Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Mộng Viện nói: "Đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!"

Trương Dương nói:" Không sao cả, tôi nghỉ ngơi một chút là tốt" Thấy Trương Dương kiên trì như vậy, Kiều Mộng Viện và Thì Duy cũng chỉ đành thôi, hai người cùng Trương Dương đi đến phòng khách, lúc vào đến phòng khách, Kiều Chấn Lương thấy sắc mặt của Trương Dương tái nhợt, cũng thân thiết ân cần thăm hỏi, Trương Dương chỉ nói là đi không cẩn thận bị vấp ngã, cũng không đề cập đến chuyện bị đánh lén.

Trở về trong phòng, Trương Dương bỏ giầy ra leo lên giường, nói với Kiều Mộng Viện: "Tôi phải nghỉ ngơi một chút, đừng cho người ngoài quấy rối tôi" Kiều Mộng Viện thân thiết gật đầu, xoay người đóng cửa phòng lại, đi đến phòng khách thì nghe được Thì Duy đã đem chuyện hồi nãy kể ra, Kiều Chấn Lương vừa nghe xong liền đoán được Chung Trường Thắng tùy tiện ra tay khẳng định là do Kiều Bằng Phi giựt dây, Chung Trường Thắng là bảo tiêu của Kiều lão, mà Kiều lão lại coi hắn như là con là cháu, Kiều Chấn Lương cũng không tiện nói cái gì cả, gọi Kiều Bằng Phi vào trong phòng sách.

Kiều Bằng Phi biết bác đã nhìn thấu, đi theo vào trong phòng sách, có chút khiếp đảm nói: "Bác!"

Kiều Chấn Lương hừ lạnh một tiếng: "Mày hay lắm, thật sự đúng là khốn nạn! Trương Dương là khách do chúng ta mời đến, sao mày lại có thể đối đãi với người ta như vậy?"

Kiều Bằng Phi làm vẻ mặt vô tội nói: "Bác, chuyện này thật sự không liên quan đến con, lúc nghe được tiếng động con vào ngăn cản thì đã muộn rồi"

Kiều Chấn Lương nói: "Lần này Trương Dương đến đây là đặc biệt chữa bệnh cho ông nội của mày, làm hại người ta bị thương, chúng ta đã thất lễ, nếu như người ta có vấn đề gì, thì nhà chúng ta phải gánh chịu trách nhiệm"

Kiều Bằng Phi nói: "Không phải chỉ là một đấm một đá thôi sao? Hắn không phải rất lợi hại sao, ai ngờ lại không đỡ nổi một đòn"

Kiều Chấn Lương nói: "Lòng dạ đàn ông sao có thể hẹp hòi như vậy, tao biết mày và Trương Dương từng có ân oán với nhau, nhưng chuyện quá khứ là quá khứ, không thể để mãi trong lòng được, luôn luôn nhớ kỹ mấy chuyện nhỏ, sau này mày còn có thể gây ra chuyện lớn gì?"

Miệng của Kiều Bằng Phi cũng rất là cứng: "Bác à, chuyện này thật sự không liên quan đến con, hắn đùa giỡn với Thì Duy, cho nên làm hại Chung Trường Thắng hiểu lầm"

Kiều Chấn Lương thấy hắn sống chết không chịu thừa nhận, thở dài nói: "Mày đi đi, nói chung sau này nhìn thấy Trương Dương phải khách khí một chút"

Kiều Bằng Phi gật đầu, trong lòng thầm trách bác trai nhiều chuyện, Trương Dương chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, Kiều gia bọn họ căn bản là không cần phải hậu đãi với hắn như vậy. Vừa rời khỏi phòng sách, liền thấy Kiều Bằng Cử đi tới, Kiều Bằng Cử mua thuốc trở về nên cũng biết chuyện vừa xảy ra, kéo Kiều Bằng Phi vào một góc nói: "Thằng nào làm?"

Kiều Bằng Phi tràn ngập ủy khuất nói: "Em thật sự không biết bác coi trọng thằng nhóc đó cái gì nữa? Đối với hắn tốt như vậy!"

Kiều Bằng Cử nói: "Lần này đặc biệt mời hắn đến chữa bệnh cho ông nội, mày không biết tốt xấu, gây ra cái tai họa này, vốn có thể chữa bệnh cho ông nội rồi, như vậy hay rồi, mày đánh đại phu bị thương, ông nội cũng không may"

Kiều Bằng Cử nói thật, bây giờ thuốc đã mua về, châm cũng mang tới, nhưng mà Trương Dương lại bị thương, bọn họ cũng không thể yêu cầu người ta chữa bệnh cho ông nội được, một đám một đá của Chung Trường Thắng đã gián tiếp làm phiền đến Kiều lão. Kiều Bằng Phi làm vẻ chẳng đáng nói: "Chỉ bằng hắn? Hắn biết chưa bệnh sao? Em không tin, căn bản là gạt người, cái này chỉ là một lý do kéo dài cho hắn"

Kiều Bằng Cử thở dài nói: "Thằng nhóc mày không thể mở đầu ra mà sống được hay sao, ít nhất là trước mặt của người lớn, giả bộ cũng phải giả cho giống"

Kiều Bằng Phi nói: "Em biết rồi"

Kiều Bằng Cử nói: "Như thế này, mày theo tao đến chổ của hắn hỏi thăm một chút"

Kiều Bằng Phi lắc đầu nói: "Em không đi, em thấy hắn là tức muốn xông lại đánh thôi"

Kiều Bằng Cử nghe hắn nói như vậy, cũng không miễn cưỡng.

Trương Dương ở bên trong phòng hơn hai tiếng không ra, mắt thấy đã đến giờ cơm chiều, Kiều Chấn Lương kêu con trai đi coi thử.

Chung Trường Thắng là một cao thủ, một đấm một đá đã làm tổn thương kinh mạch của Trương Dương, làm cho nội tức vốn đang bị tổn thương nghiêm trọng của hắn lại một lần nữa xung đột, nội thương càng trầm trọng hơn nữa. Trương Dương điều tức hơn hai chu thiên, cũng không cách nào hồi phục lại thương tổn này như cũ, nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng nói: "Vào đi!"

Kiều Bằng Cử đẩy cửa tiến vào, cười nói: "Cảm giác thế nào?"

Trương Dương nói: "Đỡ rồi!"

Kiều Bằng Cử nói: "Chung Trường Thắng là cảnh vệ của ông nội tôi, võ công rất lợi hại, hồi nãy thật sự là hiểu lầm, cho nên mới ra tay với cậu, ông nội tôi đã lên án hắn mạnh mẽ rồi"

Trương Dương thản nhiên cười nói: "Nếu nói là hiểu lầm thì không cần phải truy cứu!" Hắn mới không tin đây là hiểu lầm đấy!

Kiều Bằng Cử nói: "Thế nào? Có thể đi ăn không? Cả nhà đang đợi cậu đấy!"

Trương Dương nói: "Ngực có chút khó chịu, không muốn ăn gì cả, các người ăn đi, chờ khi tôi đói bụng sẽ tự xuống ăn"

Kiều Bằng Cử cũng không miễn cưỡng, gật đầu xoay người đi.

Hắn đi không bao lâu, Kiều Mộng Viện và Thì Duy cùng nhau tiến vào, hai người mang đến hai bộ quần áo cho Trương Dương, Trương Dương đến vội vàng quá, ngay cả quần áo cũng không có mang theo để thay, hồi nãy lại bị Chung Trường Thắng đánh cho hộc máu, áo sơ mi đã dính đầy máu của hắn, mua quần áo cho hắn coi như cũng là một phương thức biểu đạt sự áy náy.

Trương Dương nhìn đống quần áo, nói: "Chọn quần áo không tồi, nhưng mà tôi không thể thay quần áo không như vậy được, có mua đồ lót không?"

Kiều Mộng Viện đỏ cả mặt lên, Thì Duy thì ném cái túi quần áo lên giường: "Mua rồi, hai chúng tôi mua cho anh đồ lót mới đấy, người ta nhìn chúng tôi bằng cặp mắt quái dị đó!"

Trương Dương cười ha hả nói: "Cô cứ nói là mua cho chồng!"

Thì Duy nói: "Cỡ anh cũng xứng sao?"

Kiều Mộng Viện không muốn tiếp tục dây dưa trong cái đề tài này nữa, nhẹ giọng nói: "Vì sao không đi ăn?"

Trương Dương nói: "Quả thật không muốn ăn, lực lượng của Chung Trường Thắng cũng thật mạnh, tôi phải mất vài ngày mới có thể khôi phục lại được"

Kiều Mộng Viện thở dài nói:" Thật sự là xin lỗi, mời đến còn làm liên lụy anh bị thương, người nhà chúng tôi cảm thấy rất có lỗi"

Trương Dương cười nói: "Không sao cả, dù sao thì con người của tôi cũng không được tốt tướng, dễ bị người khác hiểu lầm"

Thì Duy cười hì hì nói: "Những lời này rốt cục cũng đúng rồi, nhìn cái bộ dạng của anh, liền biết không phải là người tốt rồi"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi cũng có tướng mạo anh tuấn, mi thanh mày tú vậy!"

Thì Duy nói: "Ngựa nào mà mặt chẳng dài, cái mặt của anh vừa đen thui vừa dâm tiện!"

Trương Dương nói: "Tôi bị thảm đến nổi này rồi, cô cũng đừng có chà đạp tôi nữa, biết cái gì gọi là chủ nghĩa nhân đạo không, cô nhường tôi hai câu không được sao?"

Thì Duy nói: "Người làm quan như anh chỉ thich người khác tâng bốc thôi, anh càng muốn tôi nhường, tôi càng không nhường anh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK