Chuông di động phá vỡ sự trầm tư của y, Lý Đồng Dục cầm lấy điện thoại: "Alo!"
"Đồng Dục à, là tôi!"
" Tống Hoài Minh. Giọng nói của Lý Đồng Dục trầm thấp vô cùng.
Tống Hoài Minh nói: "Nếu có thể, tôi hy vọng được gặp mặt anh một lần."
Lý Đồng Dục nói: "Có cần thiết không?"
Tống Hoài Minh nói: "Có!"
"Được rồi, mười giờ sáng ngày mai tôi sẽ tới văn phòng tỉnh trưởng bái phỏng!!"
Tống Hoài Minh không ngờ y lại đáp ứng sảng khoái như vậy, nói khẽ: "Được, tôi nhất định sẽ chờ đại giá của anh!"
Khi Tống Hoài Minh gọi điện thoại Trương Dương Trương Dương cũng đang tới nhà y, tới Đông Giang, người đầu tiên mà Trương Dương bái phỏng không phải là Tống Hoài Minh, bởi vì Tống Hoài Minh là nhạc phụ tương lai của hắn, cho nên chuyện nhật báo Đông Nam Tống Hoài Minh không thích hợp nhúng tay vào, tuy rằng Lý Đồng Dục nhằm vào Trương Dương, nguyên nhân căn bản là muốn trả thù Tống Hoài Minh, nhưng Trương Dương có phương pháp của mình, cũng có thủ đoạn của mình, tuy rằng không được quang minh lỗi lạc lắm, nhưng cuối cùng cũng đạt được hiệu quả mà hắn mong muốn.
Trương Dương sau cuộc họp báo xin lỗi của Lương Đông Bình mới tới nhà Tống Hoài Minh, quà vẫn là lá trà.
Sau khi một lần nữa định ra hôn ước với Sở Yên Nhiên, bất kể ở trong mắt Tống Hoài Minh hay là Liễu Ngọc Oánh, Trương Dương đã là người trong nhà, Liễu Ngọc Oánh tự mình xuống bếp làm mấy món ăn, để hai cha con họ làm mấy chén.
Trương Dương không biết chuyện Tống Hoài Minh gọi điện thoại cho Lý Đồng Dục, chỉ cung kính uống chén với Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nói: "Chuyện Nhật báo Đông Nam xử lý không tồi!"
Trong ấn tượng của Trương Dương, Tống Hoài Minh chưa bao giờ khen mình như vậy, hắn cười nói: "Phiền toái là cháu gây ra, cháu đương nhiên phải chịu trách nhiệm."
Tống Hoài Minh nói: "Về sau làm việc phải chú ý, đừng để một số người có dụng tâm nắm được cơ hội." Tống Hoài Minh không hề trách cứ Trương Dương.
Trương Dương cười cười: "Ngã một lần, về sau cháu sẽ cẩn thận hơn."
Tống Hoài Minh cầm chén rượu lên chạm với hắn, tựa như rất vô tình hỏi: "Nghe nói cậu nằm viện, sức khỏe không có vấn đề gì chứ?"
Trương đại quan nhân đương nhiên không cho rằng nhạc phụ đại nhân tương lai vô ý mới hỏi như vậy, Tống Hoài Minh bình thường tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng y không bao giờ nói những lời vô nghĩa, khẳng định là y đã nghe thấy tin đồn gì rồi, xem ra Lý Đồng Dục mười phần đã đem chuyện t*ng trùng của mình chết hết đồn đại ra ngoài. Trương Dương đối với chuyện này cũng đành bất lực, hắn đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ làm thủ tục ra viện, sau này lại tới kiểm tra một lần nữa, lần này nhất định phải khiến kết quả là xác suất t*ng trùng sống 100%, nếu không thì sau này không thể nào ngẩng đầu lên nhìn người ta được nữa.
Trương Dương cười nói: "Chú Tống, những lời đồn bên ngoài mà chú cũng tin à?"
Tống Hoài Minh cười cười, y đương nhiên không tiện hỏi nữa, có điều nhìn thằng ôn Trương Dương này bộ dạng long tinh hổ mãnh như vậy, chắc là không thể có thiếu xót gì trên sinh lý, vả lại bản thân hắn chính là một thần y, cho dù là có bệnh gì thì nhất định có thể tự chữa khỏi
Trương Dương nói lảng đi: "Chú Tống gần đây gần đây có liên hệ với Yên Nhiên không?"
Nhắc tới Yên Nhiên, Tống Hoài Minh không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp: "Nó có gọi điện về hai lần!" Trước đây, con gái chủ động gọi điện thoại cho mình căn bản là điều không thể tưởng tượng được, mà tất cả những điều này phải cảm tạ nhạc phụ Sở Trấn Nam của y, nhớ tới chuyện xảy ra ở Tĩnh Hải trong đoạn thời gian trước, Tống Hoài Minh không khỏi lại nghĩ tới Lý Đồng Dục, hắn không sợ Lý Đồng Dục, nhưng biểu hiện gần đây của Lý Đồng Dục gần như là điên cuồng, y đang bất chấp tất cả mọi giá làm tổn hại tới người bên cạnh mình, ở Tĩnh Hải, y muốn phá hoại quan hệ cha con vừa mới hàn gắn lại của hai cha con họ, gần đây lại lợi dụng báo chí đưa tin nhằm vào Trương Dương. Tống Hoài Minh ý thức được mình phải mau chóng ngăn chặn hành vi điên cuồng của y, không thể để y tiếp tục thương tổn đến người bên cạnh mình.
Trương Dương nói: "Tập đoàn tài chính gặp một số vấn đề, Yên Nhiên có thể phải ở lại Mỹ trong một đoạn thời gian dài."
Tống Hoài Minh cười cười: "Hy vọng nó nhanh chóng xử lý xong những chuyện này, tôi có đề nghị với nó, thật ra hiện tại cơ hội phát triển trong nước cũng có rất nhiều, thử cân nhắc về nước phát triển."
Trương Dương mỉm cười nói: "Chuyện trên sinh ý của cô ấy cháu cũng không hỏi, mà cháu cũng không hiểu nên không có quyền lên tiếng."
Tống Hoài Minh bật cười ha ha.
Liễu Ngọc Oánh bế con trai Tống Canh Tân đi ra, rất có hứng thú hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì mà cao hứng thế?"
Tống Hoài Minh nói: "Bọn anh đang nói về Yên Nhiên."
Liễu Ngọc Oánh đưa con trai cho Tống Hoài Minh, đứng dậy đi pha sữa.
Trương Dương rướn lên xoa cái má núng nính của tiểu Canh Tân.
Tống Hoài Minh ôm con trai, vẻ mặt từ ái, y nói với Trương Dương: "Cậu nhìn xem, Canh Tân giống ai?"
Trương Dương cười nói: "Cháu thấy nó vẫn giống dì Liễu nhiều hơn."
Liễu Ngọc Oánh cười cười quay lại: "Em đã bảo là con trai giống em mà! Có điều lông mày thì đặc biệt giống anh, tai cũng giống!"
Tống Hoài Minh nói: "Tiểu Canh Tân vẫn chưa được gặp chị gái!"
Liễu Ngọc Oánh đón lấy con trai từ tay Tống Hoài Minh, đút bình sữa vào miệng nó, chỉ vào Trương Dương, nói: "Tiểu Tân, nhìn rõ chưa, đây là anh rể tương lai của con đấy!" Vừa nói như vậy, Trương đại quan nhân thật sự có chút ngượng ngùn.
Tống Hoài Minh nhìn con trai, trong lòng hạnh phúc không bút nào tả xiết, y nói khẽ: "Chuyện hạnh phúc nhất trên đời này không ngoài quan hệ tình thân, mỗi ngày đi làm về nhìn thấy hai mẹ con nó, phiền não gì tôi cũng quên hết."
Trương Dương gật đầu: "Chờ Yên Nhiên từ Mỹ về, chú sẽ càng vui hơn."
Tống Hoài Minh cười cười gật đầu, điều mà y đang mong chờ nhất chính là ngày này.
Liễu Ngọc Oánh nói: "Trương Dương, cậu và Yên Nhiên lúc nào mới kết hôn các anh hai đứa cũng không còn nhỏ nữa rồi, mau kết hôn rồi sinh em bé đi."
Trương đại quan nhân hơi đỏ mặt: "Cái đó... cháu và Yên Nhiên đều còn trẻ mà."
"Trẻ mới tốt chứ, nếu thật sự đợi cho đến tuổi chúng tôi mới sinh con thì không có nhiều sức mà chăm lo cho em bé đâu."
Lý Đồng Dục rất đúng giờ đi vào văn phòng của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh nhìn lướt qua đồng hồ báo thức trên tường, đứng dậy mỉm cười, chủ động vươn tay về phía Lý Đồng Dục: "Đồng Dục, đã lâu không gặp!" Lý Đồng Dục không hề nể mặt Tống Hoài Minh, y không muốn cho Tống Hoài Minh cơ hội để biểu hiện sự rộng lượng của một vị tỉnh trưởng.
Lý Đồng Dục lạnh lùng nói: "Tỉnh trưởng Tống, tìm tôi đến có chuyện gì?"
Tống Hoài Minh chỉ chỉ vào sa lông, Lý Đồng Dục vẫn không ngồi xuống, y vẫn đứng đỏ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tống Hoài Minh: "Giữa chúng ta chắc không có nhiều lời để nói, anh nói xong là tôi đi!"
Tống Hoài Minh cười cười, quay người ngồi lại vào ghế của mình: "Đồng Dục, chúng ta quen nhau đã sắp ba mươi năm rồi nhỉ?"
Lý Đồng Dục nói: "Hai mươi bảy năm!"
"Không sai, hai mươi bảy năm! Nhớ rằng năm đó chúng ta từng là bạn bè tốt nhất."
"Anh không xứng với chữ bạn bè này, bạn bè thật sự tuyệt sẽ không làm giống như anh!"
Tống Hoài Minh nói: "Tình cảm không thể miễn cưỡng được, giữa tôi và Tĩnh Chi là thật lòng yêu nhau, cho dù không có sự tồn tại của tôi, Tĩnh Chi cũng sẽ không yêu anh, cô ấy chỉ coi anh là bạn mà thôi!"
Lý Đồng Dục sâu trong lòng rất là đau đớn, y lắc đầu: "Anh lừa gạt tôi, dùng hoa ngôn xảo ngữ mị hoặc Tĩnh Chi, tôi thừa nhận, tôi đã rất đau khổ, nhưng tôi không hề bởi vậy mà thù hận anh, tôi yêu Tĩnh Chi, nếu cô ta đã lựa chọn anh, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn chúc phúc cho hai người, nhưng anh nhìn lại anh đi, anh đã làm gì? Anh hỏi lương tâm của mình đi, anh có chiếu cố tốt cho cô ta hay không? Tĩnh Chi toàn tâm toàn ý yêu anh, bất chấp tất cả vì anh, nhưng anh vì danh dự của mình, vì liều mạng mò vớt vốn chính trị của mình, ngay cả sự an nguy của cô ta cũng không thèm để ý, là anh khiến cô ta rơi vào hiểm cảnh, là anh khiến Yên Nhiên từ nhỏ đã mất mẹ, là anh khiến tư lệnh Sở mất con gái, anh là tên đao phủ!" Lý Đồng Dục từng bước đi tới, hai tay chống lên bàn làm việc của Tống Hoài Minh, lúc này vẻ mặt của y dữ tợn, như hận không thể nuốt sống Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh vẻ mặt vô cùng thống khổ, y không muốn nhớ lại đoạn cố sự đau khổ này, nhưng vết sẹo ký ức lại vẫn cứ đâu vào lòng Tống Hoài Minh. Y nói: "Tôi thừa nhận, tôi không chiếu cố tốt cho Tĩnh Chi, nhưng chuyện đã đã xảy ra rồi, cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh rốt cuộc muốn như thế nào?"
Lý Đồng Dục nói: "Anh là một tội nhân, anh hại chết Tĩnh Chi, nhưng vẫn nhở nhơ ngoài vòng pháp luật, anh vẫn có thể bước lên mây xanh, thế giới này quá không công bằng, tôi muốn anh phải thân bại danh liệt, tôi muốn anh phải trả giá đắt!"