Trương Dương lái xe jeep tới Nam Quốc sơn trang, hiện trường đã có không ít người đến trước, tuy là hai nhà làm chung, nhưng hôm nay khách khứa chủ yếu đến đều là của phía nhà gái, Tằng Lai Châu không làm to, vốn tất cả đều đơn giản, song tuy là vậy, nhà gái vẫy bày hai mươi bàn, nhà nam chỉ có ba bàn, trong đó một bàn còn là cán bộ tới từ Lam Sơn, hai bàn của thân bằng hảo hữu.
Trương Dương lại nhìn thấy Lưu Diễm Hồng, vị phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh này đang nhìn chằm chằm vào hắn, Trương Dương vừa xuống xe, Lưu Diễm Hồng đã vẫy tay với hắn: "Qua đây!"
Trương Dương đoán rằng cô ta khẳng định muốn lên lớp với mình, đầu không khỏi to ra, nhưng không đi cũng không được, chỉ đành trơ mặt bước tới.
Lưu Diễm Hồng chỉ vào chòi nghỉ mát ở vườn hoa.
Trương đại quan nhân đi theo cô ta, giống như là một học sinh phạm lỗi đang đối diện với giáo viên.
Lưu Diễm Hồng nói: "Nói xem nào, cậu và Yên Nhiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Dương nói: "Không có gì, vẫn như xưa thôi."
Lưu Diễm Hồng nói: "Còn muốn lừa tôi à? Cậu và Yên Nhiên chia tay rồi."
Trương Dương nói: "Hai chúng tôi đã thương lượng, hiện tại chúng tôi còn trẻ, nên lấy sự nghiệp làm trọng, chuyện tình cảm trai gái tạm thời nên gạt sang một bên, nói chính xác thì là nghỉ ngơi giữa hiệp.
"Bớt chơi chữ với tôi thôi, Trương Dương, Yên Nhiên là một cô gái tốt, cậu sao không biểu quý trọng."
Trương Dương nói: "Chị Lưu à, chị ruột của tôi à, tôi rất trân trọng cô ấy."
"Tôi sao không nhìn ra nhỉ?"
Trương Dương nói: "Tôi biết Yên Nhiên là một cô gái tốt, nhưng tôi còn trẻ như vậy, chưa xác định được rõ ràng, thường đắc tội với cô ấy, thế nên cô ấy cho tôi một chút thời gian để tôi lắng đọng lại, để tôi thành thục hơn, đây là chuyện tốt mà."
Lưu Diễm Hồng nói: "Như cậu mà cũng biết lắng đọng ư?"
"Không thể không lắng đọng được, xã hội này nước quá đục, tôi không lắng đọng thì không thể nhìn rõ mình." Trương Dương thủy chung vẫn là bộ dạng cợt nhả, Lưu Diễm Hồng vốn muốn nói hắn vài câu, nhưng thấy bộ dạng của hắn, nhất thời cũng không biết nói hắn thế nào. Lưu Diễm Hồng nói: "Tình cảm cần phải gắng bó, con gái đều thích được quan tâm, cậu bút chút thời gian ở cùng với cô ấy đi. Tôi biết là Yên Nhiên có tình cảm với cậu."
Trương Dương gật đầu, nói: "Cám ơn chị Lưu đã quan tâm, nhưng tôi hiện tại có muốn ở cùng với cô ấy cũng không được. Hai ngày trước tôi có gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy cùng ông ngoại tới tây bắc rồi, chuyện này cũng không định về nhanh, mà cho dù có về cũng bay thẳng sang Mỹ."
Lưu Diễm Hồng thở dài: "Xem ra giữa hai đứa thật sự là có vấn đề rồi." Lưu Diễm Hồng lúc nói chuyện liếc về phía Thường Hải Tâm và Tần Thanh ở đằng xa, có một điểm cô ta không chút hoài nghi, thằng ôn Trương Dương này trời sinh đào hoa, cô ta từ sâu trong lòng muốn thấy Sở Yên Nhiên và Trương Dương thành đôi, thật sự không hi vọng bọn họ chia tay.
Trương Dương cười nói: "Chị Lưu, chị đừng nói tôi nữa, tôi thấy phó bí thư tỉnh ủy Lam Sơn gần đầy rất tốt với chị."
Lưu Diễm Hồng trừng mắt lườm hắn: "Đừng có nói bậy, chúng tôi chỉ là quan hệ công tác."
Trương Dương nói: "Quan hệ công tác ư? Chị là làm công tác kỷ luật, Ngô Minh là phó bí thư tỉnh ủy Lam Sơn, trừ phi là y tham ô nhận hối lộ, hoặc là tác phong bất chính thì các người mới có quan hệ công tác. Chị Lưu, chị tiết lộ cho tôi đi, có phải là muốn song quy y không? Khi nào vậy?"
Lưu Diễm Hồng bị hắn hỏi cho cứng cả họng, hai người ở phía này đang nói chuyện thì Ngô Minh cũng đi tới, thằng ôn này rât nhanh phát hiện được Trương Dương và Lưu Diễm Hồng đang nói chuyện trong hoa viên, cười ha ha đi tới.
Trương Dương thở dài: "Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, chị Lưu, tôi xin nhắc chị nhé, công tác nhất định phải phân rõ với tình cảm, song quy thì song quy, nhưng ngàn vạn lần đừng để mình bị cuốn vào."
Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Cậu nói ít cũng không có ai coi cậu bị câm đâu."
Trương Dương và Ngô Minh lúc đi ngang qua nhau, Ngô Minh mỉm cười với hắn, ánh mắt lại không nhịn được mà liếc bộ quần áo của mình một cái, thầm nghĩ, con mẹ mày mặc thế vẫn chưa đủ à!
Trương Dương cũng cười đáp lại, rồi đi tới cạnh Tần Thanh, Tần Thanh có chút hiếu kỳ, nói: "Bí thư Lưu tìm anh nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì? Chỉ hỏi anh về tình hình phát triển của sân bay mới Giang Thành thôi." Trương Dương không nói thật ra, Tần Thanh tuy lòng dạ rộng rãi, nhưng dẫu sao cũng là nữ nhân, Trương Dương vẫn phải chiếu cố tới cảm thụ của cô ta.
Tần Thanh nhìn về đằng xa.
Trương Dương cười nói: "Ngô Minh đang theo đuổi bí thư Lưu, thằng cha nay sao không có chút tự biết lấy mình nhỉ, Lưu Diễm Hồng người ta là cấp bậc gì, y là muốn chèo cao tới phát rồ rồi."
Tần Thanh nhìn hắn một cái: "Anh thì có cấp bậc gì mà đòi bình luận người ta."
Trương Dương cười nói: "Bọn em không phải nói anh chỉ cho phép châu quan phóng hỏa chứ không cho bách tính đốt đèn ư? Có một số chuyện anh có thể làm, nhưng người khác thì không làm được."
Tần Thanh nói: "Đối với anh, em không có gì để bình luận."
Trương Dương nói: "Anh không phải cũng là trèo cao với em ư, anh là trèo lên núi cao của em!"
Tần Thanh đỏ mắt, nhìn xugn quanh, gắt khẽ: "Đừng ăn nói bậy bạ, chỗ nào cũng có người, để người khác nghe thấy sẽ cười cho đấy."
Lúc này Thường Hải Tâm cầm ba bình nước tới, phân biệt đưa cho Tần Thanh và Trương Dương một bình, cô ta có chút kỳ quái, nói: "Gần mười một giờ rồi, cô dâu chú rể sao vẫn chưa tới, ngàn vạn lần đừng có muộn điển lễ.
Trương Dương nói: "Điển lễ cũng có gì đâu, chẳng qua là lãnh đạo luân phiên phát biểu thôi mà."
Tần Thanh trừng mắt lườm hắn: "Tôi sao nghe anh nói câu nào cũng như là đang ám chỉ tôi thế nhỉ."
Thường Hải Tâm nói: "Tới rồi, tôi đi xem thế nào."
Trương đại quan nhân mỉm cười dùng công phu truyền âm nhập mật nói với Tần Thanh: "Ám chỉ thì anh không làm đâu, đối với em anh luôn bắn trực tiếp."
Tần Thanh đỏ mặt tía tai, nói chuyện với tên tình lang vô sỉ này thật đúng là lúc nào cũng bị hắn quấy rối, Tần Thanh gắt: "Tinh lực quá thừa." Rồi quay người theo Thường Hải Tâm đi xem náo nhiệt.
Trương Dương không có hứng thú đối với loại tràng diện này, hắn lưu ý những lãnh đạo tới ngày hôm nay, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cũng tới, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh cũng tới, thường ủy tỉnh ủy tới không ít, Trương Dương tuy rất quen với họ, nhưng loại trường hợp này loại cán bộ cấp phó ban như mình mà tới chào hỏi người ta thì không hợp lý, khi hắn đang nhìn xung quanh thì nghe thấy có người gọi tên mình.
Trương Dương quay người lại, thấy Lương Thành Long mặc tây trang màu xám đang mỉm cười đi tới.
Tuy Trương Dương gần đây sản sinh một chút khúc mắc với Lương Thành Long, nhưng dẫu sao thì giao tình trong quá khứ cũng sờ sờ rồi đó, Trương Dương cười ha ha bước lên, chìa tay về phía Lương Thành Long, Lương Thành Long thì ôm luôn Trương Dương, lớn tiếng nói: "Nhớ chết đi được!"
Trương đại quan nhân cười mắng: "Mẹ kiếp, anh đừng có buồn nôn vậy chứ, tôi là cán bộ quốc gia sợ nhất là tác phong sinh hoạt có vấn đề."
Lương Thành Long nói: "Cậu còn nói nữa à, tôi hiện tại bị nữ nhân khiến cho đau khổ lắm rồi, tôi tình nguyện chọn được ở cùng với cậu."
Trương Dương giả vờ sợ hãi: "Tôi đâu có gì hay!"
Hắn nhìn về phía sau Lương Thành Long, hỏi: "Tới một mình à?"
Lương Thành Long gật đầu, nói: "Lão bà không muốn đi cùng tôi, còn tình nhân nếu xuất hiện thì phải trả tiền thuê biểu diễn, tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy tới một mình là tốt nhất, tôi lại không phải là cán bộ lãnh đạo, không tiện phô trương."
Trương Dương cười cười, lúc này Đinh Triệu Dũng cũng tới, ba người quây lại với nhau, cũng nói cười vui vẻ. Lương Thành Long chủ động hỏi về Trần Thiệu Bân. Đinh Triệu Dũng nói: "Cậu ta tới Thượng Hải rồi."
Lương Thành Long nói: "Vẫn chơi cổ phiếu à? Có phải là trúng tà rồi không, một lòng muốn phát tài, cẩn thận không lại mệt chết đấy!"
Đinh Triệu Dũng nói: "Mỗi người đều có mục tiêu nhân sinh của mình, người ta không nói cậu thì cậu cũng đừng nói người ta."
Lương Thành Long nói: "Tôi cũng không muốn can thiệp vào chuyện của cậu ấy, cậu ấy từ chỗ Thanh Hồng mượn hơn tám trăm vạn."
Trương Dương nói: "Hai người có phải là sắp ly hôn không?"
Lương Thành Long nói: "Một ngày không rời nhau thì ngày đó vẫn là vợ chồng,hơn tám trăm vạn mà cậu ấy mượn có một nửa là của tôi đấy."
Trương Dương nói: "Anh không muốn cho cậu ấy mượn à?"
Lương Thành Long nói: "Cũng không phải vậy, cậu nói xem, Trần Thiệu Bân muốn mượn tiền chỉ cần tìm tôi mở miệng ra là được, việc gì phải đi tìm lão bà của tôi, tôi biết tôi có một số chuyện làm không được trượng nghĩa lắm, nhưng cậu ấy lại cứ đi tìm Thanh Hồng, như thế là quá không nể mặt tôi rồi."