Triệu Toàn Tăng nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ đợi như vậy ư?"
Tần Chấn Đường nghĩ nghĩ: "Trước tiên cắt nước và điện, tôi cũng muốn xem họ đợi được tới bao giờ?"
Trong nhà đột nhiên trở nên tối đen, Tần Manh Manh theo bản năng hô khẽ.
Hai mắt Trương Dương rất nhanh liền thích ứng với bóng tối, hắn cười lạnh nói: "Tên hỗn đản Tần Chấn Đường này trừ thủ pháp ba lạm ra thì quả nhiên chẳng có gì hay."
Tần Manh Manh nói: "Xem ra hắn biết thân phận của em rồi." Trong lòng thầm áy náy không thôi, mình hiển nhiên lại mang đến phiền toái không nhỏ cho Trương Dương, hiện giờ Tần Chấn Đường đã vây khốn biệt thự, trừ cửa lớn và cửa sau ra, không còn đường khác tương thông với bên ngoài, chỉ sợ hôm nay muốn thoát thân thì rất khó. Nghĩ vậy, cô ta nói: "Anh Dương, anh đi đi, phiền toái của em để em tự giải quyết."
Trong bóng đêm Trương Dương cười một tiếng: "Sao? Không tin anh à?" Hắn vươn tay ra vỗ nhẹ nhẹ vai Tần Manh Manh: "Cắt điện cắt nước, ngược lại là giúp anh rất nhiều."
Thời gian trôi qua từng giây, Tần Chấn Đường nhìn nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm rồi, sau khi bốn người rời khỏi thì biệt thự không có động tĩnh, không ngờ Trương Dương vẫn nén được. Tần Chấn Đường vẫn phải đợi, người hắn muốn bắt là Hà Vũ Mông chứ không phải Trương Dương, chỉ cần Trương Dương rời khỏi nơi này, hắn sẽ không còn cố lý điều tra nơi này một lượt.
Triệu Toàn Tăng lại tới bên cạnh hắn báo cáo: "Thượng tá, bên trong vẫn không có động tĩnh, tôi thấy chúng tối nay chắc sẽ không có hành động dị thường gì."
Tần Chấn Đường nói: "Theo dõi cho Cẩn thận, tuyệt đối không thể để Hà Vũ Mông rời khỏi."
Triệu Toàn Tăng gật đầu, rồi sau đó lại hỏi: "Nếu như Trương Dương rời khỏi thì sao?"
" Hắn sở dĩ lưu lại càng chứng minh Hà Vũ Mông đang ở trong biệt thự,, không dám đi, là vì biết rằng đi rồi chúng ta sẽ đi vào bắt người."
Triệu Toàn Tăng nói: "Người này đúng là phiền toái!"
Tần Chấn Đường bỗng nhiên phát hiện cửa sổ tiểu lâu có ánh sáng, hắn cảm thấy kỳ quái, bọn họ đã cắt điện nước, nhưng ánh sáng này? Không bao lâu Tần Chấn Đường liền có phán đoán chuẩn xác, ánh lửa đó không phải là ánh điện.
Biệt thự đã cháy, thể lửa lan ra rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt toàn bộ tiểu lâu đều bốc cháy, tiểu lâu ba tầng cơ hồ cháy cùng lúc, trận này hiển nhiên không phải bất ngờ.
Chỉ có phóng hỏa mới có thể khiến điểm nổi lửa đồng thời cháy.
Trương đại quan nhân điểm huyệt đạo của Tần Manh Manh, khiến cô ta tiến vào trạng thái quy tức, như vậy có thể bảo đảm cô ta tạm thời hôn mê, không đến mức bị khói đặc làm sặc. Trước khi phóng hỏa Trương Dương đã gọi cho 119 báo cháy.
Cho nên đồng thời vào lúc Tần Chấn Đường thấy biệt thự bốc cháy thì quan binh chi đội phòng cháy gần đó đã tới, bọn họ xuất động hai chiếc xe cứu hỏa.
Tần Chấn Đường đang quyết định cho thủ hạ xông vào thì nghe thấy còi xe phòng cháy chữ cháy vang lên, rồi nhìn thấy quan binh phòng cháy tiến vào hiện trường.
Tần Chấn Đường minh bạch, lửa trong biệt thự mười phần có chín là Trương Dương phóng, hắn cố ý chế tạo hỗn loạn, lợi dụng trận hỗn loạn này dẫn Tần Manh Manh đào tẩu.
Mấy chục đội viên phòng cháy đến khiến hiện trường lập tức loạn thành một đống, nghiệp chủ của tiểu khu này cũng thức giấc, hiện trường cháy trong nháy mắt có mấy trăm người tụ tập.
Tần Chấn Đường nói với Triệu Toàn Tăng: "Cứu hoả, chú ý mỗi người từ trong đám cháy chạy ra, tuyệt đối không thể để mặc họ đào tẩu." Cứu hoả không phải mục đích chủ yếu, bắt Tần Manh Manh mới là dụng ý chân chính của bọn họ.
Triệu Toàn Tăng cũng vô cùng dũng cảm, trước khi đội viên phòng cháy vào đã suất lĩnh bốn gã binh lính mạo hiểm nhảy vào trong biệt thự.
Trong biệt thự khói đặc cuồn cuộn, bọn họ tuy rằng là quân nhân huấn luyện đầy đủ, nhưng không phải phòng cháy chuyên nghiệp, vừa mới tiến vào đã bị khói đặc hun cho không mở mắt ra được, Triệu Toàn Tăng ôm mũi: "Đừng mù quáng tiến vào, an toàn là đầu tiên... Khụ."
Quan chỉ huy Phụ trách chỉ huy hành động cứu hoả lần này tới trước mặt Tần Chấn Đường, nhìn thấy quân hàm của Tần Chấn Đường là biết đối phương lai lịch không nhỏ, hắn chào Tần Chấn Đường, rất khách khí bảo Tần Chấn Đường dẫn người của hắn rời khỏi, đây cũng là cân nhắc cho phía Tần Chấn Đường, dù sao thể lửa lần này cũng rất lớn, quân nhân phía Tần Chấn Đường không phải là xuất thân phòng cháy chuyên nghiệp, nếu như mù quáng nhảy vào đám cháy thì rất có thể sẽ tạo thành thương vong không cần thiết.
Tần Chấn Đường nghĩ nghĩ rồi lập tức ra lệnh, người của bọn họ đi vào cũng không nhiều lắm, tổng cộng có bốn người, nhưng rời khỏi thì chỉ có hai, bao gồm Triệu Toàn Tăng, hai người ở bên trong không thể lập tức rời khỏi đám cháy, tâm tình của Tần Chấn Đường không khỏi trầm trọng.
Đội Phòng cháy tiếp quản hiện trường, hai chiếc xe cứu hỏa bắt đầu dập lửa, trong quá trình dập lửa bọn họ phát hiện, tất cả điện nước trong biệt thự đều bị nắt rồi, chuyện này tuy rằng kỳ quái, nhưng dưới tình huống trước mắt, không thể cân nhắc nhiều như vậy, dập lửa cứu người mới là việc cấp bách.
Triệu Toàn Tăng không rời khỏi là có nguyên nhân, sau khi hắn tiến vào tiến vào thì phát hiện khói bụi tràn ngập, cũng không dám tiếp tục xâm nhập, ra hiệu cho mọi người dừng chân. Nhưng khi hắn nghe thấy mệnh lệnh chuẩn bị rời khỏi đám cháy thì trong đám khói phía sau đột nhiên thò ra một bàn tay, bịt kiếm mặt hắn, kéo hắn vào trong đám cháy, sau đó đối phương nên vào mặt hắn hai quyền, đánh cho Triệu Toàn Tăng mắt nổ đom đóm, không cần hỏi. người Đánh hắn tất nhiên chính là Trương Dương, Trương đại quan nhân tối nay nghẹn đầy một bụng tức, cũng do Triệu Toàn Tăng xúi quẩy, sau khi đánh xong thì điểm á huyệt của thằng cha này rồi ném xuống đất, cho dù là như vậy Trương đại quan nhân vẫn cảm thấy có chút chưa hết tức, liền lột sạch hắn.
Một gã khác bị Trương Dương chế trụ, kết cục cũng tốt tốt hơn là bao.
Đội viên Phòng cháy đợi cho thế lửa yếu bớt, liền có người tiến vào, hai tổ hợp tiến hành giải cứu người sống sót bên trong.
Rất nhanh liền có người phát hiện một gã binh lính trần trụi, bọn họ đỡ gã binh lính đó dậy rồi đưa ra ngoài.