Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương tức giận nói: "Mày con mẹ nó không ngờ lại báo cảnh sát!"

Đường Hưng Sinh ngạc nhiên nói: "Tôi không báo cảnh sát, con gái tôi ở trong tay anh, tôi sao có thể báo cảnh sát vậy, tôi không thể nào bất chấp tính mạng của con gái tôi được."

Chú Lê nhìn thấy bên ngoài càng lúc càng có nhiều xe cảnh sát, khóe môi lộ ra một nụ cười, lão vỗ vỗ cái vali chứa một triệu đô đó, nói: "Hạng Trang múa kiêm ý ở Phái Công! Hắn không thể nào ngờ được bên trong lại có thuốc phiện, chỉ tiếc cho chỗ thuốc phiện đó của mình."

Trên trán Đường Hưng Sinh đầy mồ hôi lạnh, y cảm giác được chuyện này rất không ổn, theo lý thuyết người của chú Lê nên xông vào rồi, nhưng tới hiện tại mấy người theo mình vào sân vận động hoàn toàn không vào theo.

Trương Dương từ tiếng bước chân ở bên ngoài đã nghe ra ít nhất bên ngoài phải có mấy chục cảnh sát, bọn họ đã phong tỏa cửa vào và cửa sổ toilet, Trương Dương cẩn thẩn nghẫm nghĩ một chút, quá trình gặp mặt của mình và Đường Hưng Sinh chắc là không thể nào khiến cho cảnh sát chú ý, rốt cuộc là ai đã báo cảnh sát? Ánh mắt của hắn chiếu lên vali trên tay Đường Hưng Sinh, nói khẽ: "Mở nó ra!"

Mồ hôi lạnh dọc theo hai má Đường Hưng Sinh chảy xuống, trong vali không hề có một triệu đôi, nhưng chuyện đã tới nước này, y chỉ có thể thành thật mở vali da ra: "Không thấy được con gái tôi thì anh đừng hòng cầm tiền!"

Bên trong vali trừ một tầng tiền đô mỏng ra, phái dưới tất cả đều là giấy lộn, Trương Dương giơ nắm đấm lên đấm một phát vào bụng Đường Hưng Sinh, Đường Hưng Sinh đau đến nỗi rên lên một tiếng rồi ngồi bệt xuống, Trương Dương mắng: "Con cáo già, mày không ngờ lại dám lừa tao, xem ra mày thực sự không để tính mạng của con gái ở trong lòng rồi."

Đường Hưng Sinh ôm bụng, nhịn đau nói: "Hiện giờ ở bên ngoài có nhiều cảnh sát như vậy, anh và tôi đều trốn không thoát! Anh đã là nhắm vào tôi mà đến thì đừng làm khó con gái tôi, đường đường chính chính như một người đàn ông đi."

Trương Dương cười lạnh nói cười lạnh nói: "Cút mẹ mày đi, mày mà cũng giống đàn ông à."

Lúc này nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, có bom cay từ bên ngoài ném vào, Đường Hưng Sinh mở vòi nước, dùng tay áo đẫm nước che miệng mũi, y thật sự nghĩ không thông, vì sao lại có cảnh sát bao vậy họ, khả năng lớn nhất chính là chú Lê, chú Lê đã bán đứng mình, ánh mắt của hắn dừng ở chiếc vali xách tay màu đen đó, chẳng lẽ là vali xách tay này có vấn đề.

Bên ngoài lại có lựu đạn hơi cay được ném vào. Trương Dương nín thở, hắn cũng không sợ thứ này, cảnh sát Mỹ ném càng nhiều càng tốt, trong toilet đầy khói, Đường Hưng Sinh nằm ở đó, tựa hồ như đã mất năng lực phản kháng.

Trương Dương nghe thấy tiếng bước chân, đội viên đặc công đã bắt đầu tiến vào, hắn ném vali xách tay màu đen vào đội viên đặc công, tuy rằng tầm nhìn của Trương Dương bị quấy nhiễu, nhưng hắn chỉ từ thính lực là có thể phán đoán chuẩn xác ra vị trí của đối phương. Súng tự động trong tay hai đội viên đặc công tất cả đều đều trút lên vali, vali lấp tức dính đạn lỗ trỗ, trong lỗ đạn có không ít bột trắng rơi ra. Dụng ý chân chính mà Trương Dương ném vali xách tay ra là để di dời sự chú ý của bọn họ, trong khoảnh khắc hai đặc công bắn súng, hắn giống như báo săn đã chạy ra ngoài, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ngã hai người, súng tự động của một gã đặc công rơi trên mặt đất, vừa hay lại cách Đường Hưng Sinh không xa, Đường Hưng Sinh vừa rồi nhìn trông như đã mất đi năng lực phản kháng bỗng nhiên nhanh nhẹn đứng lên, y cầm lấy súng tự động.

Trương Dương vẫn chưa hề buông lỏng chú ý tới y, hắn nhấc chân đá bay vali, chiếc vali va mạnh lên tay Đường Hưng Sinh, súng tự động vừa mới cầm lên bởi vì tay bị tê mà rơi xuống đất.

Trương Dương nhặt súng lên, không đợi Đường Hưng Sinh một lần nữa cầm lại súng thì đã chĩa súng vào đầu y.

Đường Hưng Sinh trên mặt trên người dính không ít bột phấn màu trắng, đây là khi vừa rồi vaili da đập lên người y để lại, Đường Hưng Sinh quệt một cái, dùng đầu lưỡi liếm liếm, trong lòng khiếp sợ đến cực điểm, những bột phấn màu trắng này không ngờ là thuốc phiện, tất cả đều được cất trong ngăn kẹp của vali, chuyện đã rất rõ ràng, chú Lê đã gài bẫy, y đã dồn cả mình và đối phương vào trong khốn cảnh, nhất định là chú Lê đã thông tri cho cảnh sát Mỹ, chỉ cần là tội giao dịch thuốc phiện đã khiến bọn họ không thể nào được giải thoát. Đường Hưng Sinh mắng thầm chú Lê ti bỉ, họng súng đen sì của Trương Dương chĩa vào cổ họng y, y không hề kích động, vừa ho vừa nói: "Giết tao đi, rồi mày cũng phải..."

Trương Dương bỗng nhiên đẩy y một cái, một loạt đạn bắn lướt qua vị trí mà Đường Hưng Sinh vừa đúng, Trương Dương giơ súng tự động lên bắn phản kích ra ngoài, trong khói bụi nghe thấy một tiếng kêu thảm, một gã đặc công bị đạn bắn trúng chân, sau khi ngã xuống đất thì hét thảm không thôi.

Trương Dương nói với Đường Hưng Sinh: "Kéo hai người họ tới đây!"

Đường Hưng Sinh bò tới, kéo hai đặc công lại, trước tiên lột mặt nạ phòng độc ở trên mặt một người xuống, bịt lên mặt dùng sức hít mấy hơi, hai đặc công đều bị Trương Dương điểm huyệt đạo, tuy ý thức vẫn tính táo nhưng hai người đều không động đậy được, chỉ có thể để mặc cho Đường Hưng Sinh bài bố.

Đường Hưng Sinh từ trên người một người trong đó tìm được bộ đàm, y dùng tiếng Anh nói vào bộ đàm: "Các anh có hai người nằm trong tay chúng tôi, đừng thử tiếp tục hành động, nếu lại có người dám cả gan xông vào đây, chúng tôi sẽ giết chết một người!" Đường Hưng Sinh là xuất thân từ đại học cảnh sát chính quy, cơ sở tiếng Anh rất tốt, hơn nữa y đã tới Canada lâu như vậy rồi, trình độ khẩu ngữ cũng tiến bộ rất nhiều, trên điểm này Trương đại quan nhân theo không kịp, thật ra lần này sau khi hắn tới nước Mỹ đã nhiều lần ý thức được sự tai hại do không hiểu tiếng Anh, nhìn thấy Đường Hưng Sinh nói tiếng Anh lưu loát như vậy, Trương Dương có chút bị đả kích, chẳng trách có người nói thời đại bây giờ không hiểu tiếng anh và máy tính thì chẳng khác nào thất học, con mẹ nó, nhớ lúc trước ở triều Đại Tùy bố mày đây cũng được tính là một tài tử, nhưng không ngờ vượt thời gian tới đây lại trở thành thằng thất học. Trương đại quan nhân giờ đã ý thức được sự thiếu sót của mình, hiện tại đã hạ quyết tâm, đợi sau khi chuyện này qua đi sẽ học thật tốt tiếng anh.

Khi Đường Hưng Sinh đang nói, Trương Dương đã cởi quần áo của gã đặc công nằm đó, Đường Hưng Sinh cũng học theo hắn làm vậy, trong lúc nguy cấp, hai người không ngờ lại rất ăn ý.

Bởi vì có con tin ở trong tay bọn họ, cảnh sát Mỹ ở bên ngoài trong nhất thời quả nhiên không dám khởi xướng tiến công nữa, Đường Hưng Sinh thay quần áo xong, mặc áo chống đạn vào, khi định cầm súng thì nhìn thấy Trương Dương, bàn tay đang thò ra được nửa đường đành rụt lại, y biết Trương Dương sẽ không để cho mình chạm vào súng, Đường Hưng Sinh nói: "Bất kể giữa chúng ta có thù hận như thế nào, trước tiên cũng phải gác tạm sang một bên, nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đã rồi nói sau."

Trương Dương lạnh lùng nhìn y, móc súng lục ra chỉ vào đầu y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK