng nói: “Bí thư Hồng, đúng vậy! không, giờ nên gọi ông là phó tỉnh trưởng rồi!” Lưu Diễm Hồng là người kĩ tính, việc của Hồng Vĩ Cơ, lúc đầu do cô ta phụ trách điều tra, cô ta đã điều tra rất rõ những gì đằng sau Hồng Vĩ Cơ, nhìn thấy chân tướng của Hồng Vĩ Cơ, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu, nên nói chuyện rất không khách khí.
Những lời nói này làm Hồng Vĩ Cơ rất khó chịu, ông ta kị nhất là người khác nhắc đến những sự việc này, Lưu Diễm Hồng lại muốn lật lại vết thương của ông ta, nhưng ngoài mặt Hồng Vĩ Cơ vẫn không lộ ra nhiều biểu cảm lắm, điềm đạm nói: “Gọi thế nào cũng giống nhau cả thôi, tôi vẫn là tôi!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Thị trưởng Hồng, có vài lời tôi muốn nói riêng với ông!”
Hồng Vĩ Cơ gật đầu.
Lưu Diễm Hồng chỉ chỉ vào xe của mình.
Hồng Vĩ Cơ cười nói: “Tôi không thích nói chuyện trong xe!”
Lưu Diễm Hồng nói đầy ý nghĩa: “Tỉnh trường Hồng thích đến kỉ ủy để nói chuyện?”
Hồng Vĩ Cơ cười một tiếng, chỉ vào chiếc Toyota công vụ của mình nói: “Không gian lớn hơn một chút!”
Lưu Diễm Hồng cười đi cùng Hồng Vĩ Cơ lên xe của ông ta. Hai người ngồi đối diện nhau, Lưu Diễm Hồng nhìn môi trường trong xe, mỉm cười nói: “Vốn muốn mời ông đến chiếc xe hồng kì của tôi, chỗ này vẫn tốt hơn thật, thị trường Hồng đã có ưu thế chủ nhà rồi!”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Trên đất của Bình Hải đều là sân nhà của các cô cả!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Thị trưởng Hồng rời đi chưa được bao lâu, đã vạch định rõ giới hạn với Bình Hải rồi!”
Hồng Vĩ Cơ không muốn phân cao thấp với Lưu Diễm Hồng về mặt ngôn ngữ, ông ta nhắc nhở Lưu Diễm Hồng: “Ở địa vị nào thì lo chuyện địa vị ấy, lần này tôi là đại diện cho bên Vân An đến để xử lí sự kiện 417.:
Lưu Diễm Hồng nói: “Thị trưởng Hồng nhìn nhận về việc này thế nào?”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Sự vụ nội bộ của Bình Hải chúng tôi không can dự, nhưng lần này phần lớn người chết đều là người hâm mộ của tỉnh Vân An, chúng tôi cần phải có một lời nói với người nhà người đã chết, mục đích chúng tôi đến đây không phải là để gây áp lực đối với Bình Hải, mà là muốn tìm hiểu một vài tình hình thực tế! Để phản ánh việc này cho người dân, để người dân yên tâm, để lãnh đạo an tâm!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Thị trưởng Hồng, từ sau khi sự việc xảy ra, Bình Hải chúng tôi đang đối mặt với sự việc một cách tích cực, bí thư Cố đã đích thân hỏi về việc này, tỉnh trưởng Tống cũng đích thân đến chỉ suy tuyến một, có thể nói rằng đến bây giờ, họ chưa từng có một giấc ngủ ngon, tôi có thể nói một cách đầy trách nhiệm rằng, lãnh đạo Bình hải có thái độ rất tích cực với sự việc này, đồng thời cũng rất chủ động trong vấn đề giải quyết sự việc!”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Tôi là cán bộ từ Bình Hải đi ra, thái độ của tôi với việc này rất công bằng, tôi không thể chỉ đứng trên lập trường Vân An nói chuyện, bí thư Lưu, cô hãy nhìn những người này, họ tập trung ở đây là để làm lễ truy điệu những vong hồn vô tội đã chết đi, họ đến Bình Hải, đến Đông Giang là để xem một trận đấu bóng đá, là để tìm cảm giác vui vẻ, nhưng cái họ đạt được là một kết cục bi thảm, bí thư Lưu, trái tim con người đều là bằng thịt bằng da, nhìn thấy sự đau khổ của họ, những người làm lãnh đạo như chúng tôi làm sao có thể bỏ lơ, chúng tôi làm sao có thể an tâm cho được? Tôi đã từng nói, những người lãnh đạo tỉnh Vân An như chúng tôi đến đây, không phải là để gây áp lực với bên Bình Hải, cũng không phải là để truy tố trách nhiệm của ai, chúng tôi tin tưởng rằng lãnh đạo Bình Hải có khả năng xử lí việc này, tin tưởng rằng các cô sẽ sớm làm rõ việc này, tin tưởng rằng các cô sẽ cho chúng tôi một lời nói công bằng, nhưng từ lúc sự việc xảy ra cho tới bây giờ, đã 30 tiếng đồng hồ trôi qua rồi, đến giờ vẫn không có một lời giải thích xác đáng nào hết, chỉ là ngoài mặt tiếc thương, đau đớn. Những câu nói sáo rỗng đó, ai cũng đều biết cả, nhưng tôi muốn nghe một câu nói thật, tôi muốn nhìn thấy những hành động thực tế!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Tỉnh trưởng Hồng, không biết ông muốn nhìn thấy những hành động thực tiễn gì?”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Trước đó tôi đã gặp mặt phó tỉnh trưởng Triệu, tôi đại diện cho tỉnh Vân An đặt ra hai vấn đề, một là, tại sao sân vận động Đông Giang lại xảy ra hiện tượng sập đổ? Điều này có liên quan gì đến chất lượng công trình hay không? Hai là, tại sao phải sắp xếp những người hâm mộ tỉnh Vân An đến khán đài tây? Lúc đó sân vận động vẫn chưa ngồi kín chỗ!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Những vấn đề tỉnh trưởng Hồng quan tâm cũng chính là những vấn đề chúng tôi đang quan tâm, Cố bí thư đã ngay lập tức thành lập đội điều tra, chính là muốn làm rõ sự việc này, khán đài sập có rất nhiều nguyên nhân, điều ông nói chỉ là một trong số đó, thiết kế cũng là một trong những nhân tố có liên quan, còn một vấn đề quan trọng nữa đó là, khi đó phát sinh hỗn loạn của người hâm mộ, trong một thời gian ngắn, quá nhiều người hâm một xông đến khán đài tây, theo sự thống kê bước đầu của chúng tôi, lúc đó số lượng người xông đến khán đài tây đã vượt qua mức chứa của nó 2 lần.”
Hồng Vĩ Cơ chau mày, ông ta cũng là một tay già chính trị, từ những lời này của Lưu Diễm Hồng có thể nghe rằng, đối phương đang có ý nhấn mạnh việc người hâm mộ hỗn loạn là nguyên nhân quan trọng của việc đổ sập khán đài, đây không phải là một hiện tượng tốt, nếu như chứng minh được người hâm một hỗn loạn là nguyên nhân chủ yếu của việc sập đổ khán đài, thì cũng có nghĩa rằng, Vân An có trách nhiệm chính. Hồng Vĩ Cơ nói: “Bí thư Lưu, tôi biết cô đang bắt đầu từ lập trường Bình Hải, nhưng chúng tôi cần phải xem xét kĩ vấn đề, ở góc độ của tôi, thảm họa lần này có nguyên nhân cơ bản là chất lượng công trình tồn tại vấn đề rất lớn! Chứ không phải là do vụ hỗn loạn của người hâm mộ!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Đã muốn tìm sự thật, thì chúng ta phải xuất phát từ góc nhìn khách quan, điều tra rõ ràng từng nguyên nhân một, chứ không phải là chỉ xuất phát từ lập trường cá nhân, thị trưởng Hồng, điều quan trọng nhất bây giờ là phải ổn định tình cảm của người nhà người chết, làm cho mọi người bình tĩnh lại, sự việc đã xảy ra rồi, chúng ta cần phải đối mặt tích cực với nó, chứ không phải là làm cho mọi việc phức tạp hơn!”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Muốn ổn định tình cảm của người nhà có người đã chết, thì cần phải nói với họ một cách thật công bằng, cầng phải tìm ra người gây ra thảm họa này, chứ không phải là chối đẩy trách nhiệm!”
Lưu Diễm Hồng nói đối lại: “Chúng tôi đang điều tra một cách tích cực, chưa từng có ý nghĩ đùn đẩy trách nhiệm cho ai, tỉnh trưởng Hồng, tôi vừa mới nói ba nguyên nhân vừa rồi đều là sự tồn tại khách quan cả, chứ không phải là tôi cố ý tạo ra, chất lượng của công trình chúng tôi đã cử người đi giám định, thiết kế của công trình cũng đang bàn bạc lại, chỉ cần chứng minh hai mặt này có vấn đề, chúng tôi nhất định phải điều tra đến cùng!”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Tôi nghe nói công trình trùng tu của sân vận động là do tập đoàn Phong Dụ đứng ra phụ trách!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Người có trách nhiệm liên quan là Lương Thành Long đã bị bên cơ quan cảnh sát bắt giữ, những người có liên qua, chúng tôi cũng đã có biện pháp với họ! Thị trưởng Hồng, ông yên tâm, chỉ cần việc này có người chịu trách nhiệm, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua!”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Có thể đạt đến tất cả điều đó là tốt nhất!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Còn một việc quan trọng nữa muốn mời bí thư Hồng hợp tác hỗ trợ với chúng tôi để điều tra!”
Hồng Vĩ Cơ gật đầu.
“Chúng tôi nghi ngờ trận đấu này có yếu tố giao dịch đằng sau nó, đó chính là sự phán đoán sai lầm của trọng tài Chu Nghị, không chỉ một lần mà là hai lần, mới dẫn đến sự hỗn loạn của trận đấu này, dẫn đến sự việc đổ sập khán đài tây, vì vậy, chúng tôi sẽ mời câu lạc bộ Thái Hồng đứng ra hỗ trợ điều tra!”